Tiêu Dao Truyền Kỳ - Chương 11: Đừng nghĩ ai cũng là con ngốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Tiêu Dao Truyền Kỳ


Chương 11: Đừng nghĩ ai cũng là con ngốc


“Ừm… Biểu sư tỷ… em… em có thể gọi Biểu sư tỷ là chị Ngọc Dao không?”

“Haha, không có vấn đề gì.” Cô cười cười.

“Hihi, vậy…vậy chị Ngọc Dao gọi em là Ninh An đi.”

“Ừm… Mà đạo diễn, tiếp theo là cảnh của tôi với Ninh An đúng không.” Cô gật đầu với Bùi Ninh An rồi quay sang hỏi đạo diễn. Đạo diễn cười trả lời cô rồi vỗ vỗ tay bảo mọi người nhanh chóng vào vị trí.

“Đúng vậy, Ngọc Dao, Ninh An, 2 người vào vị trí chuẩn bị đi. Được rồi, bắt đầu.”

Cô cầm kiếm đi qua hoa viên cây cỏ tươi tốt, thần sắc vẫn vô cùng thanh cao, lạnh lùng, chuẩn bị bước vào Vũ Linh điện- nơi nữ chính ở thì Bùi Ninh An ôn nhu hiền thục hóa vai vào nhân vật nữ phụ đi ra, đứng trước mặt cô, cô thấy vậy đứng lại.

Bùi Ninh An mỉm cười từ từ tiến lên trước mặt cô, cúi người hành lễ.

“Đại sư tỷ.”

“Ừm.” Cô gật đầu với Bùi Ninh An, theo kịch bản, nữ chính không thích vị sư muội này, Vệ Thiên Tư luôn cảm thấy nàng ta có gì đó rất giả tạo nên thái độ đối với nàng ta không quá tốt cũng không quá lãnh đạm. Cô chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Bùi Ninh An nói.

“Chúc mừng sư tỷ, cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của bản thân,…”

“Ửm… Bách Nhu sư muội, muội sao lại nói như vậy? Có gì đáng chúc mừng sao?” Cô thu bước chân lại, quay lại đối diện Bùi Ninh An, nhướn mày, cười như không cười hỏi.

“Đương nhiên là đáng chúc mừng rồi, đại sư huynh và đại sư tỷ là thần tiên quyến lữ, lại là thanh mai trúc mã, đẹp đôi vô cùng, 2 người đồng ý đến với nhau không phải là chuyện vui sao?” Bùi Ninh An từ tốn nói nhỏ, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.

“Haha, tam sư muội, không biết là muội từ đâu nghe được tin này, muội thật sự là nghe một biết mười, lỗ tai còn thính hơn chó…” Cô cười khẩy, không ngại buông lời thô tục với người trước mắt khiến cô ta gương mặt thoáng chốc trắng bệch, nữ chủ trong kịch bản chính là không thích lòng vòng, ghét thì nói ghét thôi.

“Đại… đại sư tỷ, sao… sao tỷ lại nói muội như vậy chứ, dẫu gì muội cũng là…” Cô ta run rẩy kịch liệt, nước mắt từ từ rơi xuống, trông thật tội nghiệp, một vài người hóa trang đi qua tạo thành tốp nhóm, đều tụ tập xì xào. Đạo diễn nhìn thấy cảnh này âm thầm gật đầu, đúng là diễn viên thực lực, không tệ.

“Lý Bách Nhu, đừng có giả bộ đáng thương trước mặt ta… ngươi đừng không biết ngượng miệng mà nói bản thân là tôn nữ của tam trưởng lão gì đó, cũng đừng nói bản thân ở trong thập đại thiên tài của môn phái… ngươi tưởng ngươi cao quý lắm sao, một thứ nữ con của một nô tỳ rửa chân dùng bao thủ đoạn để leo lên làm con thừa tự của chủ mẫu trong gia đình, ngươi tự mình hiểu. Nếu ngươi không có chút tài năng mỹ mạo, ngươi có từng nghĩ địa vị của ngươi trong lòng mọi người đáng giá bao nhiêu xu, ngoài mặt chính là nịnh nọt ngươi, còn sau lưng là phỉ nhổ, khinh thường ngươi. Có đáng nào một những đích nữ thiên kim tiểu thư nhà trong sạch như bọn họ lại phải đi nịnh nọt một kẻ thấp hèn như ngươi cơ chứ. Người không nói lại để nhân hiểu lầm, không biết thân biết phận. Ta cũng nhân lúc này cảnh cáo ngươi, tốt nhất không nên xen vào chuyện của ta, với ta, ngươi chỉ là một con kiến… Tam trưởng lão cũng biết bên nào nặng, bên nào nhẹ, ngươi cũng rõ, tam trưởng lão không chỉ có mình tôn nữ là ngươi, còn có đích tôn tử, đích tôn nữ, Hừ…” Nhân vật nữ chính hiếm khi nói nhiều lời như vậy, sẵn cơ hội liền cảnh cáo cô ta, híp mắt lại nhìn cô ta nguy hiểm, từng lời nói như cứa da cứa thịt, Bùi Ninh An cúi gằm mặt, tay nắm chặt, lại. Không để ý đến cô ta, cô quay lưng bỏ đi, cũng là lúc hết cảnh của cô.

Đợi cô rời đi, Bùi Ninh An mới ngẩng đầu lên, nhìn về hướng cô đi lúc nãy, ánh mắt thù hận ghen ghét, dung nhan xinh đẹp vặn vẹo, gằn từng tiếng.

“Vệ Thiên Tư, Lý Bách Nhu ta thề, mọi thứ ngày hôm nay là của ngươi, cuối cùng ta sẽ cướp đi hết tất cả, thân phận, địa vị, danh tiếng, ngay cả… phu quân của ngươi.”

“Rất tốt, cắt.” Đạo diễn vô cùng hài lòng về cảnh này, sẵn tiện cảm xúc lúc đó, ông bảo mọi người thực hiện luôn các cảnh tiếp theo, các cảnh đó độ khó cũng không cao nên hầu như mọi người đều 1 lần rồi qua.

Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, khi chuẩn bị về nhà cô ra chào hỏi mọi người trong đoàn phim, sắp rời đi thì đột nhiên Bùi Ninh An cùng trợ lý cô ta bước đến, cúi đầu cảm ơn.

“Cảm ơn chị Ngọc Dao, nhờ chị mà hôm nay em mới có thể vượt qua dễ dàng hơn, cảm ơn chị giúp đỡ.”

“Ừ, thật ra chính là nhờ em cố gắng, còn chị chỉ là làm nền thôi… Haha, cố lên, chị tin em sẽ làm được.” Cô nghe vậy cười trừ, nói vài câu khách sáo rồi đi về.

Về đến nhà cô nói chuyện với 3 anh trai, bảo bọn họ lưu ý đến Tiêu Vương này rồi nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày làm việc tiếp theo.

Những ngày sau mọi việc vẫn suôn sẻ, đoàn làm phim vẫn tiến độ đều đều, có một vài lần cô not good phải quay lại nhưng chủ yếu là do lỗi của bạn diễn, không phải lỗi của cô.

Lạ là không hiểu sao, Bùi Ninh An lại không thể hiện được như ngày đầu, hay phạm lỗi, bị đạo diễn khiển trách. Mỗi lần đó cô ta lại khóc lóc khiến mọi người đều thấy hơi đau đầu. Cô ta không để ý như vậy, sau khi hết ngày đều đến đưa cô đồ ăn, thức uống, trò chuyện gì đó, rồi sau khi rời đi lại liếc cô một cái vô cùng thâm ý…

Cô không những lúc trước là người tu tiên, mà còn là công chúa đương triều… Cảm giác của người sống trong cung đầy rẫy nguy hiểm có thể nào sai sao? Bùi Ninh An đang tính kế cô, cô lại không biết? Căn bản là cô muốn xem, một cô gái có thể làm gì được cô, ké nhiệt? Lợi dụng danh tiếng? Hạ người khác nâng mình lên? Lại có trò hay để xem rồi.

Vài ngày sau, mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến hết ngày, Bùi Ninh An đột nhiên chạy đến trước mặt cô, đưa cho cô một chai nước.

“Chị Ngọc Dao, mấy ngày nay công việc vất vả, chị uống nước đi.”

Cô mỉm cười chuẩn bị nhận lấy thì chai nước từ trong tay cô ta rơi xuống đất, cô định nhặt lên thì bất ngờ cô ta cúi đầu xuống nhặt lên, miệng không ngừng nói xin lỗi, cô tính đỡ cô ta dậy thì cô ta lại tự ngã chổng ra, nước mắt rơi xuống.

“Chị Ngọc Dao, là em bất cẩn, chị… chị uống nước đi.”

“Ừm, cảm ơn em. Có đau lắm không, quần áo bẩn rồi, mặc không tốt lắm đâu, mau đi thay quần áo đi.”

“Vâng… chào chị.” Cô ta liên tục cúi đầu sau đó rời đi, cô mỉm cười nhẹ, mở chai nước, uống một hớp.

“Bùi Ninh An, cô coi thường tôi quá rồi, đừng nghĩ… ai cũng là con ngốc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN