Beta: Leia, Lanius, Ivy
Sau khi Ôn Nhiên đưa ba người chỉ muốn chết không muốn sống đó ra khỏi quỷ vực, nhìn thấy cái nơi đáng ra phải vắng tanh này lại đông người như vậy, cậu có hơi ngây người. Vừa gặp cậu, bọn họ lập tức nhào tới, khiến cậu theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Một số đại sư đứng bên cạnh vừa nhiệt tình quan sát, vừa hỏi cậu những chuyện liên quan tới quỷ vực. Ôn Nhiên còn chưa kịp mở miệng, đã có một bàn tay to lớn khoác lên vai mình. Cậu quay đầu, lập tức gặp được người vốn không nên xuất hiện ở đây.
Kỳ Vân Kính nói với mấy vị đại sư: “Hẳn là sau khi đi vào quỷ vực, bọn họ đều rất mệt mỏi rồi. Chi bằng hẹn các vị đại sư đây một ngày khác để có thể thảo luận chi tiết hơn, còn hôm nay tôi đưa em ấy về nhà trước.”
Nghe thấy vậy, lúc này các vị đại sư kia mới cảm thấy bây giờ bọn họ tới gặp người ta đúng là có chút không thích hợp, vội vàng nói: “Thật ngại quá, là chúng tôi hấp tấp quá rồi. Cậu bạn nhỏ có thể cho chúng tôi xin wechat được không, hẹn hôm khác sẽ trao đổi nhiều hơn một chút.”
Ôn Nhiên lấy di động ra. Sau khi quét vài mã wechat, cậu bị Kỳ Vân Kính dắt vào trong xe với vẻ mặt mờ mịt.
Sau khi lên xe, Kỳ Vân Kính lặng lẽ đánh giá Ôn Nhiên một phen, khiến cậu càng thêm bối rối: “Sao anh lại tới đây? Tại sao đột nhiên lại có nhiều người tới nơi này quá vậy?”
Kỳ Vân Kính thu hồi ánh mắt: “Cậu đã ở trong đó hai ngày.”
Ôn Nhiên ngạc nhiên nói: “Hai ngày?”. Cậu thật sự không cảm nhận được thời gian trôi qua lâu như vậy. Hơn nữa trước đây cậu chưa từng bước vào quỷ vực, đây cũng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi việc hơi thiếu kinh nghiệm. Nghe Kỳ Vân Kinh nói như vậy, cậu mới cảm thấy hình như mình đói bụng. Vừa nghĩ tới thôi, bụng cậu cũng réo lên một tiếng rất hợp với hoàn cảnh.
Kỳ Vân Kính liếc cậu một cái, rồi quét mắt về phía tủ lạnh mini trước mặt: “Bên trong có đồ ăn, cậu tự lấy ăn đi.”
Ôn Nhiên cười hì hì: “Anh đúng là rất biết quan tâm.”
Lần đầu tiên được người khác khen là mình ân cần, Kỳ Vân Kính vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng, chẳng buồn phản ứng.
Ôn Nhiên vừa ăn vừa nói: “Anh cố ý tới đợi tôi sao? Thật ra anh bận rộn như vậy thì không cần phải tới đâu. Tôi xử lý xong mọi chuyện sẽ tự mình về.”
Kỳ Vân Kính nói với giọng điệu lành lạnh: “Dù thế nào đi nữa, bây giờ cậu cũng đã nhập hộ khẩu vào Kỳ gia, cũng phải có người tới nhận xác cậu mới được.”
Ôn Nhiên mỉm cười tủm tỉm vỗ vào vai Kỳ Vân Kính: “Được rồi, biết là anh quan tâm tôi. Tuy nhiên sau này nếu có những chuyện như vậy nữa, anh không cần phải tới. Sau khi giải quyết hết mọi chuyện tự nhiên tôi sẽ trở về. Nếu như trùng hợp phải từ biệt như vậy, cũng sẽ có người tới hốt xác tôi.”
Kỳ Vân Kính nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu không có vẻ gì giống như đang nói đùa, anh cau mày: “Cậu cứ không sợ chết như vậy hay sao?”
Ôn Nhiên nhìn anh với vẻ kỳ quái: “Con người ai rồi cũng phải chết, tại sao lại sợ? Hơn nữa anh quên rồi à, mặc dù tôi không có chứng chỉ đạo sĩ, cũng không được coi như là một đạo sĩ thật sự, thế nhưng tôi cũng được một đạo sĩ chân chính nuôi lớn. Tôi đã thấy qua phần lớn âm giới, cái chết cũng không phải là kết thúc thật sự của một sinh mạng nên chẳng có gì đáng sợ cả.”
Kỳ Vân Kính mím môi, không nói thêm gì. Chỉ là, hai chữ ‘Ôn Nhiên’ đại diện cho nội tâm của cậu, càng trở nên phức tạp hơn một chút.
Tìm chút gì đó để ăn, cậu bất ngờ phát hiện trong tủ lạnh mini trên xe của Kỳ Vân Kính lại có thêm mấy lon nước làm tâm tình con người ta trở nên vui vẻ, Ôn Nhiên lập tức híp mắt mãn nguyện. Trên đời này không có gì hạnh phúc hơn là được ăn khi đói và được uống nước khi khát đâu.
Sau khi ăn uống no say, Ôn Nhiên mới nói: “Việc này đúng ra phải cảm ơn anh. Nếu không phải anh giúp tôi điều tra những thông tin kia, thì lần tới quỷ vực này có thể sẽ mất đi vài mạng người.”. Mặc dù ngay từ đầu, cậu chưa từng nghĩ tới việc sẽ cứu mạng những người đó.
Trước đó, khi Uông Quốc Luân điều tra về Vương Bác, Ôn Nhiên cũng có thử hỏi Kỳ Vân Kính xem anh có thể điều tra giúp mình hay không. So với bản điều tra của Uông Quốc Luân, đương nhiên cậu sẽ tin tưởng bản điều tra của Kỳ Vân Kính hơn. Chẳng qua là cậu cũng chỉ hỏi chứ không ôm hy vọng gì, nào ngờ anh lại đồng ý khá đơn giản. Chỉ là người của anh điều tra chi tiết hơn, nên bản tài liệu đó cũng được gửi đến muộn hơn một chút.
Nghe được tiếng cảm ơn này, Kỳ Vân Kính ‘ừ’ trả lời. Nhưng anh vẫn trưng bộ dạng không có vẻ gì là đang tò mò với mọi chuyện, thậm chí anh cũng không hỏi một câu nào liên quan đến quỷ vực.
Nếu ngày thường Ôn Nhiên nói nhiều thì tất nhiên là do cậu muốn trêu chọc anh một chút mà thôi. Tuy nhiên, hôm nay cậu đơn thuần chỉ muốn nói chuyện với Kỳ Vân Kính. Dẫu cho hôm nay anh có đến hay không, hay phải chăng ngay từ lúc cậu đặt chân vào quỷ vực, anh đã bắt đầu dõi theo mọi động tĩnh ở nơi này rồi, Ôn Nhiên đều rất biết ơn anh.
Đổi lại là cậu, với một người không liên quan đến mình, dù là sống hay chết cậu thật sự sẽ không quan tâm đến. Thậm chí, nếu như hôm nay người gặp nguy hiểm và mất tích là Kỳ Vân Kính, cậu cũng sẽ không quan tâm quá nhiều, bởi vì chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến cậu.
Có một số người, ngoài mặt thì lãnh đạm, thật ra trong lòng lại ấm áp. Một số người khác ngoài mặt nhiệt tình, nhưng sâu trong thâm tâm họ mới thật sự là kẻ lạnh lùng. Ngay giờ phút này đây, sự cố gắng xa cách trong lòng Ôn Nhiên dành cho Kỳ Vân Kính đã thoáng thả lỏng vài phần.
Sau khi kể lại ngắn gọn những chuyện xảy ra trong quỷ vực, Ôn Nhiên nhìn Kỳ Vân Kính, tò mò hỏi: “Nếu là anh, anh có sẵn sàng chấp nhận kết quả như vậy không?”
Hôm nay, Ôn Nhiên có chút khác biệt so với mọi ngày. Kỳ Vân Kính có thể cảm nhận được thông qua lời nói thiếu đi chút trêu đùa như mọi khi của cậu, và có vẻ cậu thật sự nghiêm túc hỏi anh về vấn đề này. Nếu là trước đây anh sẽ lười trả lời lại, nhưng hôm nay, anh cũng nghiêm túc suy nghĩ theo cậu, sau đó lắc đầu: “Không chấp nhận.”
Ôn Nhiên tò mò hỏi: “Tại sao?”
Kỳ Vân Kính nói: “Người đã chết rồi không thể sống lại.”
Ôn Nhiên có thể hiểu được ý nghĩ của Kỳ Vân Kính. Người đã chết rồi dù có đền bù nhiều thế nào cũng vô ích. Bởi vì đã làm hại người khác, nên phải gánh chịu quả báo đền mạng.
Kỳ Vân Kính lại sờ cằm, nhìn về phía Ôn Nhiên như đang suy nghĩ điều gì đó: “Lệ quỷ kia chấp nhận rồi sao?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Đã chấp nhận, nếu không chưa chắc cha con Uông gia có thể ra ngoài.”
Kỳ Vân Kính nói: “Tiêu chí để các cậu đánh giá nhân quả báo ứng trong việc này là gì?”
Nghe thấy vậy, Ôn Nhiên mỉm cười: “Không có tiêu chuẩn nào dành cho những chuyện như thế này cả, điều đó sẽ phụ thuộc vào tam quan của người xử lý chuyện này. Có một số người không thể tha thứ cho lệ quỷ, cảm thấy những thứ sau khi chết vẫn vương vấn ở lại trần gian vì chấp niệm này không nên tồn tại. Sau khi chết, mỗi người đều sẽ gặp thẩm phán nơi Âm Phủ, việc báo oán báo thù chẳng đến lượt họ quyết định. Vậy nên gặp quỷ tất giết. Một số lại khá trung lập, nợ cái gì thì trả cái nấy. Nhưng có nhiều chuyện không thể nào giải quyết một cách rõ ràng như vậy được.”
Ôn Nhiên nói: “Thì giống như chuyện lần này, anh muốn nói Uông Quốc Luân có tội tức ông ta chắc chắn có tội. Là ông ta lừa gạt người khác nên mới dẫn tới những chuyện diễn ra sau đó. Nhưng tội của ông ta không thể tha thứ được hay sao? Đứng trên lập trường của người bình thường, chắc chắn tội sẽ nặng không tới mức đó. Lừa gạt và bị lừa gạt đều là một cây làm chẳng nên non, hơn nữa khi còn sống chắc hẳn sức khỏe của nữ quỷ đã gặp vấn đề, mà đó cũng không phải do Uông Quốc Luân gây ra. Cứ nhiều lần va chạm vào nhau như vậy, cứ chết đi như thế, vậy Uông Quốc Luân có oan ức hay không? Ông ta oan chứ. Còn nữ quỷ có oan uổng hay không? Nữ quỷ cũng bị oan. Thậm chí bà Uông vô tội phải chết càng oan ức hơn. Nếu có thể tìm được sự cân bằng từ đó, tự nhiên mọi người đều sẽ vui vẻ. Bằng không, với quan niệm của các đại sư ngày nay, kẻ không được tha thứ chắc chắn là nữ quỷ.”
Giờ phút này, trong mắt của Kỳ Vân Kính, Ôn Nhiên có hơi tỏa ra ánh sáng. Bản thân con người là một sinh vật đầy phức tạp. Nhưng Ôn Nhiên là người đầu tiên khiến anh cảm nhận được sự phức tạp kia một cách chân thật nhất. Mỗi khi tới gần cậu nhiều hơn một chút, quan sát cậu nhiều hơn một chút, Kỳ Vân Kính luôn cảm thấy mình dường như có thể nhìn ra được điểm khác biệt trong nhận thức giữa mình và cậu. Loại cảm giác này có hơi lạ lẫm, nhưng cũng là thứ lần đầu khiến anh cảm thấy tò mò. Anh rất tò mò, nếu ví von Ôn Nhiên như một cuốn sách. Vậy nếu anh lật đến trang cuối cùng của cuốn sách này, rốt cuộc cậu sẽ trông như thế nào?
Ôn Nhiên đã gửi cho Dương Hi một tin nhắn, nói cho cậu ta biết mọi chuyện đã được giải quyết trước khi cậu trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Phần còn lại, tự nhiên sẽ có người khác đến lo liệu.
Gần hai ngày sau, Ôn Nhiên nhận được một phong bì màu đỏ từ Khang Thời. Bên trong là một tấm chi phiếu trị giá 500 nghìn tệ. Số tiền lớn như vậy khiến Ôn Nhiên thấy rất ngạc nhiên. Nghe nói đây là tiền do Uông Quốc Luân bán một căn nhà mà ông ta đứng tên, gửi cho cậu và Khang Thời mỗi người 500 nghìn tiền thù lao. Đương nhiên, nếu như so với mạng sống, thì 500 nghìn này cũng chẳng đáng là bao.
Ôn Nhiên chỉ giữ lại 100 nghìn tệ trong số đó, còn lại 400 nghìn tệ đều được đem đi quyên góp. Thường thì cậu không cần phải quyên góp nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ cậu cũng không thiếu tiền, đủ chi tiêu là được rồi, vì vậy cậu mới quyên nhiều thêm một chút. Cứ coi như cậu đang tích phúc cho bản thân và người cha nuôi không biết đã đầu thai chuyển thế rồi hay chưa.
Những chuyện sau đó của Uông gia, Ôn Nhiên đều biết được thông qua Hạ Vũ. Trợ lý của Uông Quốc Luân đã ngăn vợ của Vương Bác đang chuẩn bị phá thai ở bệnh viện. Ông mượn lý do đây là mầm sống cuối cùng của người anh em của mình, rốt cuộc cũng đạt được thỏa thuận là ông sẽ cho vợ Vương Bác một 1 triệu tệ, để cô ấy sinh đứa nhỏ này ra. Đến lúc đó nếu cô ấy không nỡ rời xa, thì tự mình nuôi nấng đứa nhỏ. Mỗi tháng Uông Quốc Luân đều sẽ gửi 50 nghìn tiền sinh hoạt, ngoài ra tất cả chi phí giáo dục đều sẽ do Uông gia phụ trách toàn bộ. Còn nếu cô ấy không muốn nuôi, thì cứ để đứa nhỏ cho Uông gia nuôi nấng. Sau này đứa nhỏ này sẽ không còn liên quan gì đến cô ấy và chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc tái hôn của cô ấy trong tương lai.
Trước mắt cô ấy đã thống nhất không muốn nuôi đứa nhỏ, sau khi sinh xong, Uông gia có thể trực tiếp mang đứa nhỏ đi. Nhưng sau này, vợ của Vương Bác có không nỡ bỏ đứa nhỏ mà thay đổi quyết định không, thì chỉ có thể chờ sau khi sinh ra mới biết.
Hạ Vũ đã nghe Uông Thiến kể lại chuyện xảy ra trong quỷ vực một lần. Lúc ở ký túc xá, cậu ta lay người Ôn Nhiên đòi cậu kể lại lần nữa. Sau đó cậu ta cảm thán dữ dội: “Vẫn là cậu thông minh, có thể nghĩ ra cách như vậy, hên là lệ quỷ kia chịu đồng ý.”
Ôn Nhiên không nói gì, còn Dương Hi – người đã có thể xuất viện về nhà nghỉ dưỡng – không khỏi phân tích: “Điều này rất dễ hiểu. Nữ quỷ đó đã chết từ rất lâu, nhưng vẫn chưa từng tìm tới Uông gia gây chuyện, mà luôn đi theo bên cạnh người nhà, đủ để thấy bà ấy coi trọng gia đình mình hơn cả cái chết. Vương Bác vừa chết, nữ quỷ đó lập tức bùng nổ uất hận khủng khiếp như vậy, chứng tỏ nữ quỷ này là một người rất xem trọng gia đình, xem trọng con cháu. Muốn bà tự động từ bỏ việc báo thù, vậy có lẽ chỉ có thể bắt đầu từ con cháu của bà. May mắn thay vợ Vương Bác còn chưa phá thai. Nếu không, phiền phức mà Uông gia gặp phải lần này, chỉ phải lấy mạng người lấp vào mới giải quyết được.”
Hạ Vũ hỏi Ôn Nhiên: “Vậy nữ quỷ đó đã được siêu độ rồi sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Nữ quỷ đó đã hại người vô tội nên không thể nào siêu độ được. Chuyện Uông Quốc Luân làm sai, ông ta phải trả. Đương nhiên chuyện nữ quỷ đó làm sai, bà ấy cũng phải trả giá đắt.”
Hạ Vũ cau mày: “Nữ quỷ đã đi rồi, vậy sau này ai biết được Uông Quốc Luân sẽ đối xử với đứa trẻ đó ra sao? Lỡ như không làm đúng lời hứa, trong tương lai ông ta chiếm 2 phần 3 khối tài sản, hoặc là trực tiếp đưa đứa nhỏ đó về nuôi rồi âm thầm hại đứa nhỏ để trả thù thì sao? Vậy cả nhà Vương Bác, không phải sẽ lại có kết cục thê thảm hay sao?”
Ôn Nhiên nói: “Trên đời này, thứ duy nhất có thể kìm hãm bản ngã chính là lương tâm. Tương lai như thế nào thì phải xem lương tâm của Uông gia ra sao. Lương tâm tốt, có thể sẽ có một kết thúc có hậu. Lương tâm xấu, bọn họ tất sẽ nhận báo ứng. Cho dù không có nữ quỷ kia thì cũng sẽ có báo ứng tương tự như vậy.”
Dương Hi nhịn không được, hỏi: “Còn mẹ của Uông Thiến thì sao? Trong chuyện này, bà ấy mới là người vô tội nhất. Còn có ông bà ngoại của Uông Thiến? Nghe nói ông bà ngoại của em ấy đã dành cả đời đi giúp đỡ những trẻ em nghèo khó. Kết quả cuối cùng lại là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, người tốt không được hưởng phước báo.”
Ôn Nhiên nói: “Mẹ của Uông Thiến vốn là người có phước phần, còn Uông Quốc Luân bạc mệnh, không thể nhận nổi phần giàu có hiện giờ. Thế nhưng sau khi ông ấy và mẹ Uông Thiến kết hôn, vận khí của hai người lập tức gắn kết chặt chẽ. Giống như cậu và Uông Thiến dù chỉ mới quen nhau thôi, đã liên lụy đến nhau, càng không cần nói đến đôi vợ chồng được trời đất chứng giám. Mẹ của Uông Thiến đã tự dùng phước phần của mình che chở cho sự giàu có của Uông gia, nhưng thực tế đây là số phận mà đáng lẽ ra bà phải được nhận. Chỉ là nếu bà ấy gả cho một người đàng hoàng, thì số bà có lẽ sẽ không đến mức mất mạng. Tuy nhiên cuộc tình của Uông Quốc Luân và bà đã làm tiêu phí phước phần đó. Tiêu phí càng nhiều thì vận khí càng thấp, số mạng không tránh khỏi. Số phước phần còn lại, cũng chỉ có thể chờ đợi cho kiếp sau.”
Mấy người bạn trong ký túc xá nghe thấy Ôn Nhiên nói vậy, trong lòng vẫn có hơi không phục. Kiếp sau là kiếp sau, rõ ràng là người tốt nhưng kiếp này không được hưởng phước báo, tự nhiên sẽ khiến lòng người không phục.
Hạ Vũ thở dài: “Nếu giải quyết chuyện này sớm một chút thì tốt rồi, có thể cứu thêm được một mạng người, nữ quỷ cũng có thể nhận lại những gì mình muốn. Bà Uông càng sẽ không chết oan uổng như vậy và nữ quỷ cũng có thể siêu độ vào luân hồi.”
Ôn Nhiên cụp mắt xuống, không nói gì. Nếu như không có người mất, làm sao Uông Quốc Luân có thể biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, như vậy làm sao biết sợ. Không thật sự sợ hãi, thì làm sao ông có thể cam tâm dâng hết tài sản mà đi nuôi một đứa trẻ đối với ông ta mà nói, vừa là chủ nợ lại vừa là kẻ thù của mình.
Cho nên, đối với mọi thứ trên đời, muốn phân rõ trắng đen thì thật sự rất khó.