Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
Chương 65: Cầm sắt hòa minh
Nhưng điểm chết người không phải là tình trạng bây giờ của cậu, trái lại là tình trạng của chủ nhân mắt mù cứ ra vẻ, muốn đi đối phó với mấy kẻ địch không biết đang sử dụng vũ khí gì. Tính ra mấy vệ sĩ của hắn cũng đang chạy về phía này, hắn chỉ cần kiên trì ba, bốn phút như vậy cũng đủ rồi. Nhưng dưới tình hình chênh lệch thực lực quá xa, đừng nói ba phút, coi như là mười mấy giây cũng đủ làm cho người ta sống chết không rõ rồi.
Rất nhanh, Lâm U và người đang cầm lấy cậu nhị thiếu Mục gia đã bị Mục Viêm Khiếu trực tiếp đẩy vào hầm trú, hơn nữa còn khóa trái cửa từ bên ngoài. Tốc độ nhanh đến nỗi Lâm U muốn vẽ vời kháng nghị cũng không kịp, chỉ nghe ầm một tiếng cửa đóng lại.
Sau khi cửa lớn đóng lại, Mục Viêm Minh mới chợt la to một tiếng, âm thanh tràn đầy ảo não: “Cửa hầm khóa trái từ bên ngoài rồi!!! Bây giờ mình ra không được nữa!!!”
Lâm U nghe thế cứng người, trực tiếp há mồm không chút lưu tình cắn ngón tay Mục Viêm Minh. Cấu tạo tầng hầm nhà mình còn không hiểu rõ như thế, cậu thấy mình sống còn ý nghĩa gì nữa hả? Sớm đi chết đi!!!
“A a –!!! Mày cắn tao?! Sao mày dám cắn tao?” Mục Viêm Minh vung tay, nhưng giũ một hồi vẫn không tách Lâm U ra được.
Tiếp đó hắn bỗng nhiên ngưng lại. Chợt đem rùa tiên Lâm U đặt trước mặt mình, Mục Viêm Minh liền nói: “Nếu như… hôm đó tao không có bị ảo tưởng thì…, mày có phải là mèo đại tiên hay không? Nếu mày là mèo đại tiên, mày có thể ra ngoài giúp anh hai của tao không? Tiên nhân, yêu quái và vân vân chẳng phải có thể tùy tùy tiện tiện đẩy ngã người ta hay sao?”
Lâm U nghe nói thế ngẩng đầu rùa nhỏ lên, sau lại buồn bực nghĩ, ban đầu dược vật cậu kêu đại bàng vận chuyển tới có hơi ít, nếu khi đó kêu chuyển mười mấy hai mươi hòm lại đây, dưới tình huống như vầy chỉ cần đại thiếu tùy tiện vung một chút thuốc bột, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết rồi sao? Mặc dù sau đó cậu có lẽ phải đối mặt với sự hoài nghi và kiểm soát của Tu Chân Giới.
Nhưng bây giờ nghĩ đến mấy thứ này cũng chẳng có ích lợi gì, thực tế thì mấy thứ kia cũng không có chuyển đến đây, hơn nữa chủ nhân mắt mù của cậu còn một mình giằng co với đám người xông vào ở bên ngoài, thử nghĩ cũng thấy nóng ruột vô cùng rồi — mặc dù Mục Nhất và Mục Nhị từng nói, thực lực của chủ nhân mắt mù nhà cậu có thể đánh ngang tay với Mục Nhất, nhưng thứ lỗi cho cậu hai tháng qua sống chung với chủ nhân nhà mình lâu như vậy cũng không thấy hắn lợi hại như thế. Cho nên, để chủ nhân nhu nhược ở bên ngoài đối mặt với mấy tên côn đồ và vân vân, thực sự không làm người khác yên lòng được mà.
Nói như thế nào cũng phải ra ngoài xem tình hình cuộc chiến, tiếp thêm lửa chiến mới được!
Vì thế Lâm U dùng sức vẽ loạn vào lòng bàn tay nhị thiếu, cậu vừa mới thấy tầng hầm có một cửa sổ như dùng để vận chuyển đồ đạc, chỉ cần ném cậu lên là được rồi, dĩ nhiên, cậu còn phải trông chờ vận may vào bốn chân của cậu nữa.
Vốn Lâm U còn cho rằng loại thương lượng như thế này dù gì cũng phải mất nửa phút trở lên, kết quả không biết vì nguyên nhân gì, Mục nhị thiếu bỗng nổi lòng tốt, tốc độ cực nhanh đặt cậu vào lòng bàn tay, sau mở cái cửa sổ nhỏ ra, thoắt cái ném cậu ra ngoài.
Thời gian sử dụng vỏn vẹn có năm giây.
Lúc Lâm U rơi xuống đất còn phản ứng không kịp, chờ đến lúc cậu kịp phản ứng lại, suýt nữa đã tức chết — Cái đồ óc to làm việc không biết suy xét cho thỏa!!! May là cậu không có ngã chổng vó được chứ? Nếu không thì đời này của cậu tiêu luôn rồi!!!
Cho dù bên ngoài có mưa to gió lớn che giấu, nhưng âm thanh rùa tiên Lâm U bị ném rơi xuống đất sinh ra tiếng động, cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của mấy tên côn đồ trong căn biệt thự yên tĩnh này rồi.
Chớp mắt một viên đạn bắn vào chỗ cạnh Lâm U. Nhưng mà, ước chừng hai giây sau, vị trí tên côn đồ bắn ra phát đạn kia vang lên một tiếng kêu đau đớn, tiếp đó là âm thanh vật nặng ngã xuống đất, rồi sau đó căn phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Cũng bởi vì đang nằm trên đất, nên rùa tiên Lâm U thấy rất rõ cái người áo đen ngã xuống đất không gượng dậy được kia, không phải chủ nhân mắt mù ngọc thụ lâm phong, khí phách bá đạo ngạo kiều của cậu.
Lâm U thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bất tri bất giác nghĩ, không phải người mới bắn tên áo đen này là chủ nhân mắt mù của cậu đó chứ?! Dưới tình cảnh cảnh tối lửa tắt đèn, địch đông ta yếu, với một người mù mà nói, loại hành vi này có thể thoát khỏi diện tình nghi!
#Chủ nhân của cậu không thể nào hung tàn như vậy #
Rùa Lâm U suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng không có cách nào thuyết phục bản thân. Nhưng suy nghĩ và hành động có thể cùng tiến hành, Lâm U vừa nghĩ chủ nhân mắt mù nhà cậu rất lợi hại, vừa nhanh chóng bò dưới ghế salon, cậu nhớ bởi vì tiếng kêu của rùa quá nhỏ, hơn nữa tốn sức nói chuyện cũng không dễ dàng, vì thế mới đem ‘máy phiên dịch’ vừa mua tức giận ném dưới ghế salon. Cảm ơn cơn tức lúc đó của cậu, bây giờ cậu có thể dễ dàng chỉ dẫn phương hướng cho chủ nhân mắt mù, thuận tiện làm bại lộ hành tung của kẻ địch — con rùa vậy mà cũng có khả năng nhìn vào ban đêm, không biết là gen xảy ra biến dị hay bản thân rùa đã có khả năng này nữa.
Lại tốn hết hai mươi giây, Lâm U tìm thấy máy phiên dịch, điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, đem loa đặt trước miệng mình, Lâm rùa tiên nằm dưới ghế salon, trợn to đôi mắt đậu đen, tìm kiếm người áo đen.
Mục Viêm Khiếu núp ở góc tường bên cạnh cái tủ nhỏ, nín thở tập trung, lẳng lặng lắng nghe tất cả động tĩnh trong phòng. Hắn mới nghe thấy âm thanh như tiếng mai rùa rơi xuống đất, một khắc kia trái tim mất khống chế mà thắt lại, rồi tiếng đạn bắn xuống đất làm hắn điên cuồng mất tự chủ.
Thân thể còn nhanh hơn suy nghĩ một bước di chuyển đến vị trí của người kia, giơ tay chém xuống. Lâu rồi không động thủ, hắn gọn gàng linh hoạt kết thúc tính mạng của một người.
Cho dù là như thế, hắn cũng không cảm thấy dễ chịu hơn tí nào. Hắn không biết Lâm Lâm có còn sống hay không, có đàng hoàng ở lại trong hầm hay không, được bảo vệ hay không, nhưng dù thế nào hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, vì một khi tâm thần rối loạn, bảy, tám tên côn đồ tiến vào phòng, hắn chẳng những không chiếm được chút tiện nghi nào, không chừng còn làm mình bị thương nặng nữa.
Vô luận như thế nào, nhất định phải tỉnh táo.
Mục Viêm Khiếu nghĩ như vậy, cơn đau đầu vừa xuất hiện cũng bị hắn đè lại như thế.
Mà so với Mục Viêm Khiếu, tâm tình tám tử sĩ Trần gia vào nhà cũng không thể nào ổn định.
Bọn họ vừa bắt đầu kế hoạch muốn thừa dịp người ta ngủ say mà đầu độc cho chết, chẳng qua người tính không bằng trời tính, bọn họ không nghĩ tới dưới dự che dấu của cơn mưa to như thế, Mục Viêm Khiếu có thể nhận ra vấn đề hơn nữa còn phản ứng rất nhanh.
Vì thời cơ đã mất, lúc này mà đầu độc thì Mục Viêm Khiếu hoàn toàn có thể trốn ra từ cửa sau hoặc cửa sổ, đến lúc đó không cẩn thận để hắn chạy mất, thế thì chờ đợi nhà họ Trần chỉ có diệt vong mà thôi.
Vì thế khi không còn cách nào đầu độc, tử sĩ Trần gia liền lựa chọn để một nửa bên ngoài trông chừng, nửa còn lại vào nhà dùng tốc độ nhanh nhất giết chết hai người Mục Viêm Khiếu và Mục Viêm Minh.
Nhưng kết quả xảy ra lại khiến bọn họ phải kinh hãi, họ biết rõ Mục Viêm Minh là một kẻ không đáng lo có thể bỏ qua. Còn về phần Mục Viêm Khiếu, mặc dù có nghe nói năng lực đánh nhau của hắn cũng khá dũng mãnh, nhưng một người mù rồi còn có thể làm cái gì chứ? Lúc tử sĩ Trần gia xông vào, trong lòng suy nghĩ chỉ cần chưa đến một phút thôi là bọn họ có thể giải quyết xong Mục Viêm Khiếu rồi.
Nhưng một phút đã trôi qua, cái tên mù Mục Viêm Khiếu kia vẫn bình yên vô sự, kì lạ là bọn họ lại tổn thất một người.
Mục Viêm Khiếu thật sự lợi hại như vậy sao?!
Các tử sĩ Trần gia cảnh giác nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Mục Viêm Khiếu, trong lòng mang theo nỗi ngạc nhiên nghi ngờ.
Bên này hai phe giằng co, bên trong nhà chợt vang lên một âm thanh uy nghiêm:
“Các đồng chí! Vì một tương lai Trung Quốc vẻ vang! Hương tám giờ xông lên a!”
Trong nháy mắt này, vị trí ghế salon của Lâm U xuất hiện thêm sáu, bảy lỗ đạn. Lâm U nghe phía trên đầu vang lên tiếng phốc phốc, cho doanh nghiệp đã chế tạo ra chiếc ghế salon bền chắc này 32 likes —— Lần sau tiểu gia nhất định sẽ kêu chủ nhân mắt mù mua tất cả dụng cụ gia đình từ chỗ anh!!! Chủ doanh nghiệp làm việc rất uy tín nha! Đáng khen!!!
Trong lúc đạn bắn ra, người áo đen ở hướng tám giờ cũng mang theo vẻ mặt không thể tin nổi, ngã xuống thẳng tắp. Chỗ ấn đường của hắn, xuất hiện một cái lỗ hình tròn.
Tử sĩ Trần gia: “!!!”
Trong nhà sao có thể còn người khác được?!
Một người thật thà khác tỏ vẻ thật ra thì có thể còn rất nhiều người.
Thế là tiếp sau âm thanh uy nghiêm trang trọng đó, một âm thanh mềm mại yểu điệu mang theo chút yếu ớt vang lên trong phòng: “Đáng ghét hà ~ Hướng năm giờ có một con ruồi đáng ghét kìa ~ chủ nhân em sợ quá à ~ ~ “
Trên ghế salon nháy mắt lại có thêm mấy lỗ, mà tử sĩ Trần gia hướng năm giờ trong một giây sau đó đã hét lên một tiếng. “Tôi trúng đạn rồi!!!”
Xem ra kĩ thuật bắn súng lần này của chủ nhân mắt mù không chuẩn xác như lần trước, không phải một phát lấy mạng. A, có thể là cũng bị cái âm thanh điệu chảy nước kia là kinh hãi rồi.
Suy đoán này vô cùng chính xác.
Nếu như bảo lúc Mục Viêm Khiếu nghe thấy âm thanh trang nghiêm kia kiềm lòng không đặng mừng như điên thì…, lần thứ hai nghe thấy âm thanh nhắc nhở, không khống chế nổi run tay một chút. Vươn tay day day huyệt thái dương, qua vài ngày yên tĩnh bỗng nhiên nghe thấy mấy lời thần kinh… hắn vẫn có chút không thích ứng được.
Nhưng, cảm giác cùng thú cưng của mình phối hợp đối phó kẻ địch, thật quá tốt.
Lúc này, tám tử sĩ xông vào Mục gia đã chết mất ba, thời gian hai phút đã trôi qua. Thậm chí Mục Viêm Khiếu đã nghe âm thanh đánh nhau kịch liệt truyền đến từ ngoài sân, hắn chỉ cần đợi thêm một, hai phút, bọn người to gan lớn mật này có thể bị xử tội toàn bộ rồi.
Chỉ là là bất kể đại thiếu Mục gia giết chưa tận hứng hay rùa tiên Lâm U chơi còn chưa đã, sẽ không đàng hoàng ngồi yên chờ cứu viện tới, vì thế nửa phút sau đó, các loại âm thanh nhắc nhở đây quỷ dị liên tiếp oanh tạc cả biệt thự.
“Mẹ nó! Dám xông vào phòng của ông! Tụi mày không sợ có đi không về sao?! Một giờ!!!” Đây là đại ca xã hội đen đúng chuẩn.
Hướng một giờ người áo đen kia chết không nhắm mắt.
“Hôm nay chủ nhân chưa cho tôi uống thuốc, thấy mình thật là dễ thương quá đi! Lại mười một giờ ~”
Hướng mười một giờ người áo đen ôm hận mà chết.
“Khanh vốn là giai nhân, sao lại làm giặc?!” Khẳng định là giọng quân tử. “Giờ Thìn.”
Người áo đen hướng mười giờ bỏ chạy.
Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng. Không thể nói giờ quốc tế được hay sao?!
Cuối cùng rùa tiên Lâm U còn dùng giọng đại sư phật môn chính tông nói: “Buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật.” Đúng lúc đó, mấy vệ sĩ Mục gia dùng tốc độ thật nhanh chạy từ biệt thự bên cạnh sang đạp cửa rơi xuống đất, Mục Nhị và Mục Tam vừa xông vào vẻ mặt như tang thi khẩn trương quan sát tình huống bên trong, mà Mục Nhất cùng Mục Tứ, Mục Ngũ còn lại thì dùng tốc độ nhanh nhất khống chế ba tên côn đồ còn lại.
Gần như cùng lúc Mục Nhị với Mục Tam hô vang vui mừng —— bọn họ thấy ông chủ nhà mình vẻ mặt xoắn xuýt đứng cạnh ghế salon, nhìn ộ dạng hình như là muốn đưa tay mò mẫm dưới ghế.
Mấy vệ sĩ: “…” Đây là ông chủ phát bệnh sao?
Rồi sau đó năm người liền nghe thấy một thanh âm đủ để da gà da vịt tranh nhau nổi lên:
“Ha ha, các anh cực kì giống như cảnh sát trong phim, xử lí xong mấy tên côn đồ mới tới nơi. Phía dưới là tóm tắt bản tin đầu…”
Mở đèn, mấy người Mục Nhất nhìn hình dáng bộ salon trăm nghìn lỗ hổng cảm thấy thật tội cho nó —— phải che chắn một tên nói chuyện chuyên kéo thù hận bên dưới, phải làm tấm chắn, không bị bắn thành cái sàng mới là lạ đó.
Bất quá, Mục Tam nhìn năm người áo đen trong phòng vẫn nhịn không được hít một hơi khí lạnh, ông chủ lâu ngày không động thủ hắn cũng xém quên luôn bản lĩnh của ngài ấy luôn rồi, nhớ năm đó hắn và Mục Tứ, Mục Ngũ, cũng là bị ông chủ ngược một phen. Ai nha, thật ra thì mắt bị mù cũng không có gì không tốt, ít nhất độ độc ác cũng giảm đi vài cấp, thoạt nhìn ôn hòa vô hại quá chừng —— Mặc dù bản chất vẫn như ban đầu không hề thay đổi nhưng vẫn khiến người ta thả lỏng tinh thần a.
“Đem bọn chúng trói chung một chỗ. Mặt khác, đi nhà họ Trịnh, Trần đem một nhà dì cả, dì nhỏ trói lại đây. Nếu như Trịnh Du Hổ chạy rồi thì cứ mặc kệ hắn, những người còn lại, tất cả trói lại đem hết về đây. “Mục Viêm Khiếu vừa vói tay xuống dưới ghế salon, vừa nhàn nhạt mở miệng.
“Ngay cả tử sĩ cũng dám phái tới, vậy họ cũng không cần chờ phá sản lánh nạn sang ngoại ô nữa. Tất cả đều tống vào tù hết! Đầu năm nay, nếu không tàn nhẫn một chút, bọn họ còn tưởng tôi rất dễ tính đấy.”
Ánh mắt Mục Nhị chợt lóe, đẩy mắt kiếng nói: “Chồng bà Trịnh và bà Trần cũng trói luôn sao?”
“Vợ làm chuyện gì, nếu chồng họ còn không biết, vậy bọn họ còn đòi lăn lộn cái gì nữa? Rõ ràng là lòng tham không đáy muốn có lợi cho mình, lại còn giả vờ không quan tâm, hừ, làm trò đồi bại còn muốn dựng miếu thờ, rõ nằm mơ ban ngày.”
Vì thế vợ chồng bà Trịnh, chồng bà Trần đang còn say giấc nồng, bỗng nhiên cửa nhà bị phá, không hó hé gì lại bị trói gô lên xe. Còn bà Trần ở trong nhà khách khẩn trương ngóng tin tức, cuối cùng cũng không đợi được tin tốt mà bà muốn, ngược lại chờ được Mục Tam mang theo mắt điện tử.
Một đem này, mười đại thế gia thành phố A, có hai nhà, không chút chần chừ bị đào thải. Tới sáng ngày mai, có lẽ, mười đại thế gia, sẽ biến thành tám nhà.
Không được hoàn mỹ chính là, Trịnh Du Hổ chạy trốn, Trần Du Hạc cũng biến mất không dấu vết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!