Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh - Chương 140: Không muốn phát triển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh


Chương 140: Không muốn phát triển


Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

– Tốt, tốt cho một Đệ Tử Quy!

Đổng tri phủ liếc nhìn sách mỏng trong tay, vẻ mặt u sầu biến mất, cầm toàn phần Đệ Tử Quy, nhịn không được tán thán.

– Đệ Tử Quy?

Một người đang đứng gần đó ngẩng đầu nhìn sang Đổng tri phủ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Không biết sự tình gì để Đổng Đại Nhân vui vẻ như thế, Đệ Tử Quy kia lại là vật gì?

– Phùng giáo sư, Đệ Tử Quy này, ông cũng xem một chút đi.

Nhìn ra cấp dưới nghi hoặc, Đổng tri phủ khép quyển sách lại, đưa tới.

Nam tử gọi Phùng giáo sư đưa hai tay tiếp nhận quyển sách, lòng đầy hiếu kỳ, lúc nhìn xuống, nhìn thấy ba chữ nhỏ Đệ Tử Quy xinh đẹp ngoài bìa.

Ngẩng đầu nhìn Đổng tri phủ một chút, lúc này mới lật ra tờ thứ nhất, trong đó chỉ có hơn ngàn chữ, Phùng giáo sư lại nhìn rất chậm, dần dần, sắc mặt hắn cũng từ bình tĩnh trở nên kích động.

– Đổng Đại Nhân, cái này, cái này…Đệ Tử Quy… người lấy từ đâu?

Phùng giáo sư ngẩng đầu nhìn Đổng tri phủ, thần sắc chấn động.

– Chỉ vài câu chữ, thông tục dễ hiểu, tuyên dương hiếu nghĩa thành tín, người phải thủ lễ, quả thật là tác phẩm giáo hóa con cháu tuyệt hảo!

Làm giáo sư học phủ, quan viên đứng đầu một học phủ, chức trách của hắn chính là giáo hóa và huấn luyện, nói trắng ra đến, hắn còn hiểu ý nghĩa của Đệ Tử Quy nhiều hơn Đổng tri phủ.

– Chúc mừng đại nhân, có Đệ Tử Quy này, đại nhân không cần lo lắng về thành tích giáo hóa nửa rồi.

Phùng giáo sư rất nhanh đã nghĩ đến then chốt bên trong, ôm quyền nói với Đổng tri phủ.

Hắn đương nhiên hiểu khó xử trước đó của Đổng tri phủ, nếu như trình trang sách Đệ Tử Quy này lên, đã có thể đền bù mặt Giáo Hóa không đủ một năm qua.

– Nghe nói nguyên văn này do một vị tú tài bản phủ sáng tác, bản quan ngược lại nhờ phúc hắn a!

Tâm tình Đổng tri phủ hiển nhiên không tệ, không còn sắc mặt phiền não như trước.

Lúc Vương Phủ quản sự đưa tới đã cáo tri,Đệ Tử Quy này cũng không phải do nữ tiên sinh kia sáng tác, mà do một người trẻ tuổi gọi Lý Dịch làm ra.

Đổng tri phủ lúc này phái người đi thăm dò thư sinh kia, đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là muốn xác nhận hắn có phải nhân sĩ Khánh An phủ hay không, nếu người phương khác, Đệ Tử Quy chắc đã sớm xuất hiện, hắn chẳng phải cao hứng hụt?

May Lý Dịch kia không để hắn thất vọng, có công danh tú tài trong người, là nhân sĩ Khánh An phủ của hắn.

Đổng tri phủ đã ghi nhớ cái tên này nhớ trong lòng, nếu hắn sau này đậu Cử nhân, ngược lại có thể đối trông nom một hai, còn có thể tiến cử với Lại Bộ.

– Cũng nhờ đại nhân có phương pháp giáo dục.

Phùng giáo sư rất hợp thời vuốt mông ngựa một cái.

Nếu Đệ Tử Quy này có thể phổ biến, đến lúc đó, công huân về Giáo Hóa khẳng định sẽ rơi xuống đầu Đổng tri phủ.

Đổng tri phủ giống như nhớ tới cái gì, lắc đầu nói:

– Chỉ là tú tài gọi Lý Dịch kia lại có chút không muốn phát triển, không đặt tâm tư vào trong trong sách, sớm ngày thi đậu Cử Nhân, lại mở cửa hàng ở Phủ Thành, người đọc sách không làm lại đi làm thương nhân, nếu không phải phái người đi kiểm chứng qua, bản quan còn thật không tin Đệ Tử Quy do hắn làm ra đây.

– Lý Dịch?

Phùng giáo sư nghe vậy sững sờ, hơi nghi hoặc một chút hỏi:

– LàThước Kiều Tiên cùng Thủy Điệu Ca Đầu, Lý Dịch kia?

– Phùng giáo sư cũng biết người này?

Đổng tri phủ nhíu mày, hỏi.

– Hạ quan biết Lý Dịch, người sáng tác ra Thước Kiều Tiên cùng Thủy Điệu Ca Đầu, thi tài vô song, được Lão Học Chính đánh giá là “Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử” – Lý Dịch, không biết có cùng một người với đại nhân nói đến hay không.

Phùng giáo sư ngẫm lại nói.

– Thủy Điệu Ca Đầu? Tuyệt tác xuất hiện trong hội thơ Trung Thu?

Đổng tri phủ nhíu mày, hắn thấy thi từ chỉ là đường nhỏ, không có bất kỳ chỗ dùng nào trong việc trị quốc, trò chơi mà năm đó bọn họ chơi đến chán, về phần hội thơ Trung Thu, hắn cũng chỉ xem lướt qua, không quá chú ý, về sau cũng chỉ nghe nhiều người nhắc đến Thủy Điệu Ca Đầu này.

Về phần nó do ai sáng tác thì thật không rõ lắm.

– Nếu thật sự như đại nhân nói, người đọc sách không biết tiến thủ như thế thật nên bị gõ một cái, nếu có thể dẫn hắn trở về chính đạo, về sau có lẽ sẽ trở thành một lương tài.

Phùng giáo sư nghe vậy, nhíu mày nói.

Làm giáo sư một phủ, điều hắn ngày thường làm nhiều nhất chính là dạy bảo và khuyên bảo Học sinh trong phủ, không biết có bao nhiêu học sinh tính tình ngang bướng được hắn dạy bảo đi trở về con đường chính đạo.

– Nghĩ không ra ân sư lại đánh giá hắn cao như thế, bản quan càng thêm hiếu kỳ với người này rồi.

Trên mặt Đổng tri phủ hiện biểu lộ hứng thú, vuốt râu cười nói.

Mấy ngày nay, Khánh An Phủ Thành các công tử tiểu thư, đối với cái kia Như Ý Phường rất có phê bình kín đáo.

Từ mấy ngày trước đó, căn này cửa hàng liền không lại bắt đầu bán Như Ý Lộ, chỉ có thể bằng vào trước đó đơn đặt hàng lấy hàng, để rất nhiều chưa kịp mua sắm trong lòng người hối hận không thôi.

Khánh An Phủ Thành hiện tại, Như Ý Lộ đã trở thành trào lưu dẫn dắt thời thượng, thiên kim tiểu thư, tài tử văn nhân đều tranh nhau mua sắm, đột nhiên đình chỉ tiêu thụ, giới thượng lưu kia không khỏi bất mãn.

Nhưng khi bọn hắn sắp nhịn không nổi, định qua Như Ý Phường hỏi thăm nguyên do, trong vòng một đêm, Phủ Thành bỗng nhiên nhiều thêm ra mấy cửa hàng bán Như Ý Lộ.

Mới đầu mọi người nửa tin nửa ngờ, dù sao những ngày qua, cửa hàng bán Như Ý Lộ chỉ có một nhà, nghe nói có không ít người muốn mua cách điều chế Như Ý Lộ nhưng đều bị cự tuyệt, sao bỗng nhiên lòi ra nhiều cửa hàng như vậy?

Đương nhiên, đại đa số người không có bất kỳ hoài nghi gì với những cửa hàng mới mở, bởi vì người đứng sau tất cả là Ninh Vương phủ, bán đồ thì sao có vấn đề đây?

Đương nhiên, sau khi những người hoài nghi tự mình đi Như Ý Phường hỏi thăm thì hoàn toàn có được đáp án.

Chưởng quỹ Như Ý Phường chính miệng thừa nhận, đồ những cửa hàng kia đều là Như Ý Lộ chính phẩm, nói cách khác, từ nay về sau, sẽ không xuất hiện tình trạng Như Ý Lộ thiếu hàng, mọi người muốn mua mà không được nữa.

Sau khi nghi ngờ được giải khai, bên trong Phủ Thành lập tức bạo phát một vòng tranh mua dậy sóng.

Vô số người mãnh liệt đi vào những cửa hàng vừa mới khai trương, tiểu nhị trong cửa hàng bận tối tăm mặt mũi, thậm chí còn lâm thời điều một vài nhân thủ từ nơi khác mới giữ vững cục diện.

Vương chưởng quỹ nghe được tin tức này, lúc đầu kinh ngạc khó tin, một lúc sau biến thành cuồng hỉ, tâm trạng lo lắng mấy hôm nay cũng rốt cục được buông lỏng.

Như Ý Lộ đắc hàng vượt xa hắn dự đoán, cứ tiếp tục thế này, căn bản không cần mấy ngày đã có thể thu hồi vốn đã bỏ ra.

Nếu tình huống này tiếp tục kéo dài, hai tháng sau, đừng nói bổ sung sai biệt trước đó, tiền thu của Vương Phủ nhất định vượt qua năm trước.

Buôn bán Liệt tửu còn đang được trù bị, mà thư sinh kia còn nói nước hoa, xà phòng… Nếu như tất cả kinh doanh ra lợi nhuận giống như Như Ý Lộ… Chỉ suy nghĩ một chút đã để Vương quản gia có chút nhiệt huyết sôi trào.

Tiểu Vương Gia nhà mình cuối cùng làm được việc đáng tin a!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN