Tiểu Hoa Yêu
Chương 51
Cẩn Sơ đối với ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả, mới đầu toàn bộ tâm tư cậu đều trên người Quả Quả. Sau đó không biết từ khi nào, cả người cậu đắm chìm hẳn vào trong trạng thái hài hòa vi diệu, cái gì cũng không biết.
Từ lúc trăng dần dâng lên, đến khi trăng lơ lửng giữa trời, rồi một lát sau trước khi trăng khuất sau ngọn núi. Một tiếng “roẹt” rất nhỏ vang lên, quả xanh đặt trên đài hoa đột nhiên vỡ ra.
“Roẹt roẹt”. Quả đột nhiên rơi xuống khỏi đầu cành. Đúng lúc mặt đất có hơi dốc, nó liền “bình bịch bình bịch” lăn đi thật xa, lăn vào một cái hố nhỏ, lúc muốn lăn ra khỏi cái hố này, lực không đủ, nên trượt xuống.
Nó cứ ở cái hố nhỏ này lăn lên lăn xuống hoài, cuối cùng một hồi lâu mới run run rẩy rẩy ngừng lại ở đáy hố.
Nó lăn muốn hôn mê luôn rồi, một hồi lâu mới chậm lại, quơ quơ hoạt động thân mình qua lại, rũ sạch bùn đất cát mịn dính trên vỏ xanh. Sau đó nó chậm rãi ngửa thân mình tròn xoe lên, như đang phân biệt phương hướng, cuối cùng hướng về phía ông ba nhà mình, cứ hướng tới!
Nó thở hổn hà hổn hển lăn đến mép hố nhỏ, ai da, không đủ sức, “oạch” một cái lăn về, rớt lại đáy hố.
Chậm lại từ từ, nó lại “hãy dô hây dô” bò hướng lên trên, bò mãi bò mãi, một nửa sức lực để bò lên lại dùng hết, rồi lăn trở về tiếp.
Lặp lại nhiều lần, một lần tiếp một lần rớt xuống đáy hố, nó choáng váng đầu óc, mặt quả mê man hoang mang nằm xuống, nhìn sườn hố dốc tính ra cũng không quá cao, nhìn nhìn lại chính mình. Tròn xoe, trống trơn, ngay cả sợi lông cũng không có. Chỗ đỉnh đầu phía trên đã từng gắn liền với đài hoa, giờ cũng đứt không còn gì, một dấu vết, hay nhánh nhỏ cũng không để lại cho nó một chút gì.
Không biết là khiếp sợ với sự thật đáng sợ rằng bản thân không tay không chân, hay là bị đả bởi cảnh ngộ bi thảm là mình vừa sinh ra đã rớt xuống đáy hố bò không lên, bé quả chỉ giống quả dưa nhỏ vỏ xanh run run người, thế mà khóc thành tiếng “Anh anh anh”.
Cái tiếng khóc kỳ lạ đó thật sự là “anh anh anh”* (từng tiếng một), phát âm đặc biệt chuẩn, nhỏ nhẹ yếu ớt, còn mang theo âm rung, cực kỳ đáng thương thê thảm. Rõ ràng không có miệng, cũng không biết là từ đâu phát ra tiếng được.
*嘤 嘤 嘤 Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, xuất phát từ một đoạn văn lan truyền cuộc đối thoại giữa một cô gái và bạn trai (cô này trách móc đáng thương các kiểu), diễn tả tiếng kêu khóc nhỏ yếu ớt độc quyền của các loli, khiến mọi người cảm thấy rất yếu đuối và dễ thương. Từ này được sử dụng bởi ai đó đang tìm kiếm sự an ủi khi cảm xúc của họ bị tổn thương (theo những cách rất nhẹ nhàng). Đôi khi nó không có nhiều ý nghĩa lắm ngoại trừ việc tạo ra một số âm thanh để trở nên dễ thương hơn các thứ các thứ.
Bị thanh âm này làm bừng tỉnh, cành của Cẩn Sơ trôi nổi giữa không trung yên lặng một lát, vòng quay lại nhìn xung quanh đầu cành chính giữa một chút, cuối cùng thấy khiếp sợ khi phát hiện nơi đó trống không, sau đó cực kỳ hoảng loạn tìm bé quả xanh bị biến mất khắp nơi.
Rất nhanh, các cành cây phát hiện bé quả run rẩy lẩy bẩy dưới đáy hố. Chúng vây quanh mép hố đúng một vòng, sau đó cành cây biến mất, Cẩn Sơ hóa thành hình người ngồi xổm cạnh hố, nhìn vật nhỏ phía dưới kia, mở to đôi mắt màu xanh lục: “Quả Quả! Sao con chạy đến đây thế?”
“Anh anh anh!” Nhìn thấy ông ba của mình, tiếng khóc của bé quả xanh lớn hơn nữa, ở đáy hố nhảy lên nhảy xuống rồi cứ nhảy nhót vậy. Cẩn Sơ duỗi tay ôm nó ra, phủi bụi đất trên người nó, vô cùng cao hứng mà ôm vào trong ngực nhìn trái nhìn phải. To như vậy, tròn như vậy, ấm áp như thế này, không hổ là Quả Quả của cậu, quá xinh đẹp!
Cơ mà: “Con rơi xuống từ lúc nào vậy?”
“Anh anh anh!” Bé quả lên án, con rơi xuống ba cũng không biết. Nói cho hay ho rồi tình thương của người cha đâu? Rồi cứ nói giờ khắc giáng sinh này chờ mong đã lâu đâu hả?
Cẩn Sơ loáng thoáng có thể hiểu ý của Quả Quả, nhưng hiểu hết thì cũng không rõ ràng lắm. Cậu gãi gãi đầu, chột dạ nói: “Cái đó, do ba thất thần, xin lỗi ha.”
“Nhưng mà con vừa sinh ra liền chạy đến cái hố này ngây người ở đây, hẳn là rất thích cái này hố nhỉ?” Cẩn Sơ nhìn Quả Quả trong lồng ngực, lại nhìn cái hố nhỏ quá miễn cưỡng mới thấy được, quyết định giúp bảo bối của mình được như ý. Cậu ôm Quả Quả bằng hai tay lại thả xuống hố nhỏ, “Chỗ này coi như làm nơi lần thứ hai con sinh ra đi!”
“???” Bé quả ngây ngốc ngẩn người dưới đáy hố, nhìn mặt ông ba mình trông trẻ quá mức, trên vỏ quả trơn bóng chỉ kém viết lên hai chữ “mờ mịt”.
Cẩn Sơ nhếch miệng hiền từ cười, răng cửa nhỏ lấp lánh tỏa sáng, đôi tay chụm lại rồi rải ra, rải đất mịn bên cạnh lên trên người bé quả xanh.
Bé quả: “!!!”
……
Diệp Duệ Thăng chậm rãi mở to mắt. Từng đợt từng đợt lực lượng thần bí trên không trung kia đã biến mất. Anh đứng lên, nhìn đôi tay chính mình, một dòng lực lượng mạnh mẽ chạy ở trong cơ thể. Ngay cả trước thời điểm ba năm trước xảy ra chuyện, cảm giác mạnh mẽ phong phú này anh chưa từng cảm thụ.
Anh ngẩng đầu, nhìn chỗ sâu trong rừng cây không biết tên, hướng dòng lực lượng thần bí kia truyền đến, cất bước muốn đi qua.
“Grào ——” một sinh vật toàn thân che kín bằng vảy khổng lồ đen nhánh phía trước anh chậm rãi đứng lên. Vảy nó lúc trước chỉ là một mảnh đen, giờ hơn nửa đêm đã qua, lại thành đen lấp lánh như tỏa sáng, nhuốm ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt. Hình thể nó cũng lớn hơn một chút so với trước, mắt thú sắc vàng kim lộ ra thập phần hung tính.
Rất hiển nhiên, quá nửa đêm vừa rồi, nó cũng nhận được từ lực lượng thần bí kia nhiều chỗ tốt.
Con thú lớn này tỉnh, dã thú khác xung quanh cũng tỉnh lại theo. Nó ngửa đầu rống dài một tiếng uy nghiêm, loài chim giật mình bay đi, thú không bay được thì bỏ chạy, bất luận là có lông hay không lông, hay có vảy đều lần lượt hưởng ứng, lấy mạnh phục tùng.
Con thú đó quay đầu, mắt thú sáng như bóng đèn vàng màu mỡ gà nhìn một sinh vật duy nhất không tỏ ra thần phục. Gầy gò, nhỏ yếu, lại còn là thú hai chân nó chán ghét?
Diệp Duệ Thăng nhìn con vật cao gấp hai lần mình, cảm nhận được sát ý của nó lập tức tăng vọt, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mỗi một chỗ trên người nó, hơi hơi mỉm cười: “Chào mày.”
Tiếng gừ gừ trong cổ họng con thú vang rõ lên, dã thú khác lần lượt đi về phía Diệp Duệ Thăng, chậm rãi vây quanh anh. Đột nhiên, vài con dã thú nhảy lên nhào tới Diệp Duệ Thăng.
Hai mắt Diệp Duệ Thăng sáng ngời, con mắt như có mấy đường vô hình như hình viên đạn bắn ra, mấy con dã thú đó chợt văng đi, lăn trên mặt đất mấy cái rồi bò dậy, rên rỉ lui về phía sau, trong ánh mắt nhìn Diệp Duệ Thăng tràn đầy sợ hãi.
Diệp Duệ Thăng chậm rãi thu hồi sợi tinh thần lực của mình, tiếp theo nháy mắt lại đột nhiên phóng xuất ra càng nhiều, giống như đạn pháo rơi xuống đất, không khí dao động tạo thành sóng khí. Tất cả dã thú xung quanh bị hất bay, cỏ cây đổ rạp. Con thú lớn phía trước cũng bị đẩy trượt dài về sau vài mét, lưu lại trên mặt đất vài khe rãnh thật sâu.
Tóc Diệp Duệ Thăng không dài không ngắn phất phơ theo gió, quần áo trên người cũng khẽ lay động. Mắt anh đen trầm bình tĩnh nhìn chằm chằm con thú lớn phía trước: “Tránh ra.”
……
Từng lớp từng lớp đất rơi xuống trên vỏ quả xanh, mắt thấy sắp chôn vùi toàn thân nó, bé quả bự rốt cuộc mới bừng tỉnh, vội vàng không ngừng lắc lắc tới lui. Bụi đất bị rũ rớt xuống. Nó nhảy một cái cao gần một mét, muốn nhảy ra khỏi hố.
Nhưng mà còn trên không trung đã bị một đôi tay ôm lấy: “Trời ơi, con muốn đi đâu thế?”
Cẩn Sơ kỳ quái nhìn Quả Quả mình. Nó còn đang liều mạng giãy giụa muốn chạy, đáng tiếc sức nó cả cái hố nhỏ cũng lăn không ra. Trước mặt Cẩn Sơ không khác gì chơi đùa cùng cậu, vì thế Cẩn Sơ đã đưa ra một kết luận: “Nghịch ngợm.”
Cậu nói lời thấm thía: “Ba nói với con nè, sớm gieo đi một chút là có thể sớm mọc ra, sớm mọc thành cây là có thể sớm lớn lên, biến thành hình người thì được đi chơi thật nhiều nơi, còn có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon.”
Đến lúc đó có cậu dạy, để Quả Quả sớm một chút hóa thành hình người thật, không cần như cậu đi đường vòng mãi mới ra, nên không được ăn đồ ngon sớm.
Cậu nói, đào cái hố nhỏ sâu thêm, rồi vùi quả xuống.
Sau đó cậu buông tay, bé quả chạy ra bên ngoài cứ như mất mạng tới nơi ấy.
Sức lực của bản năng muốn sống mạnh như thế nào? Vốn lăn tới sống chết còn lăn chưa ra khỏi hố nhỏ mà giờ bé quả vù một chút đã lăn ra ngoài được, tốc độ nhanh đến độ biến thành một tàn ảnh. Đương nhiên, không hề ngoài ý muốn mà bị Cẩn Sơ chặn lại.
Một cành cây nhanh chóng cuốn quả lại rồi rút về, biến trở về thành tay trái Cẩn Sơ. Bé quả bị cậu chộp vào trong tay, trốn thế nào cũng không thoát đi được, cuối cùng chỉ có thể lại khóc “anh anh anh”, hơn nữa càng khóc càng lớn tiếng, rất giống như đang gân cổ lên gào khan.
Cẩn Sơ trợn tròn mắt: “Con khóc cái gì chứ? Không phải, sao con lại khóc?” Cậu rốt cuộc ý thức được vấn đề này, lật tới lật lui để xem, cũng không biết tiếng “Anh anh anh” là từ đâu truyền ra. Cậu nhớ rõ lúc cậu vẫn là một trái cây còn chưa phát ra bất cứ âm thanh gì cơ.
Cậu dán lỗ tai lên vỏ quả. “Oa ——”, ừm…, “Anh anh anh” biến thành “Oa oa oa”, lỗ tai cũng sắp bị rung điếc luôn.
Cậu chân tay luống cuống với Quả Quả gào không ngừng, quả thực hoài nghi bên trong có phải có một loa thật lớn gào oa oa hay không: “Rồi rồi mà, con không thích cái này hố có phải không? Ba đổi cho con một cái tốt hơn nhé, chịu không? Đổi một cái lớn hơn nữa thì thoải mái hơn, lấp một tầng tiếp một tầng đất đen nhất, bổ dưỡng nhất, mềm mịn nhất.”
Bé quả tạm dừng một lát, sau đó tiếp tục gào còn lớn tiếng hơn nữa. Nó không muốn bị chôn! Nó không muốn nằm ngây trong hố!
Cẩn Sơ chỉ cảm thấy đau hết cả đầu, kiên nhẫn giải thích với nó: “Thì chúng ta đều phải như vậy mới có thể lớn lên mà.” Cậu ngừng lại, liếc mắt một cái xem xét nó, rồi hù nó, “Không vùi vào trong đất, một thời gian còn tốt, chứ để lâu da của con sẽ thành đen đen vàng vàng, nhăn nheo dúm dó. Cả quả đều sẽ trở nên mềm èo như bông, héo queo, cuối cùng còn thối rữa nữa chứ.”
Quả Quả không biết có phải bị dọa rồi hay không, thanh âm dần nhỏ xuống: “Anh anh anh.” Thật vậy chăng?
Mặt Sơ nghiêm túc: “Thật!”
Hoa quả bình thường chính là như vậy, sau khi thối rữa rất khó coi.
Dù Quả Quả có thể cũng như vậy hay không, cậu thật đúng là không biết. Dù sao thì cả một ngàn năm mới có một quả, các tổ tiên truyền thừa trong trí nhớ chỉ thấy được gương mặt mơ hồ, cũng không có ai bỏ con mình mà để Quả Quả thối rữa.
Đương nhiên, cũng không có Quả Quả nào mới từ đầu cành rơi xuống liền khó chiều như vậy. Phần lớn chúng nó không có ý thức riêng, hơn nữa rất thích gần đất đai, rớt lên mặt đất sẽ theo bản năng chui xuống đó.
Cẩn Sơ thì chính là như vậy. Trong trí nhớ của cậu, chính cậu tự chui xuống đất, đất đai với cậu mà nói tựa như nhà và chỗ dựa, là nơi thoải mái nhất, thích nhất.
Chỉ là Quả Quả lại không giống cậu chút nào, chẳng lẽ bởi vì có một nửa gen người? Cẩn Sơ rầu rĩ mà nghĩ, đều do Diệp Duệ Thăng!
Vừa định tìm Diệp Duệ Thăng ở đâu, phía xa liền truyền đến dao động tinh thần lực, cùng với động tĩnh từng cơn rống giận của dã thú và tiếng đánh nhau.
Cẩn Sơ ngẩng đầu nhìn lướt qua hướng đó, rồi không thèm để ý tới những động tĩnh ấy nữa. Lòng cậu đều toàn là suy nghĩ thuyết phục Quả Quả như thế nào.
Tiếng động còn vang tới chỗ mèo lớn đang ngủ khò khò bị đánh thức, bất mãn đứng lên, kêu một tiếng “Meo~” thô khàn trầm thấp, chân còn dậm dậm mặt đất. Đã tối rồi còn om sòm cái gì hả?
Chân này mà dậm một cái, mặt đất chấn động rất lợi hại, dậm xuống khiến động tĩnh đánh nhau cũng im bặt. Mèo lớn dậm chân cũng tự thanh tỉnh đầu óc, lắc lắc đầu tiến đến cạnh Cẩn Sơ, cùng cậu nhìn bé quả.
Nó thu nhỏ chính mình lại, lại biến thành dáng vẻ mèo cam choai choai, nhảy lên tay Cẩn Sơ, thật cẩn thận dùng bàn chân sờ bé quả, âm thanh mềm mại vang lên: “Meo~”
Hoa Hoa, Quả Quả của ngươi nhỏ thế.
“Bây giờ còn nhỏ, sẽ lớn lên nhanh thôi!” Cẩn Sơ giải thích cho bé nhà mình, cậu thấy Quả Quả không hề phản kháng, thử đặt nó xuống hố, lấp đất lên thật cẩn thận: “Ngoan nha, tí nữa ba tưới nước cho con tiếp, sẽ thấy thoải mái lắm đó. Ba vẫn luôn ở chỗ này chơi với con mà!”
Bé quả nhỏ giọng “Anh anh anh” ngồi xổm xuống, thì cũng không chạy nữa, nhưng vỏ như mất đi ánh sáng mà xám xịt lại, thoạt trông đáng thương cực kỳ.
(Kiều Kiều: Tui cũng chả hiểu nó ngồi kiểu gì đâu nên cứ kệ đi.)
Cẩn Sơ có chút đau lòng, nếu không mình cứ chờ chút nữa? Hay là về Burfield tinh rồi tính tiếp? Đúng là ở đây cũng không phải một nơi tốt lắm.
Cậu thở dài không còn cách nào, đang muốn ôm Quả Quả lên, Quả Quả đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, vỏ xanh chợt sáng ngời. Sau đó nó nhảy dựng lên, kêu to một tiếng bay đi, trốn ra ngoài.
Cẩn Sơ theo nó đi qua xem, trong rừng cây tối đen có một bóng người cao lớn đi ra, bé quả xông thẳng đến, cứ chui thẳng vào trong lồng ngực người đó luôn.
Bé quả thực sự cứ như thấy được cứu tinh vậy.
“Anh anh anh! Anh anh anh!” Còn lên án làm nũng các thứ nữa chứ.
Cẩn Sơ:…… Nụ cười dần dần biến mất.
。。。。。。。。
Kiều Kiều có lời muốn nói:
“Không có gì đâu, mình chỉ muốn nói là các bạn cmt dễ thương lắm. ❤❤❤
À, dạo này dịch bệnh lại bùng phát nên mọi người cẩn thận nha, giữ gìn sức khỏe của mình, đừng để bị bệnh.
Yêu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!