Tiểu Hoa Yêu
Chương 41
Diệp Duệ Thăng thành thành thật thật giúp làm việc, với cả vốn muốn nhắc nhở Cẩn Sơ điệu thấp chút, nhưng rồi bị anh chọn quên đi hết.
Người nổi tiếng thì cứ người nổi tiếng đi, còn không phải là đang nuôi một con mèo rất lợi hại sao? Lấy thực lực của một người một mèo đó, cho dù có kẻ muốn tìm phiền toái, thì người cần lo lắng cũng phải là đối phương. Còn về bí mật nào đó, có anh giúp che dấu là được.
“Leng keng! Trường quân đội đệ nhất Burfield có thông báo mới!” Tiếng quang não nhắc nhở đột nhiên vang lên, Cẩn Sơ mở xem: “A, tôi đã hoàn thành kiểm tra sức khoẻ…… Hửm? Đề nghị kiểm tra lại?”
Diệp Duệ Thăng lập tức đi qua xem. Đó là báo cáo kết quả chụp X quang, kết luận viết: “Khoang bụng phát hiện một dị vật có kích thước 2.3cm×2.3cm×2.3cm, hình dạng các mặt đều, nghi là kết sỏi, đề nghị kiểm tra lại.”
Sau đó nhìn thấy một hình dựa theo nguyên lý thấu thị, hình ảnh 3D đen tuyền không ngừng xoay tròn, xương trắng rất rõ ràng, nhưng bóng của các cơ quan nội tạng lại rất mờ. Mà ở vị trí bụng, có một điểm trắng tương đối sáng. Hiển nhiên phải là một dị vật không nên tồn tại.
“Đây là cái gì?” Diệp Duệ Thăng chỉ vào cái điểm trắng đó, hỏi Cẩn Sơ, “Trong người cậu lại có cục đá à?” Không phải có cây lá gì sao? Chẳng lẽ là có cục đá lạ?
“Tôi không biết nữa, hẳn là không có mới đúng.” Cẩn Sơ cũng buồn bực, nhíu mày. Cục đá? Cậu là hoa yêu, trong thân thể sao lại có cục đá?
Sau đó bụng cậu dường như bị một cái chân đá đau nhói, tuy cái đau rất nhẹ, nhưng mang theo một nỗi ủy khuất khi bị ba ba xem nhẹ, không cao hứng.
Cẩn Sơ: “……”
Mặt bừng tỉnh đại ngộ!
Ba ba lần đầu làm cha có chút bất cẩn, hơi xấu hổ gãi gãi mặt, vội vàng tắt hình ảnh đi, “Tôi, tôi, tôi biết đó là cái gì rồi. Tôi biết rồi!”
Diệp Duệ Thăng kỳ lạ nhìn cậu: “Là cái gì?”
Cẩn Sơ nghĩ thầm, tôi có thể nói cho anh biết đó là con trai của anh sao? Không đúng, khi Quả Quả lớn lên, lúc nó hóa hình muốn thành bé trai hay bé gái còn chưa biết đâu. Đúng là thất sách, sao cậu lại hoàn toàn quên mất Quả Quả có khả năng bị soi ra chứ, khoa học kỹ thuật của loài người thật đáng sợ!
“Là một bảo bối, rất quan trọng.” Cẩn Sơ sờ sờ tên nhóc còn đang kháng nghị trong bụng, ngoan, đừng làm ồn nữa, ngủ đi.
Ánh mắt Diệp Duệ Thăng nhìn theo động tác của cậu, liếc mắt một cái, lại khắc chế thu về: “Nếu là bảo bối, vậy phải giấu kỹ, nếu sau lại gặp kiểm tra như này nữa, tôi giúp cậu tránh đi.” Không hiểu sao cảm thấy cái bảo bối đó có hơi hấp dẫn anh muốn tận mắt nhìn một chút, nhưng đưa ra yêu cầu này có lẽ sẽ rất kỳ quặc nhỉ? Diệp Duệ Thăng nghĩ nghĩ, vẫn là không nói gì, tiếp tục sửa sang lại đống kim loại.
Sau nửa đêm, tất cả kim loại đều đã được chỉnh sửa lại xong, chồng thành từng đống gọn gàng, số lượng cũng không ít, có thể hơn mười mấy tấn. Diệp Duệ Thăng cũng không hỏi Cẩn Sơ muốn những thứ này để làm gì, chờ sau khi anh rời đi, Quả Quả trong bụng Cẩn Sơ đã an tĩnh lúc lâu lại nhảy nhảy.
Cẩn Sơ vỗ vỗ nó: “Đừng nhảy, người cũng đi rồi.”
“……” Quả Quả ngừng lại, yên lặng có chút không vui, nhưng cũng không làm ầm ĩ, thành thật làm tổ trong đó. Cẩn Sơ cảm thụ được động tĩnh lớn nhỏ của nó, nhẹ giọng nói với nó vài lời: “Nói xem gần đây có phải con càng dài càng lớn không đấy, có phải qua một thời gian nữa là có thể gieo con xuống đất không?”
“……” Quả Quả lăn nửa vòng, giống như đang tìm tư thế thoải mái hơn, chưa cho Cẩn Sơ câu trả lời. Đương nhiên nó trả lời không được, với lại nó đâu có kinh nghiệm.
“Ba đây cũng chẳng có kinh nghiệm……” Cẩn Sơ nhỏ giọng nói thầm, “Không phải chứ, sao ba cảm thấy có thể cảm nhận ngày càng nhiều cảm xúc trên người con được?” Cẩn Sơ tự hỏi có phải khi mình vẫn còn là một viên hạt giống nhỏ cũng như vậy không, hồi tưởng thật lâu, phát hiện không ký ức.
Sau đó ký ức truyền thừa nói cho cậu, từ hạt giống phát triển lên cây nhỏ cơ bản đều là trạng thái ngây thơ mờ mịt, mấy chục năm sau, trí tuệ mới chậm rãi xuất hiện.
Cho nên cậu như vầy là chuyện gì đây?
Cậu chạy ra ngoài, đâm rễ thật sâu vào đất. Một bộ phận hóa thành nguyên hình bày ra đầy đất, bộ phận còn lại vẫn duy trì hình người, cúi đầu khảy khảy chỗ vốn là một đóa hoa đầu cành chính giữa bộ phận nguyên hình. Giờ nơi đó kết ra một quả nho nhỏ, màu xanh xanh, tròn xoe, thoạt nhìn rất đáng yêu, hơn nữa nhìn bộ dạng đó rất nhanh là chín thôi.
Chờ quả lớn lên, tất nhiên sẽ rơi xuống, liền đem nó chôn hết trong đất. Lớp vỏ và thịt quả bên ngoài nó sẽ chậm rãi tự hóa thành chất dinh dưỡng, chỉ còn lại hạt giống trong đó chậm rãi lớn lên, sau đó lại sinh ra một tiểu hoa yêu nhỏ.
Thật giống như dị thú đẻ trứng, con của chúng sau khi phá vỏ xác sinh ra, phần lớn sẽ xem lớp vỏ xác của mình như đồ ăn mà ăn luôn mới có thể khỏe mạnh trưởng thành.
Một khắc trước còn trong một đống chất lỏng ấm áp, sau một khắc đã bị xách ra treo trên đầu ngọn gió. Quả nhỏ đón gió run run, không biết có phải bị đông lạnh rồi không.
Trong lòng Cẩn Sơ vừa động, nhiều cành cây mảnh hơi hơi dựng lên xung quanh quả nhỏ, chắn gió cho nó, lại nổi lên suy nghĩ muốn đùa giỡn, bưng mặt ủ rũ, buồn bã mà chọc ghẹo nó: “Con thích người cha kia của con như thế, đến lúc đó ba liền đưa con giao cho anh ta là xong, để anh ta đem đi trồng, dù sao con cũng không hiếm lạ với ba.”
Lúc cậu nói xong tỏ vẻ đáng thương vô cùng, cực kỳ thương tâm mất mát. Quả nhỏ vội vàng nỗ lực đong đưa qua lại, tựa như muốn cọ cọ người Cẩn Sơ, sợ thật sự sẽ bị cậu vứt bỏ, tuy nhiên nó vẫn nằm trên cành của Cẩn Sơ, trừ việc lay động nhún nhảy mấy cái, gì cũng không làm được.
Cẩn Sơ ha ha nở nụ cười.
Quả nhỏ đơ người, trên vỏ xanh trơn bóng cũng hiện lên vẻ như dại ra, sau đó tựa như ý thức được bản thân bị đùa giỡn, rầu rĩ rũ xuống.
“Meo.”
Trên đỉnh kho hàng, dưới ánh trăng, một con mèo nhỏ mập mạp đang chúi đầu vào đồ ăn hộp ăn từng miếng từng miếng một cách nhàn nhã và duyên dáng thì ngẩng đầu kêu một tiếng mềm mại, như là không tán đồng hành vi của Cẩn Sơ.
“Ôi, được thôi, ba sai rồi.” Cẩn Sơ một giây sau trở mặt, sờ sờ cái mũi, lại xoa xoa quả nhỏ an ủi nỗi lòng bé bỏng bị thương của nó, “Ngoan nha, nói giỡn với con thôi.” Tiếp theo những cành cây mảnh xung quanh quả nhỏ liền cuốn lên, bọc quả lại đến kín mít.
Ngay sau đó hình người của Cẩn Sơ tan rã, hóa thành nhiều cành hơn bày trên mặt đất, còn có mấy cành duỗi đến kho hàng quấn lấy những vật kim loại.
Cẩn Sơ chờ đợi, ấp ủ, chờ đến một khắc khi ánh trăng trên trời sáng ngời nhất, chợt phát động, ánh trăng ánh sao đầy trời đều hướng về phía cậu tụ lại, chỗ khác trở nên ảm đạm một chút, nhưng biến hóa này cũng không rõ ràng lắm, bằng mắt thường rất khó phát hiện.
Mà cành lá đầy đất bắt đầu lặng lẽ sáng lên, ánh sáng này cũng không mãnh liệt, nó nhu hòa mà như ẩn chứa lực lượng thần bí cường đại. Chừng sau ba phút, đống kim loại trong kho hàng liền biến mất không thấy đâu.
……
Ngày hôm sau Cẩn Sơ mang vẻ mặt uể oải, bộ dáng mệt rã rời đến trường, ngồi xe huyền phù của ba anh em.
“Lão Đại, ngày hôm qua anh không nghỉ ngơi tốt à?” Ba người lo lắng hỏi cậu.
“Ừm, do quá muốn đi học, nên rất kích động.” Cẩn Sơ thuận miệng nói. Kỳ thật cậu không phải vậy, là do tinh thần mệt mỏi, cả duy trì hình người cũng cảm thấy cố sức. Hiện tại trong thân thể cậu tất cả đều là một đống chất lỏng sền sệt, nhưng không sao, đây là suy yếu sau khi triển khai đại chiêu, rất bình thường, sau mấy ngày rồi sẽ chậm rãi chuyển biến tốt, nhưng tiêu hao mất nhiều năng lượng quá.
Cẩn Sơ nhìn ánh nắng xán lạn bên ngoài. Ở đây mùa hè tới rồi, nếu ngày đêm không ngừng ăn ăn ăn, tầm hai tháng là có thể bồi bổ trở lại nhỉ?
Xe huyền phù chạy một mạch đến hệ cơ giáp. Cẩn Sơ xuống xe, vẫy tay tạm biệt ba anh em. Vừa xoay người, xoạt! Áaaa bị dọa nhảy dựng!
Những người này đều nhìn chằm chằm mình làm gì?!
“Bạn, bạn, bạn chính là bạn học cùng hệ Cẩn Sơ à?” Một nữ sinh xem bức hình trên quang não của mình, lại nhìn nhìn Cẩn Sơ, hai mắt sáng long lanh nhào tới hỏi.
“Á, ừm…… Là tôi.”
“Woah, thật đáng yêu quá đi!”
“Làn da trắng ghê á!”
“Mèo đâu? Mèo của cậu hôm nay có mang đến không?”
“Mèo của bạn thật sự rất lợi hại, đúng là bạn nuôi sao?”
Cẩn Sơ mới vừa nói xong một từ “Là tôi”, nữ sinh cách gần một chút đều nhào hết lên, mồm năm miệng mười hỏi.
Cẩn Sơ sợ tới mức lui về phía sau một bước. Diệp Duệ Thăng từng nói với cậu là Tiểu Miêu Miêu đã bại lộ, vì hình như nó đã trở nên nổi tiếng, nhưng Cẩn Sơ cũng không để trong lòng. Vốn dĩ cậu nghĩ nếu tiếp tục mang Tiểu Miêu Miêu cùng đến trường học, sớm muộn gì cũng bại lộ, nhưng cậu chẳng thể nghĩ tới sẽ gặp được tình huống này.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, thấy càng lúc càng nhiều người, vội vàng huy động hai cái đùi không ngừng vòng qua chạy ra khỏi đám người xung quanh, xôn xao chạy không thấy bóng.
Mọi người chỉ cảm thấy bóng dáng trước mắt nhoáng lên, mục tiêu liền biến mất.
Woah, thật nhanh!
“Không hổ là trâu bò của hệ cơ giáp chúng ta!” Có người cảm thán.
“Gì chứ? Không phải có chút thay đổi là cậu ấy thuộc hệ điều khiển phi thuyền sao?” Cũng có người nói. Lời này có ý là hệ Cẩn Sơ học không dính dáng tới trâu bò.
“Ai? Ai nói?”
“Ngày hôm qua sau đó lại có người đăng tin vạch trần trên diễn đàn đấy!”
“Điều khiển phi thuyền ư? Mau mau, tao phải đuổi theo đi xem em trai ấy ở lớp nào?”
Cẩn Sơ phần phật chạy một đường, dừng lại thở hồng hộc. À, đương nhiên không phải cậu dùng miệng hô hấp, mà là lỗ khí nhỏ che giấu khắp toàn thân đều hồng hộc hô hấp.
Giống cái loài người thật đáng sợ. Nói xem rốt cuộc vì sao điên cuồng như vậy chứ?
Một con mèo cũng từ cổ áo cậu chui ra: “Meo.” Hôm nay có phải meo meo không thể lộ mặt hay không?
“Á ừm, trước tiên cứ xem tình huống đã.”
“Meo.” Được thôi. Mèo lại rụt đầu về.
Cẩn Sơ bước đi với hai cái đùi hơi mỏi nhừ vào lớp 99, vốn dĩ tinh thần đã không dùng được, lại chạy một hồi như vậy, hiện tại cậu lại muốn ăn rồi, ha ha.
Vừa đi vào phòng học, thấy mọi người sắp đến đông đủ, nhưng hàng ghế cạnh cửa sổ có ánh nắng xán lạn chiếu vào lại không ai ngồi. Cậu có chút cao hứng bước qua chọn vị trí cuối cùng. Bởi vì ngoài cửa sổ có một cây đại thụ, cậu lén lút thả hai cái cành ra, treo trên cây, sau đó bò nhoài trên bàn, mặt cũng lộ hết ra dưới ánh mặt trời, ăn từng ngụm từng ngụm ánh nắng.
Người trong lớp đăng ký học điều khiển phi thuyền này, đa số tuổi cũng khá lớn, có mục tiêu học tập rõ ràng, cũng không thích chơi diễn đàn, cho nên trong phòng học vậy mà không ai đặc biệt chú ý tới Cẩn Sơ.
Cho đến khi có nhiều nữ sinh chạy tới ngoài cửa.
“A, cậu ấy ngồi ở kia.”
“Lạnh lùng ghê, ngồi có một mình.”
“Vừa vào lớp liền ngủ, thật ngầu!”
“Nhất định là do đi làm thêm mệt mỏi, cậu bé đáng thương quá.”
“Mèo đâu rồi, chỉ muốn xem meo meo thôi!”
Vẻ mặt học sinh lớp 99 mờ mịt, đây là sao vậy?
Cũng may chuông reo vào học rất nhanh đã vang lên, những người đó liền lập tức chạy hết. Thầy Khang chủ nhiệm lớp mỉm cười đi vào phòng học, đảo mắt qua học sinh toàn lớp, liếc mắt thêm một cái về phía Cẩn Sơ ngồi trong góc, sau đó sắc mặt như thường mà tuyên bố: “Rồi, chúng ta bắt đầu học tiết học đầu tiên.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!