Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng - Chương 146
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng


Chương 146


Ai cũng tập trung nhìn tia chớp màu tím đột ngột giáng xuống từ đám mây kia, chờ mong nó đánh trúng vị trí mà mọi người kỳ vọng. Đáng tiếc, tia sét đầu tiên sắp đánh trúng Tịnh Tích, trong nháy mắt đó nó đột nhiên quẹo đi, trực tiếp đánh xuống vị trí giữa Tư Không Dịch và Tịnh Tích, giống như là sét đánh vào khoảng không.

“Kìa! Trượt rồi!”

“Sao lại vậy! Đánh một lần nữa đi!”

Những người đứng ngoài quảng trường hoặc trên những tòa nhà cao tầng dùng kính viễn vọng quan sát tình hình, trong lòng khó thở. Thế nhưng mọi người không biết là trên thực tế tia sét màu tím kia cũng không có đánh trượt, bởi vì vài giây sau, Tư Không Dịch vẫn an ổn đứng trước mặt Tịnh Tích.

Gương mặt Tịnh Tích lộ ra vẻ không thể tin, mà Tư Không Dịch cũng ngơ ngác bày vẻ mặt “sao ông đây không biết ông may mắn đến vậy”. Sau đó cậu như nhớ đến điều gì, cậu bỗng ngẩng phắt đầu nhìn trời, lực độ mạnh đến nỗi như muốn bẻ gẫy cổ luôn.

Tư Không Dịch ngẩng đầu nhìn trời liền phát hiện bầu trời trên quảng trường Thế Kỷ có rất nhiều mây đen tụ tập, mà vị trí cậu đứng vẫn có ánh mặt trời chiếu xuống. Cậu bỗng nhếch môi nở nụ cười, như là mới vừa trúng mấy trăm vạn vậy, dùng từ ngữ chính xác hơn để miêu tả thì giống một đứa hùng hài tử bị một đứa càng hùng hơn bắt nạt, sau đó chợt thấy cha ruột to lớn xuất hiện.

Tịnh Tích nhìn dáng vẻ này của Tư Không Dịch, không hiểu sao lại dâng lên dự cảm bất an, ông nhịn không được cũng ngẩng đầu nhìn trời. Sau đó phát hiện vấn đề giống Tư Không Dịch đã nhận ra. Tịnh Tích cau mày, không phải mây đen dày đặc, sấm sét đùng đoàng hay sao? Có cái gì mà cao hứng?

Tịnh Tích chưa kịp mở miệng trào phúng, Tư Không Dịch bên kia lau mặt một cái rồi giơ tay chỉ Tịnh Tích, sau đó ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời nói: “Ông ta khi dễ con! Đánh!”

Tịnh Tích nghe vậy cười to: “Đầu óc mày bị vào nước rồi hả? Còn tưởng mình là thần tiên? Bảo sét đánh tao à, quả thật si tâm, á!”

Tịnh Tích còn chưa nói hết câu đã bị tia sét màu tím thứ hai đánh xuống trong nháy mắt. Rõ ràng khoảng cách của ông ta và Tư Không Dịch rất gần, bốn nhóc vẫn còn tấn công xung quanh Tịnh Tích, nhưng tia sét này như có mọc thêm đôi mắt vậy, ai cũng không đánh chỉ đánh mình ông! Đương nhiên Tịnh Tích cũng không có khả năng đứng yên để sét đánh trúng, công kích trước đó có thể đánh tan đòn tấn công của ông ta, cứu Tư Không Dịch một mạng, uy lực kia tuyệt đối không thể khinh thường.

Vì thế Tịnh Tích nhanh chóng lùi ra sau ba bước né tránh tia sét. Nhưng tia sét này như có mắt, nó quẹo một phát đánh thẳng xuống đầu Tịnh Tích! Ông ta bị sét đánh trúng đau nhức cả người, gương mặt vô cùng hung tợn âm u trừng Tư Không Dịch: “Mày đã làm cái gì?!” Tia sét này tuyệt đối không vô duyên vô cớ đánh ông ta!

Đáng tiếc Tư Không Dịch không thèm trả lời mà ngẩng đầu lên trời rống to: “Người này bắt con quỳ, còn bắt nạt bạn bè của con! Còn trộm bảo bối của con! Ông ta muốn giết con! Đánh chết ông ta đi!”

Sắc mặt Tịnh Tích đột thiên thay đổi, thậm chí hoài nghi có phải Tư Không Dịch giở trò gì đó, hoặc là lén bỏ vật dẫn gì lên người ông ta, nhưng những tia sét kế tiếp lại như nhắm chuẩn ông làm mục tiêu, từng tia đánh xuống liên tục, dù ông chạy trốn thế nào, ẩn nấp ở đâu cũng không thoát được, trực tiếp bị đánh trúng bảy, tám lần.

Cả người Tịnh Tích đã hoàn toàn thay đổi, tiên phong đạo cốt gì đó bị Đại Hoàng ăn mất hết rồi, hiện tại mặt mày ông ta cháy đen, cả người vô cùng chật vật, thở hổn hển như là giây tiếp theo sẽ bị đánh chết.

Tịnh Tích dồn sức đứng thẳng người, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ vào Tư Không Dịch nói: “Tao không phục! Tại sao sét chỉ đánh mình tao mà mày lại không bị gì! Ông trời khốn nạn! Ông không công bằng như vậy, không sợ mất hết đạo đức hay sao!”

Ông trời khốn nạn trong lời nói Tịnh Tích tỏ vẻ, không liên quan gì đến ông nha, cũng không phải ông tụ mây lại. Hơn nữa chỉ cần không bị mù là có thể nhìn thấy công đức trên đầu hai người, một người là tường vân bay bay, một người là mây đen che phủ, có ngốc cũng biết phải làm thế nào. Thế nhưng vẫn phải thanh minh lần nữa, này không phải là hành động của ông trời đây nha.

Tư Không Dịch lại cười lạnh một tiếng: “Ông trời bất công à? Liên quan gì đến ông trời! Ông làm đủ trò xấu, tán tận lương tâm, tự tiện thay đổi tuổi thọ và vận khí của người khác, làm nhiều chuyện xấu như vậy còn so với tôi? Ông tùy tiện tìm một người quen biết tôi hỏi thử xem, tôi yêu nước kính nghề, thành thật thân thiện, giúp không biết bao nhiêu cụ ông cụ bà bị ngã, giúp người khác tránh được nguy hiểm, quả thật còn kém viết chữ thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa lên trán, ông hy vọng có được đãi ngộ như tôi sao?! Nằm mơ đi!”

Tịnh Tích rống to: “Tu đạo vốn là cá lớn nuốt cá bé, nghịch thiên mà đi!”

“Vậy cũng không cho phép ông nhiễu loạn trật tự, lạm sát người vô tội!” Tư Không Dịch rống lại, sau đó cậu nhìn Tịnh Tích vẫn không phục, đột nhiên nở nụ cười: “Ha hả.”

“Mày cười cái gì, á!” Tịnh Tích lại bị tia sét đuổi theo lần nữa, hiện tại ông không có biện pháp nào để phòng ngự, chỉ cảm thấy thiên đạo bất công!

“Nể tình ông gần chết rồi, tôi nói cho ông biết rõ trước khi chết!” Tư Không Dịch cười cực kỳ vui vẻ: “Năm mười tám tuổi, khi tôi rời khỏi thôn Hồ Lô, chú thím vừa chửi tôi, vừa muốn chiếm nhà của tôi. Kết quả, bọn họ bị sét đánh.”

Tịnh Tích nghe vậy đầu tiên là nhíu mày, sau đó trợn to hai mắt, cơ thể bắt đầu run rẩy, ông như bị thần kinh nhìn trái ngó phải: “Không có khả năng! Hai người kia tuyệt đối sẽ không trở về! Một khi năng lượng của hai người vượt qua thế giới này, thế giới này tuyệt đối sẽ không lưu bọn họ ởnlại! Bọn họ đã sớm rời đi rồi! Mày đừng có ở đây lừa tao!”

Tư Không Dịch hừ một tiếng không trả lời. Đương nhiên cậu biết cha mẹ cậu đã rời đi, chính mắt cậu nhìn thấy hai người đi mà. Nhưng điều này không có nghĩa là cha mẹ vứt bỏ cậu, tuy hai người không cách nào nuôi cậu trưởng thành, nhưng hai người lại im hơi lặng tiếng chuẩn bị tất cả những gì họ có thể làm được.”

Tư Không Dịch xoa xoa mũi, nhìn Tịnh Tích đã hôn mê nằm dưới đất lẩm bẩm: “Nói ra hù chết mấy người phàm, cha mẹ tôi chính là thần tiên. Chậc chậc, tất cả nhị đại trong thế giới này đều không bằng tôi. Dù là quyền nhị đại hay phú nhị đại cũng không bằng, thiếu gia đây chính là tiên nhị đại.”

Tư Không Dịch còn đang nói thầm, năm người Trần Hi bên kia chợt phát hiện bọn họ có thể bước ra khỏi quảng trường, lập tức chạy thẳng ra ngoài. Cùng lúc đó, Yến Khôn dẫn theo Tiểu đội cầu vồng chạy vọt vào. Ở một hướng khác, đội trưởng Triệu cũng dẫn rất nhiều người chạy vào.

Yến Khôn ôm chầm lấy Tư Không Dịch, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác mà kiểm tra bà xã từ đầu đến chân, phát hiện cậu không bị thương, chẳng qua hai mắt hồng hồng, đầu tóc hơi rối, quần áo không chỉnh, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó hắn xoay người hung hăng đá một cú vào vị trí con cháu của Tịnh Tích, lúc này ông ta đã bị đội trưởng Triệu dẫn người còng lại. Cú đá mạnh đến nỗi Tịnh Tích đang hôn mê cũng rên lên, có thể thấy được Yến đại ma vương tức giận đến cỡ nào.

Yến đại tổng tài còn định đá tiếp mấy cú thì bị đội trưởng Triệu ngăn cản: “Này, trước bao nhiêu ánh mắt của công chúng, tổng tài đại nhân, anh kiềm chế chút đi. Tuy tên này tội ác chồng chất nhưng không thể ngang nhiên tư hình.”

Yến tổng nghe vậy ánh mắt hơi lóe, sau đó hắn lẳng lặng phủi phủi âu phục: “Tôi đã biết.” Không thể ngang nhiên tư hình, vậy làm âm thầm đi. Dù sao một tên khốn nạn hại nhiều người như vậy, sống cũng chỉ làm ô nhiễm không khí mà thôi. Huống chi, hắn tuyệt đối không có khả năng để lại tai họa về sau.

Sau đó đội trưởng Triệu bắt người rồi nhanh chóng rời đi. Tư Không Dịch cũng bị Yến Khôn kéo lên xe nghênh ngang chạy đi, khi quần chúng vây xem kịp phản ứng, cả đám lao ra nhưng người bọn họ muốn gặp đã không còn ở đó. Chẳng qua chuyện này cũng không làm ảnh hưởng tâm trạng tám chuyện của họ.

“Vừa rồi có mình tôi thấy thôi hả?! Cái tên nhìn rất lợi hại, ép Tư Không Dịch quỳ xuống bị sét đánh chết rồi à?!”

“Không chỉ một mình cô đâu! Tôi cũng thấy nè! Vừa rồi hai mươi mốt tia sét đánh liên tục đó! Ôi chao, nhìn thôi mà thấy sợ rồi!”

“Nhưng hình như tia sét này có mắt hay sao ấy, không tia nào trúng người Tư Không Dịch.”

“Như thế nào giống nhau chứ! Ông trời có mắt mà, ngay cả tôi cũng biết Tư Không Dịch là người tốt, so sánh một người tốt và một tên bắt cóc uy hiếp người khác, tất nhiên Tư Không Dịch không bị sét đánh rồi. Vậy nên, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo mà là chưa đến lúc thôi!”

Mọi người sôi nổi bàn luận, suy nghĩ của đa số đều giống ông lão vừa nói, thiện ác hữu báo.

@Tôi xem mà không nói lời nào: Má nó! Tôi nghĩ từ hôm nay tôi phải làm người thật tốt! Không có việc tốt nào là nhỏ, còn việc xấu dù nhỏ cũng không làm! Chính mắt tôi thấy sét đánh tên ác ôn, còn Tư Không Dịch thanh niên tốt thì lông tóc vô thương! Đáng tiếc cách xa quá, tôi không cách nào quay video được, nhưng chuyện này tuyệt đối không ảnh hưởng đến sự yêu thích của tôi với Tư Không Dịch và sự kính sợ đối với ông trời!

@Lòng hiếu kỳ hại chết người: @Tôi xem mà không nói lời nào, không có hình ảnh gì ahhhh, cô nói nghe chút coi, rốt cuộc là chuyện gì vậy, tui muốn biết tình hình lúc đó. Nghe nói tên ác ôn kia bị tóm rồi hả? Không phải trước đó mọi người nói gặp quỷ đánh tường sao? Nghe rất lợi hại, sao kết thúc được vậy? Còn nữa, chuyện này thì liên quan gì đến việc làm người tốt?

@Càng nghĩ càng thấy sợ: Cùng làm người tốt. @Lòng hiếu kỳ hại chết người, nói tóm tắt: Một, mọi người gặp quỷ đánh tường, không cách nào tiến vào quảng trường giúp Tư Không Dịch; Hai, cái tên giật dây sau màn kia lại dễ dàng đi vào quảng trường đánh nhau với Tư Không Dịch, mấy nhóc Đại Hoàng bảo vệ Tư Không Dịch nhưng ảnh vẫn bị thương; Ba, lúc mọi người nghĩ rằng Tư Không Dịch sắp xúi quẩy, bỗng nhiên trên trời mây đen dày đặc, sau đó đánh xuống hai mươi mốt tia sét, trọng điểm cuối cùng là, hai mươi mốt tia sét này, không tia nào đánh trúng Tư Không Dịch, mà đánh chết tên ác ôn kia thì phải? Hoặc là đánh ngất đi thôi. Các vị có ý kiến gì không?

@Yêu Tư Không yêu bát quái: Lúc Tư Không Dịch cứu tui ở quảng trường á, thật đẹp trai và ấm áp nha! A a a a, tôi muốn làm fan của ảnh cả đời! Còn nữa, tận mắt nhìn thấy sét đánh người, tôi phải làm người tốt.

@Lão đại Ác Nhân Cốc: … Sao ông đây cảm thấy gió lạnh từng cơn vậy, phảng phất như có mây đen… Ông phải đổi tên thôi!

@Lòng hiếu kỳ hại chết người: Theo ý tôi thì phải làm người tốt! Sống tốt thì sợ gì bọn khốn! Bọn khốn sẽ bị sét đánh!

@Thanh niên nhiệt huyết Tư Không Dịch V: Đúng, tôi đồng ý với cách nghĩ của  mọi người. Không bằng chúng ta phát động hoạt động một ngày một việc thiện đi, không chỉ tích phúc cho bản thân mà còn tạo phúc cho người khác.

@Yêu Tư Không yêu bát quái: A a a! Nam thần lên tiếng! Em tham gia em tham gia! Sau này mỗi ngày em sẽ làm một việc tốt đăng Weibo cho bạn bè làm chứng!

@Chính cung của Yến tổng: Được, nể mặt Yến tổng, bổn cung cũng đăng Weibo mỗi ngày một việc thiện.

Vì thế, dưới sự khởi xướng của Tư Không Dịch, internet oanh oanh liệt liệt phát động hoạt động công ích “Mỗi ngày một việc thiện”. Tư Không Dịch khởi xướng, Yến tổng bỏ tiền ra người, rất nhanh liền có một đội ngũ thành lập Weibo “Mỗi ngày một việc thiện”. Mỗi ngày Weibo này sẽ đăng ảnh chụp các hoạt động từ thiện của minh tinh, sau đó cư dân mạng sẽ đăng ảnh.Tùy theo lượng tương tác yêu thích của mỗi hành động tốt đẹp, bầu chọn ra mười người nhận danh hiệu đề cử “Kỵ sỹ làm việc tốt”, sau đó Yến tổng hoặc là các minh tinh sẽ tặng quà là ảnh có chữ ký hoặc là quà lưu niệm.

Hoạt động công ích được nhà đầu tư đại tài khí thô và các minh tinh tham dự, làm các việc thiện trong xã hội tăng vọt.

Sau khi về nhà, Tư Không Dịch bị Yến tổng nhốt nuôi trong biệt thự mười ngày, hai ngày sau, cậu nhàn nhã dẫn đàn em ra ngoài tản bộ, liền thấy được một cảnh tượng rất đáng sợ —

Đầu tiên là hai người giành nhau một chai nhựa, không ai chịu nhường ai, cuối cùng một người béo mập ỷ vào vóc dáng, giật lấy chai nhựa ném vào thùng rác, sau đó chụp một tấm hình.

Tiếp theo, một đám người vây quanh một cụ bà bị té ngã tranh nhau đỡ bà cụ lên, những người xung quanh không nguyện ý, cuối cùng bọn họ thương lương cùng nhau đưa bà cụ vào bệnh viện, sau đó chia đều phí đăng ký, mà bà cụ thì tỏ vẻ bà không sao cả, thật sự không cần đi bệnh viện. Thế nhưng cuối cùng bà vẫn bị đưa đi.

Cuối cùng, Tư Không Dịch dẫn Đại Hoàng về nhà, quay đầu lại bỗng phát hiện có một thanh niên lén lút đi theo phía sau. Cậu lập tức đề cao tinh thần gặp phải người xấu, kết quả cậu vừa định hét lớn một tiếng, người thanh niên kia thấy Đại Hoàng đi “tiện tiện”, hắn vô cùng cao hứng lấy báo nhặt lên rồi ném vào thùng rác, còn chụp một tấm ảnh.

Tư Không Dịch: “….” Nhất định hôm nay cậu ra cửa không đúng cách rồi. Thế giới này đột nhiên làm sao vậy?! Người người bắt đầu điên cuồng bày tỏ tình người với mọi người xung quanh?

Mà mấy bề trên của quốc gia thì tỏ vẻ: Ồ, không tồi. Xem ra sau này có thể thường xuyên tổ chức các hoạt động kiểu này. Còn nữa, bọn họ cứ dứt khoát phái một cảnh sát nằm vùng đi làm đại minh tinh đi.

Sau khi về đến nhà, Tư Không Dịch thắc mắc chuyện này với Yến tổng. Yến Khôn đưa cho cậu một miếng sushi cá hồi đặc chế: “Vậy thì quá tốt. Từ nay về sau, chúng ta sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau mãi mãi.” Giống như trong chuyện cổ tích vậy.

Tư Không Dịch: “…” Ma vương và dũng sĩ hả? Này chắc chắn là một câu chuyện ma quái huyền ảo rồi.

Thế nhưng, vậy cũng tốt, không phải sao. ^—^

HOÀN

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN