Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình - Chương 73
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình


Chương 73


Edit: SamSam

Beta: Leia, Lanius, Ivy

– Cập nhật sớm nhất tại Loading9191.wordpress.com –

──── ∘°❉°∘ ────

Hồ Nhạc Nhạc đang theo học tại một trường âm nhạc, nhưng ngôi trường này của cậu ta không nằm cùng thành phố với Ôn Nhiên, cũng may thay là một tỉnh lân cận và chỉ mất một giờ đi tàu cao tốc. Ôn Nhiên vừa ăn cơm vừa đặt vé tàu, sau khi ăn xong dọn dẹp một chút liền vội vàng chạy ra cửa.

Lúc tìm tới trường học của Hồ Nhạc Nhạc, Ôn Nhiên không trực tiếp đi vào tìm người mà ngồi đợi bên một quán trà sữa cạnh trường trong chốc lát. Cậu còn chưa biết phải dùng lý do gì để khiến Hồ Nhạc Nhạc tự nguyện đi về nhà với bố mẹ. Kết quả chưa đợi được Hồ Nhạc Nhạc đã thấy Thượng Khả vậy mà cũng tới.

Khi bắt gặp Ôn Nhiên ngồi trong quán trà sữa, Thượng Khả nhất thời hơi hốt hoảng, cho rằng bản thân còn ở trong trò chơi, dẫu sao đây là lần đầu tiên cô gặp người chơi khác ở thế giới bên ngoài trò chơi. Đoán chừng Ôn Nhiên cũng tới vì chuyện của Hồ Nhạc Nhạc, cô vô cùng tự nhiên bước vào trong tiệm và ngồi xuống đối diện với cậu.

Ôn Nhiên nói: “Thật trùng hợp, cô uống gì không? Tôi mời?”

Thượng Khả gọi một ly milkshake, sau đó mỉm cười với Ôn Nhiên: “Tôi của trước kia chưa từng dám uống loại đồ uống như thế này. Một ly trà sữa ở các cửa hàng loại này thường có giá tận ba bốn chục tệ. Tôi còn nhớ ly trà sữa đầu tiên mình uống có giá hai tệ một ly, thứ này vừa khiến tôi tăng cân lại tốn tiền.”

Ôn Nhiên lắng nghe, không lên tiếng.

Ngón tay của Thượng Khả vẽ vòng tròn trên mặt bàn: “Sau khi tham gia trò chơi, tôi không còn kiềm chế bản thân nữa, ai mà biết được liệu có còn có ngày mai hay không.”

Ôn Nhiên không nói được lời an ủi tâm hồn nào, hơn nữa đối với người chơi mà nói, có an ủi cũng vô ích, vì vậy cậu chỉ đành tiếp tục giữ im lặng.

Thượng Khả cũng chỉ đột nhiên cảm thán mà thôi, dẫu sao cũng chỉ có người chơi này mới hiểu được cô đang nói cái gì. Đưa mắt nhìn về phía cổng trường, Thượng Khả hỏi: “Cậu chưa vào gặp cậu ấy sao?”

Ôn Nhiên lắc đầu: “Tôi còn chưa nghĩ ra lý do đủ để thuyết phục cậu ấy về nhà.”

Thượng Khả trả lời: “Thật ra tôi nghĩ ra lý do rồi, nhưng cần phải có chứng cứ thuyết phục.”

Ôn Nhiên nhìn sang cô nàng, Thượng Khả nói tiếp: “Tôi nhớ Hồ Nhạc Nhạc từng bảo cha cậu là giáo viên, tôi nghĩ có thể giả danh làm học sinh của ông ấy, nói cho Hồ Nhạc Nhạc biết cha cậu đang bị bệnh nan y, dỗ cậu mau về nhà. Nhưng loại lý do này chỉ cần một cuốc điện thoại là lập tức bị bại lộ.”

Ôn Nhiên nói:” Đây cũng là một cách, để tôi nghĩ thử xem.”

Ôn Nhiên lấy di động ra rồi nhắn cho Kỳ Vân Kính một tin, nhờ anh giúp cậu mau chóng tìm người làm một bản báo cáo khám bệnh nan y. Thứ này nếu cậu tự mình làm có lẽ phải mất một khoảng thời gian, còn Kỳ Vân Kính thì áng chừng vài phút là có thể chuyển nó tới tay cậu.

Uống gần xong ly trà sữa, cuối cùng thứ mà cậu muốn đã được đưa tới, Ôn Nhiên bèn nói: “Đi thôi, chúng ta vào gặp cậu ấy.”

Thượng Khả: “Nếu lỡ như cậu ấy gọi về hỏi thì sao?”

Ôn Nhiên: “Không sao, chỉ lừa cậu ta ba ngày thôi.” Gạt người, là thứ mà cậu giỏi nhất. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.

──── ∘°❉°∘ ────

Hồ Nhạc Nhạc cũng không ở ký túc xá mà đang luyện tập trong phòng học nhạc. Cậu và các bạn trong trường đã cùng thành lập một ban nhạc, còn lên kế hoạch tháng sau sẽ tham gia một cuộc thi âm nhạc. Chỉ khi nào debut thì mới có lối thoát cho những nhân tài âm nhạc, cho nên bọn họ hiện đang trong thời gian tập luyện ráo riết.

Thấy một nam một nữ trước mặt, trong mắt Hồ Nhạc Nhạc đầy vẻ kỳ quặc: “Hai người tìm tôi?”

Ôn Nhiên gật đầu: “Chúng ta sang chỗ khác từ từ nói đi.”

Hồ Nhạc Nhạc có hơi bối rối, nhưng đây là trường học, cậu cũng không sợ bản thân bị lừa bán vì vậy dứt khoát để bọn họ dẫn mình đến sân thể dục: “Có chuyện gì vậy?”

Ôn Nhiên đưa điện thoại chụp hình tờ giấy báo cáo kết quả khám bệnh giả cho Hồ Nhạc Nhạc: “Tôi là học trò của ba cậu, có anh làm bác sĩ, khoảng thời gian trước trong trường có tổ chức một buổi khám sức khỏe cho giáo viên, đúng lúc là bệnh viện nơi anh tôi đang làm việc phụ trách, đây là kết quả của đợt kiểm tra đó.”

Tim Hồ Nhạc Nhạc lập tức trễ một nhịp, có điều đống ký tự cùng thuật ngữ chuyên ngành bên trên quá khó hiểu, cậu chỉ đọc hiểu được một hàng cuối cùng: “Đây là cái gì? Kiểm tra thấy vết mờ?”

Ôn Nhiên nói: “Trong phổi của thầy có vết mờ, nhưng bởi vì chỉ là một đợt kiểm tra sức khỏe nên không thể chẩn đoán chính xác. Nhưng anh tôi là bác sĩ, anh nói khả năng cao là khối u. Hiện tại thầy vẫn chưa biết về tình trạng của bản thân, kết quả này vẫn chưa đưa đến tay thầy. Tôi đã liên hệ với một bác sĩ có thẩm quyền trong Khoa Ung bướu, khoảng thứ tư tuần sau là cậu có thể đưa thầy đến đó làm kiểm tra chi tiết tỉ mỉ hơn. Đến lúc đó là có thể chẩn đoán chính xác khối u kia ác tính hay lành tính.”

Hồ Nhạc Nhạc chợt cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ. Thượng Khả đứng một bên nhìn Ôn Nhiên nói năng lưu loát như thế, bèn không khỏi nghi ngờ. Có phải cậu Ôn Nhiên đây là dân lừa đảo chuyên nghiệp không, chứ sao có thể nói mấy điều vô lý này trôi chảy như vậy?

Ôn Nhiên tiếp tục: “Chúng tôi tới tìm cậu là mong cậu có thể về nhà, ở bên cạnh và chăm sóc cha cậu trong mấy ngày này. Sau đó chờ tới thứ tư, tôi sẽ liên hệ với cậu để cậu đưa thầy đi làm kiểm tra. Nhưng trước đó, tốt nhất cậu đừng nói việc này cho thầy biết, suy cho cùng thì ảnh hưởng của tâm trạng đối với tình trạng bệnh cũng rất quan trọng.”

Nghe đến mấy thứ này Hồ Nhạc Nhạc đầy vẻ hoang mang lo sợ. Đối với một người vẫn còn là sinh viên như cậu, cha mẹ chính là bầu trời, nay bầu trời sắp sụp đổ, dưới cơn hoảng loạn cậu vô thức làm theo lời Ôn Nhiên nói, vội vàng trở lại trường học thu dọn đồ đạc và xin nghỉ phép. Ôn Nhiên lại đặt cho cậu một vé tàu cao tốc, tàu cao tốc vừa tiện lợi hơn đi máy bay rất nhiều, cũng không chậm hơn máy bay là mấy.

Chờ mọi chuyện thu xếp ổn thỏa, cậu tiếp tục dặn dò cậu ta giữ kín bí mật, chờ chẩn đoán chính xác bệnh tình hẳn nói.

Hồ Nhạc Nhạc chỉ gật đầu, hơn nữa còn rất chân thành nói cảm ơn vì cha mình có được một cậu học trò tốt như thế.

Sau khi lừa được Hồ Nhạc Nhạc về nhà, Thượng Khả mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng phải đôi co một hồi lâu, thậm chí đã thuê xong khách sạn, không ngờ mọi chuyện có thể giải quyết ổn thỏa như vậy.”

Ôn Nhiên nói: “Tôi dự định nghiên cứu một loại bùa có thể mang vào trò chơi, nếu thành công sẽ để giá hữu nghị cho cô.”

Hai mắt Thượng Khả lập tức sáng rực, luôn miệng bảo được. Mặc dù có thể dùng giá trị quỷ khí trong trò chơi mua bùa hộ mệnh, nhưng trong game chưa chắc sẽ kiếm được điểm mua bùa, nếu có thể mua từ bên ngoài rồi mang vào, như vậy còn tốt hơn rất nhiều so với việc đổi bằng điểm quỷ khí.

Nói lời tạm biệt với Thượng Khả xong, Ôn Nhiên cũng không vội đi về mà đi dạo lang thang không mục đích một chút. Vừa rồi cậu có quan sát kỹ Hồ Nhạc Nhạc, thấy trên người cậu chàng tràn ngập một luồng tử khí. Cơ thể cậu ta vẫn là cơ thể người sống nhưng hồn phách bên trong đã là một linh hồn chết, vì vậy mới không có chuyện bị quỷ đánh dấu rồi bị lệ quỷ giết. Cơ thể vật chất này chỉ có thể phong ấn linh hồn người đã khuất, không có trợ lực từ bên ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ ba ngày. Tuy nhiên việc có thể xóa bỏ ký ức cũng chứng tỏ thế lực này khá mạnh rồi.

Ôn Nhiên cảm thấy việc nghiên cứu bùa chú là một điều cần thiết, nếu có thể phá vỡ thế cân bằng trong trò chơi này từ bên ngoài thì có lẽ đó cũng là một cách để phá giải trò chơi.

Cậu lang thang bên ngoài cả đêm, sáng hôm sau mới trở về. Chẳng qua trên đường về nhà, nhìn vào toa tàu mình ngồi cậu lại nảy lên suy nghĩ có nên đổi thành vé máy bay hay không. Có điều dưới sự thúc giục của nhân viên soát vé, Ôn Nhiên vẫn cầm tấm vé tàu lên.

Ghế trên tàu cao tốc này không phải loại tất cả đều quay về một hướng, mà là kiểu bốn ghế quay mặt vào nhau. Không gian tương đối rộng rãi, cho dù đi một quãng đường ngắn cũng khá thoải mái. Chỗ ngồi của Ôn Nhiên nằm cạnh cửa sổ, bên cạnh cậu là một người con gái của nghệ thuật, phía sau còn vác theo một cái giá vẽ. Ngồi đối diện là một người bà, bà ta dắt theo một đứa trẻ trông chưa đến mười tuổi. Ôn Nhiên đưa mắt nhìn đứa nhỏ một cái, trên mặt thằng nhóc mang theo luồng sát khí, e rằng hôm nay sẽ có tai họa đổ máu.

Lộ trình chỉ kéo dài một tiếng, nhưng người bà kia vừa lên xe đã lôi ra một đống đồ ăn thức uống đặt lên bàn. Bàn trên tàu vốn không lớn, cả chiếc bàn gần như đều bị bà chiếm giữ. Ôn Nhiên mặc kệ, bản thân cậu cũng không mang theo thứ gì, thế là bèn dựa vào ghế của mình và chơi game trên di động.

Tuy nhiên cô gái ngồi bên cạnh muốn đặt cốc nước trên tay xuống, cho nên mới khẽ xê dịch đống đồ ăn kia về phía bà già. Ấy vậy mà thằng nhóc lập tức ngang bướng, duỗi tay đẩy mạnh cô gái ra khiến suýt nữa đã làm đổ cốc cà phê trên tay cô, chưa kể nó còn hét lớn: “Đây là đồ của tao, ai cho mày chạm vào!”

Cô gái nhìn đứa trẻ và nói: “Đồ ăn là của em, nhưng cái bàn này không phải của em.”

Thằng nhóc còn định tiếp tục đẩy cô, nhưng bị người bà ở bên cạnh cản lại: “Tiểu Thông đừng quậy, người ta chỉ đặt có một món, con ngoan ngoãn chút đi.”

Thằng nhóc bĩu môi: “Tất cả đều là của con!” Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.

Người bà xoa đầu nhóc, đặt một túi đồ ăn vặt trên bàn lên tay đứa nhỏ: “Không ai lấy đồ của con đâu mà, tất cả đều ở đây.”

Thằng nhóc kia liền trừng mắt với cô gái, sau đó bắt đầu ăn quà vặt, không tiếp tục hét um sùm nữa.

Cô gái cũng trực tiếp trợn tròn hai mắt, đúng là xúi quẩy, vừa ra cửa đã gặp phải thằng quỷ nhỏ.

Chẳng mấy chốc chuyến tàu bắt đầu chuyển động, thằng nhóc đã ăn gần hết mấy món quà vặt trên bàn. Có lẽ do quá no nên thằng nhỏ chẳng chịu ngồi yên, thế là nó cầm chiếc ô tô đồ chơi của mình lên và ra ngoài lối đi nhỏ để chơi tiếp.

Bấy giờ Ôn Nhiên mới nhìn thoáng qua, rồi nhìn về phía người bà kia: “Bà để thằng bé chạy lung tung không chịu ngồi yên trên ghế sẽ rất nguy hiểm.”

Người bà đó xua tay không quan tâm: “Chẳng sao đâu, chẳng sao đâu, dù gì cũng không đi lạc trên xe được.”

Thấy người nhà người ta không quan tâm, Ôn Nhiên tự nhiên cũng sẽ không nhiều lời, cậu vốn luôn lười xen vào chuyện của người khác.

Kết quả thằng nhóc đó chuyển từ ngồi xổm chơi đồ chơi ở lối đi bên cạnh thành chạy tới chạy lui vòng quanh lối đi hẹp. Đoàn tàu vốn rất yên tĩnh, lại nghe thấy tiếng trẻ con vừa la hét inh ỏi vừa chạy nhảy rầm rầm. Người bên cạnh thấy khó chịu, cau mày nói với người bà: “Như vậy rất nguy hiểm, bà có thể quản lý cháu bà một chút được không?”

Người bà mặc kệ người đàn ông vừa nói, nhưng vẫn gọi thằng nhóc trở về. Chỉ là bà cho nó uống mấy hớp nước, cũng có bảo nó ngồi yên tại chỗ của mình, tuy nhiên vẫn không quản lý được, để thằng nhóc bắt đầu chạy tới chạy lui lần nữa.

Mặc dù rất ồn nhưng may mà lộ trình không quá dài, vì thế đa số mọi người đều có ý chịu đựng một tí. Thời buổi bây giờ, nên hạn chế đụng phải mấy thằng quỷ nhỏ cũng như đám phụ huynh nuông chiều chúng thì hơn.

Kết quả, khi Ôn Nhiên cướp đến cái cuối cùng, vừa mới bắt đầu bấm ăn, liền nghe thấy một tiếng hét chói tai vang vọng trong khoang tàu, làm cậu giật mình run tay để nó bị cướp mất.

Đương nhiên kẻ vừa hét ấy chính là thằng nhóc kia, bởi vì tiếng hét quá thảm thiết khiến nhiều người đứng lên xem xét tình hình, người bà thậm chí còn tức tốc lao ra ngoài tìm cháu trai mình. Ở giữa lối giao nhau giữa hai khoang tàu, một cô gái ngã sõng soài trên đất, mặt đất đổ đầy nước nóng bốc khói nghi ngút. Hình như thằng nhóc bị dội nước ấm từ trên đầu xuống, cả người đều ướt nhem, vùng da hở ra bên ngoài còn bị hung nóng đến đỏ ửng.

Thấy thằng nhóc khóc lóc thảm thiết, một người đứng khá gần đó vội tiến lên bế nó lên và chạy lẹ vào nhà vệ sinh, lập tức giội nước lạnh lên để giảm độ phỏng. Mà người bà kìa liền đi tới giữ chặt cô gái vừa mới đứng dậy khỏi mặt đất, điên cuồng lôi kéo: “Mày đã làm gì cháu tao!”

Cô gái cố gắng tránh thoát người bà, rõ ràng cô bất ngờ bị một đứa trẻ đụng trúng, nước sôi trên tay mới bị đổ. Bản thân cô còn chưa hồi phục tinh thần, lại bị lôi kéo hung hăng như vậy, cô chỉ cảm thấy trong bụng nhói đau từng đợt.

Nhân viên nhanh chóng tiến tới, người bà kia dùng mọi thủ đoạn để lôi kéo cô gái, thậm chí còn định túm tóc cô. Cô gái muốn tránh thoát, tất nhiên người bà không chịu, không muốn buông tha. Nhưng còn chưa biết rõ sự tình như thế nào, bà ta đã nhào tới xô đẩy cô gái bắt ép cô giải thích, người bên cạnh tự nhiên sẽ phải can ngăn.

Bà già kia vẫn tự cho mình là đúng: “Đứa bị phỏng không phải con của mấy người!”

Cô gái nói: “Bà mau buông ra, tôi đang mang thai, bụng tôi đau quá!”

Bà ta cho rằng cô đang giảo biện nên không muốn nghe, mà các nhân viên trên tàu sợ sẽ xảy ra ẩu đả thật, vì thê bèn chen vào chính giữa. Nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của cháu trai, lại bị người phía sau liên tục kéo lại, bà ta oán hận đến mức đẩy cô gái này ra ngoài.

Cũng mày bởi vì có nhiều người vây quanh, có người đã đỡ cô gái từ phía sau, nhưng cô vẫn ôm bụng kêu đau. Người khác nhìn thấy vệt máu dưới váy cô, liền sợ hãi kêu lên một tiếng.

Cuối cùng nhân viên đã liên hệ với trạm gần nhất, may mắn thay họ đã đến ga chỉ sau mười phút. Kết quả, bao gồm cả thằng nhóc đang gào khóc, tất cả đều được đưa đến bệnh viện. Mặc dù nó đã được sơ cứu bằng nước lạnh, nhưng đoán chừng là do phỏng nước vừa mới sôi nên cả gương mặt của nó đều bắt đầu kết bọc nước, vết thương có lẽ sẽ rất nghiêm trọng.

Bắt gặp bộ dạng này của cháu nội, người bà kia lại òa khóc than trời trách đất, nếu không phải bị người khác cản lại, bà ta còn muốn lao vào đánh cho cô gái kia một trận.

Nơi này chỉ là một trạm dừng chân, còn cách thành phố Y khoảng nửa tiếng. Từ đầu đến cuối Ôn Nhiên đều không di chuyển, có điều vừa rồi cậu cũng có liếc nhìn cô gái một cái. Cô gái kia có phúc khí, mặc dù gặp phải chuyện như thế này nhưng sẽ không gặp quá nhiều phiền toái, còn đứa bé trong bụng cô có lẽ cũng sẽ được sinh ra một cách bình an. Chỉ có thằng nhóc đó, e rằng gương mặt đó có thể bị hủy hoại hoàn toàn.

Dù những người có liên quan đều đã xuống xe, nhưng những người trên xe vẫn bàn tán xôn xao. Ôn Nhiên nghe thấy có người nói thằng nhóc đó bị vậy là đáng, nhất là thể loại quậy phá ở chốn công cộng, nếu ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế thì đã tốt rồi.

Cũng có người cho rằng trẻ con hiếu động khó ngồi yên, bị phỏng nước sôi như vậy thật đáng thương.

Chưa đến mười phút sau, sự cố này thực sự đã nằm trong top những video ngắn được tìm kiếm nhiều nhất, có điều hầu hết các bình luận bên dưới đều cho rằng đáng đời thằng quỷ nhỏ. Chỉ có một số ít người nói đứa trẻ kia thật đáng thương, mong rằng cuối cùng nó sẽ bình an vô sự.

Ôn Nhiên cứ nghĩ chuyện này chỉ là một khúc nhạc đêm không liên quan đến mình, nào ngờ vừa trở về thành phố Y không lâu đã có một vụ án tìm tới cửa. Mà đương sự của vụ án chính là cô gái bị thằng nhóc đụng ngã trên tàu cao tốc hôm đó. Và điều càng khiến Ôn Nhiên ngạc nhiên hơn chính là, đứa con của cô ấy vậy mà lại bị sảy mất. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.

──── ∘°❉°∘ ────

Đôi lời của editor: Có những người như kho báu ấy, chỉ muốn đem chôn -_-“. Không sợ báo thủ chết, chỉ sợ nó chết mà liên lụy đến người khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN