Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ


Chương 20


Rõ ràng là núi hoang rừng vắng, lại đến rất nhiều “Người”, không đúng, nên coi như là khách đến dự tiệc rượu. Hoa Nhiễm được Hoa thị trang điểm sáng rỡ lên mấy phần, mắt ngọc mày ngài, mặc vào phục lễ màu đỏ thẫm, an tĩnh ngồi ở đó, trên mặt tràn đầy nụ cười vui thích, một mực gọi hỏi: “Mẹ, mẹ, con có thể di chuyển được không? Đầu rất nặng, tại sao lại cài vào nhiều đồ như vậy, trước kia bộ dáng của mẹ cũng như vậy sao?”..

Hoa thị không khỏi cảm thấy buồn cười: “Hoa hoa, sau khi lập gia đình thì là đại cô nương, tại sao lại giống như một đứa trẻ con vậy”.

“Mẹ, con thật sự vô cùng mệt mỏi nha, tướng công lúc nào sẽ đến, lúc nào thì con mới có thể mở những đồ trang sức rườm rà này ra?”.

“Bái đường cũng chưa bái đường, lại nói chuyện mê sảng.” Hoa thị ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong ngực mình: “Mẹ để cho ngươi gối đầu, như vậy sẽ không mệt mỏi.”

“Mẹ, thật ra thì con có chút sợ.” Hoa Nhiễm thì thầm nói.

“Sợ cái gì?”.

“Mẹ nói xem, ngộ nhỡ hắn biết thân phận của con, hắn có thể không quan tâm con hay không?”. Con ngươi Hoa Nhiễm có chút ảm đạm.

“Yên tâm đi, mẹ nhìn ra hắn đối với ngươi có tình ý, ta và cha ngươi đều xem trọng hắn. Cha ngươi ngoài miệng không nói, thật ra thì hết sức hài lòng con rể này”.

“Mẹ, trước kia, lúc ngươi chờ cha đêm tân hôn, có người ở cùng ngươi không?”.

Hoa thị cười cười: “Trước kia lúc cha ngươi muốn kết hôn với ta, tất cả mọi người đều phản đối, không có một người tới tham gia tiệc cưới của chúng ta, cha ngươi không cần đi xã giao tân khách nào, cho nên ngày đó, cha ngươi vẫn ở cùng với ta”..

“Thật tốt.” Hoa Nhiễm nỉ non một câu, liền nhắm mắt lại đã ngủ, ngủ một lát lại mơ mơ màng màng nói: “Mẹ, hôm nay cái bọn hồ ly, bươm bướm, tới rất nhiều, hiện tại khẳng định cha tiếp bọn họ uống rượu, ngươi cũng đừng tức giận nha……”

“Hoa hoa, đối với phu quân mình phải tin tưởng.” Hoa thị vỗ nhè nhẹ người Hoa Nhiễm, giống như dỗ một đứa bé “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi cho tốt”.

Lúc Hoa Nhiễm mông lung chìm vào giấc ngủ thì bị Hoa thị kêu lên: “Phải đi bái đường rồi.”

Hoa Nhiễm đi bước nhỏ ra ngoài, trong lòng âm thầm nhất định dùng một loại tư thế của thiếu phụ tao nhã xuất hiện trước mặt của Nguyệt Vô Phong, mới vừa bước tới cửa, Nguyệt Vô Phong đã dắt tay của nàng, nắm thật chặt, giọng nói hắn hấp dẫn trầm thấp rót vào tai của nàng: “Ta cho ngươi một cam kết, làm bạn cả đời”.

Hoa Nhiễm chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, lòng bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm cũng nóng lên. Đột nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh, lúc này mới cảm thấy xung quanh dường như không có một tân khách nào. Nàng không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Tướng công, hôm nay không có bất kỳ tân khách nào sao?”.

“Cha ngươi nói, mẹ ngươi không muốn gặp bọn họ, nên bị đuổi đi.”

“A, thì ra là như vậy”. Mặc dù trên mặt Hoa Nhiễm đang đắp khăn, không nhìn thấy đường, nhưng Nguyệt Vô Phong dắt đi, nàng tin tưởng bước lên phía trước.

Cúi đầu, hai lạy, ba lạy.

Sau khi lạy xong vốn nên là đưa vào động phòng, nhưng Hoa Yêu lại nói, Nguyệt Vô Phong về tân phòng trước, hắn muốn tặng cho Hoa Nhiễm một món quà.

Khi Hoa Nhiễm từ Hoa Yêu trong tay đoạt lấy quyển sách bìa cứng vẽ cung xuân đồ, buồn bực ở trong khăn voan đỏ cười.

Hoa Yêu than thở: “Con gái ngốc nhà ta không thể cứu được.”

