Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
Chương 2: Chỗ dựa vững chắc
So với việc một Du Hồn bị mặt trời chiếu sáng lại không tan thành tro bụi mà vui sướng, Lâm U lại không ngừng đau lòng cho tình huống của cậu bây giờ.
Theo cái người được tôn sùng tên Viêm Khiếu kia vào tầng mười chín, từ khi vào phòng cấp cứu đến bây giờ đã qua sáu giờ, Lâm U dùng hết các cách nhưng không có một người nào, không có một cái gì có thể làm cho cậu rời khỏi cái chỗ này. Mà từ lúc mới bắt đầu đùng đùng tức giận đến cuối cùng nhận mệnh bắt đầu nhàm chán kiểm tra, Lâm U chỉ dùng ba giờ.
Sau ba giờ, Lâm U xuyên qua các chướng ngại vật, trải qua đo lường tính toán chính xác, cậu phát hiện trạng thái Du Hồn bất kể bay thế nào chuyển động làm sao, cũng không thể rời khỏi ngoài 5m cái người tên Viêm Khiếu đã đụng cậu.
Đừng tưởng rằng 5m rất xa, rất tự do! Chuẩn bị không tốt cậu ngay cả chỗ đi vệ sinh cũng không có cửa nữa đó!… Được rồi, cho dù hiện tại cậu không cần đi WC nữa, nhưng thành thật mà nói 5m là rất ngắn, đó là chiều dài của một cái xích chó hiểu chưa….
Lâm U vì thế đã sa sút suốt hai canh giờ. Cho đến khi mặt trời của ngày hai tháng tư mọc lên.
Nhìn nửa vòng tròn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt nhu hòa kia từ từ dâng lên, Lâm U cảm khái một tiếng, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, bất kể như thế nào, so với việc bị đụng vào người, cậu chết rồi sống lại hồn phách vẫn còn, như vậy cũng tốt hơn so với việc chết đi. Hơn nữa, Lâm U tuyệt đối tin tưởng, một nhà thần côn kia chắc không trơ mắt nhìn cậu trở thành cô hồn đâu, lúc này bọn họ khẳng định đã có hành động rồi, ừ, nhất định là vậy!
Trong lúc Lâm U đang nghĩ như vậy, ở thành phố A trong biệt thự Bàng Sơn, một người tóc bạc đầu cúi thấp thấp thỏm nhìn ông lão phía đối diện, ông nhìn lão đầu kia trong mắt lóe lên sự kỳ vọng, mà lão đầu thì lại lắc đầu than thở.
“Anh Lâm à, Viêm Khiếu cũng coi như là hậu bối của anh rồi, giữa chúng ta có nhiều giao tình như thế, bất luận như thế nào anh cũng phải giúp cháu của tôi một tay!”
Người được gọi là Lâm lão đầu nghe vậy âm thầm trợn trắng mắt, ngay lập tức làm cho khí thế Đường Trang, tiên phong đạo cốt biến mất hầu như không còn.
” Tiểu Mục Tử, chuyện làm ăn kia của nhà ông cũng là do ông gây họa, ngay từ đầu không cần tôi tới giải quyết. Mà lần này là mệnh số của cháu ông, mặc dù sẽ có khó khăn hiểm ác, nhưng cuối cùng có thể gặp dữ hóa lành. Ông còn muốn tôi giúp thế nào? Xem đi, sáng sớm đã đem tôi lôi tới đây, cơm cũng chưa được ăn, nếu là người khác lão tử…”
“Anh Lâm à! Cho dù anh kêu thiên lôi đánh tôi cũng không sao! Báo cáo bệnh án của Viêm Khiếu cũng đã có rồi! Những chỗ bị bỏng không nói, không sao cả! Nhưng nó còn bị mù nữa đó! Một mảnh thủy tinh trực tiếp đâm vào đầu của nó, áp chế thần kinh thị giác! Tôi nghĩ để cho nó làm phẫu thuật lấy mảnh thủy tinh ra nhưng lại sợ nó trở thành người thực vật!” Mục Thiên Cường kích động nói, tay phải nắm lấy ghế sa lon đều nổi gân xanh.
“Bác sĩ Âu Dương nói cho tôi biết, nếu như làm phẫu thuật lấy mảnh thủy tinh, thành công lấy mảnh thủy tinh bể vừa không thương tổn đại não Viêm Khiếu thì khả năng chỉ có 0,9% thôi! Như vậy tôi làm sao dám để cho Viêm Khiếu làm phẫu thuật?! Đây chính là trực tiếp muốn giết nó rồi!”
“Anh Lâm à, vợ con tôi đều mất hết cả rồi, hiện tại chỉ còn hai đứa cháu, ông nhẫn tâm thấy tôi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa hay sao? Nếu Viêm Khiếu có chuyện gì, tôi thật chống đỡ không nổi nữa…”
Mục Thiên Cường nói tới đây nước mắt đã rơi đầy mặt, nhìn bộ dáng đó Lâm Thần Sinh thở dài, Mục Viêm Khiếu một kiếp này mặc dù không phải là tử kiếp, nhưng mà so với tử kiếp cũng không sai biệt lắm, đạo gia không thể tùy ý sửa mệnh chắn tai kiếp, chẳng qua nếu như có thể tìm được một người ổn định kiếp số “biến số”, nói không chừng có khả năng chuyển biến tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Thần Sinh vẫn bói một quẻ, chẳng qua sau khi bói xong, sắc mặt của lão vốn dĩ hơi lo lắng lại trở nên cực kì vặn vẹo, Mục Thiên Cường thấy sắc mặt Lâm Thần Sinh không tốt, cả kinh trực tiếp đứng bật dậy, động tĩnh lớn đến nỗi làm cho Lâm Thần Sinh lấy lại tinh thần, sau đó mang theo vài phần bất đắc dĩ nói:
“Tiểu Mục Tử, tôi quả thật có thể làm cho đứa cháu lớn của ông an ổn vượt qua kiếp này, bất quá, đây có lẽ cũng không phải là chuyện tốt gì.”
Mục Thiên Cường nghe vậy đầu tiên là vui mừng rồi sau đó sắc mặt khẽ biến thành bế tắc, không bao lâu lại cười khổ nói: “Chỉ cần Viêm Khiếu có thể khỏe mạnh sống đến già, những kết quả khác tôi đều có thể tiếp nhận.”
Lâm Thần Sinh thở dài, cuối cùng chậm rãi nói: “Chờ Viêm Khiếu xuất viện, để cho hắn nuôi một con thú đi.”
“Thú?”
“Đúng, một con thú. Bất kể loài nào cũng được, ông có thể giúp hắn chọn.”
“Vậy trừ cái đó ra còn cần làm gì nữa?” Mục Thiên Cường tiếp tục truy vấn, bất quá chỉ đổi lại được một cái xem thường của Lâm Thần Sinh,”Thiên cơ bất khả lộ, việc còn lại dựa vào đứa cháu lớn của ông rồi! Đừng để cho hắn ngược đãi động vật là được!”
Nói xong hai câu này, Lâm Thần Sinh cũng không có ý định ở đây ăn điểm tâm, trực tiếp đứng dậy rời đi. Mục Thiên Cường còn muốn đuổi theo ông hỏi vài câu, lại phát hiện người này đi thật nhanh, làm sao cũng không cản nổi.
“Hừ, để cho đứa cháu đích tôn của tôi giúp cháu của ông độ kiếp, ông còn muốn gì nữa? Nếu không phải tiểu tử kia là duyên phận của tiểu Lâm tôi đó hả, lão tử sẽ làm đứa cháu bảo bối mặt liệt âm trầm của ông bị khi dễ!… Thật muốn cho tên tiểu tử kia một cái ngũ lôi oanh đỉnh quá đi…”
Lâm Thần Sinh nhắc tới đó vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa tính xem đứa cháu bảo bối khi nào mới có thể thoát khỏi tử kiếp.
——————
Vào lúc chín giờ sáng ngày hai tháng tư.
Mục Viêm Khiếu được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng săn sóc vip.
Lâm U mặc dù có thể chừng năm thước trong phòng bệnh mà di chuyển, nhưng bệnh viện cũng không phải là khu A cách biệt, nhìn đâu cũng thấy những vẻ mặt bi thương, thay vì nhìn vẻ mặt của mọi người, không bằng ngây ngốc ở cạnh cái người mù Viêm Khiếu kia.
Đúng, người mù.
Khi Viêm Khiếu được đẩy từ phòng cấp cứu ra, Lâm U thấy mấy người đẩy hắn ra bất kể bác sĩ hay là y tá, sắc mặc đều khó coi tới cực điểm. Theo lý mà nói, bác sĩ làm việc cho đại gia Rolls-Royce, cũng nên gặp qua nhiều trường hợp và đối mặt với các bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng mà sắc mặt bọn họ khó coi như vậy, cũng chỉ có thể nói tình huống của tên đại gia này không ổn.
Ý nghĩ của Mục Nhất giống với Lâm U, bất quá hắn trực tiếp hỏi là được rồi:
“Bác sĩ Âu Dương, tình hình đại thiếu gia thế nào?”
Bác sĩ Âu Dương ước chừng hơn 40 tuổi, là dạng tinh anh trí thức nhã nhặn, nhưng mà lúc này vẻ mặt thật không tốt.
“… Mục tiên sinh thân thể tố chất rất tốt, mặc dù trong cơ thể có thuốc mê, xe vừa đụng tới là ngã xuống mặt đất đầy mảnh thủy tinh, nhưng cơ thể không bị thương nặng, phỏng chừng nằm viện năm ngày sẽ không có gì đáng ngại.”
Mục Nhất vừa nghe lời của bác sĩ Âu Dương thân thể liền thả lỏng một chút, bất quá hai mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bác sĩ Âu Dương.
“Mục tiên sinh mặc dù thân thể không có gì đáng ngại, nhưng mà trong đầu có một mảnh thủy tinh rất nhỏ, chèn ép dây thần kinh thị giác, vì vậy, trước khi mảnh thủy tinh được lấy ra, hai mắt Mục tiên sinh tạm thời bị mù.”
Thân thể Mục Nhất cứng lại, giọng đè nén mở miệng: “Vậy lúc nào làm giải phẫu?”
Bác sĩ Âu Dương Minh bất đắc dĩ cười khổ.
“Ông đây là có ý gì?!”
“… Tỷ lệ giải phẫu thành công cực thấp. Rất dễ tạo thành tổn thương cho đại não dẫn đến đời sống thực vật.”
Mục Nhất cơ hồ dùng hết tất cả khí lực mới không làm mình nổi giận, nhưng sắc mặt bắt đầu trở nên dữ tợn: “Ông có biết…. Ông không điều trị cho ông chủ khỏe lại, hậu quả gì ông tự gánh chịu!”
“Mục Nhất.”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên bên trong hành lang yên tĩnh: “Anh ồn quá, tôi cần nghỉ ngơi.”
Mục Nhất vừa nghe được âm thanh này hầu như là phản xạ có điều kiện đứng thẳng rồi sau đó lấy tốc độ cực nhanh trả lời: “Vâng! Ông chủ.”
Cho đến khi Mục Nhất tiếp nhận xe đẩy Mục Viêm Khiếu từ các y tá tiến vào phòng săn sóc, bác sĩ Âu Dương Minh dẫn đầu mấy bác sĩ y tá mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Âu Dương Minh lắc đầu cười khổ, vừa rồi ông cho là cả nhà mình bị người ta uy hiếp rồi. Bất quá ông cũng không ngờ được, Mục đại thiếu gia sẽ phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ vô cùng khổ sở.
Lâm U dứt khoát bay thẳng đến trước mặt Mục Viêm Khiếu, nheo mắt lại bộ dáng trầm tư. Đến bây giờ cậu mới nhìn rõ mặt Viêm Khiếu, cái mũi thẳng tắp, môi mỏng, cặp mắt trầm tĩnh đen nhánh dù bị mù, nhưng khi nó mở ra, vẫn là ánh sáng sâu xa, có thể hấp dẫn bất cứ kẻ nào nhìn vào nó.
…Ách, đương nhiên là dễ nhìn.
Lâm U bỉu môi, có điều ngẫm lại gật đầu một cái, mặc dù người nọ là đầu sỏ đụng mình, nhưng mà từ tối hôm qua đến giờ, cậu hiểu người này cũng là người xui xẻo bị hại, làm liên lụy tới mình nên coi như có thể tha thứ… Hơn nữa, vừa nãy hắn ngăn thủ hạ đe đọa đánh bác sĩ, cũng làm cho Lâm U nhìn người này bằng ánh mắt khác.
Mặc dù thân phận có chút hung tàn, bất quá nhân phẩm… ừm, tạm thời coi như không tệ.
Lâm U nghĩ như vậy, suy nghĩ liền bay xa, chợt nghe được âm thanh từ tính trầm thấp của Mục Viêm Khiếu:
“Mục Nhất, đi tra một chút… tôi nhớ hình như có đụng phải người khác.”
Mục Nhất nghe vậy lập tức đứng lên,”Ông chủ, muốn đem người kia thanh toán sạch sẽ sao?”
Linh hồn Lâm U: 【… 】
Mục Viêm Khiếu nhắm mắt lắc đầu: “Tìm được hắn, còn sống thì cho một khoản tiền, đã chết… cho người nhà hắn một khoản tiền. Giấu tên.”
“Dạ!”
Du Hồn Lâm U: 【 Tôi nguyền rủa cả nhà anh. 】 Mới vừa rồi tiểu gia ta còn cho rằng anh là một người tốt! Anh là đại gia liền cho rằng có thể dùng tiền giải quyết mọi chuyện sao?! Còn giấu tên? Anh cho rằng có thể chạy thoát? Nằm mơ đi! Thử xem cha mẹ, tiểu thúc, bá bá, gia gia ông đây làm sao chỉnh chết anh! Ngũ lôi oanh đỉnh cũng còn nhẹ! Nguyền rủa anh cả đời này tuyệt tử tuyệt tôn có tin không?!
Khụ, linh hồn Lâm U bày tỏ, chuyện phát triển quá nhanh, cậu tuyệt đối không phải cố ý quên chuyện mình đã trở thành thân thể rách nát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!