Tiểu Hoa Yêu - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Tiểu Hoa Yêu


Chương 10


Ba năm sau…

Trong một tinh hệ nào đó cách rất xa mấy tinh hệ đế quốc, một viên tinh cầu quang mang loá mắt, hằng tinh không ngừng tản ra nhiệt lượng cuồn cuộn thật lớn, nghiêm túc mà đứng ở vị trí của mình, đã bảo trì trạng thái như vậy vài tỷ năm, mà hơn mười hành tinh khác đã vài tỷ năm vẫn như một ngày theo từng quỹ đạo của mình mà quay chung quanh nó.

Nhưng ba năm trước đây, trong hàng ngũ hành tinh đó đột nhiên nhiều thêm một cái.

Viên tinh cầu đó thoạt nhìn thể tích cũng không lớn, chung quanh lượn lờ một tầng bụi bậm. Tiểu hành tinh này không giống một vòng các tinh cầu chung quanh khác thoạt nhìn khí phái lại cao cấp. Tầng bụi bậm làm viên tinh cầu này nhìn qua xám xịt dơ bẩn, từ bên ngoài căn bản nhìn không ra trên tinh cầu có tình huống như thế nào.

Mà viên tinh cầu này thì xuất hiện tại vị trí bên ngoài hơn mười viên hành tinh, cách lão hằng tinh lớn ở trung ương thật xa, không thế nào mà chiếu sáng đến được, cho nên nhìn qua càng ảm đạm không ánh sáng. Cùng xuất hiện với nó là viên vệ tinh nhỏ hơn, thì càng là gần như một chút ánh sáng cũng chiếu không tới.

Trên Tiểu Hoa tinh cầu, tuy rằng là ban ngày, nhưng hầu như nơi nơi đều là một mảnh xám xịt, tuần tra qua một khoảng khu vực, xác định nơi này cũng là lạnh như băng. Thổ nhưỡng trở nên cứng rắn, thật nhiều con sông đều kết băng. Cẩn Sơ hít cái mũi nhìn tro bụi không có máy hút đi trên không trung, cúi đầu ủ rũ mà buông tiếng thở dài.

Ba năm trước đây vì tránh né những nhân loại đáng giận muốn cướp đoạt cùng các tai họa, Cẩn Sơ lựa chọn di chuyển tinh cầu.

Nhân loại tuy rằng mỗi người đều thực yếu ớt, nhưng số lượng nhiều như vậy, còn có thể điều khiển chiến hạm lớn. Cẩn Sơ nhàn tản đã quen, không muốn cùng bọn họ dây dưa, cũng biết nếu thật muốn dây dưa, bên bọn hắn khẳng định phải trả giá rất lớn.

Không thể trêu vào hắn lại không thể trốn sao?

Cho nên hắn thực sảng khoái thực quang côn* mà dẫn toàn bộ tinh cầu trốn chạy.

*Quang côn: độc thân??ㅇ_ㅇ””

Đây là một chiêu thức lớn phi thường trọng yếu được truyền thừa trong trí nhớ của hắn. Lúc hắn hơn bảy trăm tuổi đã sử dụng qua một lần. Nguyên nhân là lúc ấy cái hằng tinh trong tinh hệ sắp không được nữa, quang mang không ấm áp nữa, năng lượng ẩn dấu trong đó cũng thực không ổn định. Cẩn Sơ thích ánh sáng ấm áp liền chuẩn bị thật lâu để sau đó cho tinh cầu dọn nhà.

Tập hợp lực của tất cả dị thú dị thực toàn tinh cầu, chính Cẩn Sơ cũng bằng bất cứ giá nào mà xuất ra hơn phân nửa năng lượng, cho tinh cầu tìm địa phương tốt, lúc sau hắn suy yếu mấy chục năm. Nhưng mỗi khi ánh nắng ấm áp chiếu xuống, hấp thu mỹ vị của ánh trăng, hắn liền cảm thấy hết thảy đều là đáng giá.

Chính là lần ba năm trước đây, cũng không biết là sai lầm chỗ nào, hắn không thể dọn đến địa phương yêu thích. Vốn dĩ lấy năng lực cảm ứng của hắn, cái địa phương nào không nóng không lạnh thích hợp sinh hoạt nhất hắn sẽ tìm thật sự chuẩn, kết quả lại tới biên giới âm u lạnh như băng của tinh hệ kia.

Cẩn Sơ đều sắp khóc. Ba năm qua hắn không thể nào nhìn qua ánh mặt trời sáng lạn được không?

Hơn nữa sau khi phóng đại chiêu là kỳ suy yếu, toàn bộ hoa đều khô héo.

Sớm biết như vậy, còn không bằng cùng nhân loại đánh một trận đi!

“Meo ô.” Mèo lớn an ủi mà cọ cọ hắn.

Chỉ có mèo lớn da lông dày, đối với nhiệt độ không khí trên tinh cầu hiện tại tương đối thấp thì không thể nào sợ được, tuy rằng không phơi ánh mặt trời có chút buồn bực, chỉnh thể vẫn là thích ứng rất tốt.

Cẩn Sơ đem mình cuộn tròn, biến thành bộ dáng một cây cỏ non. Rễ cây tỉ mỉ cuốn lấy lông mèo, toàn bộ trốn ở đám lông rắn chắc nơi bụng mèo: “Đi chỗ của Tiểu Dung Dung đi.”

Hiện tại địa phương ấm nhất toàn tinh cầu này chính là nơi của Tiểu Dung Dung.

À, Tiểu Dung Dung chính là cái hồ dung nham kia.

“Ăn” nhiều vũ khí như vậy, hồ dung nham đã sớm xưa đâu bằng nay. Ban đầu chỉ là một cái hồ nhỏ, hiện tại đã biến thành bộ dáng một cái sông nhỏ. Mặt đất bên cạnh sớm bị nó ăn mòn, nó còn vươn rất nhiều nhánh, tựa như mặt đất nứt ra một cái miệng to vậy.

Mà nguyên bản chỗ hồ đó hiển nhiên là nó làm chủ. Dung nham nơi đó độ ấm cao nhất, đỏ đến phát vàng, vàng đến tỏa sáng, đều gần như sắp trắng bệch. Bởi vì tinh lực quá mức tràn đầy, dung nham nơi đó mỗi giờ mỗi phút đều phun trào, sau đó rơi xuống, lại phun trào, lại rơi xuống…… Giống như chơi trò chơi không biết mệt.

Sau đó một khoảng khu vực phụ cận rất lớn đã bị làm cho vô cùng ấm áp.

Nơi đó là địa phương hiện tại Cẩn Sơ thích ở nhất, nhưng thời điểm nào hắn cũng đều là chạy nơi nơi, lo lắng có dị thú dị thực nào không chịu được nhiệt độ hạ bất chợt. Phàm là gặp phải những loài đó, hắn đều phải nghĩ cách đem chúng nó đưa tới cạnh hồ dung nham, bất quá cũng có rất nhiều dị thú dị thực rất hưởng thụ âm lãnh tối tăm của bây giờ.

Tới nơi, tựa như từ trời đông giá rét một chân bước vào mùa xuân ấm áp vậy. Toàn bộ người Cẩn Sơ đều lên tinh thần không ít, từ lông mèo rơi xuống mặt đất, lập tức biến thành bản thể, cắm rễ vào thổ nhưỡng ướt át mềm xốp, tận lực giãn cành lá ra.

Thật thoải mái a!

Cẩn Sơ ngẩng đầu nhìn dung nham bốn phía tỏa sáng đến đỏ lên, than một tiếng. Có thể về sau nơi này chính là địa phương duy nhất toàn tinh cầu sáng lên hay không? Giống Oánh Oánh Thảo hiện tại đều không sáng, mà tảng lớn tảng lớn Dương Dương Thảo chết héo. Hắn nhìn dung nham bên kia còn đang sôi trào phun lên, vươn một cái cành: “Cảm ơn ngươi a Tiểu Dung Dung.”

Hồ dung nham thu về một cái xúc tu, hướng về phía cành cây ở không trung, nhưng không đụng tới, sợ đem Cẩn Sơ làm hỏng.

Rống rống! Dung nham phun trào phát ra tiếng rít gào, lộ ra ý tứ vừa thân mật vừa ỷ lại —— ta có thể trở nên cường đại đều là bởi vì Tiểu Hoa Hoa ngươi cho ta vài thứ kia a!

Nghe xong cái này, lá cây của Cẩn Sơ tiu nghỉu chậm rãi gục xuống dưới, thoạt nhìn cực kỳ sầu não. Lúc trước nam nhân kia lưu lại vài thứ kia, ba năm này sớm bị Tiểu Dung Dung ăn sạch. Xem tình huống bây giờ, không thể tiếp tục cho Tiểu Dung Dung ăn mấy thứ kia nữa, chỉ sợ nó sẽ chậm rãi thu nhỏ lại, thậm chí biến trở về bộ dáng ban đầu.

Rốt cuộc hiện tại trên tinh cầu lạnh như vậy, Tiểu Dung Dung không ngừng phát ra độ nóng cùng ánh sáng, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.

Vài thứ nhân tạo kia, chỉ có thể đi chỗ của nhân loại mới có thể có được. Dù sao hắn cũng thử qua rồi, bất cứ thứ gì trên tinh cầu Tiểu Dung Dung đều ăn không nổi, đối với nó đều không có tác dụng.

Mặt khác, Cẩn Sơ còn nghĩ đến một việc khác làm hắn lo lắng. Từng cành cây giãn ra, lộ ra cái đầu ở giữa. Hồi trước lúc sau khi đóa hoa trắng nho nhỏ héo rụng, cái đầu này có dạng gì, bây giờ vẫn như cũ không thay đổi, dồn tất cả mọi sự chờ mong Quả Quả của hắn ra đời vậy mà hoàn toàn không kết ra.

Phốc một tiếng, Cẩn Sơ hóa thành hình người, ngồi dưới đất, vẻ mặt ưu sầu mà vuốt cái bụng mình. Tiểu Quả Quả của hắn giống như cũng chưa lớn lên, nhưng hắn lại có thể cảm giác được sinh mệnh nó hẳn là rất cường thịnh. Vì cái gì lại không lớn lên chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì quá lạnh?

Hay vẫn là bởi vì mình suy yếu đi?

Nhưng là làm hoa yêu sống hơn một ngàn năm, chút nhiệt độ thấp này nhiều nhất thì cũng làm hắn không thoải mái thôi, cũng không đến mức thật sự ảnh hưởng đến người hắn. Mà nói suy yếu, bởi vì lần này dọn không xa lắm, chính là dọn tới cạnh tinh hệ, cho nên cũng hao đi một nửa năng lượng trong cơ thể, mà hẳn là năng lượng cho Quả Quả, hắn một chút cũng chưa cho thiếu nha!

Chính Cẩn Sơ nghĩ không ra, liền đi hỏi một cây đại thụ nhiều con cháu nhất trên tinh cầu.

“Đại thụ bá bá, vì cái gì mà Quả Quả của ta vẫn luôn không lớn a?” Vẻ mặt hắn u sầu, ham học hỏi như khát nước. (ㅇ_ㅇ?)

Cái cây kia vì nhiệt độ thấp mà ngủ gật, không chút tinh thần. Cả người đại thụ cao ngất trong mây run lập cập, tươi tốt như cái dù lớn, cành lá che trời rào rạt run lên, toàn bộ cây đều thanh tỉnh trở lại.

Trời thấy còn thương, nó bất quá sống hơn một trăm tuổi, tại viên tinh cầu xem như đỉnh của tuổi trẻ, cùng vị tổ tông trước mắt này càng không thể so. Nhưng không biết nó là cái chủng loại gì, lớn lên đặc biệt nhanh, hơn một trăm năm liền lớn lên như lão già cao tuổi. Rễ cây thành từng cục u, vỏ cây vừa dày vừa cứng lại nhăn nheo, thoạt nhìn đặc biệt tang thương, trong lòng nó cũng thực buồn bực.

Bị kêu một tiếng “Đại thụ bá bá” này, nó cảm thấy chính mình muốn giảm thọ, nhưng cũng không dám phản bác, thật cẩn thận mà nói: “Tiểu Hoa Hoa vì cái gì mà hỏi ta chuyện này? Ta cũng không biết a.”

Vị tổ tông này thời điểm tự giới thiệu còn tự xưng là Tiểu Hoa Hoa luôn, cũng thích người khác kêu hắn như vậy. Đại thụ cảm thấy mình kêu một tiếng muốn tổn thất một năm thọ mệnh. Nghe nói hiện tại tinh cầu đổi chỗ, bây giờ trên tinh cầu một năm khả năng còn muốn dài hơn so với một trăm năm trước kia. Thật là tạo nghiệt!

“Bởi vì ngươi có rất nhiều đời con cháu a, ngươi nhiều kinh nghiệm a!” Cẩn Sơ chỉ vào cây nhỏ chung quanh đại thụ. Phiến rừng rậm nhỏ này cơ bản đều là con cháu của đại thụ này, nhìn đến nó làm Cẩn Sơ thấy rất là hâm mộ. Nhiều cây như vậy ở bên nhau, nhìn cũng nhìn không thấy cuối, mặc dù đứng ở nơi này không thể động cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch đi.

“Cái này, cái này……” Đại thụ vắt hết óc mà nghĩ, rốt cuộc nó nghĩ được một chút, “Ngươi xem chính chúng ta cùng ta có thể kết ra thật nhiều con cháu. Nhưng giống động vật, chúng nó đều phải thông qua hai cái kết hợp mới có thể sinh ra con cháu, hơn nữa có rất nhiều loại đều phải thay phiên ấp nở, hoặc là cùng nhau nuôi nấng. Quả Quả ngươi có gien nhân loại, có lẽ yêu cầu nhân loại kia tham dự vào……”

Nó nhìn bộ dáng Cẩn Sơ sợ ngây người, nghĩ lại mình đoán mò mà nói như vậy có phải không tốt lắm hay không?

Cẩn Sơ xác thật bị nó nói cho kinh sợ. Đồng thời hắn cũng nhớ tới một chi tiết, chính là thời điểm lúc trước cùng nam nhân ngồi trên lưng Tiểu Miêu Miêu, khi nam nhân kia dùng cánh tay vòng quanh mình, Quả Quả của hắn giống như động đậy.

Thời gian sau người nọ lại dùng tay sờ bụng của hắn, Quả Quả giống như lại động đậy.

Lúc sau mãi cho đến hiện tại, số lần Quả Quả nhúc nhích ít đến đáng thương, phần lớn thời gian đều an tĩnh giống như không tồn tại vậy.

Chẳng lẽ là muốn gia hỏa kia ôm một cái, sờ sờ……

Sao lại có thể như vậy?

Biết chân tướng nhưng Cẩn Sơ lại buồn bực.

“Ta mới là ba ba ngươi mà, ngươi lại nghĩ người khác, Quả Quả hư.”

Nghĩ đến nhân loại kia đối với Quả Quả quan trọng như vậy, Cẩn Sơ: Tức giận, ghen, không vui!

。。。。。。。。

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN