Sau giờ giải lao chính là hai tiết thể dục liền kề, Dật Tinh Vọng cũng như mọi lần thay quần áo thể dục rồi rề rà ra sân.
Lần này Chương Quy chẳng dám làn gì cậu nữa, chỉ ngó mấy cái cho an tâm rồi bắt đầu tiết học.
Chu Trình vì quá cao nên đứng hẳn ở hàng cuối cùng phía ngoài rìa, thấy cậu đi ra khóe môi không nhịn được câu lên, tên nhóc này chẳng để anh bớt lo lắng nổi.
Cậu vẫy vẫy tay ra hiệu, ý bảo anh chốc nữa đến chỗ cậu một chút.
Chu Trình cũng nhận thông tin rất nhanh mà gật đầu.
Tập thể dục một lúc thì thầy thả cho cả lớp sinh hoạt tự do trong sân chạy, Dật Tinh Vọng nãy giờ hết ngáp lại xoa xoa trái tai, phía sau ót lẫn tai đề nhướn một mảng phím hồng.
Chu Trình thấy thế liền chê bai
“Em là người giấy à, thời tiết mát mẻ như này mà điệu bộ như đang sang đông thế” Vừa nói anh vừa cầm cằm cậu xoa xoa
Dật Tinh Vọng cũng rất hưởng thụ, không có ý kiến, nhẹ giọng bảo với anh
“Anh à”
Chu Trình:”Hửmm…Làm sao thế, có phải lại đau tim không ” Trong giọng nói của anh có phần bất an, có phần cưng chiều, cũng có phần gay gắt.
Có lẽ chuyện lần trước đã là một nỗi khiếp đảm kinh hoàng trong đời anh.
Dật Tinh Vọng lắc lắc đầu:”Không có aa, em lạnh với đói nữa…anh có thể nào…”
Chu Trình vờ bịt tai lắc vội đầu sang bên trái, cứ thế anh bỏ mặt Dật Tinh Vọng chạy đi chỗ khác.
Cậu liền bĩu môi vì thái độ nhẫn tâm vừa rồi của Chu Trình, tức giận bứt lấy một bông hoa nhiều cánh, rồi bắt đầu lặt, miệng lẩm bẩm không ngừng
“Cắt lưỡi…Thiến…Cắt lưỡi…”
Được một lúc thì bông hoa chỉ trơ trọi một cánh duy nhất còn sót lại, cậu chẳng nề hà trực tiếp bứt nốt, xong còn hô lên
“Là thiến”
Một màn tự nói chuyện tự kinh hô của Dật Tinh Vọng lọt vào mắt của Liên Bạch, cô liếc một cái đầy khinh rẻ rồi quay đi.
Vừa lúc này Chu Trình cũng chạy đến cạnh cậu, Dật Tinh Vọng chẳng thèm ngẩn mặt lên mà cứ thế gục đầu không thèm đếm xỉa, hành động vừa rồi khiến Chu Trình cười phốc một cái, xoa đầu cậu thật nhẹ nhàng
Dật Tinh Vọng:”Em không có người anh như anh”
Chu Trình:”Em chắc chứ”
Cậu hơi khựng nhưng cũng rất nhanh để phản hồi:”Chắc mà”
Chu Trình tỏ vẻ tiếc nuối:”Thế là cái áo lông với phần đồ ăn này bị bỏ phí rồi, anh đành mang cho Liên Bạch vậy”
Dật Tinh Vọng:”Em đùa thôi mà” cậu cười thật sán lạn, thật đáng yêu, nhưng anh hiểu rất rõ bản tính của người này nha.
Là một con sói mắt trắng chính hiệu.
Nhưng vì là cậu nên anh sẽ không tính toán, không bao giờ
Chu Trình:”Được rồi đừng cười nữa, xấu lắm.
Lo ăn đi” Vừa nói anh vừa đưa đồ mình đang cầm sang tay cậu, cậu cũng rất nhanh tiếp lấy rồi tự nhiên mở bao bì ăn chóp chép
Ở phía xa, Liên Bạch cùng cô bạn thân của mình đang thì thầm
“Dật Tinh Vọng thật quá đáng”
Liên Bạch cười cười:”Chắc có lẽ do cậu ấy mệt thôi mà, nhưng nếu là tôi tôi sẽ chẳng sai khiến người khác đâu, vì tôi cảm thấy như vậy quá tự đại đi thôi”
“Cậu cũng nghĩ vậy à” Cô bạn thân láo liên hỏi
Liên Bạch cũng chỉ lại cười
Cậu ở bên này ngẩn ngơ nói chuyện với anh, sực chú ý một điều liền quay phắt sang
“Ban nãy anh nói cái gì mà Liên cơ”
Chu Trình:”Ý em là Liên Bạch à”
Cậu vừa nghe thấy hai chữ đó liền tái mặt rõ, anh liền hốt hoảng
“Sao thế, cô ấy có vấn đề gì à”
Dật Tinh Vọng lắc đầu, cậu biết rõ hơn ai hết, Liên Bạch này tốt như thế nào…!vì cô ấy là nữ chính nguyên tác mà…người gián tiếp gây ra cái chết thương tâm của cậu, nói đúng hơn là Dật Tinh Vọng….