Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh - Chương 145: Ý chỉ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh


Chương 145: Ý chỉ


Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

Bên trong đại điện vắng vẻ có chút đáng sợ thỉnh thoảng truyền đến thanh âm trang giấy bị lật qua lật lại, xen lẫn vài tiếng ho nhẹ, người cao nhất Cảnh Quốc buông một đạo tấu chương được truyền đến từ biên cảnh phương Bắc xuống, trên gương mặt không giận tự uy hiện ra vẻ mệt mỏi.

– Thiên tai vừa qua, thủy hoạn Nam Phương sắp bắt đầu, phỉ hoạn Tây Bắc chưa được giải quyết, Tề Quốc rục rịch muốn phạm biên cảnh Cảnh Quốc ta… Chẳng lẽ trẫm thật không phải một vị Hoàng đế tốt hay lão thiên muốn để bách tính Cảnh Quốc ta gặp nhiều khó khăn?

Liên tiếp nhìn mấy đạo tấu chương, đều là sự tình khiến người ưu phiền, nam tử thì thào vài câu, trong lúc nhất thời thật không muốn xem tiếp.

Ngay vào lúc này, cửa cung điện lặng yên mở ra, một thân ảnh khom người vô thanh vô tức đi vào.

Đây là một lão giả mặt mũi nhăn nheo, trên mặt trắng noãn, người mặc một bộ áo choàng màu xám phổ thông, đi lên cầu thang, dừng trước bàn, thấp giọng nói:

– Bệ hạ, Yến phi nương nương hôm nay thăm viếng trở về, đang ở ngoài điện chờ đợi.

Thanh âm già nua mang theo một tia âm nhu nhưng lại không nghe ra bất kỳ ba động tình cảm gì.

– Đêm đã khuya, qua nói cho nàng, có chuyện gì ngày mai rồi nói.

Nam tử nghe vậy, khoát khoát tay.

Trong lòng hắn lúc này rất phiền não, không muốn gặp bất kỳ ai, dù Hoàng Hậu sủng ái nhất cũng không muốn nhìn thấy, tự nhiên càng không muốn gặp Yến phi.

Lão giả gật gật đầu, lặng lẽ lui xuống.

Chỉ qua một lát, hắn lần nữa đi vào, trình lên một vật đang cầm trong tay.

– Bẩm bệ hạ, Yến phi nương nương đã hồi cung, bảo lão nô đưa vật này cho bệ hạ, vật này tên Như Ý Lộ, do nương nương mang về, nghe nói có công hiệu tiêu trừ mệt mỏi.

“Ồ?”

Cảnh Đế tiếp nhận bình sứ nhỏ trong tay hắn, đang muốn mở ra, lão giả kia mở miệng lần nữa.

– Bệ hạ, vật này không rõ lai lịch, có nên để cho Thái Y Thự kiểm tra thực hư rồi…

Cảnh Đế khoát khoát tay, nói:

– Không sao, đây là một phen tâm ý của nàng, lại nói Yến phi cũng sẽ không hại trẫm… Đúng rồi, vật này nên sử dụng như thế nào?

– Yến phi nương nương có nói, thả vài giọt lên tay là đủ.

Lão giả đáp lời.

Hắn vừa rồi đã tự mình thí nghiệm, nhỏ vài giọt lên người sẽ phát ra một mùi kỳ lạ nào đó có thể khiến cho tinh thần được nâng cao, có tác dụng tiêu trừ mệt mỏi.

Lấy kinh nghiệm mấy chục năm của hắn, vật này không phải độc dược, đương nhiên, nếu vật này cần uống vào mới có hiệu lực, mặc kệ Yến phi có hảo tâm hay không, hắn cũng sẽ không để bệ hạ đặt mình vào nguy hiểm.

Nam tử mở nắp kia bình, một mùi thơm ngát bay ra từ bên trong.

Lúc nghe có học sinh dùng Như Ý Lộ để phụ trợ đọc sách, Lý Dịch tăng thêm chút Bạc Hà vào trong đó, đã muốn nâng cao tinh thần vậy thì theo yêu cầu.

Còn chưa dựa theo phương pháp Yến phi nói cũng đã cảm giác đầu não rõ ràng hơn một chút, trong mắt Cảnh Đế lóe lên vẻ khác lạ, lẩm bẩm.

– Vật này thật kỳ lạ…, quê nhà Yến phi là ở Khánh An phủ nhỉ, vậy phải tăng thêm loại này vào trong Cống Phẩm Khánh An phủ mỗi tháng đưa tới một nhóm mới được.

Như đã được giải lao một hồi, hắn đặt bình sứ qua một bên, đưa tay lấy phong tấu chương tiếp theo, mở ra, ngược lại cười nói:

– Thật trùng hợp, phong tấu chương này cũng do Tri phủ Khánh An đưa tới.

Tấu chương rất dài, hơn ngàn chữ, hắn nhìn đến một khắc đồng hồ.

Sau khi xem xong, trên mặt rốt cục hiện ra mỉm cười, nói:

– Đệ Tử Quy… thật đúng là một thiên văn chương thượng đẳng cho việc dạy học, bài văn như thế lại do một tú tài làm ra, nếu để những lão gia hỏa ở Quốc Tử Giám kia nhìn thấy, sợ rằng sẽ xấu hổ không còn mặt mũi gặp người.

Nâng bút viết chữ “Chuẩn”, đại biểu cho việc Hoàng Đế đã phê chuẩn cho việc Đổng tri phủ muốn phổ biến bài văn này vào việc giảng dạy của Khánh An phủ.

Tuy với với những chuyện phiền não của hắn, đây bất quá chỉ là việc nhỏ, nhưng tóm lại là vì không có nhiều tin tức tốt nên qua phong thư này cũng khiến lo lắng trong lòng hắn vẻ tiêu tán một chút.

Đương nhiên, đối với tên tú tài kia, hắn cũng chỉ quét mắt một vòng, không để trong lòng.

Nếu thiên văn chương này được phổ biến ra, tú tài kia xem như có công giáo hóa, nhưng chỉ một tú tài mà thôi, còn không đáng để Hoàng Đế tự mình ban thưởng, địa phương sẽ làm những chuyện này.

Nhìn thấy tâm tình nam tử tựa hồ đỡ hơn một ít, sắc mặt băng lãnh của lão thái giám cũng hơi hòa hoãn, lần nữa tiến lên một bước, mở miệng nói:

– Bệ hạ, Vĩnh Lạc công chúa gửi thư.

– Há, nha đầu Vĩnh Lạc kia rốt cục nhớ đến Phụ Hoàng rồi sao?

Cảnh Đế tươi cười, nghe được tin này, phiền muộn đều bị hắn ném ra sau đầu, nói:

– Thư ở đâu, đưa cho trẫm nhìn xem.

Lão thái giám lấy ra một phong thư từ trong tay áo, cũng không biết trong tay áo kia có thể giấu bao nhiêu thứ, lúc lấy ra thế mà xách thêm một vò rượu nho nhỏ, nói:

– Bệ hạ, đây cũng là Vĩnh Lạc công chúa sai người đưa tới.

Cảnh Đế thấy thế hơi sững sờ, tiếp nhận vò rượu, mở ra, một mùi rượu nồng đậm đập thẳng vào mặt.

Chỉ ngửi được mùi, hắn đã biết rượu này tất sẽ không kém, mà cổ họng lão thái giám kế bên cũng không khỏi động một cái.

Vừa rồi thời điểm kiểm tra rượu này, hắn thậm chí không nhịn được vụng trộm uống một ngụm, đến giờ vẫn còn dư vị a.

– Rượu ngon!

Mãnh liệt uống một ngụm liệt tửu, hai mắt Cảnh Đế sáng lên, tán thán.

– Vẫn là nha đầu Vĩnh Lạc kia biết thứ trẫm yêu thích!

Không kịp chờ đợi mở ra thư tín, một phần nội dung trên thư có liên quan đến tình huống quan lại Khánh An phủ, Cảnh Đế cười cười, có nàng ở đó thì không cần điều động Ngự Sử.

Về sau chính là ân cần thăm hỏi giữa cha và con gái, tính khí Vĩnh Lạc hơi bướng bỉnh một chút, nhưng từ nhỏ đã hiểu chuyện, hắn rất an tâm, tuy thân ở trong Hoàng gia, nhưng tình cảm giữa cha và con gái vẫn vô cùng sâu đậm.

Nhìn thấy đoạn kết, biểu hiện trên mặt Cảnh Đế trì trệ, lộ ra vẻ hoảng hốt, lẩm bẩm:

– An Khê Huyện Úy… Lý Dịch?

Nhìn thấy cái tên này, trên mặt hiện ra một tia nghi hoặc, sau một khắc, giống như nhớ tới cái gì, lần nữa lật ra tấu chương vừa rồi, sau một lát, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu.

– Vĩnh Lạc thế mà tôn sùng người này như thế…, thôi, thôi, cứ theo ý nàng.

Cảnh Đế thì thào vài câu, bỗng nhiên lên tiếng.

– Thường Đức.

– Có nô tài.

Lão thái giám thấp giọng nói.

– Tuyên chỉ.

……

– Ngày mai bảo người đưa Chỉ này đi Khánh An phủ.

Tối nay Cảnh Đế rất hào hứng, viết xong một đạo ý chỉ, nhìn tấu chương còn chưa phê duyệt xong trên bàn, phất phất tay:

– Mai lại phê.

Lão thái giám nghe ra bóng gió, mở miệng hỏi.

– Bệ hạ tối nay nghỉ ngơi ở đâu?

Cảnh Đế ngẫm lại, nói:

– Tuyên Ninh Cung đi.

Tuyên Ninh Cung, chỗ Yến phi nương nương ở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN