Đến lúc nhận ra thì trời đã tối muộn, xe cũng không thể gọi nữa, cậu bèn lục danh bạ của mình và gọi cầu cứu.
Trong phòng họp, không khí đang căng thẳng đến nghẹt thở, tựa như có thể bóp chết một ai đó nếu phát ra tiếng động.
Chợt một hồi chuông điện thoại vang lên, con ngươi ai nấy đều chấn động không thôi, thầm nghĩ người này xong chắc rồi, trong lúc họp còn dám để điện thoại, đã vậy còn là trong giai đoạn vấn đề nghiêm trọng chưa được giải quyết.
Nhưng ai ngờ được khi ngước lên, tiếng chuông điện thoại phát ra từ phía chủ tịch Dật, Dật Kim Uẩn, anh đã cài một thứ đặc biệt vào điện thoại, khi có cuộc gọi của Dật Tinh Vọng gọi đến cho dù có tắt chuông thì nó vẫn sẽ phát ra âm thanh báo hiệu.
Đôi mài Dật Kim Uẩn có dấu hiệu giãn ra, anh nhìn màn hình sau đó bắt máy, bên đầu dây kia phát ra tiếng ồn nơi đường phố và một âm thanh dễ nghe quen thuộc
Dật Tinh Vọng:”Anh cả ơi em không gọi được xe”
Dật Kim Uẩn:”Để anh bảo tài xế đón em đến công ty rồi đợi anh tan họp cùng về, anh còn đang làm việc”
Dật Tinh Vọng:”Vâng, có cả anh hai nữa ạ”
Dật Kim Uẩn:”Ừ, em đưa máy cho nó giúp anh”
Dật Bất Ôn:”Sao thế”
Dật Kim Uẩn hắn giọng:”Trông chừng em ấy cho tốt vào, đừng để xảy ra chuyện như lần trước”
“…”
Sau khi cúp máy, anh liền bị toàn bộ con mắt trong phòng họp nhìn chòng chọc, sắp đủ để đâm anh thành cái tổ ong luôn rồi.
Điều bọn họ không thể ngờ tới là chủ tịch có thể vì một cuộc điện thoại với nội dung như thế mà trì hoãn cuộc họp, càng không ngờ chính nhờ cuộc điện thoại ấy đã làm tâm trạng chủ tịch bọn họ tốt hơn.
Những tưởng bất nhiêu bất ngờ đã là quá lớn thì còn kinh hoàng hơn nữa khi tài xế đưa hai anh em nhà họ Dật đến sau đó họ trực tiếp đi đến phòng họp.
Trên tay còn xách theo đủ loại đồ ăn đồ chơi, đã vậy ông chủ còn chẳng thèm cản mà cứ để họ trực tiếp đi vào luôn.
Cậu ngồi lên ghế sofa lớn ở gần chỗ Dật Kim Uẩn, bắt đầu bày đồ ăn ra bàn, cậu vốn dĩ không muốn vào đây ngồi ăn đâu nhưng do bảo vệ cứ động chút lại cằn nhằn mùi thức ăn của cậu.
Họ cảm thấy một thằng nhóc như cậu có lẽ là thực tập sinh rồi, Dật Bất Ôn lại không thường xuyên đến đây nên dĩ nhiên cũng bị xem thường nốt.
Ngồi chỗ nào ăn cũng không cho nên cậu cứ đến chỗ có anh cả ngồi ăn vậy, coi ai dám phàn nàn cậu nữa không.
Trước khi vào cậu cũng đã giải thích lẫn xin phép anh ấy rồi đấy, yên tâm mà ăn.
Mùi thức ăn nồng nàn bắt đầu lan khắp phòng họp, những người ở đây đã làm việc suốt một buổi tối nên chưa kịp ăn gì, mùi đồ ăn cứ thế kích thích sự thèm ăn của họ đến tột cùng.
Cậu cũng chẳng nể nang gì, tập trung ăn uống, Dật Bất Ôn ngồi bên cạnh thấy thế chỉ lắc đầu thầm nghĩ * Đứa em này quả thực quá nháo rồi, nhưng chỉ cần là em thì như thế nào cũng được * Dật Tinh Vọng thụ sủng nhược kinh mà rùng mình mấy cái.
Cậu nhìn về hướng anh cả, cũng nhận ra hình như anh ấy chưa ăn gì, đợi anh nói hết câu cậu liền khe khẽ lên tiếng
“Anh à, hay anh ăn một chút gì đi”
Dật Kim Uẩn hơi bất ngờ với lời đề nghị này, anh lắc đầu nhẹ nhàng từ chối, cậu không đồng ý liền bảo:”Anh không ăn lỡ anh chết rồi ai nuôi em”
Câu nói này vừa đủ lớn nhưng sức vang thì không nhỏ đâu, mọi người trong phòng họp đều bị cậu chọc cho cười phốc một cái, cậu nói thêm:”Em giúp anh giải quyết vấn đề, anh ăn đi nhé”
Dật Kim Uẩn hơi bất ngờ với câu trước, câu sau còn bất ngờ gấp bội, anh cũng chỉ đẩy kính nhìn cậu:”Tinh Vọng, đây không phải chuyện đùa”
Dật Tinh Vọng:”Em không đùa mà, em biết cách giải quyết chuyện này”
Nói xong cậu liền đi đến cầm giấy tờ xem qua một lượt, sau đó nêu lên cách giải quyết vấn đề trong con mắt kinh ngạc của mọi người.
Thật ra cậu vốn dĩ là có năng khiếu bẩm sinh về kinh doanh và đầu tư từ kiếp trước, thêm nữa cậu lại may mắn gặp được một thương nhân và rèn luyện tài năng này.
Vấn đề này lại còn là bài tủ của cậu, bây giờ không dùng thì công sức học hành bỏ ra công cốc..