Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
357


Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình


Chương 5


Sáng sớm tại biệt thự, những người làm ca sáng đến để thay phiên cho người trực ca tối. Màn đêm tĩnh mịch dần lui khỏi biệt thự. Sau khi đã giao ca xong, những người giúp việc lại bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Chu Lỵ ký tên vào sổ giao ca, sau đó cầm lấy bình nước ấm đã được người làm vườn pha sẵn theo tỷ lệ. Tuần này cô sẽ phụ trách chăm sóc khu vườn nhỏ. Mặc dù vào mùa này, ngoài vườn không được mát mẻ như trong phòng, nhưng lượng công việc thì lại ít hơn. Những lúc trời nắng gắt, cô còn có thể được về phòng nghỉ ngơi, thoải mái hơn nhiều so với những phiên trực trong phòng. Hơn nữa, chỉ là tưới cây, cũng không nóng như lúc làm cỏ, còn những việc phức tạp hơn thì đã có người làm vườn chuyên nghiệp xử lý. Mỗi lần luân phiên đến lượt ai chăm sóc vườn hoa thì chẳng khác nào người đó như được nghỉ xả hơi, bởi vậy nên đây là nơi mọi người thích nhất khi được thay ca trực.

Khi Chu Lỵ bắt đầu tưới cây vào sáng sớm, chợt thấy hình như có thứ gì đó đang nằm trên chiếc xích đu trong vườn hoa. Cô vô thức bước tới gần muốn nhìn kỹ một chút. Đến khi khoảng cách không còn xa, cô chợt cảm thấy có một cảm giác ớn lạnh rùng mình từ phía sau truyền tới.

Sắc trời còn chưa tỏ, sương sớm còn chưa tan, một đôi giày thêu màu đỏ âm thầm nằm trên chiếc xích đu. Đôi gót sen ba tấc đỏ thẫm, toát lên vẻ u ám ghê rợn.

Giày thêu gót sen ba tấc

──── ∘°❉°∘ ────

Buổi sáng quây quần vui vẻ, bên tay trái bà là cháu trai và cháu dâu, còn tay phải là cháu ngoại. Nhìn cảnh con cháu trong nhà ăn uống thỏa thích, bà cụ Kỳ cũng cảm thấy vui lây. Có lẽ do hai ngày nay được con cháu vây quanh nên tâm tình của bà cụ rất tốt, tinh thần cũng sảng khoái hẳn ra. Sau khi ăn sáng xong, hiếm khi bà muốn ra ngoài đi dạo.

Bác quản gia bên cạnh cười nói: “Thật không may, hôm nay trong vườn đang được cắt tỉa lại khá nhiều. Mùa hè đầy đủ ánh nắng, nên đám cỏ dại không được dọn dẹp mấy ngày qua đã lộn xộn khó coi. Vậy nên hôm nay tôi có gọi mấy người thợ làm vườn tới cắt tỉa lại cho đẹp. Lúc này trong vườn đang rất hỗn loạn, chờ sửa sang xong thì bà hẵng đến ngắm. ”

Bà cụ Kỳ cũng không phải người thích gây chuyện. Mọi người đều làm việc theo quy trình, mà bà cũng không muốn chỉ vì chút hứng thú của mình mà làm mọi thứ rối tung lên, thế nên bà cũng không miễn cưỡng. Khu vườn nhỏ bên ngoài đang lộn xộn, bà đành lên chăm hoa trên sân thượng vậy.

Quản gia nói: “Bà quên rồi ư, hôm nay là ngày hẹn bác sĩ đến kiểm tra. Chờ một lát bác sĩ sẽ đến ngay.”

Bà cụ Kỳ nhớ mang máng hình như có chuyện này thật, nhưng vẫn băn khoăn hỏi lại: “Là hôm nay à?”

Quản gia cười nói: “Là hôm nay, trong cuốn sổ tay có ghi rõ.”

Bà cụ Kỳ nói: “Già rồi nên đầu óc lẩm cẩm, thật đúng là vô dụng.”

Ôn Nhiên mỉm cười nói: “Nội yên tâm đi, con đang nghiên cứu thực đơn dưỡng sinh. Chờ con nghiên cứu xong, con sẽ bồi bổ cho nội, đảm bảo nội có thể trở lại tuổi mười tám.”

Bà cụ Kỳ chỉ vào trán Ôn Nhiên: “Con chỉ biết nói ngọt.”

Bà cụ Kỳ được bác quản gia dìu lên lầu. Ôn Nhiên nhìn hai anh em trên bàn ăn rồi đặt chén xuống: “Tôi ăn no rồi, hai người cứ từ từ dung bữa.”. Hai anh em nhà này thật sự ăn không nói chuyện, ngủ không tiếng động, khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, còn không bằng về phòng đọc truyện.

Thấy Ôn Nhiên rời đi, Nhan Triết nhìn anh họ, rồi nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình. Anh ấy vừa lau miệng vừa nói với Kỳ Vân Kính: “Anh họ, lát nữa anh đi đường cẩn thận, em về phòng trước.”

Kỳ Vân Kính ‘ừ’ một tiếng, Nhan Triết nhanh chóng chạy lên lầu. Thấy Ôn Nhiên chuẩn bị mở cửa phòng liền vội vàng nói: “Anh dâu!”

Ôn Nhiên nghe thấy thì quay đầu lại, Nhan Triết bước nhanh tới: “Anh dâu, túi bùa kia, chỗ anh còn túi nào nữa không? Hoặc anh có biết chỗ nào có thể cầu được túi bùa đó không?”

Ôn Nhiên nhìn thoáng qua mặt anh ấy, mỉm cười rồi nói: “Ngủ ngon rồi à?”

Nhan Triết gật đầu. Nếu như nói chiều hôm qua là trùng hợp, vậy thì tối qua ngủ một giấc đến hừng đông tuyệt đối không còn là trùng hợp nữa rồi. Lá bùa đó thật sự linh nghiệm, thứ luôn quấy nhiễu giấc mơ của anh ấy lại được giải quyết một cách dễ dàng như vậy. Nhưng để đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra nữa, anh ấy nghĩ mình cần phải trữ sẵn vài túi bùa nữa. Cho nên mới sáng sớm anh ấy đã chặn đường của Ôn Nhiên, muốn hỏi chỗ nào có thể xin thêm túi bùa hộ mệnh đó.

Ôn Nhiên nói: “Lá bùa đó là do tôi vẽ.”

Nhan Triết lập tức ngạc nhiên, nhưng cũng không vì lời nói của Ôn Nhiên mà tỏ ra nghi ngờ. Anh ấy nói thẳng với Ôn Nhiên: “Vậy anh dâu có thể vẽ thêm giúp tôi mấy lá được không? Tôi muốn mang theo bên người, có một cái tôi sợ mình làm rơi mất.”

Nhưng không ngờ Ôn Nhiên trực tiếp lắc đầu: “Dù là một hay mười cái, đối với anh mà nói việc linh nghiệm sẽ ngày càng thấp. Dù sao thì nguyên nhân khiến ác mộng liên tục quấn lấy người anh vẫn chưa được giải quyết triệt để.”

Nhan Triết sửng sốt: “Nguyên nhân gì?”

Ôn Nhiên nói: “Anh có còn nhớ tôi đã hỏi anh vấn đề gì trong lần đầu gặp mặt không?”. Nói xong, Ôn Nhiên mỉm cười với anh ấy, hỏi lại lần nữa: “Anh có tin vào huyền học không?”

Trong lòng Nhan Triết chợt lóe lên một ý nghĩ tồi tệ: “Anh dâu… anh nói lời này là… có ý gì?”

Ôn Nhiên không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh ấy. Nhưng không hiểu sao chính kiểu im lặng mỉm cười này lại khiến Nhan Triết cảm thấy có hơi rợn người.

Ôn Nhiên nói: “Dù sao có nhiều thứ tai nghe được lại là giả, mắt thấy mới là thật. Bất kể tôi nói thế nào, cũng không bằng anh trực tiếp cảm nhận thực tế.”

Nhan Triết mím môi, sau một hồi ổn định lại tinh thần rồi mới lên tiếng: “Anh dâu, rốt cuộc là trên người tôi có vấn đề gì vậy? Ác mộng liên tục quấy phá, thật sự là vì tôi đã gặp ma sao?”

Ôn Nhiên nói: “So với vấn đề anh gặp phải thì gặp ma còn nhẹ hơn nhiều. Tôi nghĩ anh nên mau chóng đi tìm đại sư xem cho anh đi. Nếu để kéo dài thêm, e là mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.”

Nhan Triết cau mày, ngẫm nghĩ hồi lâu: “Nhưng tôi thật sự không đoán ra được, rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào? Ác mộng xuất hiện không thể giải thích được, thậm chí không giống điềm báo trước. Cho dù có phải đi tìm đại sư, thì cũng nên biết rõ căn nguyên* mới có thể giải quyết được.”

(Căn nguyên: Nguồn gốc của sự việc)

Ôn Nhiên nói: “Anh tự mình nhớ lại xem, trong ba tháng qua đã xảy ra chuyện gì.”

Trái tim Nhan Triết đang đập loạn xạ, như muốn rớt khỏi lồng ngực. Trong ba tháng qua? Anh ấy nghĩ mãi vẫn không biết rốt cuộc đã có chuyện đặc biệt gì xảy ra trong ba tháng qua. Nhưng bây giờ khi ngẫm nghĩ một chút anh ấy chợt nhớ tới, hình như những chuyện quỷ dị đã bắt đầu từ hơn một tháng trước.

Việc này bắt đầu từ khi anh ấy nhận lời đóng bộ phim này. Bộ phim truyền hình lần này mà anh ấy đảm nhận thuộc thời dân quốc, được chuyển thể và cải biên từ chuyện có thật xảy ra vào thời kỳ dân quốc, đương lúc những cuộc hỗn chiến với quân phiệt* diễn ra. Anh ấy vào vai một Thiếu soái*, là người đứng đầu một căn cứ ngầm mới của đảng. Người này một lòng muốn một quốc gia hoàn toàn mới và hoàn chỉnh, muốn dẹp bỏ chế độ phong kiến. Nhưng xuất thân của vị Thiếu soái này hoàn toàn ngược lại với mục tiêu sống của mình. Trong lịch sử, người anh hùng này là một trong những nhà lãnh đạo chân chính thành lập nên Tân Hoa Hạ*.

(Thiếu soái: thống soái trẻ tuổi, thống soái là cấp bậc quân đội.

Tân Hoa Hạ: Tên cũ của Trung Quốc.

Dân quốc: nước theo chế độ dân chủ.

Quân phiệt: quân đội nhật bản trong thế chiến thứ 2)

Tuy nhiên, nếu là phim truyền hình thì đương nhiên không thể chỉ chiếu những trận chiến công khai và trận chiến ngầm, trong phim chắc chắn sẽ có một số đoạn tình cảm. Chỉ là đoạn tình cảm không nhiều, vẫn lấy sự nghiệp làm gốc cho phim. Đây cũng là lý do Nhan Triết nhận lời đóng bộ phim này, và bây giờ anh ấy gặp phải rắc rối.

Việc quay phim hình như không ổn cho lắm. Lúc trước còn diễn ra rất thuận lợi, sau đó lại mất trước mất sau. Phải biết những chuyện này không có khả năng xảy ra ở bất kỳ đoàn làm phim nào khác. Quần áo hư hại, máy móc bị tạm ngừng, phụ kiện biến mất và nhiều vấn đề khác khiến đoàn làm phim không thể nào quay phim tiếp được. Chuyện xảy ra càng nhiều, mọi người cũng càng khó chịu. Hầu như tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều trở nên nóng nảy khó tính, cũng bởi vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau, đánh nhau đổ máu đến mức báo cảnh sát.

Cũng vì mấy chuyện này thật sự khó giải thích, lại thêm trang phục hư hại cần phải nhanh chóng may lại, thế nên đạo diễn dứt khoát quay trước một số phân cảnh quần chúng đơn giản. Những diễn viên có kịch bản dày hơn được nghỉ vài ngày, tự mình điều chỉnh lại thật tốt, vì vậy mà Nhan Triết mới có được ba ngày nghỉ.

Trước đó Nhan Triết chỉ cảm thấy bộ phim này ngẫu nhiên không thuận lợi, thật sự không nghĩ tới vấn đề khác. Anh ấy còn nghĩ không biết đoàn làm phim đã đắc tội người nào, nên bị người ta phá, đạo diễn cho nghỉ nhưng thật ra đang chỉnh đốn lại nội bộ đoàn làm phim. Bây giờ nhớ lại, anh ấy càng cảm thấy mọi việc đều không đúng.

Về đến phòng, Nhan Triết bỗng nhớ tới một chuyện. Đó chính là bộ phim này, không sớm cũng chẳng muộn, chuyện trùng hơp chính là khoảng ba tháng trước bộ phim này bắt đầu ghi hình

Vì câu nói của Ôn Nhiên mà cả ngày Nhan Triết đều đứng ngồi không yên. Anh ấy còn cố tình liên lạc với một số diễn viên bên đoàn phim, hỏi thăm dò xét một phen, đáng tiếc là không hỏi được thông tin nào có ích.

Thấy một ngày nữa sắp trôi qua, ngày mai anh ấy sẽ phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về đoàn làm phim, Nhan Triết lại có chút không muốn, theo bản năng anh ấy cảm thấy nhà mới là nơi an toàn nhất. Nhìn vào túi bùa trên tay, Nhan Triết quyết định đi tìm Ôn Nhiên thêm lần nữa. Nếu Ôn Nhiên đã bảo đây là bùa mình vẽ, cần những nguyên liệu nào anh ấy đều sẽ tìm được. Hoặc cũng có thể hỏi Ôn Nhiên, rốt cuộc những lời cậu nói khi sáng có ý nghĩa gì.

Mặc dù phòng anh ấy ở cùng tầng với Ôn Nhiên, nhưng lại nằm ở hai đầu cách xa nhau. Từ phòng anh ấy đến phòng Ôn Nhiên còn phải đi vòng qua một cái sảnh nhỏ ở lầu hai. Đây là dãy hành lang mà anh ấy đã đi từ nhỏ đến lớn, trước đây anh ấy còn có thể nhắm mắt chạy tung tăng trên hành lang này mà không sợ vấp. Nhưng trong phút chốc, Nhan Triết lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Nhan Triết chợt dừng bước, nhìn vào những thứ quen thuộc trước mắt. Anh ấy đã sống ở đây hơn hai mươi năm, lại không biết cảm giác xa lạ này đến từ đâu, nhưng trong nháy mắt cảm giác đó lại bùng lên rất mạnh mẽ. Mãnh liệt đến mức khiến lòng người hoảng sợ, thậm chí còn nghĩ rằng chỉ cần bước lên phía trước thêm bước nữa thì sẽ lập tức lạc đường.

Đúng vào lúc này, có một tiếng thở nhẹ thổi vào lỗ tai của anh ấy. Dường như có một người phụ nữ xuất hiện bên khóe mắt của anh ấy.

Nhan Triết giật mình, vô thức xoay đầu qua nhìn. Ngay khoảnh khắc anh ấy quay đầu lại, một cơn gió thổi vào từ ngoài cửa sổ vào, khiến rèm cửa đang rủ xuống ở hai bên tung bay. Không biết có phải những điều vừa rồi đã gây ra ảo giác cho anh ấy hay không, mà bấy giờ anh ấy lại lờ mờ cảm nhận được hình như ban nãy có ai đó đã đứng bên cửa sổ.

Nhận ra có thể mình bị hoa mắt, Nhan Triết không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí còn cho rằng bản thân bây giờ có chút buồn cười khi phản ứng thái quá như vậy. Anh ấy còn nghĩ có khi là vì những lời Ôn Nhiên nói trước đó, cho nên anh ấy mới cảm thấy thần hồn nát thần tính*.

(Thần hồn nát thần tính: Do tâm lý sợ sệt, tự mình dễ làm cho mình hốt hoảng)

Tuy nhiên chỉ một giây sau đó, Nhan Triết không cười được nữa. Bởi vì dưới tấm rèm cửa đang đu đưa trong gió là một đôi giày thêu gót sen ba tấc nằm trên mặt đất.

Gia đình họ không có sở thích sưu tập đồ cổ, cho dù có cũng không thể nào sưu tập loại giày thêu của phụ nữ ngày xưa như vậy. Đây là nhà của anh ấy, không phải là nơi mà người không có phận sự tự do ra vào. Khắp nơi đều có camera giám sát, càng không thể nào có người cố ý đặt một đôi giày ở đây để dọa anh ấy.

Nếu như chuyện này đúng là do người làm, vậy thì người duy nhất có thể làm việc này trong nhà là Ôn Nhiên. Nhưng Nhan Triết biết, đây tuyệt đối không phải do Ôn Nhiên làm. Bởi vì đôi giày thêu này đã xuất hiện liên tục trong giấc mơ của anh ấy hơn một tháng qua, mà Ôn Nhiên vào nhà này còn chưa được nửa tháng.

Quan trọng hơn là trong mùa hè phải bật điều hòa, đương nhiên cửa sổ phải được đóng lại thật chặt. Vậy cơn gió cuốn bay rèm cửa kia, từ đâu mà có…

Nhan Triết nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu trên mặt đất đó. Cuối cùng anh ấy chẳng thể nào dùng chủ nghĩa duy vật để lí giải nổi những sự việc như này. Dường như anh ấy thật sự bị quỷ đeo bám mất rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN