Tiểu Hồ Ly của Vương Tổng
Chương 1:Chết! Dính Chưởng Rồi!
Hắn bước tới dãy ghế, ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống nhân vật nhỏ trắng bốc này, híp mắt lại giọng lạnh băng
“Ngươi…nhìn cái gì?” Vương Hạo Thần băng lãnh nói không cảm xúc, đôi mắt đen hổ phách híp lại nhìn tiểu hồ ly của chúng ta đang chảy mồ hôi ròng rã
Hai thuộc hạ Giang Nghiêm và Giang Tần ngả ngửa, Lão đại…Chủ tịch lạnh lùng lãnh khốc của chúng ta, người tàn nhẫn thượng đế của bọn họ. Bây giờ lại đi bắt chuyện với một chú “cún” đã thế…còn hỏi nó “nhìn cái gì?”
Nguyệt Uyển Nhi than thầm trong lòng, run cầm cập ngước cái đầu nho nhỏ của mình lên, đuôi và tay cụp lại sát người, chỉ biết Ư ử
Hắn nhìn vật nhỏ dưới dãy ghế lạnh lẽo, ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa bàn tay to lớn xuống chạm vào lớp lông mềm mại trắng muốt. Nguyệt Uyển Nhi bỗng chốc thả lỏng thoải mái, khép hờ đôi mắt xinh đẹp lại, dụi dụi cái đầu nhỏ vào bàn tay của hắn. Cảm giác mềm mại khiến hắn cảm thấy dễ chịu,thần thái tuy vẫn lạnh băng nhưng đôi mắt có một chút biến đổi.
Giang Nghiêm là người nghiêm túc đó giờ mà bây giờ đây lại không kèm nén được ngạc nhiên nhìn chủ nhân của mình. Còn Giang Tần mắt chữ A mồm chữ O ngồi xuống đất.
Vương Hạo Thần lạnh băng quét mắt đến hai người đằng sau, Cả Giang Nghiêm và Giang Tần lập tức bật dậy đứng thẳng người, hóng hớt đưa đầu ra nhìn chú cún đang nằm trên dãy ghế được chủ nhân của bọn họ vút ve.
Nguyệt Uyển Nhi he hé mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đến nao nức lòng người này, nam nhân này đẹp quá….chết rồi a~ máu ấy lại nổi lên…Khẽ đưa chiếc lưỡi đinh hương nhỏ bé ra, liếm lướt qua vào lòng bàn tay to lớn thô rám ấy.
Như một dòng điện rẹt ngang qua Vương Hạo Thần, hắn dừng động tác nhìn thứ vừa dám mạo phạm ‘liếm’ mình, trong đôi mắt có nhiều cảm xúc, ngạc nhiên, nhột và cuối cùng là nóng…
Giang Tần đứng hình mạo gan giải thích ” Động vật là động vật, ngài đừng tức— bặt”
“A” anh ta quay ngoắc qua người bạn của mình vừa chém vào cổ một cái đau điếng
Giang Nghiêm đanh mặt nói ” Ngươi không thấy chủ nhân đang vui à?” Anh ta nghe thế quay qua xem sắc mặt của chủ nhân mình…như cây khô héo gặp nước….xin lỗi hiện tại tất cả thứ thuộc hạ nghĩ đến chỉ có cây héo và nước thôi…
“Ngươi…vừa liếm ta?” Hắn chỉ ngón tay chính giữa mũi nhỏ của cô
Cô ư ử ” Đúng a~” lè lưỡi liếm một cái nữa vào ngón tay dài kia, ngoe nguẩy cái đuôi mềm mại của mình, ánh mắt háo hức.
Vương Hạo Thần đanh mặt lại một giây sau đó tóm lấy tiểu hồ ly vào lòng mình, lạnh giọng sải bước dài đến chiếc Cadillac ” Về”
Nguyệt Uyển Nhi hú hồn nhảy dựng khỏi lòng hắn, về? Về đâu? Cô không muốn!
Hắn nhíu mày kiếm cuối xuống kiên nhẫn lại bắt lấy tiểu hồ ly kia, cô lém lỉnh vẫy vẫy cái đuôi, 4 chân nhỏ lon ton chạy. Hắn lạnh lùng sải một bước liền có thể tóm được cô nàng, nhưng Nguyệt Uyển Nhi lại vùng vẫy nhảy xuống chạm đất. Giang Nghiêm và Giang Tần đứng gần đó cố gắng đưa hàm mình lên vì hả miệng chữ O quá lâu.
Bây giờ là chủ nhân của họ cùng một chú cún chơi đuổi bắt sao? Một người một thú cứ tóm rồi vụt mất.
Vương Hạo Thần mất hết kiên nhẫn, sát khí dày đặt nhìn tiểu hồ ly vẩy vẩy cái đuôi, cảm nhận được sâu trong đôi mắt xinh đẹp ấy là khiêu khích. Hắn nhíu chặt mày kiếm sau đó nhếch khoé môi thành đường vòng cung tuyệt mỹ, Nguyệt Uyển Nhi dính ‘Mỹ Nam Kế’ lơ là mê mẩn nhìn nam nhân này, chỉ một cái nhếch môi cũng khuynh thành đủ giết chết người xung quanh, đẹp quá…
“Bặc” hắn vung tay, không ai có thể thấy
“…” Nguyệt Uyển Nhi ngất lịm trên tay hắn, thân thể trắng mềm mại nhỏ nhắn nằm gọn gàng trong lòng, chút ý thức còn sót lại.
‘Chết! Dính chưởng rồi!’
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!