Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng
Chương 114
Từ Đồ Chi chọn một căn biệt thự cực kỳ giống với trong tưởng tượng của Tư Không Dịch, dù là phòng khách thoáng đãng, nhà bếp rộng lớn, sô pha mềm mại hay giường lớn có thể lăn lộn đều làm cậu rất hài lòng. Càng không nói đến việc căn biệt thự có cả phòng tập thể thao, thư phòng, thậm chí là phòng dành cho thú cưng.
Sau khi Từ Đồ Chi vào nhà, nhìn thấy hai mắt lặp lòe của Tư Không Dịch, hắn nhịn không được bật cười: “Nhìn cậu kìa, có lẽ tôi không cần lo lắng cậu không thích nó.”
Tư Không Dịch quay đầu lại: “Quả thật tôi thích muốn chết! Anh Từ! Cám ơn anh! Rốt cuộc tôi cũng có căn nhà cho riêng mình rồi!”
Ngay cả bốn nhóc cũng đến gần Từ Đồ Chi cọ cọ, làm Từ tổng thụ sủng nhược kinh.
“Khụ, cậu thích là tốt rồi. Cậu đã thích thì nó là của cậu. Biệt thự bên cạnh là của tôi, sau này chúng ta có thể cùng nhau chạy bộ hoặc là đi câu cá bên hồ, nơi này phong cảnh và trị an không tồi, cậu không cần lo lắng.”
Tư Không Dịch liên tục gật đầu: “Được đó được đó! Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi… Nhưng có lẽ lúc được nghỉ tôi mới ở đây. Nơi này cách trường học xa quá, tôi không có cách nào ở ngoài trường.”
Từ Đồ Chi khẽ thở dài: “Tôi biết, chỉ cần ngày nghỉ cậu đến đây, trò chuyện chạy bộ với tôi cũng đã là rất tốt rồi.”
Từ Đồ Chi biết rất rõ, dù hắn mua căn biệt thự này lấy lòng Tư Không Dịch, nhưng cậu cũng không có khả năng ở đây, thậm chí một ngày nào đó sẽ rời đi. Nơi này có thể trở thành điểm dừng chân của cậu cũng đã là vận may của hắn rồi. Dù sao người đàn ông kia cũng tương đối hẹp hòi.
Sau đó hai người trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, Tư Không Dịch tặng đặc sản mua bên Mỹ cho Từ Đồ Chi. Hắn nhìn cái đồng hồ tinh xảo làm bằng tay kia, mỉm cười rồi trực tiếp đeo lên, sau đó tỏ vẻ thời gian không còn sớm, hắn cũng phải về nhà.
Tư Không Dịch vui vẻ gật đầu, sau khi Từ Đồ Chi rời đi, cậu hận không thể ngửa mặt lên trời cười to, trực tiếp lăn lộn trên sô pha rộng lớn mà cười vui vẻ. Mấy nhóc Đại Hoàng cũng bắt đầu hưng phấn chạy loạn trong phòng ngoài phòng, bắt đầu ngửi mùi đánh hơi, còn đi một vòng địa bàn, cho đến khi Yến đại ma vương gọi điện thoại đến.
“A lô ~.”
Yến Khôn vừa nghe giọng nói này, lông mày hắn giật một cái: “Em ăn lộn đồ hả? Nghe như cao hứng muốn bay lên trời luôn.”
Tư Không Dịch cười há há: “Đúng vậy, em muốn bay lên trời rồi nè, sóng vai với mặt trời luôn! Chắc chắn anh không tưởng tượng được em đang ở đâu đâu!”
Yến Khôn nghe vậy cười lạnh một tiếng, mở hệ thống định vị di động, lập tức thấy được một chấm nhỏ lóe sáng. Sau khi thấy rõ vị trí, Yến tổng hơi nheo mắt: “Minh Kính sơn trang? Ồ, chẳng lẽ có người tặng em một căn biệt thự?”
Tư Không Dịch lập tức giật mình nhìn trái nhìn phải, một lúc lâu sau mới nhớ ra di động của cậu là Yến tổng đưa, có hệ thống định vị, cậu xem thường nói: “Anh vậy là ăn gian, có bản lĩnh thì đừng nhìn định vị. Nhưng anh nói đúng rồi đó, anh Từ đưa cho em một căn biệt thự ở Minh Kính sơn trang! Ha ha ha ha! Từ hôm nay em là người có nhà ở Bắc Kinh rồi! Ha ha ha! Cũng không dễ dàng gì, biệt thự này còn lớn hơn biệt thự cạnh trường học của anh đó! Có đầy đủ đồ đạc hết rồi, ngày mai anh đến xem không? Dù sao nơi này cũng có chỗ của anh.”
Yến Khôn nhướng mày, ha hả, ông đây còn có cổ phần ở Minh Kính sơn trang, em còn đắc ý khoe khoang cái gì chứ? Chỉ cần ông đây muốn, một phút là có ba, năm căn biệt thự xung quanh em.
Thế nhưng tên Từ Đồ Chi này đúng là không chết tâm, hắn không tin Từ Đồ Chi chỉ mua một căn biệt thự cho cậu, lão già kia nhất định mua luôn căn bên cạnh cho bản thân, đúng không?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Yến tổng nhếch lên: “Được, ngày mai chúng ta tổ chức tiệc nướng ngoài trời đi. Chúc mừng em có nhà mới. Vừa lúc có thể mời bạn bè đến tham gia, em chỉ cần chuẩn bị vật dụng, anh mang thức ăn đến.”
Tư Không Dịch lập tức ngồi bật dậy: “Đúng đúng, ý này rất hay, để em báo cho mọi người, trưa mai chúng ta tụ họp mở tiệc ngoài trời!”
Yến Khôn cười ha hả, ngày mai chính là ngày tuyên bố chủ quyền. Hắn còn đang cười, bỗng một giọng nói sốt ruột vang lên.
“Anh à, anh nói chuyện điện thoại với ai vậy? Cười mặt mày dâm đãng như vậy, làm người ta sợ chết, từ đó đến giờ em chưa từng thấy bản mặt than của anh có biểu cảm gì khác đó?!”
Khóe miệng Yến Khôn giật một cái, nói tạm biệt Tư Không Dịch rồi quay đầu sang bên cạnh. Sau khi Yến Chấn xuất viện về nhà ngoan ngoãn được mấy tháng, hiện giờ bị ánh mắt lạnh băng của anh trai làm hoảng sợ nhảy dựng lên.
“Khụ khụ, anh, em còn chưa hết bệnh, cơ thể yếu lắm! Anh không thể đánh em!”
Yến Khôn lạnh lùng nhìn hắn, Yến Chấn gào một tiếng, nhảy dựng lên chạy trốn sau lưng ông nội hắn trong phòng khách.
“Ông nội! Anh trai vì chị dâu mà trừng phạt con! Con vừa mới hết bệnh đó!”
Kết quả Yến Khôn sải bước đi đến ngồi xuống sô pha nhìn ông bà nội ngoại và cậu mợ, sáu vị kia hai mắt tỏa sáng nhìn hắn. Yến tổng bất đắc dĩ thở dài: “Con chuẩn bị ổn định cuộc sống, chính là Tư Không Dịch. Chờ sau khi em ấy tốt nghiệp đại học, chúng con sẽ công khai, bây giờ nói trước với mọi người một tiếng, tránh cho mọi người lo lắng con sẽ tuổi già cô đơn.”
Bốn người lớn lập tức vui mừng, nhất là ông bà ngoại của Yến Khôn. Con gái hai người mất sớm, thời trẻ vì một vài lý do mà bọn họ luôn ở nước ngoài, bỏ lỡ mười năm Yến Khôn gian nan trưởng thành. Chờ đến lúc hai người giải quyết xong hết mọi việc về nước, lại phát hiện đứa nhỏ đã dần lớn lên, còn gánh vác nhà họ Yến, không cần bọn họ nữa. Điều làm hai người đau lòng nhất chính là, vì trải qua nhiều chuyện mà Yến Khôn sinh ra tính cách lãnh đạm và ngạo mạn, còn rất bá đạo, thỉnh thoảng điên lên không ai khuyên bảo được, thủ đoạn lại cực kỳ lợi hại.
Thế nên ông bà ngoại đau lòng muốn chết, nhìn dáng vẻ này của cháu ngoại, hai người sợ cháu ngoại sẽ cô đơn đến già. Hiện tại cháu ngoại để ý người ta, dù là con trai nhưng chỉ cần là người tốt là được rồi! Hai người đã điều tra rõ ràng về Tư Không Dịch, phát hiện đó cũng là một thanh niên tốt, tự lập cố gắng vươn lên, càng làm bọn họ vui mừng chính là, tính cách đứa nhỏ này rất tốt, ôn hòa vui vẻ, còn giúp đỡ người khác. Nếu đây là con gái, hai người có đánh nhau vỡ đầu cũng phải giành về cho cháu ngoại, nhưng dù là nam thì cũng không sao.
“Được được, đứa bé kia không tồi, có rảnh thì dẫn về ăn một bữa cơm.” Ông ngoại lên tiếng, bà ngoại và cậu mợ cũng nghiêm túc gật đầu.
Mà ông bà nội lại có tâm trạng phức tạp, bọn họ tận mắt nhìn Yến Khôn trưởng thành, kỳ thật ông nội cũng hối hận, năm đó ông không nên thất vọng về con trai mà dời tất cả kỳ vọng lên người cháu trai. Huống hồ lúc đó ông bà liên tục bị bệnh, mẹ kế của Yến Khôn thì kiếm chuyện, tìm đường chết, ông thật sự không quan tâm nhiều đến Yến Khôn, thậm chí không phát hiện những người họ hàng bàng chi năm lần bảy lượt muốn hại đứa nhỏ này.
Yến gia nhà lớn nghiệp lớn, hiện tại ngẫm lại, ngoại trừ phú quý, bọn họ gần như không cho Yến Khôn bất cứ thứ gì làm hắn cảm động và yêu thương. Vì thế đến lúc Yến Khôn thật sự trưởng thành và trở thành người đứng đầu nhà họ Yến, ông nội Yến mới phát hiện bản thân đã phạm một sai lầm cực lớn. Đáng tiếc, dù muốn bù đắp cũng không kịp nữa rồi. Sau khi lớn lên, Yến Khôn có năng lực xuất sắc làm người khác khiếp sợ, nhưng tình cảm với nhà họ Yến cũng lãnh đạm rất nhiều.
Vì chuyện này mà bà nội Yến đau lòng khóc rất nhiều, luôn nói bản thân có lỗi với cháu trai. Hiện tại cháu trai nói muốn cưới vợ, tuy con dâu là nam, nhưng bà nhìn thấy biểu hiện của ông bà ngoại Yến Khôn, bà cũng đỏ hồng hai mắt mà gật đầu: “Ừ, tìm cơ hội dẫn thằng bé về nhà một chuyến, bà đích thân làm cơm cho hai đứa.”
Tuy ông nội vẫn còn hơi bất mãn, thế nhưng ông há miệng lại chẳng nói được gì. Thôi, nói cũng vô dụng, tùy nó đi. Dù sao vẫn còn Yến Chấn có thể sinh con mà.
Yến Khôn nghe ông bà nói vậy, gương mặt lạnh như băng thoáng nhu hòa, giọng nói cũng dịu đi không ít: “Dạ. Em ấy rất hoạt bát, ngày nào cũng cười nói vui vẻ, nhìn em ấy vui vẻ như vậy làm con cũng vui lây. Hơn nữa em ấy còn rất kiên cường và có thực lực, điểm này giống con.”
Sau đó hắn lại cường điệu một câu: “Con rất thích em ấy. Hy vọng mọi người cũng thích, dù sao mọi người cũng là người nhà của con.”
Bà nội bà ngoại nghe thế lau nước mắt, có thể nghe được câu này cũng không dễ dàng gì. Mợ của Yến Khôn cười tủm tỉm, muốn thừa dịp khen Tư Không Dịch vài câu, bỗng nhiên Yến Hồng luôn bị mọi người không nhìn đến đứng bật dậy.
“Không phải Tư Không Dịch là tiểu minh tinh kia sao! Còn là nam! Sao con có thể quen nó? Đường đường là một tổng tài lại hẹn hò yêu đương với nam minh tinh, còn ra thể thống gì nữa?! Không được! Việc này ba không đồng ý! Con vẫn nên đi tìm mấy cô gái xinh đẹp ba từng giới thiệu đi!”
Yến Chấn trốn phía sau ông nội, cảm thấy cha hắn nói rất đúng, vì thế cũng ló đầu ra lên tiếng ủng hộ: “Đúng vậy đó anh, cơ thể đàn ông cứng ngắt lắm, có gì mà tốt! Vẫn nên kết hôn với phụ nữ xinh đẹp đi! Đàn ông thì chơi đùa một chút là được rồi!”
Bốp!
Yến Chấn bị ông nội hắn hung hăng đánh vào đầu, ông nội Yến tức đến nỗi gân xanh giật giật, thằng nhóc này đúng là cái chày gỗ!
Yến Khôn nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Còn muốn bị đánh?”
Yến Chấn rụt lui trở về, không được, anh cả thật đáng sợ. Ngẫm lại việc hắn bị anh trai đánh từ nhỏ đến lớn, dù là ai cũng không khuyên được, thật sự rất đáng sợ, hắn vẫn nên ngậm miệng lại đi.
“Qua một thời gian ngắn nữa để ông bà tìm một thiên kim tiểu thư cho em, làm quen tìm hiểu đàng hoàng rồi kết hôn. Nếu anh biết em lại làm loạn bên ngoài sẽ dứt khoát đánh gãy ba cái chân của em. Suýt chút nữa đã bị bệnh nan y còn không nhớ đời, vậy đi chết luôn đi.”
Giọng nói của Yến Khôn rất lạnh lùng. Yến Chấn nghe thế hoàn toàn không dám thò đầu ra, chỉ dám e dè dạ một tiếng, làm ông bà Yến thật mệt tâm. So với cháu trai lớn, cháu trai nhỏ mới là đứa làm người ta lo lắng.
Yến Hồng phát hiện con trai lớn hoàn toàn không để ý đến ông, tức giận đến nỗi muốn giơ chân, ông vừa muốn nói tiếp thì bị bà nội trừng mắt một cái, sau đó trào phúng nói: “Câm miệng đi. Ở đây ai cũng có quyền lên tiếng, chỉ có mày, thằng cha vô trách nhiệm từ đó đến giờ chỉ biết chơi bời tìm đàn bà là không có tư cách! Cứ làm ông chủ của mày đi, mấy chuyện khác không cần nhúng tay xen mồm!” Cái thứ bùn nhão không trét nổi tường.
Thế là hội nghị gia đình nhà họ yến kết thúc trong vui vẻ, ngoại trừ cha Yến bị đè nén và Yến Chấn kinh hãi. Yến tổng rất vừa lòng.
Trưa hôm sau, Tư Không Dịch mời tất cả bạn bè đến tham gia tiệc nướng ở biệt thự. Từ Đồ Chi, Tạ Kỳ, Trần Hi, Hách Suất, Khổng Triệu, cả nhà Chung Khôi, Đại Sơn, Yaris và cả Lục Phong đều có mặt. Trừ tên cuối cùng mặt dày mày dạn đòi đến, những người khác đều rất được hoan nghênh. Cậu cũng có gọi điện thoại cho Hình Lưu Vân, nhưng Hình Lưu Vân nói hắn có việc không đến được. Mà mấy người thế này cũng đã chật ních khoảng sân.
Chung Khôi vừa ăn thịt xiên nướng vừa nhìn con trai chơi đùa vui vẻ với mấy nhóc Đại Hoàng, sau đó cực kỳ thù phú mở miệng: “Nhóc con, cậu ra mắt không đến một năm phải không? Đã có thể mua được biệt thự như vậy rồi, thật sự là làm người ta ước ao ghen tỵ nha! Quả nhiên mấy năm nay làm cái gì cũng nhìn mặt!”
Tư Không Dịch cười há há: “Em đây chính là thiện hữu thiện báo, là anh Từ đưa đó.”
Chung Khôi nhìn thoáng qua Từ Đồ Chi đang ôn hòa nướng thịt bên cạnh, trong lòng cảm thán, người này coi như là khổ tận cam lai, anh cũng biết chút ít về chuyện Tư Không Dịch giúp Từ Đồ Chi, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Bên kia Tạ Kỳ và Hách Suất vừa gặp đã thân, hai người ca hát bằng cả tâm hồn trong sân. Khóe miệng Trần Hi co rút nướng thịt, bên cạnh là Lục Phong đưa nguyên liệu, nhưng Trần Hi hoàn toàn không thèm để ý tên ngốc này.
Yaris cầm máy ảnh chụp chụp liên tục, chụp xong lại cắn một xiên thịt, cực kỳ thỏa mãn. Cuối cùng là Khổng Triệu và Đại Sơn yên lặng ngồi xổm trong góc tường gặm thịt nướng, nhìn Từ tổng và Yến tổng mặt mang ý cười, trò chuyện có vẻ rất hợp nhau, thực tế lại giống như thiên lôi đối địa hỏa âm thầm tranh cao thấp. Nhìn đống thịt xiên chất như núi kia, Khổng Triệu cảm thấy thật mệt tim: “Đại Sơn à, cậu nói xem, Tiểu Dịch có ăn hết nhiều xiên thịt như vậy không? Bên kia đúng là hiện trường Tu La mà.”
Đại Sơn đáng thương nhìn khoai tây chiên trong tay, thở dài, giờ phút này hắn giống như biến thành Tư Không Dịch, ăn no quá.
Tiệc nướng rất vui vẻ, bầu không khí rất tốt, nhưng trong lùm cây bên kia, có một gã mặc áo khoác đen, đội mũ cũng màu đen cầm một cái ống nhòm trong tay, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong sân nhà Tư Không Dịch, vừa nhìn vừa nghiến răng nghiến lợi mắng: “Lẳng lơ ong bướm! Sớm ba chiều bốn! Trói cưng lại, nhất định phải trói cưng lại!! Không phải, không đúng…”
Tư Không Dịch đang ăn thịt xiên trong sân bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh buồn nôn, cậu vụt quay đầu nhìn ra ngoài sân, hơi cau mày.
“Chuyện gì vậy?” Chung Khôi cũng là một người nhạy bén, anh mở miệng hỏi.
Cậu lắc đầu: “Chắc cảm giác của em sai rồi.”
Ngay lúc đó, di động của Tư Không Dịch, Chung Khôi, Khổng Triệu, thậm chí là Trần Hi đồng loạt kêu lên một tiếng kỳ quái. Năm người hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng mở di động ra xem, ngay cả thịt xiên mà Tư Không Dịch cũng không ráng ăn hết: “Mau xem điện thoại! Mau lên! Có tin hot!!”
Thật ra âm thanh kia chính là âm báo tin đặc biệt trên Weibo. Vậy nên có thể thấy được, không có mấy minh tinh là không thích bát quái.
Từ Đồ Chi nghe cậu nói vậy, yên lặng dời tầm mắt nhìn túi quần Yến Khôn. Tuy vừa rồi âm thanh rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe được. Yến tổng lạnh lùng tiếp tục nướng thịt, làm như di động của hắn không có công năng kia. Từ Đồ Chi cười ha hả trong lòng, gương mặt lại chỉ mỉm cười.
“Ối, Đinh Mộng Mộng mất tích?! Đây đúng là tin cực hot, chắc chắn không?” Tạ Kỳ gào to.
“Cũng đã đăng tin, chắc chắn rồi! Nhưng Đinh Mộng Mộng mất tích thì thật sự rất gay go, cô ta chính là một trong bốn đại hoa đán, còn là thị hậu nữa. Đây chắc chắn là một sự kiện chấn động trong giới giải trí.” Vẻ mặt Chung Khôi không tốt lắm.
“Không đúng, ngày thường có ít nhất một trợ lý, một người trang điểm và hai bảo vệ đi theo Đinh Mộng Mộng, không có lý nào bốn người đó cũng mất tích, hơn nữa hôm nay đã là ngày thứ ba? Vẫn không tìm được người sao? Ngẫm lại thấy chuyện này rất khó tin.” Khổng Triệu rất nghiêm túc nói, sau đó nhìn thoáng qua Tư Không Dịch, thầm nghĩ may mắn tên này là con trai.
Cậu cẩn thận đọc tin tức, sau đó đột nhiên nói: “Đinh Mộng Mộng mất tích khi đi ra ngoài một mình hôm mùng bốn Tết. Cô ấy đi ra ngoài một mình, rất kỳ quái.”
Hách Suất quay đầu qua hỏi Tư Không Dịch bên cạnh: “Kỳ quái gì? Mùng bốn đi gặp bạn bè, có lẽ không muốn có người đi theo?”
Cậu lắc đầu: “Nếu đúng là gặp bạn thì di động và camera giám sát phải có ghi lại, nhưng theo tin tức này thì không tra được gì từ đó cả. Nếu không sẽ không lâu như vậy còn chưa tìm được người.”
Lúc này di động của Lục Phong bỗng nhiên vang lên, hắn nhận điện thoại, nghe được một lúc bỗng vẻ mặt hắn trở nên khó coi: “Cậu nói cái gì? Không liên lạc được với Trần San San? Bao lâu rồi? Một ngày? Một ngày thì từ từ thôi, nếu ngày mai vẫn không liên lạc được thì báo cảnh sát.”
Lực chú ý của mọi người lập tức bị Lục Phong hấp dẫn. Hách Suất cực kỳ khiếp sợ: “Không phải chứ… Trần San San, không phải là Trần San San hoa đán của Tinh Vũ chứ?”
Sắc mặt Lục Phong không tốt nhưng vẫn gật đầu: “Lúc trợ lý của Trần San San nhìn thấy tin tức của Đinh Mộng Mộng, bỗng nhiên hoảng sợ nhớ ra đã một ngày không liên lạc với Trần San San, thế nên chạy đến nhà cô ta xem. Kết quả không tìm được người, gọi điện cho bạn bè và người nhà của cô ta, bọn họ cũng không gặp Trần San San.”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong sân trở nên quỷ dị, vẫn là Tư Không Dịch phá vỡ trầm mặc: “Hiện tại báo cảnh sát đi, không chừng có thể tìm được gì đó.”
Lục Phong nhướng mày, muốn nói một người lớn biến mất một ngày thì không cần gấp như vậy, nhưng Tạ Kỳ lại mặt mày trắng bệch lên tiếng: “Tôi có cảm giác rất xấu, có thể đây là án liên hoàn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Lục tổng, nhanh báo cảnh sát đi.”
Lục Phong nhíu mày nhìn Tạ Kỳ và Tư Không Dịch, cuối cùng nhìn Trần Hi, thấy Trần Hi cũng cau mày, hắn cắn răng bấm 110.
____________________________
Keo dán chó Lục Phong xuất hiện dù không ai chào đón
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!