Cô lén mua cho bản thân một cái áo ngực ren hơi gợi cảm một tẹo màu hồng nhạt. Dù chỉ liếc mắt nhìn hình một cái thôi cũng khiến người ta xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai.
Còn vì sao lại chọn nhận hàng tại nhà, bởi vì sợ bị bạn cùng phòng phát hiện ra chứ sao. Nếu không chắc chắn cô sẽ bị mấy chị em trêu chọc ba đến năm năm mất.
Nhưng Kim Tịch tuyệt đối không ngờ rằng, phòng ngày phòng đêm, nhưng cmn không phòng được trộm nhà!
Sáng sớm, lúc cô vẫn chưa ngủ dậy, Thẩm Bình Xuyên nhận được một cuộc điện thoại từ bảo vệ, bảo là có đồ chuyển phát nhanh để ở đây, bảo anh mau xuống lấy. Thẩm Bình Xuyên nhảy dựng lên, mặt cũng chưa kịp rửa, hấp ta hấp tấp chạy xuống tầng lấy đồ chuyển phát nhanh.
Cầm hộp chuyển phát nhanh lên, với trọng lượng như này, trong lòng anh thầm nghĩ đây chính là áo bóng rổ NBA All- Star bản kỉ niệm mà mình đã đặt mua, thế nên vội vàng về nhà, rửa mặt tắm rửa sạch sẽ, mở hộp hàng giống như trai giới* đang thành kính dâng hương.
(Trai giới: thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như; không uống rượu, không ăn đồ mặn…biểu thị sự thành kính – QT)
Hộp có sọc đen sọc hồng đan xen, trên mặt in mấy chữ màu vàng: Victoria’ s Secret.
Thẩm Bình Xuyên hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ sao người bán bên Mỹ lại dùng hộp đồ kích thích thế này để đóng gói?
Tất nhiên là hộp đồ gợi cảm thế này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng chờ mong đầy kích động của Thẩm Bình Xuyên với áo bóng rổ All- Star bản kỉ niệm. Hai tay anh đặt lên ngực, hít thật sâu, kìm nén tâm trạng kích động lại, sẵn sàng dùng tâm trạng tốt nhất đón nhận chiếc áo bóng rổ mà anh chờ đợi bấy lâu nay.
Anh từ từ mở hộp ra.
Trên lớp vải nhung mềm mại trong hộp, một chiếc áo ngực màu hồng có phần ren trong suốt nằm gọn bên trong.
Thẩm Bình Xuyên chợt mở to mắt nhìn, đứng hình trong vòng nửa phút, sau đó ôm đầu hét chói tai———-
A a a a!
Đồ chơi gì thế này! Sao áo bóng rổ All- Star bản kỉ niệm của anh lại biến thành bra phụ nữ!
Sức lực của Thẩm Bình Xuyên đã cạn kiệt, đau đầu chóng mặt nhìn lớp bọc chuyển phát nhanh trong thùng rác. Bỗng nhiên phát hiện ra bên viết tên: Kim Tịch.
Thẩm Bình Xuyên:……….
Anh nhanh chóng cầm lớp bọc chuyển phát nhanh lên phòng giấu đi. Sau khi xác định Kim Tịch vẫn chưa tỉnh, thì nhẹ nhàng chốt cửa lại.
Sau khi làm xong mọi hành động, Thẩm Bình Xuyên ngồi xuống giường lần nữa, các ngón tay làm kiểu Lan Hoa Chỉ, cầm áo ngực của cô lên.
Áo ngực là kiểu bikini gợi cảm, dây đeo màu đen, phần ren màu hồng.
Hoàn toàn trong suốt!
Anh ngồi trên giường đầy kinh ngạc, đầu óc trống rỗng.
Em gái thối của anh thay đổi rồi, sau khi yêu đương đã thay đổi rồi, không còn là…. em gái ngoan của anh nữa!
Thẩm Bình Xuyên cất bra vào hộp, khuỷu tay chống lên gối, u sầu càu tóc, nghĩ nên làm gì bây giờ.
Nếu Kim Tịch biết anh vứt hàng chuyển phát nhanh đi, chắc chắn không thể làm anh em nữa. Em gái của anh là một người tàn nhẫn, lúc tức giận có khi nửa đêm vào phòng anh, đá hỏng trứng của anh luôn mất.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lười biếng của Kim Tịch, cô đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu rửa mặt, tiếng nước ào ào truyền ra.
Thẩm Bình Xuyên rón rén ngồi dậy khỏi giường, cất áo ngực vào trong tủ quần áo.
Kim Tịch kiểm tra trên điện thoại thấy hàng mình đặt đã được ký nhận, cô gọi điện cho nhân viên giao hàng thì họ bảo đã để ở cửa phòng bảo vệ. Cô đi đến chỗ cửa bảo vệ, nhận được có mỗi một kiện hàng, mở ra là áo bóng rổ All- Star bản kỉ niệm của Thẩm Bình Xuyên. Tung tích chiếc bra của cô thì không thấy đâu.
Điều này làm Kim Tịch cảm thấy có hơi sợ hãi, dù gì cũng là đồ riêng tư, mất thì cũng không sao. Chỉ sợ là ai cầm thôi.
Kim Tịch chạy đến chỗ cửa phòng bảo vệ mấy lần, mỗi ngày chỗ này nhận nhiều hàng chuyển phát nhanh như thế, họ thật sự không nhớ có nhận được chuyển phát nhanh của cô hay không.
Trong lòng Kim Tịch vẫn canh cánh việc này, ăn không ngon, ngủ không yên. Lúc ăn cơm, cô cầm đũa gẩy gẩy cơm, Thẩm Bình Xuyên thấy vậy, gõ vào bát cô: “Ăn cơm đi, nghĩ cái gì thế.”
Kim Tịch hỏi thử: “Nẩu Nẩu, mấy ngày nay anh có nhận được hàng chuyển phát nhanh nào không?”
Đôi đũa trong tay Thẩm Bình Xuyên dừng lại một chút, sau đó anh thờ ơ nói: “Chuyển phát nhanh gì?”
“Áo bóng rổ của anh á, em nhận giúp anh đó.”
“À, đúng.”
“Anh không đi hỏi bảo vệ à? Có nhận nhầm chuyển phát nhanh của em không?”
Ánh mắt của Thẩm Bình Xuyên tránh đi: “Anh không nhận hàng chuyển phát nào nữa.”
“Thật sự không có à?”
“Không có không có!”
Kim Tịch thở dài, hàng lông mày nhạt màu nhíu lại thành dãy núi nhỏ: “Chuyển phát nhanh của em bị mất rồi.”
“Mất… Mất thì thôi, mua lại là được mà.” Thẩm Bình Xuyên chột dạ lôi điện thoại ra: “Không có tiền đúng không, Nẩu Nẩu chuyển khoản cho em liền nhé.”
“Không phải việc tiền nong.” Khóe môi Kim Tịch xụ xuống: “Bỏ đi, không có việc gì đâu.”
Trái tim bé nhỏ của Thẩm Bình Xuyên đánh trống trong lồng ngực, sau khi ăn cơm xong thì nhanh chóng chạy về phòng.
Trong phòng, anh cầm hộp áo ngực của em gái, trầm tư một lúc, quyết định gửi lại chiếc áo ngực một lần nữa, đi một vòng về lại tay cô. Như thế thì tất cả mọi thứ đều không liên quan đến anh.
Thông minh quá đi mất.
Nhưng mà, chuyển phát nhanh lần thứ hai của Thẩm Bình Xuyên còn chưa đến tay Kim Tịch, Bạc Diên đã hẹn cô đến phòng vẽ tranh rồi.
Sự thật chứng minh, là do Kim Tịch suy nghĩ quá nhiều. Trong lúc cô đang nhăn nhăn nhó nhó không chịu cởi quần áo, Bạc Diên đã chuẩn bị xong giá vẽ, khay màu cũng phối xong. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cô người mẫu vô cùng không chuyên nghiệp này chuẩn bị nốt.
“Anh học vẽ mười năm rồi, vô cùng chuyên nghiệp.”
Bạc Diên ngồi trên ghế cao, chân trái chống lên thành chân ghế, chân phải duỗi ra gác lên giá vẽ. Ánh đèn chùm trên đỉnh đầu chiếu xuống hàng lông mày và mắt anh, tạo thành bóng mờ dưới mí mắt.
Anh nhìn Kim Tịch, dịu dàng an ủi: “Em yên tâm đi, anh không có nhiều ý nghĩ kì lạ đâu.”
Kim Tịch ngập ngừng hỏi: “Ừm… Em phải đứng, hay ngồi, đưa lưng về phía anh hay mặt đối mặt?”
Bạc Diên cầm bút vẽ, đã phác họa được khung cảnh lên giấy vẽ rồi: “Em cảm thấy thoải mái là được.”
Kim Tịch nhìn quanh bốn phía, trong phòng bày đủ loại khuôn đúc và giá vẽ, dù nhiều nhưng không lộn xộn. Có một chiếc ghế sô pha màu kem dùng để nghỉ ngơi kê ngay sát cửa sổ sát đất đang đóng chặt ở phía đông nam. Nhưng vì có những cửa sổ khác đang mở, nên gió nhẹ lẻn vào phòng, làm cho tấm rèm tung bay.
Kim Tịch đút tay vào trong túi áo, cứng đờ đứng trước mặt Bạc Diên, cảm thấy không tự nhiên một chút nào.
Bạc Diên bỏ bút vẽ xuống, không biết làm sao nói: “Con gái cưng, chúng ta bàn rồi mà.”
Kim Tịch bứt bứt sợi chỉ, đầu cúi xuống, hai má đỏ bừng: “Em không biết phải làm gì lúc này cả.”
“Cần anh chỉ cho em tư thế không?”
“Không cần, em tự chuẩn bị…tự chuẩn bị.”
Cô tự chuẩn bị hai mươi phút, chưa cởi nổi một cái áo.
Bạc Diên đặt bút vẽ xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh cô. Kéo cô đến cạnh cửa sổ, tay ấn vai cô để cô ngồi xuống.
Kim Tịch nghe lời ngoan ngoãn ngồi cạnh cửa sổ, ngẩng đầu dùng đôi mắt đen láy nhìn anh.
Bạc Diên cúi người từ từ, ghé sát vào tai cô, dùng giọng nói vô cùng cuốn hút nói——
“Giờ, nhắm mắt lại, mọi thứ nghe theo anh nhé.”
Kim Tịch nghe lời nhắm hai mắt lại, khó khăn nuốt nước bọt.
Trong bóng tối, cô cảm nhận được rõ ràng đôi môi lạnh như băng của Bạc Diên hôn lên khóe môi mình. Đợi đến khi cô hé miệng, thì anh đã rời đi rồi.
Tay anh chạm vào chỗ góc áo cô, thử kéo lên, tay Kim Tịch lập tức đè tay anh lại.
“Tin anh.”
“Ừm…”
Sau một lát, Kim Tịch buông lỏng tay, thế là Bạc Diên nhẹ nhàng cởi đồ cô ra.
Kim Tịch cảm nhận được rõ ràng khí lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến, chiếm lấy cô. Hai tay cô che trước ngực, cô biết, cơ thể mình đã lộ ra hoàn toàn trước mặt Bạc Diên.
Bây giờ cô bắt đầu cảm thấy may mắn. May là cô không mặc bộ nội ý gợi cảm mà ai nhìn cũng thấy ngượng kia. Áo ngực cô mặc hôm nay là chiếc áo trắng vô cùng bình thường, đệm ngực mềm mại, nâng ngực cô lên. Dù nhìn qua không sừng sững lắm, nhưng cũng được gọi là khỏe mạnh.
Kim Tịch không dám mở mắt, cũng không dám nhìn vẻ mặt Bạc Diên lúc này.
Cô cảm nhận được, tay Bạc Diên đặt trên lưng cô. Đầu ngón tay lành lạnh giống như cọ vẽ, lướt qua eo cô, đi đến chỗ bả vai, dừng lại một chút rồi đặt lên quai áo ngực.
Kim Tịch cảm thấy Bạc Diên chỉ dùng có một bàn tay, đã dễ dàng cởi được áo ngực của cô. Áo ngực co dãn bị cởi ra ngay lập tức.
“Không được!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Kim Tịch nhắm tịt mắt lại, hai tay che trước ngực, che đi quang cảnh nụ hoa bí ẩn.
Bạc Diên cúi đầu nhìn cơ thể run rẩy của cô, cô đưa lưng về phía anh. Xương bả vai trắng nõn gồ lên giống như cánh bướm tung tăng.
Bạc Diên ôm eo cô, ép đầu gối lên, để chân và ngực ép vào nhau. Hướng nửa gương mặt lười biếng nhìn anh.
Kim Tịch nghe theo.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân xa dần của Bạc Diên.
Lúc mở mắt ra, anh đã ngồi xuống ghế cao, đầu ngón tay trắng nõn cầm lấy cọ vẽ, mắt đen láy nhìn cô.
Kim Tịch mặc quần baggy rộng rách gối, chỉ lộ thân trên. Nghiêm túc mà nói, thì từ góc độ của anh có nhìn cũng chỉ thấy tấm lưng trắng nõn và cánh tay cô thôi, quang cảnh phía trước thì đều ở giữa hai chân rồi.
Mái tóc cô vén bên tai, nhìn Bạc Diên, hỏi: “Vừa nãy anh….. nhìn thấy rồi à?”
Bạc Diên vừa vẽ vừa nói: “Nhìn thấy.”:
“Có thất vọng không?”
Vẻ mặt anh giống như chẳng có gì, dịu dàng như trước nói: “Tay anh đã sớm đo thử size em rồi mà, thất vọng gì nữa.”
“Nhưng cũng chẳng có bất ngờ vui vẻ nào cả.”
Khóe miệng Bạc Diên hơi cong lên, gợi lên một nụ cười mà như không cười——
“Bảo bối, nếu em cứ bắt anh nhớ lại như vậy. Thế thì tối nay, em cũng chuẩn bị không về nhà đi.”
Kim Tịch thức thời ngậm miệng lại. Bởi vì cô vừa nhìn đến khu vực nguy hiểm của đàn ông kia, có gì đó không bình thường lắm.
40 phút sau đó, Kim Tịch vẫn luôn giữ tư thế ôm ngực lười biếng này. Ngay sau đó thì thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc tỉnh lại. Cô đã nằm trên sô pha, trên người đắp áo khoác của Bạc Diên.
Phòng vẽ không có ai, một người cũng chẳng có. Dưới áo khoác, vẫn không mặc gì như cũ.
Thế nhưng dù như thế, anh vẫn không chạm vào cô.
Kim Tịch cầm áo khoác của Bạc Diên, trên chiếc áo mềm mại đó vẫn vấn vương mùi hương quen thuộc của anh, khiến lòng người an ổn.
Kim Tịch không dám lề mề, nhân lúc trong phòng vẽ ngổn ngang không một bóng người, cô vội vàng mặc áo vào.
Sau đó, cô đi chân trần đến chỗ giá vẽ đằng trước.
Trong bức tranh không có những màu sắc rực rỡ mà cô nghĩ, Bạc Diên chỉ dùng những nét vẽ mờ nhạt phác họa bóng hình của cô.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, cong đầu gối, người nghiêng về phía trước. Trên tấm lưng mềm mại, xương bướm xinh đẹp như muốn tung cánh bay đi. Khuôn ngực mềm mại ép giữa đầu gối, chỗ bên cạnh có đường nhấp nhô rõ ràng.
Khuôn mặt trứng ngỗng của cô đặt lên đầu gối, vẻ mặt bình tĩnh, dưới vài nét mực nhạt, cô dường như đang ngủ quên ở một góc mà thời gian bị lãng quên.
Có lẽ anh không phải là một họa sĩ tuyệt vời nhất, thế nhưng anh đã giao ước mơ đẹp nhất từ tận đáy lòng cho cô. Từ trong bức tranh này, Kim Tịch có thể cảm nhận được tình yêu và sự chăm sóc của anh.
Kim Tịch nhìn đến ngơ ngẩn, cô cũng không biết bản thân có lúc lại đẹp đến vậy.
Đúng lúc này, cô nghe thấy một tiếng “kẹt”, cửa phòng vẽ tranh bị đẩy ra, Bạc Diên cầm túi đồ take-away đi vào. Mắt liếc nhìn Kim Tịch một cái, cười nhẹ nói: “Động tác mặc quần áo nhanh ghê nhỉ.”
Kim Tịch nghiêng người, đưa lưng về phía anh, mặt đỏ bừng lên.
Không mặc quần áo, chẳng lẽ còn chờ anh chắc?
Bạc Diên để túi đồ take-away lên bàn, nói với Kim Tịch: “Lại đây ăn cơm đi, gọi thỏ nướng mà em thích đấy.”
Kim Tịch lề mà lề mề đi đến, cố tình nói nũng nịu: “Thỏ thỏ đáng yêu như thế, sao lại ăn nó chứ.”
Bạc Diên tách đũa dùng một lần ra, phát ra tiếng “cách”, rồi gõ gõ đầu cô: “Ăn thì nhiều hơn ai hết, giả vờ làm cái gì hả.”
Kim Tịch cúi đầu cười khẽ, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, cô ngồi cạnh Bạc Diên, giúp anh cùng mở túi take-away ra.
Hương thơm ngào ngạt phả ra, mùi thơm của thịt mãi mãi là mùi mà khiến người ta đam mê nhất. Kim Tịch cũng đã cảm thấy đói bụng, thế nhưng cô vẫn dùng đũa gắp miếng thịt đầu tiên mềm mềm thơm thơm không xương cho Bạc Diên.
“Bạc gia vất vả rồi, tranh vẽ đẹp lắm luôn, em siêu thích ý.”
Khuỷu tay Bạc Diên chống lên bàn, nhìn cô đầy săn sóc, cười dịu dàng nói: “Em có thích nữa cũng chẳng tặng cho em đâu.”
“Vì sao chứ?”
Cô còn tưởng tranh này sẽ tặng cho cô chứ, mất công cô tốn sức làm người mẫu cho anh.
“Vì sao không tặng cho em?” Kim Tịch không bỏ qua hỏi.
Bạc Diên nhìn cô gái đang ngủ say trên giá vẽ, đáy mắt vô cùng dịu dàng trả lời: “Anh muốn treo tranh này trong phòng ngủ.”
Kim Tịch đứng hình, vội vàng nói: “Không thể được.”
“Hửm?”
“Sao lại treo trong phòng ngủ, cứ kì lại thế nào ý.”
“Cho tiện thôi.”
“Tiện gì cơ?”
Nụ cười tà ác lướt qua khóe môi Bạc Diên, anh không nói gì.
Kim Tịch biết trong đầu anh lại hiện lên những cảnh đen tối nữa rồi, cô nói thầm: “Lỡ bị người khác thấy thì làm sao bây giờ?”
Bức tranh này bảo lớn thì cũng không lớn, nhỏ thì cũng không hẳn là nhỏ. Chí ít là người trong tranh rất rõ ràng, chỉ cần là người quen thì đều có thể nhìn ra đây là cô.
“Phòng ngủ của anh, là nơi an toàn nhất thế giới, em tin không?”
“Em tin cái quỷ ý, em cũng có thể ra vào tùy tiện mà. Lại còn an toàn, an toàn kiểu gì không biết.”
“Vì em là người phụ nữ của anh mà.”
“Ừm… Anh sẽ không cho người khác vào phòng chứ?”
“Tất nhiên.”
Bạc Diên hơi bị thích sạch sẽ, cho dù là nhà mình, cũng không thích mời nhiều người đến chơi, nói gì đến nơi riêng tư như phòng ngủ.
Kim Tịch cười xấu xa nói: “Hai ngày trước, Thẩm Bình Xuyên với cha già cãi nhau, không phải anh ấy đến ở trong nhà anh à. Anh ấy bảo giường anh vừa cứng vừa khó ngủ. Cả đời này không muốn ngủ cùng anh nữa.”
“………….”
Trong lòng Bạc Diên thầm mắng Thẩm Bình Xuyên ăn cháo đá bát, nói đầy bất đắc dĩ: ” Thẩm thái tử không chịu ngủ trên sô pha, khăng khăng nhất quyết phải ngủ giường.”
Kim Tịch gắp một miếng thịt thỏ, thờ ơ nói: “Cho nên ngủ giường thì ngủ giường, thế mà hai người còn ngủ cùng nhau. Người này đánh bủm trong chăn kinh lắm luôn.”
Dĩ nhiên là khi nhớ đến trải nghiệm vô cùng khó chịu ngày ngủ chung hôm đó, cảm giác cả người cũng khó chịu theo.
“Cậu ta bảo phải giúp em ngủ thử trước.” Bạc Diên ho nhẹ giải thích: “Nếu ngủ ngon, cậu ta sẽ không ngăn cản bọn mình….”
Từ còn lại, Bạc Diên không nói nữa. Trên mặt anh lại hiện lên nụ cười bí ẩn.
Kim Tịch:………
Các anh là anh em tốt, có thể đừng kéo cô vào được không!!!