Nguyệt Vô Phong ngồi bên giường, chờ thê tử mình, trong lòng thề nhất định phải đối xử tốt với nàng, mặc kệ nàng là đóa hoa hay là người. Hoa Nhiễm là nửa yêu, từ nhỏ bị người xem thường. Khi còn bé rõ ràng là người bình thường, trên đầu lại mọc một đóa hoa, luôn bị những yêu quái hoặc là người bạn nhỏ khi dễ, tuổi thơ nghe cũng đủ bi thảm, nhưng nàng rất quật cường, cho tới bây giờ đều không khóc, bị đánh, bị đá đập, cũng đều gạt cha mẹ. Hắn cũng biết, bởi vì là nửa yêu, không thuần huyết thống làm cho nàng không cách nào hoàn toàn thừa kế dáng ngoài của cha mẹ, trở thành nữ hài tử đặc biệt khuynh quốc khuynh thành, hắn cũng biết, đoạn đường này, nàng không bị lạc đường, là do Thụ Yêu dẫn đường, hắn cũng biết nàng lo được lo mất chỉ là bởi vì nàng để ý hắn, sợ hắn không cần nàng.

Nàng rất hiền lành, nàng thật đáng yêu, nàng cũng rất bướng bỉnh, quan trọng hơn là nàng yêu hắn, mặc dù nàng còn chưa yêu hắn đến trời đất mù mịt, nhưng nàng muốn dụ dỗ hắn. Nguyệt Vô Phong tự nhủ, sẽ đối xử tốt với nàng, trên thực tế hắn cũng đã làm, nếu không, sau khi biết thân phận của nàng, sẽ không ở nơi này cùng nàng bái đường thành thân.

Lúc động phòng.

Nguyệt Vô Phong ngồi ở đầu giường, đột nhiên có một loại cảm giác tướng công chờ tiểu tức phụ, trên mặt hơi ửng đỏ, bởi vì toàn thân có chút nóng ran, hắn đứng dậy nhưng hắn mới vừa đứng dậy, Hoa Nhiễm buồn bực che khăn voan đỏ lảo đảo tiến vào, sau khi đi vào phòng, vẫn không quên sờ soạng đóng cửa lại.

Nguyệt Vô Phong sợ nàng đụng đầu, vội vàng tiến lên đỡ nàng. Lại thấy Hoa Nhiễm khẩn trương giấu diếm ở sau lưng.

Nguyệt Vô Phong trầm giọng hỏi “Cái gì vậy?”.

Hoa Nhiễm cười ha hả: “Cái đó…….. mẹ ta nói, khăn voan phải giữ lại cho ngươi vén, ngươi có thể vén lên trước không? Ta sợ bóng tối”.

Nguyệt Vô Phong nắm lấy khăn voan đỏ trên đầu nàng, lật qua một bên, nhìn thấy vợ yêu trước mắt sáng rỡ động lòng người, Nguyệt Vô Phong cảm thấy bầu không khí êm dịu cũng nóng lên, Hoa Nhiễm ngẩng khuôn mặt sáng rỡ, tươi cười có chút làm nũng: “Tướng công, ta có xinh đẹp không?”.

“Tất nhiên……” Nguyệt Vô Phong cau mày, lúc Hoa Nhiễm cho rằng hắn sẽ nói không xinh đẹp thì giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng: “Rất đẹp, là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta gặp qua”.. Nói xong, hắn hôn lên môi của nàng, hơi dùng sức, một tay hắn nâng khuôn mặt của nàng, tay còn lại từ trên cổ của nàng mò xuống, đầu ngón tay khảy nhẹ xương quai xanh, vẫn trượt đến thắt lưng, lúc Hoa Nhiễm có chút ý loạn tình mê, nhanh như chớp, hắn cướp đi vật Hoa Nhiễm giấu phía sau lưng.

“Hả?”. Hoa Nhiễm cả kinh, muốn đoạt lại tập tranh “cung xuân đồ” của cha nàng, lại nghe giọng nói khàn khàn của Nguyệt Vô Phong: “Tập trung một chút chút.”

Vì vậy, Hoa Nhiễm lấy lòng, hai tay ôm trên người của Nguyệt Vô Phong mà Nguyệt Vô Phong không còn nhiệt tình như lúc nảy, lật tập tranh “cung xuân đồ”, con ngươi tối đen, ở trong mắt Hoa Nhiễm, đây là điềm báo nổi giận. Hoa Nhiễm không dám trợn tròn mắt nhìn hắn, chỉ cúi đầu, nhào đầu vào ngực hắn, dụi dụi, buồn bực nói: “Tướng công, đừng tức giận …….. nếu ngươi không thích, ta sẽ không xem……”

Tay Nguyệt Vô Phong đã nắm lỗ tai của nàng, vân vê, nhẹ giọng cười trêu nói: “Chúng ta cùng nhau xem”.

“Cái gì?”. Hoa Nhiễm sững sờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN