Tiêu Dao Ca - CHƯƠNG 1: Lạc vào tu địa gặp yêu quái thật thà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Tiêu Dao Ca


CHƯƠNG 1: Lạc vào tu địa gặp yêu quái thật thà


Trên thảm cỏ trãi dài vô tận không hiện hữu lấy một nhành hoa nhưng lại xuất hiện những cánh bướm rực rỡ sắc màu. Chúng bay chập chờn lượn quanh hai con người hình như duy nhất quanh đây. Một già, một trẻ. Lão già tóc muối tiêu vận chiếc áo đạo nhân hơi quá khổ so với thân hình gầy gộc của ông là Tiêu Đại Thành. Nằm kế bên là một thiếu nữ chừng mười một mười hai tuổi, vận áo da màu hạt dẻ, sắc mặt hồng hào, tóc thắt bím, trông vô cùng đáng yêu, nó chính là con gái lão – Tiêu Dao Ca.Tiêu Dao Ca mở to đôi mắt tròn xoe nhìn lên bầu trời cao rộng. Lúc này, cả bầu trời lấp lánh ánh hồng, những đám mây trắng bồng bềnh tựa bông nhẹ nhàn nhưng lại như trĩu nặng rũ xuống thảm cỏ. Đây là lần đầu tiên nó được chứng kiến bầu trời mỹ lệ tựa hồ chỉ gặp trong giấc mơ này. Đôi mắt của nó lại tiếp tục đảo nhìn quanh sau đó trở nên ngơ ngác. Tiêu Dao Ca hết nhìn cha mình đang nằm bên cạnh rồi lại nhìn bầu trời xinh đẹp đến kì lạ kia.

Lát sau, như không cầm được sự tò mò, chỉ tay hướng lên vòm trời cao rộng, nó cất tiếng hỏi, giọng trong trẻo trẻ thơ:
“Cha ơi, cha nói xem đây là đâu vậy, sao bầu trời lại màu hồng nhỉ ?”

Tiêu Đại Thành nghe thế cũng phóng mắt nhìn lên trời, quả thực ông muốn cốc cho nó một cái nhưng hơi sức thường ngày bỗng đâu bay mất đàng uể oải đáp:

“Đồ ngốc, ta làm sao mà biết được. Cũng tại nhà ngươi… Ôi, cái lưng của ta…a…a, ruốt cuộc đây là đâu, này, có ai không?”

“Cha, con xin lỗi…”

Nghe thế lão lại càng tức giận, khép đôi mắt lại như đang cố gắng kiềm nén ngọn lửa sắp phun trào.

Lão mắng nó:
“Xin lỗi, xin lỗi, đồ ngốc nhà ngươi suốt ngày chỉ biết xin lỗi, nếu ngươi thấy có lỗi thì mau cút đi tìm người đi, nơi đây kì lạ thế này chắc chắn chẳng có gì tốt lành. Nhỡ chẳng may ta rơi vào tu địa của đại nhân vật nào đó thì không biết có thêm chuyện gì chuốt vào thân nữa đây!”
Tiêu Dao Ca nghe mà chẳng hiểu cha nó nói đông nói tây gì, nhưng hồi sau vẫn gật mạnh đầu.

Khi Tiêu Dao Ca nhóm dậy định chạy đi chợt nghe tiếng cha nó một lần nữa ré lên: “Đi nhanh
đấy, à còn nữa… cẩn thận”, lão quay lưng đi, dùng tay áo đắp lên mắt, vờ ngủ.
Nó mỉm cười rồi quay lưng đi.
Đi mãi đi mãi mà vẫn không ra khỏi đồng cỏ, nơi đây mặc dù cảnh sắc hữu tình nhưng chẳng có lấy một mạng người. Tứ bề xanh biếc xa xăm, bảo nó tìm người còn hơn là lên trời.
Tay chân Tiêu Dao Ca dần bũn rũn bời rời không lê nổi nữa và điều trầm trọng hơn mà nó vừa mới nhận ra chính là nó đã bị lạc!
Ôi tổ tông ơi sao con lại xui tận mạng như vậy chứ?

Thế là nửa nén hương sau, ý chí của Tiêu Dao Ca đã chính thức khuất phục, hy vọng tìm đường tắt lụi. Đột nhiên, nó nghe tiếng róc rách từ xa vọng tới, hi vọng vừa tắt lại nhóm lên. Hóa ra chỗ quái này cũng có nước sao? Thật may quá!

Nó lên tinh thần gắn gượng theo tiếng nước chảy mà đi. Càng đi cảnh vật càng biến đổi. Càng vào sâu càng có nhiều cây đại thụ to bằng cây cột đình, số lượng thì đếm không xuể, tán chúng rộng che khuất hồng sắc của bầu trời. Tiêu Dao Ca vừa cố gắng vượt qua đống rể cây nhấp nhô xong, nó lại phát hiện thêm một đồi nhỏ. Đang đắng đo xem có nên trèo qua ngọn đồi kia không, nó nảy ra ý tưởng trèo lên cây để quan sát, vừa hay có thể nhìn quan vi hết chỗ này.

Một lúc sau Tiêu Dao Ca đã ngồi gọn trên một nhành cây kha khá cao, đủ để phóng tia nhìn qua ngọn đồi kia. Bất ngờ tâm trí không còn quan tâm đến việc tìm kiếm nữa, đôi mắt tròn xoe bỗng dưng không dám chớp nữa chỉ sợ người khi sẽ tan biến mất.

Nằm bên cạnh hồ nước trên đồi là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, à không, khuynh cả thế gian cơ chứ.Khắp người nàng ta tỏa ra ánh ngũ sắc lộng lẫy ngời ngời, phong thái lạnh lùng hàn băng lãnh tuyết. Khiến người ta vô cùng choáng ngộp. Hơn nữa xiêm y của mỹ nữ kia cũng không phải dạng tầm thường, sắc áo đỏ thẫm, trên vai thêu hoa văn hồ điệp sống động như thật làm cho nàng ta thêm phần quyến rũ. Bất giác tiểu nha đầu tự thấy bản thân chẳng giống nữ nhi nữa, một góc bé tí cũng không bì kịp, thật là tuổi thân.

Mỹ nữ dường như cảm nhận có người đang phóng tia nhìn về mình khẽ cau mài, hàng mi cong vuốt lay nhẹ sau đó mở to ngạc nhiên nhìn kẻ lạ mặt.Tiêu Dao Ca như bị hớp hồn bởi đôi mắt trong suốt tựa làn thu thủy. Cơ hồ bị thôi miên, đầu óc như bị màn xương mờ làm cho mụ mị đi. Khi mà thần trí đã hoàn hồn lại mỹ nữ đã đến rất gần mình. Tiêu Dao Ca giật mình, nghiêng người về phía sau né tránh nàng ta, không ngờ lại mất đà ngã xuống, hai dang ra tìm điểm tựa, thân thể nó rơi tự do xuống, nó nhắm nghiền mắt lại và nín thở.

Ngừng.

Lá ngừng rơi.

Bướm ngừng đập cánh.

Hơi thở cũng ngừng. Chỉ có ý thức còn linh hoạt. Tiêu Dao mở mắt, phóng tia nhìn lên cành cây ban nãy, đúng lúc mỹ nữ đang nhìn nó, một chân nàng ta đưa ra đạp hư không mà bước xuống, đến bên cạnh Tiêu Dao Ca đang nằm lơ lững giữa chừng không.

Hàng mi cong rũ nhẹ, có xen chút thất thần khó tả: “Giống thật… Ngươi là ai?”, nàng ta hỏi.

Tiêu Dao Ca cảm thấy bất lực, tỷ tỷ à, tiểu muội không thở được, sắp chết tới nơi rồi đây.
Đôi mắt tuyệt đẹp vẫn không thôi chăm chú suy xét, hồi lâu à một tiếng như hiểu ra, hất tay một cái xung quanh bỗng chốc như sống trở lại, chuyển động như cũ.
Tiêu Dao Ca cũng té xuống đất và cảm thấy đau mông một cách “triệt để”, ứa vài giọt nước mắt sau đó phủi bụi đứng dậy, chào hỏi: “Xin chào tỷ, à tiên nữ tỷ tỷ!”.

Mỹ nữ tiếp tục đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nghiêm mặt hỏi: “Thấy ta như thế này ngươi không sợ sao?”

“Sao phải sợ? Tỷ xinh đẹp thế kia mà lại… Đúng rồi! Có phải tỷ nói tỷ đang bay không? Chuyện tiên nữ có pháp lực ta nghe cha ta nói quen rồi, không sợ, không sợ!”, Tiêu Dao Ca vui vẻ trả lời, đồng thời lắc mạnh đầu.

Mỹ nữ chợt thấy nha đầu này thật khiến người ta dễ chịu và cũng thật quen thuộc, rất giống nàng trước đây, có thể gặp nha đầu này coi như là ý trời, có thể giúp nàng hoàn thành nguyện vọng. Nàng cúi người, vuốt má Tiêu Dao Ca làm nó thấy hơi ngại, phút chốc mặt đỏ bừng. Trông thấy vậy, buồn cười, bảo:

“Hừ, mặt dù ta đẹp thật, nhưng sao ngươi khẳng định ta là tiên chứ, yêu quái cũng rất xinh đẹp”.

Trong đầu Tiêu Dao Ca phát nổ một tiếng lớn, phải rồi, yêu quái cũng rất xinh đẹp, tổ tông ơi sao
con lại hậu đậu mà quên mất chứ. Bị cám dỗ rồi, chắn chắn mình bị cám dỗ rồi, huhu.

“Tỷ tỷ…, tỷ… không phải… là yêu quái chứ… ?”

“Ta là hồ yêu”, mỹ nữ thản nhiên cướp lời.

“Tỷ tỷ xinh đẹp ơi cho dù tỷ có là yêu quái thì cũng không nên thật thà vậy chứ, sao không lừa ta đi, lừa ta đi!”, lòng Tiêu Dao Ca thầm gào thét.

Trông vẻ mặt cắt không còn giọt máu của Tiêu Dao Ca, nàng ta càng thích thú: “Cho ngươi biết, chưa từng có ai vào tu địa của ta mà ra ngoài được cả”.

“Hả?!?!”, Tiêu Dao Ca xém không nhặt được mồm, nàng ta nói vậy có khác gì phán tử hình Dao Ca nhà ta chứ.

“Tuy nhiên, nếu ngươi đáp ứng một điều kiện của ta không chừng có cơ may ra khỏi đây.”

“Điều kiện?”, Tiêu Dao Ca không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý ngay: “Được, được, được. Tuy nhiên Tiêu Dao Ca ta năng lực kém cỏi chỉ sợ không làm nổi việc gì quá khó…”.

“Yên tâm, không có gì khó cả, ngươi chỉ cần giúp ta đến đỉnh Chỉ Thiên tìm Hạ Thuần Nguyên là được”.

Tiêu Dao Ca cảm thấy ngờ ngợ, hình như đã nghe qua cái tên Đỉnh Chỉ Thiên này rồi,hình như là một nơi tu đạo, có lẽ là cha nó nói. Nhưng nhất thời nghĩ mãi không ra Hạ Thuần Nguyên là kẻ nào, cuối cùng kết luận nhanh gọn: cha nó là đạo sĩ, tìm đạo nhân có đạo sĩ cha đi theo là được, nghĩ rồi lại gật đầu :

“Ta hứa sẽ làm theo lời tỷ, giờ tỷ thả cha con ta ra được không?”, Tiêu Dao Ca làm bộ tội nghiệp, hai mắt long lanh nhìn nàng ta.

Mỹ nữ không thèm nhìn nó một cái, hờ hững quay lưng đi: “Hửm, còn có cả cha ngươi?”.
Lòng nàng ta thoáng chút khó chịu lát sau bình tâm lại thì thấy nực cười, không ngờ Tề Vô Tuyết nàng có ngày đến hai kẻ phàm phu tục tử vào tu địa của mình mà không hề hay biết. Nàng ngước lên, phóng tia nhìn xuyên qua tán cây, hướng về bầu trời hồng sắc kia, giọng trầm trầm chất chứa không biết bao nỗi bi thống:
“Từng lời từng chữ của ta hôm nay ngươi phải nhớ thật kĩ. Còn nữa, chuyện ngươi gặp được ta cũng tuyệt nhiên không được nhắc đến nữa lời, rõ không?”

Tiêu Dao Ca khẽ “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nghe tiếp.

“Nhớ, khi gặp được Hạ Thuần Nguyên rồi hãy bái hắn làm sư phụ, hắn nhìn thấy ngươi nhất định sẽ đồng ý thôi. Trước đó hãy nói với hắn lời này…”, nàng thở dài một hơi, hồi lâu như dồn hết nỗi uất hận lâu nay mà nói:
“Hạ Thuần Nguyên, đời này kiếp này, Tề Vô Tuyết ta sống chỉ để hận ngươi, một giây cũng không hối tiếc”.

Nói rồi quay lại nhìn Tiêu Dao Ca đang há to miệng hết sức sửng sốt, nàng giơ tay hóa ra một viên ngọc xanh lấp lánh tỏa làn hơi trắng xung quanh. Viên ngọc lượn một vòng quanh Tiêu Dao Ca, sau đó bay vào miệng nó, tan trong miệng một cách nhanh chóng để lại cơn buồn ngủ ập tới.
Hai mắt Tiêu Dao Ca bỗng dưng như có tản đá đè lên, chóng mặt lảo đảo nằm xuống, miệng lắp bắp gọi tên Tề Vô Tuyết kia: “Tề… tỷ…”, trước khi mi mắt chưa đóng sầp lại, Tiêu Dao Ca mơ hồ nghe thấy tiếng của Tề Vô Tuyết dặn điều gì đó như là:

“Một chữ cũng không được bỏ xót.”

Trời vừa mưa xong, bầu không khí mang hơi ẩm lạnh thi thoảng theo gió rít qua khe cửa sổ vào gian phòng ở hậu diện Diệp gia. Tiêu Dao Ca bỗng nhiên rùn mình, đầu nó hầu như vẫn còn choáng, mí mắt mệt mỏi không buồn mở ra, nằm im nghe giọng hai người kia nói chuyện.

Lão Tiêu Đại Thành chép chép miệng nhấp nháp ngụm trà rồi nói: “Hài, ta cũng không biết nữa, hôm qua sau khi ta với con bé té xuống vực thì… Không nhớ gì nữa! Nhưng mà ta chắc chắn có điều gì đó kì lạ lắm, tức thật nghĩ mãi mà không ra!”

Tiêu Dao Ca lại nghe thấy giọng Diệp Tịnh Giang: “Đúng là rất lạ, hôm qua rõ ràng ta tận mắt thấy hai người vì hái cỏ Thiên Nhai mà rơi xuống vực sâu nhưng khi ta quay lại thì hai người lại hôn mê ở bên bờ vực vậy?”

“Ta cũng đang thắc mắt đây, nhưng mà lạ nhất là Dao Ca đấy.”

“Hả, lạ chỗ nào?”

Tiêu Dao Ca dỏng tai lên nghe nhưng chẳng thấy cha nó nói nữa. Bỗng nhiên nó có cảm giác như có bốn con mắt đang chọc tia nhìn vào mình vô cùng khó chịu. Hồi lâu chợt nghĩ đến Tề Vô Tuyết nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nợ nàng ta một lời hứa chưa hoàn thành. Tuy vậy tạm thời vẫn chưa biết phải làm thế nào cho phải. Phải nói như thế nào để cha nó đưa lên Chỉ Thiên sơn, làm thế nào giấu bí mật, làm thế nào gặp Hạ Thuần Nguyên,… . Xem ra cha nó đã quên sạch chuyện ở tu địa. đúng là làm khó nó, nhưng làm người vẫn phải giữ chữ tín… Nó nghĩ mãi mà vẫn thấy không ổn, cuối cùng tự nhủ rằng việc này nhất định phải làm. Nhưng tạm thời phải nên chờ cho mọi việc lắng xuống đã hãy tìm cách thuyết phục cha nó đưa lên Chỉ Thiên sơn sau. Nghĩ thế rồi Tiêu Dao Ca bỗng nhiên yên tâm hơn, bây giờ chuyện quan trọng nhất với nó là ngủ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN