Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
Chương 60-1: Vô tà giảo hoạt (phần đầu)
Editor: Trịnh Phương.
Tần Yến Quy cùng Tần Thương đã rời kinh tới Bình thành phía Bắc dẹp loạn hơn tám ngày, tính toán thời gian, binh mã hẳn đã đến được thành. Vô Tà ở lại trong kinh, vẫn suốt ngày vui đùa như cũ, tất cả gió êm sóng lặng, bên phía Kiến đế cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
”Chẳng lẽ cứ bỏ qua cho ta như vậy?”
Vô Tà lấy một vò rượu đi tới Vũ Lâm Kỵ tìm Đệ Địch. Năm đó nàng thuận theo tâm ý của Vệ Địch, để cho hắn đi theo Tần Thương, khuôn mặt hắn ngày xưa vẻ mạo xinh đẹp tuyệt trần, thậm chí còn là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần hơn so với nữ tử, trong quân bị khinh thị khắp nơi, nhưng những năm này, cũng đã không còn người nào dám xem thường hắn. Tần Thương đã là con sói liều mạng, Vệ Địch cũng là Ngọc Diện Diêm La uy danh hiển hách, chỉ vì hắn ngày thường xinh đẹp tuyệt trần, là người cực kì lạnh lùng độc ác, tâm địa sắt đá, lãnh khốc vô tình, lại thêm một đôi đồng tử màu đỏ khát máu diêm dúa lẳng lơ. Lần đầu tiên hắn theo Tần Thương ra chiến trường thì cũng đã đánh một trận liền thành danh, giết người không chút nương tay, chôn giết tù binh, dù là từ người già cho tới trẻ con, cho tới giờ cũng chưa từng chớp mắt một cái. Từ đó, có người nghe nói tên của hắn đã sợ đến mất mật, lại không dám bị bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần kia của hắn lừa gạt, vì vậy liền có danh hiệu Ngọc Diện Diêm La.
Bằng chiến công của Vệ Địch, hôm nay đã sớm được phong tướng, nhưng Tần Thương thủy chung không dám dùng hắn làm quá nhiều việc, cũng không chịu để hắn bay lên quá nhanh, Vô Tà nghĩ, có lẽ đây là ý tứ của Tần Yến Quy. Dù sao năm đó không ai không biết Vệ Địch này là người của Vô Tà. Năm đó vẫn là Vô Tà coi trọng sắc đẹp của Vệ Địch, còn nhỏ tuổi đã đi học người khác nuôi nhốt nam sủng, sau đó Ngũ hoàng tử Tần Dung thậm chí còn vì tranh đoạt hắn mà đánh một trân cùng thế tử Tĩnh vương. Nếu danh tiếng hiện nay của Vệ Địch quá lớn, cây to đón gió, Tần Thương cũng sợ hắn có quyền thế quá nhanh sẽ làm cho người khác nghi kỵ, mang tới cho Vô Tà nhiều phiền toái. Bởi vậy, trong mấy năm này, Vệ Địch không còn cơ hội chinh chiến, Tần Thương ngược lại điều hắn tới Vũ Lâm Kỵ, làm thủ vệ kinh thành, cố tình tạo cho hắn thành tính tình vô cùng xuất sắc.
Nếu là Vệ Địch của trước kia, chỉ sợ là không cách nào tiếp tục ẩn nhẫn. Nhưng những năm này, hắn thế nhưng đã từ một thiếu niên thô bạo kiêu ngạo biến thành bộ dạng không rõ buồn vui như hiện tại, thật đúng là đàng hoàng làm Vũ Lâm Kỵ, chỉ là mỗi lần có người thấy được khuôn mặt đẹp trai kia thì vẫn không khỏi rung mình như cũ.
Thấy vẻ mặt ngây thơ của Vô Tà, Vệ Địch khinh thường xuy một tiếng, chê cười nói: “Ngươi mơ đi.”
Vô Tà cũng không tức giận, nâng môi lên miễn cưỡng nở nụ cười. Nam tử ngồi đối diện nàng đã không còn là thiếu niên động một chút là hung hăng đẩy nàng xuống đất như ngày xưa nữa. Vệ Địch hôm nay đã trở nên cao lớn anh tuấn, lại bản lĩnh cao cường, thân xác ngày ngược lại chính là cực phẩm, chỉ tiếc là giết người quá nhiều, lệ khí dính trên người cũng nặng hơn, cho dù mặt mũi vẫn tuấn mỹ như cũ, nhưng lại không lý do làm cho người ta cảm thấy khí lạnh ngay hiểm đáng sợ lan tỏa ra khắp toàn thân, còn chưa đến gần cũng đã có thể cảm nhận được sự nguy hiểm cùng lạnh lẽo trên người của hắn.
Người có thể than cận mà ngồi đối diện cùng Vệ Địch như vậy không nhiều lắm, Vô Tà may mắn được coi là một người trong đó. Cá tính của Vệ Địch lạnh lùng ác độc, lại duy chỉ ở trước mặt Vô Tà mới thỉnh thoảng từ bi thưởng cho nàng mấy câu chê cười.
Đối với sự chế nhạo của Vệ Địch, Vô Tà chẳng hề để ý. Vệ Địch liếc nhìn vò rượu nàng mang tới một cái, hắn biết mấy năm nay Vô Tà không uống rượu, liền cũng không miễn cưỡng nàng. Vì muốn cho nàng mấy phần mặt mũi, hắn uống vài ngụm ở trước mặt nàng xong liền buông xuống, mím chặt môi, rõ rang là không có lời nào để nói, rồi lại không muốn cứ như vậy để Vô Tà rời đi, hắn yên lặng chăm chú nhìn nàng, hai con mắt màu đỏ kia giữ kín như bưng, không hề giống như mấy năm trước nữa, động một chút là bị Vô Tà nhìn thấu cảm xúc.
”Ta dĩ nhiên là không dám mơ mộng. Hôm nay lời bàn luận về chính thống của Hoàng thất nổi lên bốn phía, nếu ép buộc hoàng huynh, Tần Yến Quy không có ở đây, ta lại chỉ là một đứa trẻ, không nắm thật việc có thể diệt cỏ tận gốc, ngày sau lại đốt sách văn học là được, còn sợ những sử quan kia làm cái gì?” Vô Tà thật bình tĩnh nói xong, thật giống như nàng đang đàm luận chuyện của người khác.
”Không ai có thể giết ngươi!” Trên tay Vệ Địch vừa dùng lực, sát khí chỉ một thoáng đã truyền ra bốn phía, bóp nát toàn bộ vò rượu, bọt nước văng khắp nơi, khiến Vô Tà cũng sợ hết hồn. Dừng một chút, Vệ Địch đã giận tái mặt, trong cặp đồng tử rực rỡ tựa ngọn lửa kia lại như có mưa to gió lớn, nhưng rất nhanh liền bị hắn kiềm chế xuống, tỉnh táo trầm giọng nói: “ Lòng dạ đế vương không phải là thứ mà ta với ngươi có thể so sánh.”
Thiên hạ này không phải chỉ có Tần Yến Quy có thể bảo vệ nàng, có Vệ Địch hắn, ai có thể tổn thương tới tính mạng nàng! Nhưng rốt cuộc, Vệ Địch cũng không nói ra những lời này. Giết vô số người, đâu phải là vì hắn muốn tạo công lập nghiệp, lại đâu phải là vì Biện Quốc? Biện quốc không cho hắn thứ gì cả, hắn chịu ở lại Vũ Lâm Kỵ bảo vệ hoàng thành lại là vì cái gì quân thượng quốc gia? Chẳng qua là bởi vì Tần Vô Tà nàng vẫn còn ở nơi này thôi!
Vô Tà xoa xoa nước bắn vào trên mặt, biết là vừa rồi bản thân chọc giận sát tinh này, không khỏi gật đầu một cái, không tiếp tục nói hưu nói vượn kích thích hắn: “Cũng vậy, nếu ngay cả những thứ này cũng không thể nhịn, hắn cũng sẽ không ngồi được ở trên vị trí này lâu như vậy. Ngược lại, nếu ta nóng lòng không thể chờ được hành động tiếp theo của hắn, tự ta đã không chịu được trước rồi.”
Vệ Địch nhìn nàng một cái, khóe miệng khẽ nhúc nhích, hình như lại có chút ý nghĩ chê cười nàng: “Hoàng đế cố ý gả nữ nhi Giang Tương làm phi của ngươi.”
Vô Tà nhíu mày: “Giang Tương? A, ông ngoại của thái tử, huynh đệ của hoàng hậu. Nữ nhi của hắn? Là đại tiểu thư Tướng phủ còn lớn hơn ta sáu bảy tuổi hay sao? Sao nàng còn không cho phép người ta? Tuổi cũng đã nhiều như vậy còn muốn làm chính phi của ta, đó không phải là đưa cây cỏ non như ta vào trong miệng con bò già là nàng?”
Ai có thể tưởng tượng được rằng người nói ra những lời nói ác độc này lại có thể nghiêm trang mang vẻ mặt nghiêm túc giống như Vô Tà? Vệ Địch hình như nhất thời cũng không biết nên mở miệng nói những gì với nàng rồi. Thật lâu sau, hắn mới miễn cưỡng hỏi một câu: “Không phải ngươi thích nàng sao? Nghe nói là một mỹ nhân.”
Mặc dù là cô nướng hai mươi tuổi chưa lấy chồng đúng là có chút lớn tuổi, nhìn lại Tần Vô Tà, tiểu tử này da mịn thịt mềm, giống như là viên cỏ non…
”Dĩ nhiên không thích.” Trong lòng Vô Tà cười như không cười. Nàng tự nhiên là không thể thích nàng ta, dù có là mỹ nhân đi chăng nữa thì nàng cũng không có phúc tiêu thụ. Huống chi tiểu thư Tướng phủ này sợ là một quả bom hẹn giờ mà Kiến đế muốn tặng cho nàng. Nếu hôm nay nàng lấy nàng ta làm Thế tử phi, về sau nàng chính là nữ chủ nhân của cả vương phủ. Kiến đế có sinh nghi, nàng lại khẳng định bản thân làm việc rất cẩn thận, dĩ nhiên là không sợ bị một nữ nhân giám thị, nhưng nếu thật sự cưới vị tiểu thư Tướng phủ này, thân phận của nàng sợ là không thể dối gạt được nữa, nàng dĩ nhiên là không thể cưới nàng ta!
Vệ Địch bình tĩnh nhìn nàng, vừa chê cười: “Hoàng đế cũng không phải là gả ngươi.”
Vẻ mặt Vô Tà trở nên nghiêm túc trong nháy mắt, như có điều suy nghĩ: “Mà ta không cưới được.”
Vệ Địch liền giật mình, cũng không nghe rõ hàm nghĩa trong lời nói của nàng, nhưng là cũng không hỏi nhiều: “Vậy ta giết nàng giúp ngươi.”
Một người chết, dĩ nhiên không thể tái giá.
Vô Tà cũng ngẩn người, lúc chợt cười: “Vậy cũng không được, ngươi giết một Giang đại tiểu thư, chẳng lẽ ta còn muốn đi theo ngươi trốn chạy khắp nơi hay sao?”
”Vậy thì như thế nào, có ta ở đây, ngươi không chết được.”
”Vậy thì khi Tuyên vương trở lại còn không làm thịt ta hả? Hắn chỉ không ở đây một thời gian ngắn thì ta đã làm hỏng việc, hắn chắc chắn sẽ xem thường!”
Vệ Địch mím môi không nói. Mặc dù hắn không biết Vô Tà chân chính băn khoăn chuyện gì, nhưng hắn biết, nếu Vô Tà ở bên người hoàng đế, sớm muộn gì cũng rơi vào kết cục ngay cả bản thân chết thế nào cũng không biết.
Vô Tà liếc nhìn sắc trời, liền vỗ vỗ áo bào đứng lên: “Không còn sớm, nếu không trở về thì sẽ tạo cơ hội cho người khác nói xấu ta.”
Nghe những lời này của Vô Tà, sắc mặt vẫn lạnh lùng của Vệ Địch thế nhưng đột nhiên đỏ lên, bị kích động mà sinh ra vẻ độc ác, hừ lạnh một tiếng.
Vô Tà tới tìm Vệ Địch, xưa nay đều là lớn nghênh ngang mà tới, cũng chưa từng người có hoài nghi thế tử Tĩnh vương thân thiết cùng Vệ Địch hắn có gì cổ quái. Danh tiếng của Vô Tà luôn luôn không tốt, mọi người chỉ coi là nàng là tới mua vui với hắn, còn cho rằng thế tử Tĩnh vương đối với nam sủng của mình vẫn nhớ mãi không quên, nhớ kỹ sắc đẹp của sát tinh này, thường xuyên tới quấy rầy một phen. Ở Biện quốc, mặc dù nam phong không tính là thịnh hành, nhưng cũng không hiếm thấy, không người nào sẽ muốn đi tới chỗ hắn. Nếu hắn đợi Vô Tà đã lâu, không thể thiếu việc những người khác phải càng xấu xa thêm chút, khi bọn hắn vượt qua khó khăn là được cái chuyện cẩu thả gì.
Vô Tà không biết vì sao Vệ Địch đột nhiên đỏ mặt, còn tưởng là trời quá nóng, lại khuyên hắn nên nghỉ ngơi nhiều hơn rồi mới rời đi.
Trở lại khu vực săn bắn hoàng gia, đã là lúc thích hợp nhất để săn trong một ngày thời tiết tốt nhất. Trời xanh không một gợn mây, ánh mặt trời không quá gay gắt, lại có gió nhẹ phơ phất, lúc Vô Tà trở lại, khu vực săn bắn đang sôi trào khắp chốn, âm thanh khen ngợi vang lên liên tiếp.
Hôm nay Kiến đế đột nhiên có hứng thú, lại dẫn theo phi tần cùng không ít thanh niên tài tuấn của hoàng gia tới đây rèn luyện gân cốt một chút, đồng thời thi đấu săn thú. Mới vừa rồi lại vang lên một trận trầm trồ khen ngợi, hiển nhiên là bởi vì Kiến đế mới vừa tự mình xuống khu vực săn bắn bắn chết vài con nai. Mặc dù tuổi của Kiến đế đã cao, tay cũng đã không còn vững vàng như trước nhưng có thể nói là càng già càng dẻo dai, phi tần chung quanh thấy hắn trở lại thì đều che miệng cười đến rực rỡ, vây quanh tán dương Kiến đế là hoàng thượng oai hùng bất phàm.
Kiến đế hắng giọng cười to, giao mũi tên cho thị vệ đang đứng ở bên phải, phi tần xung quanh rối rít hầu hạ hắn cởi áo choàng cùng hộ giáp ở sau lưng ra, cầm cây quạt ở bên cạnh mà quạt.
Kiến đế ngồi xuống trước lều vài. Sau khi rửa tay xong, hắn liền đặt ánh mắt lên người thanh niên đang ở khu vực thi đấu săn bắn. Lần săn bắn này được Kiến đế đột ngột tham gia, cũng là cơ hội tốt khó có được để biểu diễn trước mặt vua, những con cháu thế gia này dĩ nhiên là ra sức biểu hiện, muốn may mắn được hoàng thượng thưởng thức.
Xa xa, Kiến đế liền thấy được Vô Tà chạy về tới, chỉ thấy nàng mặc trang phục đi săn màu sáng, hiên ngang mạnh mẽ, vóc người cũng cao lớn hơn không ít, bộ dáng cũng càng tuấn tú hơn. Từ lúc nàng vào khu vực săn bắn đến giờ liền có không ít tuỳ tùng cùng tiểu thư thế gia ở khu vực bên cạnh rối rít đỏ mặt, lặng lẽ nhìn vị Tĩnh vương thế tử mới vẻn vẹn mười ba tuổi. Cả một đường, Vô Tà hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không kiêng dè những cô gái đang xấu hổ xô đẩy nhau ở phương hướng nàng đang đi, bàn luận xôn xao.
Kiến đế vẫy vẫy tay, đối với người bên cạnh nói: “Đi gọi Tà nhi tới.”
Thị vệ lĩnh mệnh, vội đi mời Tần Vô Tà. Rất nhanh Vô Tà liền được dẫn tới. Vừa thấy Kiến đế đang nhìn nàng, Vô Tà lập tức nhếch miệng cười một tiếng, rất là tự nhiên mà trực tiếp chạy vội lên, vào trong đình cùng Hoàng đế: “Hoàng thượng hoàng huynh, ngài tìm ta?”
Kiến đế cười ha hả khiến Vô Tà ngồi gần hơn chút: “Tà nhi, sao đi lâu như vậy? Không biết thì ta còn tưởng rằng ngươi là cố ý tránh đi đâu rồi. Trẫm nghe nói mấy năm này Tuyên vương dạy dỗ ngươi rất là tận tâm, cưỡi ngựa bắn cung cũng rất có tiến bộ, sao không đi tỷ thí cùng bọn họ một chút, chơi một chút?”
Vô Tà rất là xem thường, trên mặt rịn ra một chút mồ hôi liền lau qua loa một cái: “Hiện tại rất nóng, lúc trước mặt trời lớn như vậy, Vô Tà tìm một nơi mát mẻ ngủ một giấc, hiện tại ánh nắng mặt trời đã bớt độc, ta mới dám ra ngoài.”
”Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể sợ ánh nắng mặt trời.” Mặc dù Kiến đế khiển trách nàng, nhưng vẻ mặt cũng không quá nghiêm túc: “Muốn ngủ thì cho người làm dọn chỗ cho là được, mới vừa rồi đi nơi nào?”
Lúc này Vô Tà bỗng cúi đầu xuống, vẻ mặt cười đùa trở nên ảm đạm. Kiến đế thấy vậy rất kinh ngạc, không khỏi hí mắt: “Sao, còn có người dám bắt nạt ngươi? Những đứa cháu kìa của ngươi đối đãi ngươi cung kính thương yêu, chính là trẫm cũng không chịu trách cứ ngươi mấy câu, dưới gầm trời này, còn có người dám trêu chọc tới Tà nhi?”
Vô Tà ngược lại càng thêm im lặng, mặc cho Kiến đế trấn an như thế nào thì nàng cũng không chịu nói. Kiến đế cau mày, nhất định bắt nàng nói ra thì Vô Tà mới ấp a ấp úng lầm bầm: “Ban nãy ta có đi tới chỗ bóng cây ngủ một giấc, vừa vặn nghe được có người nói chuyện ở dưới tàng cây…”
Kiến đế nhếch lên lông mày: “Hả? Bọn họ nghị luận chuyện gì?”
Vô Tà than thở: “Ta nghe bọn họ nói, Bắc Phương có người làm loạn, tà thuyết mê hoặc người khác, còn nói chuyện xui xẻo lần này không phải chỉ là do những loạn thần tặc tử kia, ta cũng có dính líu, hoàng huynh nhất định sẽ giận ta.”
Kiến đế vừa nghe, giận dữ mắng mỏ một tiếng:“Lớn mật! Bàn luận bừa bãi về chuyện quân thần hoàng gia, hẳn là không muốn sống! Người đâu, đi xem một cái, là ai to gan như vậy, lại dám khua môi múa mép sau lưng trẫm!”
Vô Tà cũng không ngăn cản Kiến đế phái người đi thăm dò, vẫn là một bộ dạng than thở như cũ. Vẻ mặt Kiến đế hòa hoãn lại, trấn an nàng: “Tà nhi không cần lo ngại, cái gọi là D$Đ(L+Q=Đ tà thuyết mê hoặc người khác, không thể để mặc như vậy, trẫm đã mệnh Tuyên vương đi trấn áp lời đồn, ngươi còn băn khoăn chuyện này để làm gì? Trẫm tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
”Nhưng bọn họ nói, ta hại hoàng huynh phải nhức đầu?”
Kiến đế xem thường: “Trẫm nhức đầu vì ngươi? Phụ vương của ngươi qua đời, trẫm thương ngươi như thế nào, chính ngươi còn có thể không biết rõ ràng sao? Ngươi tuy là hoàng đệ của trẫm nhưng trẫm lại xem ngươi giống như cốt nhục của mình vậy Không cần để ý tới lời khích bác của những người khác, trẫm biết Tà nhi là người thế nào không phải là đủ rồi? Ngươi lớn lên ở dưới mắt trẫm, trẫm còn có thể không biết ngươi?!”
Vô Tà nghe mừng rỡ: “Thật sao?”
”Thật!” Kiến đế hắng giọng cười to: “Tà, ngươi lại chơi cùng bọn họ đi! Nếu ngươi đại chiến thắng, trẫm chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ!”
”Đại lễ?” Cặp mắt Vô Tà sáng lên, nhe răng cười nói: “Là đại lễ gì?”
”Ngươi là con trai độc nhất của Tĩnh Vương, trẫm mong đợi ngươi sống thật tốt. Tĩnh vương trên trời có linh thiêng cũng có thể vui mừng. Mười ba tuổi không còn nhỏ nữa, lúc trẫm lớn cỡ như ngươi thì đã cưới vợ rồi.” Kiến đế dừng một chút, cười nói: “Vả lại ngươi ra tỷ thí cùng bọn họ đi! Trẫm tự nhiên có thưởng, phải đảm bảo ôm được một nàng dâu hiền lương thục đức trở về phủ!”
”Tốt!” Vô Tà lập tức đứng lên, kích động muốn thử. Dung Hề dẫn Truy Nguyệt đi lên, Truy Nguyệt cũng đã sớm rất hưng phấn. Vô Tà đẹp trai xoay người lên ngựa, ngồi ở trên lưng Truy Nguyệt. Dung Hề dắt Truy Nguyệt đi tới khu vực săn bắn, cho đến khi đã rời đi khá xa, lúc này Dung Hề mới có vẻ muốn nói lại thôi, vẻ mặt nặng nề:“Thế tử…”
Vô Tà cay mày cúi đầu nhìn qua Dung Hề, không khỏi giương môi cười một tiếng, mắt nhìn về phía khác, ngoài miệng lại nói:“Dung Hề tỷ tỷ, tỷ không cần phải nói, ta đều biết.”
”Không cưới được.” Dung Hề dĩ nhiên là lo lắng thân phận của Vô Tà sẽ bị bại lộ. Dưới gầm trời này, người biết được Vô Tà là nữ giả nam cũng không nhiều lắm, nếu bọn họ là người của Thế tử thì không sao, chắc chắn sẽ không có người dám tiết lộ nửa câu, nhưng nếu cưới người Hoàng đế ban thuởng, sợ rằng bí mật này sẽ không thể giấu diếm lâu dài được nữa.
Vô Tà cười cười. Kiến đế nói rồi, nàng xuống thi đấu lần này, nếu biểu hiện tốt thì liền thưởng cho nàng một Thế tử phi, nhưng nếu nàng biểu hiện không được, vị thế tử phi này vẫn sẽ thưởng cho nàng theo lẽ thường, có xuống khu vực săn bắn hay không thì cũng chỉ là viện cớ mà thôi, việc này là không thể tránh khỏi.
Thấy Dung Hề lo lắng, Vô Tà trấn an nói: “Dung Hề tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ có cách để cho lần này bản thân không cần cưới vợ về.”
Dung Hề nửa tin nửa ngờ. Nếu là Tuyên vương còn ở trong kinh thì còn có thể thương lượng cùng hắn, nhưng hôm nay Tuyên vương cũng không có ở đây… Nhưng thấy trên mặt thế tử nhà mình cũng không quá lo lắng mà ngược lại còn rất ung dung bình tĩnh, Dung Hề không biết nàng có gì kế hoạch gì, mặc dù trong long vẫn có chút lo lắng nhưng cũng không thích hợp nói thêm gì nữa, cũng chỉ có thể buông lỏng tay, nghiêng về bên cạnh, nhắc nhở Vô Tà: “Thế tử cẩn thận chút.”
Vô Tà gật đầu một cái, thét một tiếng, Truy Nguyệt tựa như một tia chớp dài phi ra, Vô Tà một thân trang phục đi săn anh tuấn tiêu sái, lại có con ngựa tốt khiến người khác giật mình như Truy Nguyệt, thiếu niên trẻ tuổi trên lưng con ngựa kia liền tràn đầy tự tin, tư thế cưỡi ngựa cũng thành thạo tuấn dật, trong lúc nhất thời cũng đã hấp dẫn được không ít ánh mắt nhìn nàng của mọi người.
Vô Tà giục ngựa chạy tới liền thấy một bong dáng xinh đẹp hiên ngang ở phía trước, chính là thuật di4end$an^le%q uy&don cưỡi ngựa cũng không thua kém nam tử một chút nào- thái tử phi Hiên Viên Vân Nhiễm. Hiên Viên Vân Nhiễm vốn là người Bắc Tề, cô gái phương bắc khác với đại gia khuê tú Biện quốc, họ có thể nói là giỏi văn giỏi võ, lại không thích việc đánh đàn thêu hoa. Hiên Viên Vân Nhiễm cũng vậy, hôm nay nàng một thân màu đỏ rực cưỡi ngựa, lại buộc tóc lên, trang điểm khá nhạt, khí thế vô cùng đáng yêu. Chỉ trong thời gian nháy mắt, nàng đã bắn chết được vài con thỏ, những người khác đồng loạt trầm trồ khen ngợi.
Kĩ thuật cưỡi ngựa của Vô Tà xem ra không cần bàn cãi rồi, may mắn Truy Nguyệt là con ngựa tốt, mới miễn miễn cưỡng cưỡng để cho nàng cưỡi ngựa đuổi theo thái tử phi, nhưng nàng không chăm chú cưỡi ngựa, lại cà lơ phất phơ yếu ớt bắn tên, thật lâu mới bắn trúng một con thỏ, con thỏ kia còn đã bị trúng một mũi tên bị thương nên không thể chạy nhanh, vừa vặn bị nàng bắt được. Người khác thấy vậy không khỏi che mặt thở dài, thật uổng phí người văn võ song toàn như Tuyên vương hết lòng dạy mấy năm nay. Đáng tiếc gỗ mục không thể đẽo, có thể làm được thành quả như hôm nay đã coi là không tệ.
Thấy Vô Tà bắn tên kém, lại không trúng, Hiên Viên Vân Nhiễm đều muốn cười ha ha, lôi dây cương đi tới chỗ nàng, lớn tiếng chỉ đạo: “Vô Tà, ngươi nên buông tay đi!”
Tình cảm giữa Hiên Viên Vân Nhiễm cùng Vô Tà tốt hơn, cũng không kiêng dè, huống chi cô gái Bắc Tề cũng chưa bao giờ nhăn nhăn nhó nhó giống như nữ nhân Biện quốc. Tuy là Tần Vô Tà là thiếu niên đang tuổi lớn, nhưng Hiên Viên Vân Nhiễm cùng nàng cũng có thể coi như là chơi đùa cùng nhau cho tới lớn. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vô Tà, Vô Tà còn chưa có cao như vậy, hôm nay cũng lại đã cao hơn nàng một chút rồi. Nàng và Vô Tà hợp ý, tự nhiên sẽ chung đụng như tri kỷ bạn tốt, làm gì kiêng dè cái gì nam nữ khác biệt, lúc nàng cùng thái tử cùng nhìn thấy Vô Tà thì một người liền kêu nàng một tiếng tiểu hoàng thúc, một ngược lại đĩnh đạc trực tiếp kêu tên tuổi Vô Tà.
Vô Tà cũng quay đầu lại, vô tội buông tay nàng ra, bày tỏ mình đã nhắm ngay, nhưng vẫn là không cho phép, chọc cho Hiên Viên Vân Nhiễm cười to, thẳng thừng mắng Vô Tà ngu ngốc. Tuyên vương dạy nàng không tốt, vậy thì ngày khác hãy để cho nàng (H ) tới dạy nàng (TVT) thôi!
Chợt sau lưng truyền đến một đạo tiếng xé gió. Đang cùng Hiên Viên Vân Nhiễm cười đùa vui vẻ, Vô Tà nhất thời đổi sắc mặt, nhưng mà Hiên Viên Vân Nhiễm lại hồn nhiên không biết, rực rỡ cười lớn như cũ. Lúc trước nàng đột nhiên quay đầu ngựa lại vì muốn tiến tới bên cạnh Vô Tà thì phía sau có người đã nhắm ngay con mồi, không ngờ Hiên Viên Vân Nhiễm lại đột nhiên thay đổi phương hướng, lúc phát hiện cũng đã không còn kịp rồi,mũi tên trên tay đã sớm bay đi, mắt thấy muốn bay vụt tới chỗ Hiên Viên Vân Nhiễm…
Vô Tà cau mày, tròng mắt đen thoáng chốc hơi co lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương. Cũng may nơi đây trời xa, sớm cách xa tai mắt của Kiến đế, Vô Tà xưa nay cẩn thận, cũng không để người mượn cớ, vì thế cho dù là mọi nơi không có người nào khác, cũng không chịu nghiêm túc lấy ra bản lãnh cưỡi ngựa bắn tên, die#d anl e3quy&do(n nhưng mà giờ phút này tình hình khẩn cấp, Vô Tà cũng không kịp suy nghĩ nhiều, tay áo nàng đã chuyển một cái, khí ngưng lại, đột nhiên phóng ra một đạo kình phong, trong thời khắc chỉ mành treo chuông đánh trật mũi tên bắn tới chỗ Hiên Viên Vân Nhiễm. Mũi tên phát ra một tiếng động, mất hết lực mà rơi xuống đất.
Sau lưng cũng vang lên một tiếng thở phào nhẹ nhõm kéo dài, sau đó lập tức có người đi lên xin tội với thái tử phi.
Hiên Viên Vân Nhiễm cũng sửng sốt một chút, sắc mặt có chút trắng bệch, hiển nhiên là do sợ hãi. Vô Tà ngồi ở trên lưng ngựa, mặt không biến sắc liếc nhìn mũi tên rơi trên mặt đất, quan tâm nói: “Ngươi không sao chứ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!