Tiêu Dao Lục
Chương 45: Quỷ Kiếm
Không chỉ quân lính, đám ma thuật sư trên cao cũng bắt đầu chuyển động. Lớp đá trên người bọn hắn vỡ nát, y phục cũng biến thành từng mảnh vụn, để lộ thân thể là những bộ xương màu xám. Hốc mắt của những tên này cháy lên một ngọn thi hỏa màu lam. Tất cả đồng loạt đưa cao pháp trượng, miệng niệm chú ngữ.
Ma thuật sư điều động pháp trượng ném ra từng hỏa cầu màu lam, quân lính vung cao vũ khí chém đến chỗ Diệp Thiên. Số lượng hơn ngàn người cùng đủ loại công kích ập đến khiến người nhìn cảm thấy da đầu tê cứng.
Diệp Thiên cố gắng thực hiện mọi thứ bình thường nhất có thể. Hiện tại Lý Mộ Vũ hay Tần Khinh Tuyết đều biết Diệp Thiên rất mạnh, nhưng vẫn trong giới hạn chấp nhận được. Ít nhất là dừng lại bên trong những cảnh giới của thế giới này, Tông Sư hay Đại Tông Sư gì đó, nếu vượt qua nữa liền lớn chuyện. Vì vậy từ đầu đến cuối, trừ lần biểu diễn tung dao trước mặt Tần Khinh Tuyết, Diệp Thiên chưa từng dùng đến Thần Lực, cho dù là lực lượng thân thể cũng được khống chế ở mức thấp nhất. Mà mức thấp nhất kia cũng đã thừa sức giải quyết đội quân hoạt thi trước mặt.
Diệp Thiên co chân lại lấy đà, dẫm nát mặt đất tạo lực đẩy, cả người phóng lên như một viên đạn pháo. Tốc độ của hắn nhanh đến mức Lý Mộ Vũ chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng đang lướt đi giữa đội quân hoạt thi. Hỏa cầu rơi xuống đều không trúng đích, chỉ nghe từng tiếng nổ vang lên. Trên đường bóng của Diệp Thiên lướt qua, hàng loạt khô lâu bị Phá Hiểu cắt nát. Giống như sói lạc giữa bầy gà, đơn phương chém giết từ một phía.
Tốc độ của Diệp Thiên quá nhanh, hỏa cầu không cách nào đánh trúng. Từng hoạt thi chiến binh lần lượt nổ tung, số lượng sụt giảm nghiêm trọng. Trong vòng năm phút đồng hồ, toàn bộ hoạt thi chiến binh đã bị Diệp Thiên xử lý hoàn toàn. Hắn cong chân phóng lên cao, trực tiếp nhảy vào tầng thứ hai.
Bị áp sát, đám hoạt pháp thi bị áp sát lập tức thay đổi phương thức chiến đấu. Bọn hắn ngâm xướng một tràn âm thanh có tác dụng mê hoặc thần trí, đồng thời tạo ra một rào chắn nhỏ chặn trước cơ thể. Hỏa cầu được thay bằng hỏa tiễn, diện tích và lực phá hoại kém đi nhưng tốc độ cùng lực đâm xuyên lại tăng lên.
Diệp Thiên tránh qua một tràng hỏa tiễn, khẽ lắc đầu than thở:
– Quả nhiên là thủ đoạn sơ đẳng, thậm chí chỉ lưu giữ lại được một phần nhỏ thực lực khi còn sống, công kích cũng đơn điệu hơn rất nhiều. Nếu là Lam trưởng lão…bỏ đi, vốn không cùng đẳng cấp.
Ma pháp thi giống như ma thuật sư, đều là kẻ có thuật pháp mạnh mẽ nhưng cận chiến yếu kém. Lá chắn mà chúng tạo ra cũng không quá mạnh. Thậm chí không cần đến Diệp Thiên, một tên trung cấp Võ Giả hay Dị Năng Giả cấp B áp sát được cũng có thể dễ dàng xử lý bọn chúng.
Vẫn là đơn phương chém giết, không có gì huyền niệm. Lần này không cần đến năm phút, một phút là đủ để diệt sạch hàng chục tên hoạt pháp thi. Giải quyết xong tất cả, Dương Thiên dùng tay ra hiệu cho Lý Mộ Vũ có thể tiếng vào. Cố dùng biểu cảm bình tĩnh để che giấu sự kinh hãi trong lòng, Lý Mộ Vũ nhìn từng bộ xương nát vụn trên mắt đất thấp giọng hỏi:
– Đã giải quyết xong?
Diệp Thiên chỉ tay về phía nam nhân ngồi trên bảo tọa:
– Chẳng phải vẫn còn hắn sao?
Lý Mộ Vũ giật mình:
– Hắn cũng là hoạt thi? Nhưng nhìn qua không quá giống.
Diệp Thiên lắc đầu:
– Đương nhiên không phải hoạt thi. Ngươi biết tất cả những người trong căn phòng này đang làm gì sao? Bọn hắn thông qua một thủ pháp đặc biệt đem phần lớn sinh mệnh lực của mình truyền vào trong khối cầu này. Sau đó bị lừa gạt dùng biện pháp hóa đá để duy trì sinh mạng, thật ra là biến thành hoạt thi canh giữ nơi này. Đám ma thuật sĩ kia chịu trách nhiệm tinh lọc sinh mệnh lực, chuyển nó vào trong người nam nhân ngồi trên bảo tọa kia. Đáng tiếc quá trình này thất bại, pháp thuật phản ngược biến bọn hắn thành tượng đá. Mà kẻ đằng kia…
– Hắn thế nào?
– Nhận được sinh mệnh lực hỗn loạn không thuần khiết, biến thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đáng lẽ đã trở thành ác quỷ, đáng tiếc cường độ thân thể tên kia quá yếu không chứa đựng nổi cỗ sức mạnh khổng lồ này. Cuối cùng linh hồn bị cỗ sức mạnh này cường ép rời khỏi thân thể, phải dung nhập vào thanh kiếm kia để tiếp tục tồn tại. Nói cách khác, thánh kiếm kia mới là bản thể, còn thứ ngồi trên bảo tọa…
Diệp Thiên vừa nói vừa tiện tay nhặt một viên đá nhỏ ném đến chỗ nam nhân. Viên đá vừa chạm vào, nam nhân lập tức biến thành một đám bụi phấn. Thanh kiếm trên tay hắn xoay một vòng rồi rơi xuống cắm trên mặt đất. Từng sợi tơ màu đỏ xuất hiện chảy dọc thân kiếm khiến nó rung mạnh. Vết nứt từ nơi thanh kiếm đâm xuống cũng bắt đầu tràn ra.
Lý Mộ Vũ lo lắng hỏi:
– Thứ kia hấp thu nhiều sinh mệnh lực như vậy chẳng phải sẽ vô cùng mạnh sao?
Diệp Thiên bật cười: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);
– Cái gì gọi là vô cùng mạnh, không phải trên tay ta đang cầm nó sao? Tên kia đơn giản là chỉ tiếp nhận một phần nhỏ đã không chịu nổi mà thôi. Chẳng qua linh hồn chứa đựng nhiều oán khí nên có chút tà ác, thanh lọc lại sẽ là một món hồn khí khá tốt. Ừm, tuy không bằng kiếm của vua Duy Tư nhưng cũng có điểm nổi bật riêng.
Diệp Thiên hơi thay đổi cách định giá Hồn Khí. Hắn lấy kiếm của vua Duy Tư làm thước đo cho Hồn Khí đỉnh cấp. Thanh kiếm trước mắt hơi kém hơn, miễn cưỡng gọi là tốt đi. Đây mới là tiêu chuẩn đúng của thế giới này.
– Kiếm của vua Duy Tư? Ngươi đã gặp nó ở đâu? Tần Khinh Tuyết có thứ đó sao?
Quả nhiên giữa Tần gia và Lý gia vẫn che giấu khá nhiều bí mật. Diệp Thiên biết mình lỡ miệng, chỉ khẽ lắc đầu nói:
– Đây là vấn đề cá nhân, ngươi muốn biết có thể tìm Khinh Tuyết để hỏi.
Trong lúc hai người nói chuyện không đâu, thanh kiếm kia đã bị những sợi tơ máu chằng chịt bao phủ, biến thành một thanh quỷ kiếm. Nó tự động bay lên khỏi mặt đất, mũi kiếm đâm thẳng về phía Lý Mộ Vũ. Tốc độ của quỷ kiếm rất nhanh nhưng Lý Mộ Vũ cũng không phải dạng vừa. Nàng từ bé đã được huấn luyện theo kiểu quân đội, phản xạ cực nhanh, cho dù tốc độ không bằng quỷ kiếm vẫn có thể né tránh kịp thời.
Lý Mộ Vũ để súng điện và tiểu đao trước ngực, hai tay bắt chéo, thủ thế nhìn qua có chút kỳ lạ. Quỷ kiếm đâm trượt lập tức chuyển hướng tiếp tục công kích. Lý Mộ Vũ dùng tiểu đao đỡ lấy nó, súng điện phóng ra những tia lửa điện cực mạnh bắn trúng thân kiếm.
Diệp Thiên đứng một bên quan sát chứ không nhúng tay vào. Hắn cảm thấy khẩu súng này có chút thú vị, đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật sao? Không tệ, lôi điện có tính khắc chế với quỷ kiếm, nếu Lý Mộ Vũ có thể giữ vững động tác không bị rối loạn, phần thắng vẫn rất cao.
Chiến đấu kéo dài khá lâu, tuy uy lực của quỷ kiếm yếu đi sau mỗi lần bị súng điện bắn trúng nhưng ngược lại, thể lực của Lý Mộ Vũ cũng tiêu hao rất nhanh dưới cường độ chiến đấu này. Ngoài ra, điện năng của súng điện dần yếu đi. Trong ba lô sau lưng Lý Mộ Vũ có pin để bổ sung nhưng nàng vốn không có thời gian để thay. Đây là một trận chiến tiêu hao cực kỳ hung hiểm, chỉ cần Lý Mộ Vũ bất cẩn một chút sẽ phải trả giá. Bề ngoài là như vậy, nhưng chẳng phải đang có Diệp Thiên bên cạnh giúp nàng sửa sai khi cần thiết sao?
Cảm thấy uy lực của quỷ kiếm giảm mạnh, động tác của Lý Mộ Vũ cũng chậm đi để hồi thể lực. Giây phút nàng cảm thấy trận chiến sắp kết thúc, quỷ kiếm bất ngờ bộc phát huyết quang, tốc độ tăng lên mấy lần đâm thẳng đến trán Lý Mộ Vũ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!