Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng - Chương 136
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng


Chương 136


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư Không Dịch được Yến đại tổng tài mát xa một phen, ngày hôm sau ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao. Lúc cậu tỉnh dậy, nghe tiếng sóng biển và mùi thức ăn thơm lừng từ phòng bếp truyền đến, lập tức cảm thấy cuộc đời thật viên mãn, sống như vậy cả đời thì thật hạnh phúc.

Nhưng trên thực tế, những ngày tháng hạnh phúc như vậy chỉ kéo dài được vỏn vẹn hai ngày, sau đó cậu lại bắt đầu lao tâm lao lực đóng phim. Vì mấy cảnh cuối cùng tương đối quan trọng, còn phải một mình đối diễn với tấm với tấm phông xanh, đối với Tư Không Dịch mà nói có chút khó khăn. Cũng may Đinh Mộng Mộng có quan hệ tốt với cậu đã chỉ dạy không ít, ông chú Từ Giang Cẩm đóng vai phản diện cũng không keo kiệt truyền dạy tri thức, ngay cả ảnh đế nam chính cũng chỉ điểm cho cậu một phần, vì thế cuối cùng cảnh sinh ly tử biệt với hoàng kim báo và khảo vấn nhân tính cậu diễn rất tốt, làm đạo diễn Ngụy rất vừa lòng.

Đến giữa tháng tư, Tư Không Dịch đã quay xong các cảnh cho bộ phim Nhân tính thú liệp, tuy phần của cậu đã xong nhưng các diễn viên khác thì vẫn chưa, thế nên cậu từ biệt nhân viên đoàn phim, lưu luyến không rời đi theo tổng tài nhà cậu về Bắc Kinh.

Trên chuyến bay về nhà, Yến đại tổng tài đặc biệt cuồng bá duệ chứng minh thực lực của bản thân – Hắn cầm một tập tư liệu đưa cho Tư Không Dịch. Cậu nghi hoặc mở ra, sau đó nhìn thấy lý lịch của một người.

Tịnh Tích đại sư, nam, bốn mươi tuổi. Lướt qua thân phận và địa chỉ, Tư Không Dịch chú ý đến năng lực của ông ta, cũng chính là những việc ông ta đã làm. Vừa nhìn cậu liền nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên tên phản đồ được cha mẹ cậu dạy rất lợi hại, trên tay ông ta có ít nhất sáu người đã cải tử hoàn sinh, mà sáu người này đều là những người có tiếng tăm trong giới chính trị và kinh tế.

Sáu người này đều được bệnh viện thông báo bị bệnh ung thư không thể chữa khỏi, người ngắn nhất thì sống không quá một tháng, người lâu nhất cũng không quá nửa năm. Nhưng hiện tại sáu người này đều sống qua ngày bác sĩ dự đoán sẽ chết, mà thoạt nhìn còn rất khỏe mạnh. Vì thế Tịnh Tích đại sư được những người trong giới gọi là “Thánh thủ cải tử hoàn sinh“. Ngoại trừ giúp sáu người sắp chết sống sót, ông ta còn trị được rất nhiều bệnh hiểm nghèo, giải quyết các vụ ác quỷ quấy nhiễu, hiển nhiên là một đại sư rất tài năng.

“…. Không dễ xử lý.” Tư Không Dịch xem tư liệu xong thoáng phân tích, gương mặt trầm xuống: “Nhìn tư liệu là biết mấy năm nay ông ta dính dáng rất nhiều đến các thế lực tài phiệt, nếu tùy tiện động vào ông ta, chỉ sợ sẽ bị mấy thế lực này nhắm vào trả thù.”

Yến Khôn bên cạnh gật đầu: “Vậy nên phải từ từ bàn kế hoạch. Hoặc là dứt khoát âm thầm giải quyết ông ta, bề ngoài chúng ta không làm gì cả. Sở dĩ có thể tra được tỉ mỉ tư liệu này, từ một phương diện nào đó chứng tỏ người này không hề sợ hãi. Tuy tổng tài đại nhân của em có thể chèn ép làm sáu thế lực, tập đoàn tài phiệt xảy ra các vấn đề, làm bọn họ thiên lạnh vương phá, nhưng nếu sáu thế lực này hợp lại nhằm vào Yến thị thì anh cũng sẽ gặp chút phiền phức. Huống hồ, có lẽ em không biết những người này, nhưng sau khi điều tra bọn anh phát hiện một chuyện rất thú vị, chính là những vụ mà vị “Tịnh Tích đại sư” ra tay giải quyết đều là của những người giàu có.”

Tư Không Dịch ngẩng đầu lên: “… Ồ, là người không có lợi thì không dậy sớm à.”

Hắn cười lạnh nói: “Quả nhiên không phải thứ gì tốt. Lúc hành động nhất định phải cẩn thận.”

Cậu nghe vậy cười cười, giơ tay nắm tay Yến Khôn lắc lắc: “Anh tốt như vậy, sao có thể làm ô uế tay anh? Đó là tai họa cha mẹ em để lại, đương nhiên phải để tụi em tự giải quyết. Anh ở bên cạnh bảo vệ em, thỉnh thoảng hỗ trợ là được, tuyệt đối đừng động đến ông ta. Người kia rất tà môn, anh xem, trên này nói ông ta giải quyết vụ một người bị quỷ quấn thân. Nếu ông ta có thể tiêu diệt cả ác quỷ, vậy có thể ông ta đã đủ trình độ điều khiển được ác quỷ. Có lẽ anh rất lợi hại đối với người thường, nhưng một khi ông ta sử dụng ám chiêu, để mấy thứ nhìn không thấy sờ không được đến hại anh, hoặc là tạo phiền phức cho công ty của anh, đó mới là khó lòng phòng bị, làm cho người ta mệt mỏi.”

Yến Khôn nghe thế không nói gì thêm, tất nhiên hắn biết những khả năng này có thể xảy ra rất cao. Hắn cau mày nói: “Ông nội và ông ngoại của anh đều biết một đại sư…”

Tư Không Dịch lại lắc đầu lần nữa: “Có thể không làm liên lụy họ thì không cần làm phiền. Nếu đã tìm được Tịnh Tích thì những chuyện khác dễ làm rồi. Anh còn nhớ Đại Hoàng từng nói cha mẹ để lại Nguyệt Thạch cho em không? Em nghi là sở dĩ sáu người kia còn sống là nhờ có Nguyệt Thạch, chính là dùng năng lượng phụ từ Nguyệt Thạch để tục mệnh. Chỉ cần có thể lấy lại Nguyệt Thạch, vậy thì dù chúng ta không đi tìm Tịnh Tích, sáu người đã phó thác tính mạng cho ông ta sẽ tìm đến ông ta, đến lúc đó xem ông ta làm thế nào.”

Yến Khôn nghe vậy nhướng mày: “Chẳng qua em làm cách nào lấy được “Nguyệt Thạch”? Nếu ông ta từng ở chung với cha mẹ em thì chắc chắn biết đến sự tồn tại của bốn nhóc, ngay cả đòn sát thủ là Tiểu Văn cũng biết, vậy nên căn bản không thể để Tiểu Văn ra tay.”

Tư Không Dịch nghe vậy nở nụ cười đắc ý: “À, ngoại trừ Tiểu Văn em vẫn còn vài đàn em mới. Em vừa nhận được tin tức mới nhất, hôm nay về nhà em sẽ gặp vài đàn em mới. Đây có thể so sánh với sát thủ Tiểu Văn luôn.”

“Có thể so với Tiểu Văn?” Yến đại tổng tài nhướng mày: “Động vật có thể so sánh với muỗi… Bọ chó hay là ruồi?” Yến tổng ghét bỏ nhíu mày: “Không được, nếu là ruồi bọ thì không thể vào biệt thự của chúng ta, rất xấu.”

Tư Không Dịch nhịn không được co rút khóe miệng: “Anh phải sửa tật xấu nhìn mặt của anh đi! Khụ, khả năng ruồi bọ thành tinh rất thấp, lần này đội viên mới của Tiểu đội là do chú Ngô Đồng giới thiệu. Trước khi em đi quay phim, chú Ngô Đồng thông qua Cỏ Nhỏ nói tìm được một đồng bọn mới, nhưng vì việc đóng phim quá gấp gáp nên em vẫn chưa đến xem. Há há há, nghe nói dáng người nhỏ nhưng là đại lực sĩ đó, anh đoán xem là cái gì?”

Yến Khôn nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu, hắn nheo mắt nghĩ, nhỏ con mà lại là đại lực sĩ, có thể so với Tiểu Văn, đáp án rất sinh động nha. Nhưng nếu đúng là thế thì khả năng lấy được Nguyệt Thạch sẽ tăng thêm rất nhiều.

Dù sao số lượng của nó rất đông nhưng cứ bị con người xem nhẹ, là sự tồn tại không thể khinh thường nha.

Sau khi máy bay hạ cánh, đại mật Ngô lái xe đến đón tổng tài đại nhân, cùng nghênh đón Yến đại tổng tài chính là một chồng văn kiện chất cao như núi. Yến tổng nhìn một đống văn kiện trong xe, lông mày cau thành chữ xuyên 川: “Cậu đem theo một đống văn kiện tới đây làm như hơn một tháng trước tôi không làm gì vậy.”

Nếu như là ngày thường, Ngô đại bí thư nhất định sẽ rất hiểu ý mà tỏ vẻ để hắn xử lý văn kiện, nhưng thay tổng tài ứng phó các loại hội nghị, văn kiện và công việc hơn một tháng nay, đại mật tỏ vẻ hiện tại hắn đã tiến vào thời kỳ táo bạo.

“Không phải ngài không làm gì, chẳng qua chỉ làm chuyện ngài muốn làm và một phần công việc quan trọng mà thôi. Trên thực tế còn một số việc quan trọng đang chờ ngài, tất cả mọi người mòn mỏi mong chờ, vậy nên, kế tiếp ngài sẽ không đi du lịch nữa chứ?”

Yến đại tổng tài vốn đã nói sẽ lái xe chở bát quái nhà hắn đi gặp cây Ngô Đồng: “…” Rõ ràng hắn là ông chủ, sao lại có cảm giác đuối lý thế này?

Tư Không Dịch quay đầu nhìn sang chỗ khác ho khan hai tiếng, lúc này không nên chọc nhiều người tức giận mới tốt, cậu cực kỳ hiểu ý bày tỏ: “Ùm, lát nữa về đến công ty, tự em lái xe đi được rồi. Tổng tài, anh cứ làm việc đi.”

Yến tổng vẫn đang chờ bát quái nhà hắn phát huy tác dụng hồng nhan họa thủy: “…”

Yến Khôn cực kỳ mất hứng quay đầu đi: “À, có lẽ hôm nay anh rất bận, em tự giải quyết bữa trưa và bữa tối đi.”

Tư Không Dịch lập tức cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, hai mắt phượng không thể tin trừng qua, nhưng mà, chả có tác dụng khỉ gì.

Trái lại đại bí thư Ngô Hình rất vui vẻ sung sướng: “Tôi gọi sushi và bò Kobe cho hai người nha. Cũng ngon lắm.”

Tư Không Dịch: Mệt tâm quá, tui chỉ muốn tìm ông chú Ngô Đồng yên tĩnh.

Sau khi về đến công ty, Yến tổng được đám đông nhân viên ngàn hô vạn gọi nghênh đón đi vào, còn Tư Không Dịch thì đi gặp Tạ Kỳ và Trần Hi tặng ít đặc sản ngoài đảo, sau đó đại mật Ngô Hình mang hộp cơm trưa xa hoa đến.

Cậu quyết định dẫn bốn nhóc đi tìm ông chú cây Ngô Đồng cùng ăn cơm ngoài trời, bây giờ là mùa xuân tháng ba, Bình Hồ phía nam đã xuân về hoa nở, không còn lạnh lẽo ngày đông nữa, Cỏ Nhỏ và ông chú trải rộng khắp nơi đó, cậu nghĩ đến đó ăn cơm ngoài trời sẽ rất thoải mái và an toàn.

Nghĩ như vậy, Tư Không Dịch mỉm cười định tự lái xe máy đi chơi xuân, kết quả lúc cậu sắp ra đến cửa công ty, bỗng nhiên có một người từ bên cạnh nhào tới. Cậu phản ứng rất nhanh né qua một bên, nhưng có lẽ người kia cũng bị vấp chân lảo đảo, cuối cùng vẫn đụng mạnh vào người Tư Không Dịch, trực tiếp làm cậu ngã xuống đất.

Lúc cậu sắp ngã xuống đất đã nhanh chóng ném hộp cơm cho Đại Hoàng, anh chàng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người ngậm lấy hộp cơm, lúc này cậu mới nhẹ nhàng thở ra. Cậu ngồi dưới đất nhìn người kia: “Anh bạn à, lần sau có thể đi đường cẩn thận một chút không?”

Người kia là một thanh niên trông rất thanh tú, vẻ mặt hắn rất khẩn trương: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi vội vã ra ngoài làm việc, không ngờ đụng phải đàn anh! Đàn anh, anh không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Có đau đầu không? Còn tay thì sao? Cánh tay có sao không?”

Hai tay thanh niên kia bắt đầu vuốt Tư Không Dịch từ trên xuống dưới, làm cậu muốn nổi cả da gà, cậu lập tức đứng bật dậy lùi ra sau mấy bước: “Không có việc gì, không có việc gì. Được rồi, sau này cậu cẩn thận một chút là được. Tôi còn có việc, đi trước.”

Nói xong câu này, cậu dùng tốc độ như bay mang theo bốn nhóc rời đi, giống như chạy trốn biến thái vậy. Chờ Tư Không Dịch lái xe máy đi khuất, người thanh niên vốn bày vẻ khẩn trương và mang theo vài phần say đắm mới khinh thường đứng lên, nở nụ cười trào phúng. Hắn nhìn xuống lòng bàn tay, xác định đã hoàn thành được một nửa nhiệm vụ.

Nửa giờ sau, Tư Không Dịch ngồi dưới tàng cây Ngô Đồng, vừa ăn sushi cá ngừ, vừa nghe cây Ngô Đồng hăng hái giới thiệu:

[Ha ha ha! Nhóc con tới rồi! Nhìn xem ông chú đây tìm được cái gì nè! Đây chính là giống kiến gai đen ở dưới nền đất vùng này! Ai gặp phải nó thì chỉ có xui xẻo thôi!]

Theo lời giới thiệu của cây Ngô Đồng, Tư Không Dịch nhìn xuống dưới đất trước mặt cậu một loạt … kiến gai đen đang quơ bảy tám cái chân “õng ẹo tạo dáng”. Nhìn thấy mà ghê.

Tư Không Dịch:”…” Thật là hung dữ nha.

*Kiến gai đen – hắc mã nghi (black ant) có vị mặn, cay được coi như thần dược cải lão hoàn đồng. Trứng kiến gai đen có tác dụng kỳ diệu giúp ngủ ngon, chống trầm cảm và chữa mọi bệnh về thần kinh, tăng cường sinh lực cho cơ thể, giảm căng thẳng và có tác dụng hỗ trợ tốt cho chứng suy giảm chức năng sinh lý và giảm trí nhớ. Được biết, ở Trung Quốc đã phát triển trứng kiến gai đen thành một ngành công nghiệp dinh dưỡng. Kiến và trứng kiến gai đen được bán như một thương phẩm với giá khá đắt, 200g kiến đen khô có giá 500 nhân dân tệ, 1 kg trứng kiến bán tới 5.000 USD.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN