Tiêu Diệt Nam Chính
Hội trưởng quyền lực (1)
Đau!
Lam Ngọc bị đau mà tỉnh lại. Hình như cổ tay cô bị bàn tay ai đó cố định trên một vật gì đó vừa cứng vừa mềm. Theo bản năng Lam Ngọc mở mắt ra muốn nhìn xem thứ đó là cái gì.
Đúng lúc này, một khuôn mặt, nói xấu cũng không xấu, nói đẹp cũng không đẹp, thuộc dạng có trang điểm thì như tiên mà không trang điểm thì như điên, đang lấy tốc độ có lẽ bằng tốc độ ánh sáng áp sát khuôn mặt của Lam Ngọc khiến cô hết hồn hết vía, cũng theo bản năng tự vệ bẩm sinh, cô giơ chân lên…
“Aaaa!!!”
Tiếng kêu ai oán của người thanh niên xăm trổ nửa mình vang sang cả phòng bên cạnh lẫn quầy lễ tân. Hai tay hắn ôm khư khư lấy hạ thân, vẻ mặt vừa đau vừa dữ tợn.
Lam Ngọc xin lỗi theo thói quen: “Tôi không cố ý!”
“Con ranh này!” Người thanh niên xăm trổ nửa mình âm độc nhìn cô, hất cằm với người thanh niên xăm trổ đầy mình bên cạnh: “Mày giữ nó lại cho tao! Không làm cho nó sợ tao không gọi Hổ ca!”
Mắt thấy lại có người muốn lại gần mình, Lam Ngọc theo thói quen lắc đầu xua tay: “Này đừng qua đây! Tôi cảnh cáo đấy! Không được qua đây!”
Người thanh niên xăm trổ nửa mình nhịn đau mà cười: “Ngoan! Tao sẽ làm cho mày sung sướng.”
Một phút sau.
“Đại tỷ tha cho bọn em! Bọn em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn! Tha cho bọn em!”
Hai thanh niên chỉ còn mỗi quần xà lỏn bị cột vào nhau bằng ga trải giường, cho dù bọn hắn vùng vẫy cách nào cũng không thoát khỏi sự giam cầm này, cuối cùng đành hạ thấp tự tôn để cầu xin.
Lam Ngọc làm như không để ý tiếng khẩn thiết của bọn hắn, cô đảo mắt đánh giá căn phòng một lượt. Cấu trúc ở đây giống như nhà nghỉ kiểu cũ với hai chiếc giường đơn, một cái bàn, một cái tủ quần áo được gắn sẵn gương. Giường đã được bọn hắn ghép thành một, có lẽ để tiện hành động.
Sau khi khinh thường phòng một phen, Lam Ngọc tiếp tục khinh thường hai tên côn đồ dưới đất. Cô nhấc chân đá vào tên đã quát cô: “Nói xem, thằng nào sai mày bắt tao?”
Xem như cô sơ suất mới bị rơi vào tay bọn họ. Nếu cô không cố tình sơ suất thì ông cố nội bọn họ đội mồ sống lại cũng không bắt được cô đâu!
“Là… Là… Dư Duyệt! Đúng, là Dư Duyệt!”
Hiện tại chính mình mới quan trọng, hơn nữa bọn hắn vẫn chưa nhận tiền, bán đứng là sự lựa chọn sáng suốt.
Dư Duyệt?
Thằng cha nào vậy?
Lam Ngọc lục trong trí nhớ xem có đứa nào tên Dư Duyệt hay không. Họ Dư thì có, tên Duyệt cũng có, nhưng Dư Duyệt thì lại chẳng có ai. Cô tiếp tục đá vào người bọn hắn để tìm câu trả lời.
“Là thằng nào?”
Xấu hổ ghê cơ!
Không biết đối tượng đánh chủ ý lên mình! Quá mất mặt rồi!
Nhưng Lam Ngọc tự động thông cảm cho chính mình. Có quá nhiều người ôm hận với cô, cô quên đi một vài người là lẽ đương nhiên thôi.
“Là…” Là ai bọn hắn đâu có biết? Người ta chỉ đưa tiền rồi báo tên cho hắn làm việc thôi, sau khi xong sẽ chuyển khoản, chứ bọn hắn đâu biết người ta là ai.
Tên xăm trổ nửa mình muốn nói không biết, nhưng khi hắn thấy đôi mắt sắc như dao của Lam Ngọc, hắn lập tức nuốt lời muốn nói xuống. Có lẽ sợ hãi khiến đầu óc thông suốt hơn, hắn nhớ ra được một chút.
“Là hoa khôi trường Đông Hoa.”
Lam Ngọc: “? ? ?”
Lần này đầu óc Lam Ngọc hoàn toàn mờ mịt. Lũ con gái bây giờ đều yêu quá hóa rồ rồi hay sao? Mà tác phong thế này thật sự không giống nha!
Đại khái Lam Ngọc bị người ta làm cái trò này vô số lần thành quen nên cô không để tâm lắm. Như mọi lần hàng họ gì đó vẫn chưa bị phơi bày là được rồi. Cô hỏi xong thì rời khỏi nhà nghỉ.
Hai tên côn đồ: “…” Cởi trói cho bọn hắn rồi đi! !
Bọn hắn khóc không ra nước mắt, cho đến khi lễ tân thấy hết thời gian rồi mà người chưa ra mới đánh bạo lên thông báo, chợt thấy cảnh tượng phóng khoáng của cả hai, quả nhiên được mở rộng tầm mắt một phen.
Lúc bước chân ra khỏi nhà nghỉ, cảnh sắc bên ngoài làm Lam Ngọc vô cùng hoài nghi, tuy nhiên vẫn không nghĩ nhiều, cho đến khi cô nhận ra không mang theo điện thoại.
Ha ha!
Đời thật éo le!
Bây giờ quay lại thì thật xấu hổ!
Lam Ngọc quyết định đứng đường.
Ngay lúc này, một tiếng ting như tiếng chuông báo điện thoại vang lên, sau đó trong đầu cô xuất hiện một giọng nói lạ lẫm.
【Chúc mừng cô đã may mắn trở thành ký chủ của hệ thống Tự Lực Tự Cường.】
Cái gì vậy?
Lam Ngọc quay đầu ngó ngược ngó xuôi, chỗ này là ngõ hẻm ít người qua lại, bây giờ không có ai khác ngoài cô. Cô vẫn không thừa nhận giọng nói đó phát ra từ trong đầu mình, quát khẽ: “Yêu quái ở đâu ra đây ngay! Đừng có giả thần giả quỷ với anh đây!”
Anh đây mà hung lên thì đến tổ tông của quỷ cũng sợ chứ chẳng đùa!
Cô vừa quát xong, thời gian và không gian giống như ngưng đọng, sau đó cô bị đẩy đến một không gian hoàn toàn mới tràn ngập màu đen và khí tức âm lãnh, khiến người không rét mà run.
Lam Ngọc ngơ ngác nhìn một chút, trong đầu không ngừng tìm lý do khoa học để giải thích cho chuyện này.
Virtual realty?
Hình như không phải. Lạc hậu như nhà nghỉ kia làm gì có khả năng xuất hiện chương trình thực tế ảo được? Nhưng nếu không phải thì là gì?
Hệ thống!
Hai chữ lặp lại một lần nữa trong đầu Lam Ngọc, nhưng lần này là ý nghĩ của cô chứ không phải giọng nói kia. Cô nhớ là giọng nói đó nói cô trở thành ký chủ của hệ thống Tự Lực Tự Cường.
Bốn chữ “tự lực tự cường” đánh mạnh vào lòng Lam Ngọc, cô cóc cần biết tình huống thế nào nhưng cô đã đoán được một tương lai u ám đang chờ đợi phía trước, u ám hệt như không gian này vậy!
“Ha ha, thật ngại quá, tôi quên mất đường về nhà rồi. Anh bạn hệ thống này, giúp đỡ nhau một chút được không? Sẽ có hậu tạ.”
Có điên mới tham gia hệ thống kiểu này. Nói cho văn vẻ chính là tự lực tự cường. Nói trắng ra là tự lực cánh sinh, sống chết mặc bay! Tham gia hệ thống kiểu này không chết cũng lê lết, cô sẽ không tham gia!
Nhưng đời không như mơ…
【Ký chủ phải hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, hoàn thành đương nhiên có phần thưởng. Còn nếu ký chủ muốn từ chối, hệ thống sẽ đưa ký chủ về với đất mẹ ngay lập tức.】
Uy hiếp! Rõ ràng là uy hiếp!
Lam Ngọc giận sôi máu, cố gắng dùng lý lẽ để giải cứu tương lai của mình.
“Tao sẽ kiện lên cục quản lý hệ thống là chúng mày ép người quá đáng! Bắt người trái pháp luật!”
【Ký chủ, oan cho tôi quá! 】Hình như hệ thống sợ cái gọi là “cục quản lý hệ thống” mà Lam Ngọc thuận miệng bịa ra: 【Ở thế giới thực ký chủ đã chết. Nếu ký chủ làm nhiệm vụ, chẳng những có cơ hội trường sinh bất lão mà còn có thưởng hậu hĩnh. Còn nếu trở về, ký chủ đương nhiên sẽ được người chôn cất tử tế, không phải về với đất mẹ thì là gì.】
Cô đã chết?
Lam Ngọc run run hỏi: “Tại sao tôi lại chết rồi?”
Cô biết cô có bệnh trong người, nhưng bác sĩ nói số cô chưa tận. Đây là bác sĩ riêng của cô, đã ký hợp đồng hẳn hoi, cô đối đãi với hắn ta rất tốt, hắn không thể lừa cô!
【Đột tử.】Hệ thống thản nhiên phun ra hai chữ không chút áy náy nào.
Đúng là số cô chưa tận, có thể sống thêm vài năm nữa, nhưng cô là ký chủ phù hợp nhất với hệ thống khó tính như nó, vì thế nó phải cho cô thăng thiên sớm một chút cho kịp cuộc thi “tìm kiếm hệ thống tài năng” do cục quản lý hệ thống tổ chức. Nó tin tưởng bọn họ sẽ trở thành cặp đôi hoàn hảo giật giải quán quân. Đợi đến khi giật được giải rồi, nó thú nhận với cô, đương nhiên cô sẽ không giận vì phần thưởng kia quá quý giá đối với người trần mắt thịt như cô.
Hệ thống càng nghĩ càng nắm chắc danh hiệu “đệ nhất hệ thống” sáng chói trên bảng hệ thống ưu tú của cục quản lý, tâm tình lại thêm vui vẻ.
Trái ngược với hệ thống, Lam Ngọc ảo não không thôi. Không ngờ cô đột tử sớm như vậy, số cô tận sớm như vậy sao?
Thôi thì ủy khuất chính mình một chút, đợi sau khi cô bất tử rồi thì tiếp tục sống cuộc đời của riêng mình.
Lam Ngọc đồng ý tham gia nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ của tôi là gì vậy?”
Đoán chừng là phò tá nữ chính đi lên đỉnh cao nhân sinh trong nữ phụ văn, hoặc giải cứu pháo hôi nữ phụ, tìm kiếm chân ái, vân vân và mây mây…
Nhưng không như cô nghĩ.
【Nhiệm vụ chính tuyến là tiêu diệt nam chính.】
“Hả?”
Lam Ngọc mắt chữ A mồm chữ O kêu lên, đột nhiên cô không tin tưởng vào đôi tai của mình nữa.
“Mi có thù oán gì với nam chính à?”
Nếu không có thù, đang yên đang lành sao muốn tiêu diệt nam chính? Phải biết trong đa số các tác phẩm, nam chính rất cường đại, cường đại tới yêu nghiệt, tới biến thái, tới nghịch thiên, cường còn hơn cả nữ chính trong nữ cường, muốn đối đầu với loại nhân vật kiểu này, phải chi cô có chín cái mạng như hồ ly chín đuôi mới thành công được.
【Không giấu gì ký chủ. Tôi là hệ thống thuộc phe Hắc Hệ Thống, được sinh ra nhờ oán khí của các nhân vật phụ bị nam chính đè ép. Cho nên nhiệm vụ của chúng ta sẽ nhắm vào nam chính.】
Hệ thống cũng chia phe Hắc Bạch à? Thật mới nha!
Nhưng cô không có thời gian để trầm trồ, lập tức hỏi lại: “Mi có nhận nhầm người không?”
Thông thường ký chủ có chút quan điểm chung với hệ thống, mà cô nào có ghét nam chính đâu, thậm chí còn phát cuồng nữa là! Bắt cô xử lý thần tượng, cô làm sao mà làm được đây? !
【Không nhầm. Chẳng phải ở thế giới thực ký chủ là “đệ nhất sát gái” sao? Đây là cơ hội để ký chủ lật đổ nam chính, thành lập hậu cung ba ngàn mỹ nữ.】Hệ thống nói chuyện rất có đạo lý.
Nhưng cô không muốn thay thế vị trí nam chính đâu! Cô là gái thẳng mà!
Lam Ngọc rầu rĩ suốt buổi. Lúc này hệ thống đã đạt thành giao dịch đôi bên, không tiếp tục câu giờ nữa: 【Làm sớm xong sớm. Mời ký chủ bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên.】
Nó còn phải nhanh chân đi ghi danh, nếu không sẽ hết hạn mất!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!