Tiêu Dao Vương - Chương 9.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Tiêu Dao Vương


Chương 9.


Đông Phương Ngạo hướng nàng nháy mắt lần cuối rồi chạy về hướng dich quán.

Bảo Hòa cung một mảnh hoa mĩ. Khắp nơi giăng đèn màu vàng làm cung bừng sáng như đón chào chủ nhân sau bảy năm trôi nổi bên ngoài.

Hoàng Nguyệt nhìn ngoài cung đáy lòng nặng trĩu. Cảnh còn nhưng tâm người đã thay đổi rồi, nàng cũng không là hoàng nữ vô âu vô lo ngày đó nữa.

“Chàng thấy cung này như thế nào?”

Lời này không phải để hỏi Du Hàn Thiên có thích ở trong cung hay không mà là muốn hỏi hắn có muốn làm Phượng hậu hay không.

Du Hàn Thiên không trả lời chỉ đi tới phía sau nàng nhẹ tựa cằm đẹp vào vai nàng chà nhẹ. Híp mắt lại vừa như hưởng thụ. Hoàng Nguyệt thấy không có người đáp lại thì nghĩ hắn không thích, nắm tay hắn, hai bàn tay thon dài đan vào nhau, đẹp không tả xiết.

“Nếu chàng không thích thì qua đại hôn ta cùng chàng về Đào thành, cả đời sống vô ưu vô lo.”

Mặt vạn năm không đổi của Du Hàn Thiên bỗng cười rộ lên, khuôn mặt hắn mang chút nét âm nhu của nữ nhân làm Hoàng Nguyệt sửng sốt. Chàng cười thật đẹp.

“Nàng ngốc, ta không muốn ép buộc nàng, nàng muốn sao làm vậy đi!”

Hoàng Nguyệt ngạc nhiên xoay mặt qua, người ôn nhu này thật là hắn sao? Bất chợt nàng lại đối mặt với đôi mắt như hàn đàm, muốn hút người khác chìm vào trong của Du Hàn Thiên, nàng đắm mình trong đó không dứt ra được.

Du hàn Thiên thấy mắt nàng chứa đầy hình bóng mình thì bỗng lòng như có thứ gì lấp đầy, đầy đến ngẹt thở, bạc môi không tự chủ được hướng khuôn miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận ngâm lấy. Hoàng nguyệt mở to hai mắt phượng.

“Thiên…Ưm…”

Lời chưa nói hết đã hắn cuốn lấy, hai đôi môi lần đầu hôn nhau vụn về như muốn nuốt lấy hơi thở đối phương. Hoàng Nguyệt bị Du Hàn Thiên công đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay không tự chủ khoát lên cổ hắn, chìm trong nụ hôn nồng nàn.

Không biết qua bao lâu cuối cùng Du Hàn Thiên cũng buông nàng ra. môi khẽ mở hướng tai nàng thổi khí.

“Nàng thì ra là thủ thân như ngọc, là vì vị vương quân tương lai ta sao?”

Nghe Du Hàn Thiên nói, hơi nóng phả vào mặt làm Hoàng Nguyệt đỏ mặt. Có ai thẳng thắng như hắn không?

“Thiên, nam nhân nào lại như chàng, chủ động đến vậy?”

Vừa nói Hoàng Nguyệt vừa kéo Du Hàn Thiên hướng trong phòng đi vào, nàng không muốn ảnh hưởng danh tiết của chàng, may là hành động vừa rồi không ai nhìn thấy.

“Nàng là không biết? Ta từ năm tám tuổi đến mười ba tuổi đều làm con tin ở Ngọa Long quốc diễn nhiên tính tình không giống người Bạch Du quốc rồi.”

Hoàng Nguyệt sửng sốt, nàng là vội vã lo việc quan trọng nên không điều tra lí lịch của Du Hàn Thiên, là nàng sơ sót.

“Chàng quen với Đông Phương Ngạo?”

“Ừ, là hắn cứu ta khỏi Ngọa Long quốc.”

Hoàng Nguyệt không hỏi nữa. Tuy mới quen biết nhưng nàng cảm thấy Đông Phương Ngạo không phải là người làm ăn lỗ vốn. Đây chắc chắn có yêu cầu gì đi.

“Nguyệt, nàng không hỏi tại sao hắn thả ta?”

“Chàng không thích nói ta không ép, khi chàng muốn nói sẽ tự nói ra thôi.”

Không khí bỗng nhiên có chút quái dị, cả hai người ra cũng chưa phá được khúc mắc trong tâm, tuy có nhau nhưng vẫn là không hiểu đối phương muốn gì.

“Nàng nghĩ ngơi đi, ta về trước.”

Du Hàn Thiên hoảng hốt phát hiện ra, sự thật tuy tim hắn có nàng nhưng có vài điều vẫn không thể nói cho nàng biết. Vội cáo biệt, thân ảnh bạch y không đợi nàng trả lời đã phóng đi.

Hoàng Nguyệt đôi mắt hiện ra tia mất mát. Ra là nàng đã quá tự tin về phân lượng của mình trong mắt hắn.

Tin Hoàng Nguyệt cùng Du Hàn Thiên đính ước chưa tới một ngày thì cả Hoàng thành đã biết. Quà tặng của các viên quan nối đuôi nhau chạy vào Bảo Hòa cung làm Hoàng Nguyệt phải vờ bị ốm để tránh mặt.

Ngồi cảm thấy buồn chán nàng liền hướng dịch quán đi tới, nếu nàng nhớ không lầm thì hôm nay là hội nguyên tiêu, hôm nay mẫu hoàng sẽ thiết yến các trạng nguyên các kì trước, cớ là ngắm hoa thưởng cảnh thật ra là củng cố quyền lực của hoàng thất. Nàng không có hứng thú! Ra ngoài với Hàn Thiên còn thú vị hơn.

Vừa nghĩ, chân nàng đã tới dịch quán. Dịch quán xưa vốn là nơi nghĩ ngơi của Hoàng Ngọc Lâm nhưng do Hoàng Ngọc Lâm không bao giờ đi đến nên chuyển qua xây thành dịch quán cho sứ thần các nước nghỉ ngơi.

“Tiểu Nguyệt nhi ra là nhớ ta nên đến thăm sao?”

Thân hồng y từ trong đình bước ra, toàn thân bao phủ bởi hơi thở yêu mị câu nhân nháy nháy mắt với Hoàng Nguyệt, tay ngọc cằm nhành sen so với hoa còn đẹp hơn. Nghe giọng nói quen thuộc của Đông Phương Ngạo, Hoàng Nguyệt trực tiếp vờ không nghe thấy, đi thẳng. Nhưng chưa được mươi bước đã bị Đông Phương Ngạo níu lại.

“Tiểu Nguyệt nhi đi hội nguyên tiêu với ta nha~””

“Ta đi với Hàn Thiên, thái tử mời đi với người khác, thứ lỗi!”

Nàng thật là gần hết kiên nhẫn với tên này rồi, quan hệ giao hảo hai nước tuy quan trọng nhưng nàng không thể vì vậy mà kệ hắn muốn làm gì thì làm.

“Nhưng người ta là muốn cùng nàng nga.”

Hoàng Nguyệt không nói nữa, trực tiếp dùng khinh công nhắm thẳng hướng phòng Du Hàn Thiên xông vào. Nhưng vừa bước vào nàng liền không nhúc nhích được, Hàn Thiên đang tắm a, lần này nàng thảm rồi!

Du Hàn Thiên phóng châm hướng người vừa vào phòng nhưng khi thấy ra là nàng thì vội phóng một châm khác làm trượt đường bay của châm. Khuôn mặt tuấn tú không biết do nước nóng hay xấu hổ ửng hồng nhìn thật đáng yêu. Môi mỏng đạm bạc vốn mang cảm giác lạnh nhạt giờ như dụ dỗ người phạm tội.

“Nàng là tự tiên như vậy xông vào phòng nam tử đang tắm?”

“Thiên, nghe ta giải thích, thật ra ta là… Ta…”

Nàng nghẹn cả buổi nhưng thật không nói được gì, mỗ nam nào đó nhìn nàng nghẹn đến vui sướng ngoắc ngoắc tay. Nàng vừa tới thì quẳng một khăn dày vào tay nàng.

“Chà lưng cho ta.”

“Nhưng nam nữ thụ thụ bất tương thân, ta gọi người hầu vào giúp chàng.”

Mắt đẹp khẽ nhíu, Du Hàn Thiên chống tay lên thành thùng, tay miên nhẹ sợi tóc tán loạn trên vai.

“Ta và nàng sớm muộn gì cũng là phu thê với chẳng phải nàng vừa nhìn thấy thân thể ta sao, đây gọi là đền bù thiệt hại đi.”

Hoàng Nguyệt thực khóc không ra nước mắt, sao trước nàng không biết hắn phúc hắc như vậy? Không cam nguyện cầm khăn nhẹ lau thân thể cho Du Hàn Thiên, tay nàng run run, này quá chịu đựng đi. Thân thể hắn màu lúa mạch khỏe mạnh, vòm ngực rộng lớn làm người khác không tự chủ nhìn nhiều hơn một chút. Trong nước hoa đào trôi làm thành khung cảnh tuyệt mĩ. Hoàng Nguyệt hít sâu một hơi, tay không tự chủ hướng vòm ngực săn chắc chà mạnh làm mỗ nam đau đến trừng mắt, nàng là đang trả thù hắn bắt nàng chà lưng sao?

“Nguyệt, nàng ra ngoài chờ ta đi, ta ra ngay.”

Hoàng Nguyệt như nghe được đại ân xá hoảng hốt chạy ra ngoài chờ hắn. Qua khoảng một lúc lâu Du Hàn Thiên bước ra, bạch y thêu hoa đại lộc ý muốn thể hiện mang lại may mắn cho người mặc từ vai kéo dài xuống vạt áo trắng như dây leo nổi lên nét thanh tao của người mặc. Mặt đã trở lại nét lạnh nhạt như cũ, bạc môi hướng Hoàng Nguyệt.

“Nàng tìm ta có việc?”

“Ta là muốn cùng chàng đi nguyên tiêu. Tối nay được không?”

Du Hàn Thiên ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người hướng hắn muốn đi chơi cùng. Ngày trước các huynh tỉ hắn chỉ bày ra duy nét mặt lạnh nhạt hướng hắn tranh đấu, ức hiếp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN