Tiểu Đệ - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Tiểu Đệ


Chương 31


“Lão đại tôi biết sai rồi.”

“Không cần khẩn trương, tôi nghĩ qua, cậu không có tự giác như vậy, lão đại tôi cũng có phần sai. Tôi đã quên ở trên người cậu làm ký hiệu. Tôi có chuẩn bị hai loại, cậu chọn đi, một là xăm hình ký hiệu của tổ chức chúng ta, hai là xỏ khuyên, trên khuyên có ký hiệu, tôi phá lệ cho cậu tự chọn một cái.”

“Nhất định phải chọn sao?”

Nhận được lời khẳng định, Sử Kiến Nghiệp suy nghĩ một chút, hình xăm này nọ thì không dễ xóa, một năm rời khỏi chỗ tên ác ma này, mấy hình xăm đó sợ sẽ bị mọi người kì thị cậu là dân xã hội đen, người tốt ai lại xăm hình chứ. Xỏ khuyên đi, đeo bên tai, về sau ly khai thì tháo ra, chuyện này dễ dàng che giấu hơn. Vì thế cậu chọn xỏ vòng.

Bất quá hiển nhiên cậu lựa chọn sai lầm rồi.

Cư Ứng Phong đi ra ngoài, một giờ sau dẫn theo Lôi, Lệ, Phong, Hành tiến vào.

Cư Ứng Phong quơ quơ trong tay một cái vòng gì đó. Vòng hình tròn có treo một miếng thẻ vuông nho nhỏ. Sử Kiến Nghiệp cầm lại nhìn nhìn. Một mặt là ký hiệu của bang phái bọn cậu, hình vòng âm dương cùng con rồng quấn quanh, một mặt là tên của Cư Ứng Phong và số điện thoại. tên rất nhỏ, không đến gần thì không thấy rõ chữ lắm.

Sử Kiến Nghiệp ngồi xuống, đem một bên tóc vén lên. Lộ ra một bên lỗ tai.

“Đợi lát nữa đâm vô thì đâm nhanh một chút, trong hòm thuốc nhỏ hình như có cồn sát trùng, tí nữa đâm xong thì thoa một chút, còn không thì chúng ta ra ngoài đâm đi, có laser đâm cũng nhanh hơn.”

“Ngu ngốc!”

Lại bị Hành mắng. Sử Kiến Nghiệp cũng không có phản ứng lại.

Cư Ứng Phong hất mặt có ý bảo, bốn người đi lên, hai người đè tay hai người đè chân, đem cậu cố định trên ghế sô pha. Quần bị lột xuống lộ ra tính khí. (tính khí là cái *beep* đó, có ai không biết ko =)))

Cư Ứng Phong dùng bật lửa đốt đầu kim. Sử Kiến Nghiệp lúc này mới cảm thấy không ổn, cậu hình như tự ý ngầm hiểu xỏ khuyên là xỏ lỗ tai, quên hỏi, Cư Ứng Phong là muốn xỏ ở chỗ nào.

“Lão đại, anh muốn xỏ cái khuyên đó chỗ nào vậy?”

Cư Ứng Phong nắm lấy một phần da trên tinh hoàn của cậu.

“Chỗ này, cậu yên tâm, không đau, cũng giống con chó kia nơi này như phần thịt dư vậy.”.

“Tôi không cần xỏ khuyên, tôi muốn hình xăm, ta muốn hình xăm.”

Sử Kiến Nghiệp bắt đầu hối hận. Đáng tiếc có tận bốn người đàn ông cao to đang đè lên cậu, muốn chạy cũng không thể nhích dù chỉ một chút.

“Đã ngoại lệ cho cậu tự mình chọn rồi, tôi cũng tìm tùm lum thứ về, lý nào lại thay đổi. Ngoan, không đau đâu, tôi sẽ nhớ thoa cồn sát trùng cho cậu.”

“A!”

Phía dưới nóng rát lên, đầu khuyên kia đâm vào. Cư Ứng Phong cư nhiên còn xoa cồn vào vết thương, kích thích nó càng đau hơn.

Vi trí quan trọng bị đâm đau, Sử Kiến Nghiệp đau đến ứa mồ hôi lạnh, nghe cậu khóc thét lên, Lôi nói.

“Nếu không cho cậu ta uống thuốc đi.”

Nuốt vài viên thuốc giảm đau và thuốc ngủ xuống, Sử Kiến Nghiệp cuối cùng cũng không còn kêu gào nữa, ngủ mất tiêu.

Sáng sớm hôm sau, cậu bị con chó ‘con thỏ’ liếm mặt tỉnh dậy, mở mắt ra chỉ có Hành ngồi ghế trên bên cạnh.

“Sao các anh không sớm nói cho tôi biết trước chuyện này chứ?”

Cậu nổi giận đùng đùng ngồi xuống, đụng phải cái khuyên dưới thân, hít một hơi xuýt xoa nằm dài ra.

“Lão đại nói là cho cậu tự chọn, ai biết cậu lại ngu như vậy, chẳng thèm hỏi xỏ khuyên chỗ nào.”

“Nhưng người bình thường ai lại đem khuyên xỏ chỗ đó chứ?”

“Lão đại thích xỏ dưới đó đấy thì làm sao. Ngu!”

“Tôi hiện tại hiểu từ ngu ngốc của anh có ý gì rồi, anh biết chuyện gì đó mà không muốn giải thích nhiều lời với tôi thì sẽ mắng tôi ngu. Nhưng anh không giải thích thì làm sao tôi biết? Anh có thói quen không tốt gì cả.”

“Cức! Liên quan đéo gì tới tôi? Có lòng tốt ở lại chăm sóc cậu, còn bị cậu oán trách?”

“Ai thèm anh chiếu cố? Anh cùng tên ác ma kia y như nhau.”

“Rồi, không thèm thì thôi, tôi đi. Bất quá tôi có lòng nhắc nhở cậu trước mặt lão đại dừng có mắng hắn ác ma, nếu không có chuyện gì thì tự chịu.”

Hành thấy cậu còn có sức mắc người, biết cậu không có việc gì, liền đi về phòng đối diện. Chỉ để lại con chó ngồi chơi với cậu.

Sử Kiến Nghiệp muốn khóc, cậu sờ sờ đầu con chó, con chó liếm liếm cậu.

“Tên ác ma đó là đồ không có lương tâm. Mấy tên kia cũng là đồng lõa.”

Sử Kiến Nghiệp không có chỗ phát tiết, chỉ có thể giải bày với con chó.

Con chó đem một chân trước đặt lên giường, đưa đầu tới gần cậu, đột nhiên Sử Kiến Nghiệp phát hiện trên cổ con chó có đeo một cái vòng có một thẻ bài rất giống cái vòng dưới thân cậu, chỉ là trông lớn hơn một chút. Cầm lên nhìn nhìn, hình vẽ, chữ viết đều giống nhau, một chữ cũng không khác, chỉ là không nhỏ như cái dưới thân cậu thôi. Vươn tay xuống sờ lên cái thẻ dưới thân, tối hôm qua chỉ mới liếc mắt thấy hình như nó làm bằng bạch kim. Nhưng mà vấn đề không phải ở chỗ này.

Thẻ cho chó! Cái khuyên của cậu!

“Cư Ứng Phong!”

Sử Kiến Nghiệp rốt cục cũng tức giận, lần đầu tiên không cung kính gọi lão đại, mà kêu thẳng tên của ác ma kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN