Tiểu Hồ Ly của Vương Tổng
Chương 8: Tiệc
Nguyệt Uyển Nhi khoác tay một người đàn ông khác đi vào sảnh chính, trên người vận một bộ đồ đắc tiền đường may sắc sảo kiểu dáng sang trọng lộng lẫy trên người. Với khí chất xinh đẹp mê người của mình, cô tự tin sải bước. Sau lớp mặt nạ lông vũ đôi mắt màu lông vũ lướt nhanh qua hình bóng cao lớn quen thuộc kia, cô chỉ cười nhẹ một tiếng rồi bước tiếp.
Vương Hạo Thần đứng đó, cả người toàn hàn khí dày đặc không một ai dám bước lại gần, đôi mắt sắt bén nhìn theo bóng lưng cô, đôi tay lớn bóp ly rượu nhanh chóng vỡ rơi xuống nền đất lạnh lẽo,sải bước dài theo cô.
Cô cười nhẹ không cảm xúc, nâng ly rượu sau đó đưa lên môi uống một ngụm nhỏ. Người đàn ông kế bên cô sờ lên xuống cái eo nhỏ, cô chỉ nhíu mày sau đó thả lỏng cười như không cười nhìn hắn ta. Nhìn xung quanh nhanh chóng bắt được bóng hình kia.
Hắn đang đi đến đây sao?
Tim bỗng đập nhanh một nhịp, ngón tay mảnh mai thon dài khẽ níu chặt ly rượu trong tay. Dạo này cô cũng không hiểu nổi tâm trí của mình nữa.
Dời đôi mắt đi vờ như không thấy hắn, cô cười khẽ với người đàn ông kia, tản băng kia đang dần dần kéo đến làm cho không khí buổi tiệc vốn vui vẻ chan hoà giờ thành âm độ.
Người đàn ông đứng kế bên cô bỗng ghé môi sát cổ cô thì thầm, cô né nhưng sau đó nhếch khoé môi kề gần hơn người đó, đôi mắt xinh đẹp nhìn lướt đến hắn.
Vương Hạo Thần đang đi lại liền dừng chân, vốn tâm trạng đã không tốt rồi. Vừa nhìn thấy động tác mờ ám của cô với tên kia, nhíu chặt mày kiếm, Giang Tần đứng kế bên hắn mà toát mồ hôi lạnh run cầm cập
Tại sao…chủ nhân họ đột nhiên lại dự tiệc chứ? Đã vậy tại sao lại là anh đi cùng chứ…
Nhưng mà có phải là chủ nhân đang nhìn cặp đôi đối diện sao? Tên đàn ông kia không ấn tượng gì nhưng cô gái này…nhìn tới nhìn lui cũng có chút quen thuộc không nói được thành lời.
Quan trọng là…chủ nhân nhìn gái sao? Chủ nhân để ý đến một cô gái sao?
Giang Tần quét mồ hôi theo bước chân hắn đến bàn đó, ngài à xin đừng khủng bố dây dần kinh yếu đuối của anh ta được không?
Nguyệt Uyển Nhi bây giờ hết sức gần người kia, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ rằng một cặp vợ chồng son đẹp đôi thân mật hạnh phúc với nhau, nhưng lọt vào mắt Vương Hạo Thần hắn thì thành một cảnh hết sức ngứa mắt.
“Tiểu hồ ly, em giỏi lắm” hắn hừ lạnh
“Vương Tổng” người đàn ông kia kéo ra khoảng cách của hai người, thấy hắn đến thì rất kính nể gọi một tiếng
Vương Hạo Thần dĩ nhiên không để hắn ta vào mắt, đôi mắt màu hổ phách chỉ tràn đầy hình bóng của tiểu hồ ly của hắn đối diện.
Cô gật đầu cười dịu dàng với hắn, giọng mềm mại “Vương Tổng”
Hắn cười nhạt yêu nghiệt, nhìn xuống nơi đầy đặn đẫy đà trắng muốt kia, nhíu chặt mày kiếm hết sức khó chịu
Cô cư nhiên dám ăn mặt như vậy rồi còn khoác tay người đàn ông khác mà thân mật như vậy.
Giang Tần đau khổ lau mồ hôi lạnh của mình mà đứng kế bên.
“Trương tổng” một người phụ nữ khác đi đến như muốn nói chuyện riêng gì đó. Chỉ thấy vị Trương Tổng này cũng vị cúi chào hắn sau đó rời đi đến sảnh phụ mà trò chuyện.
Giang Tần cuối cùng cũng cảm thấy không khí dịu đi lại một tí, tuy nhiên hàn khí vẫn đông đầy.
Bây giờ chỉ còn lại ba người Vương Hạo Thần, Nguyệt Uyển Nhi và Giang Tần.
Cô cười nhẹ nói như người xa lạ “Vương Tổng, tôi xin phép” rồi cất bước đi. Một giây sau cổ tay bị một bàn tay lớn túm lấy giật thật mạnh. Cả người cô mất thăng bằng ngả vào lồng ngực rắn chắc của hắn, mùi hương nam tính mát lạnh quen thuộc bao quanh cả thân thể nhỏ bé mảnh mai quyến rũ.
“Vương Tổng, xin ngài tự trọng” cô nói dịu dàng nhắc nhở hắn
” Tự trọng?”Hắn hừ lạnh một tiếng tay gắt gao ôm chặt cô vào lòng mình, giọng lạnh băng nói “Em định phủi mông bỏ đi mà không chịu trách nhiệm?”
Giang Tần mắt chữ O mồm chữ A, chủ nhân bọn họ và vị tiểu thư này đang nói về cái gì vậy? Ngay lúc đó, đôi mắt sắc bén như giết người của hắn bắn tới, anh ta cười trừ như hiểu chuyện liền đi ra ngoài bỏ lại hai người trong sảnh chính sang trọng vắng người.
Vương Hạo Thần lạnh lùng không cảm xúc nói “Em không định nói?” Chỉ con ngươi màu hổ phách đó biểu lộ tâm tình tức giận thật sự
“Nói gì?” Nguyệt Uyển Nhi chớp chớp mi mắt
“Hừ, em không định chịu trách nhiệm tôi?” Hắn nói
“Chịu trách nhiệm?” Người đàn ông này có phải rảnh rỗi lắm không, cô đẩy hắn ngược lại cành khiến hắn ôm chặt
Hắn bốp eo nhỏ ” Tất cả đều bị em nhìn thấy, em muốn phủi bỏ quan hệ sao?”
Cô cười khẽ “Anh có sao không đấy? Tôi là phụ nữ lẽ ra thiệt thòi hơn. Tôi chưa đòi anh chịu trách nhiệm thì anh muốn tôi chịu trách nhiệm?”
Vương Hạo Thần nhếch khoé môi gật đầu “Được,vậy để tôi chịu trách nhiệm”
Cô đặt ngón tay mảnh mai của lên môi mỏng kiêu ngạo của hắn, khẽ lắc đầu nói nhẹ nhàng “Anh chắc chứ?”
Hắn chỉ cười, một nụ cười tà mị đốn tim hàng vạn người nói trầm ấp. Bàn tay to lớn nâng cằm cô lên trầm ấm nói
“Làm người phụ nữ của tôi, sẽ không thiệt” hôn nhẹ lên mặt cô rồi nói tiếp
“Huống hồ tôi đáp ứng được yêu cầu của em, tôi trước giờ không bao giờ gần phụ nữ. Em là người đầu tiên của tôi”
Cô nhướng mày thanh lịch chấp thuận , cười khẽ nói “Được”
Vương Hạo Thần hài lòng hôn đôi môi đỏ mọng , cánh tay rắn chắc ôm chặt cô. Tâm tình rõ ràng là vui vẻ hạnh phúc mà mọi người chưa bao giờ thấy từ tản băng lạnh lùng tàn khốc này.
Nguyệt Uyển Nhi he hé mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông đẹp như tạc tượng này, cánh tay mảnh mai dịu dàng ôm lấy hắn.
“Xin lỗi, Thần”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!