Tiểu Khả Ái Cắn Tôi - Chương 11: 11: Nơi Lãng Mạng Mình Cũng Lãng Mạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Tiểu Khả Ái Cắn Tôi


Chương 11: 11: Nơi Lãng Mạng Mình Cũng Lãng Mạng


Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan và Đỗ Bân Bân cùng cào thẻ, sau khi Phó Nhất Ngôn tiến đến, cô liền quay đầu về hướng anh.

Ba người ngồi trước quầy, Hứa Thanh Hoan ngồi giữa, cô đối mặt với Phó Nhất Ngôn, đưa lưng về phía Đỗ Bân Bân.

Anh ta thoạt nhìn khá cô độc, nên ông chủ đến chơi cào thẻ với anh ta.

Hứa Thanh Hoan nhìn Phó Nhất Ngôn, một tay anh chống má, một tay ôm bụng, im lặng như một pho tượng, chỉ có sợi dây kính vàng kim đung đưa.

Vừa rồi không phát hiện, bây giờ mới chú ý đến việc trong quán rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi đáy lòng Hứa Thanh Hoan dâng lên một cảm giác quái dị, cảm thấy hình như anh đang nhìn mình, cô không dám ngẩng đầu, chỉ biết cúi đầu xuống càng thấp, lổ tai dần biến từ màu trắng thành hồng nhạt.

Giọng nói cũng nhỏ, ”Thầy không cào ạ?”
Phó Nhất Ngôn bình tĩnh nói: ”Không cào, đau dạ dày, em cào đi.


Hứa Thanh Hoan nhớ Phó Nhất Ngôn nói anh chán, liền lấy một tờ chưa cào đưa đến trước mặt anh, ”Thầy ơi, thầy chọn đi, em cào giúp thầy cho.


Phó Nhất Ngôn vừa định chọn thì như nhớ đến gì đó, hai tay đút túi, ”Không phải nói sẽ kêu tên đầy đủ à? Sao lại gọi thầy rồi?”
Hứa Thanh Hoan ”A” một tiếng, vò vò lổ tai, ”Hình như có hơi không quen, vẫn gọi là thầy đi.


Phó Nhất Ngôn bắt chéo chân, nhìn lổ tai cô ngày càng đỏ, tâm trạng tốt hất cằm, ”Cảm ơn bạn học, em chọn giúp tôi đi, trúng thì cho em tiền.


Người Hứa Thanh Hoan không mập, nhưng tay lại hơi mũm mĩm, bụ bẫm.

Cô cầm tiền xu lên vừa bẩm lẩm vừa dùng sức cào, ”Trúng mèo, trúng chó, trúng trúng trúng!”
Phó Nhất Ngôn mở miệng cười, ”Bạn học, em còn có thần chú à?”
”Đúng vậy.

” Cô lại lẩm bẩm, ”Trúng cà, trúng cánh gà, trúng trúng trúng!”
Đỗ Bân Bân bên cạnh nghe được, thầm nói còn có vụ này à, anh ta cũng bắt đầu lẩm bẩm, ”Trúng mỹ nữ, trúng bãi cát, trúng trúng trúng!”
Hứa Thanh Hoan: ”Trúng xoài, trúng cam, trúng trúng trúng!”
Đỗ Bân Bân: ”Trúng máy bay, trúng đại bác, trúng trúng trúng!”
Hứa Thanh Hoan không chịu yếu thế, ”Trung Quốc, Trung Quốc, trúng trúng trúng!”
Kết quả, Đỗ Bân Bân thua, anh ta hung hãn nhìn cô, Hứa Thanh Hoan chống hông, vẻ mặt khoe khoang.

Phó Nhất Ngôn lấy mu bàn tay che miệng, cười đến ngực phập phồng.

Không lâu sau, Hứa Thanh Hoan đột nhiên vỗ bàn, nhấc tay hoan hô, ”Trúng rồi! Tám trăm!!”
Mặt Đỗ Bân Bân tái mét, quét mã điện thoại, ”Lần nữa! Ông chủ, đưa hết mấy tấm còn lại đến đây! Tái chiến nào!”
Hứa Thanh Hoan và Đỗ Bân Bân khí thế ngất trời cào hơn một tiếng đồng hồ, Đỗ Bân Bân xui tận mạng, số lần Hứa Thanh Hoan thắng còn chưa bằng số lần anh ta thua, kết quả là Đỗ Bân Bân thua 1250 tệ.

Đỗ Bân Bân bình tĩnh lại, hối hận, ”Đánh cược đúng là không đáy mà, vừa đổ vào là như thác, từ đây xe nhà không trong tay nữa rồi, nếu hỏi xe nhà ở đâu…”
Hứa Thanh Hoan nói tiếp: ”Tất cả cũng chưa trong tay anh hết mà.


Đỗ Bân Bân suýt nữa phun ra một búng máu.

Hứa Thanh Hoan thử hỏi: ”Bạn học Bân Bân, hay là chúng ta đổi một quán khác đi, cậu đừng cào, để tớ cào cho, tớ kiếm lại giúp cậu?”
Đỗ Bân Bân nóng lòng muốn thử, Phó Nhất Ngôn quyết đoán ngăn lại, nghiêng đầu nói với Hứa Thanh Hoan: ”Khuya rồi, em về đi.


Hứa Thanh Hoan vẫn còn lo lắng, ”Vậy thầy về nhà nhớ uống thuốc nha.


”Ừm.

” Phó Nhất Ngôn đưa cho cô một tờ thẻ cào mới, ”Cầm lấy chơi đi, hôm nay cảm ơn em, vốn đau dạ dày không thoải mái, bây giờ vui rồi.


Hứa Thanh Hoan nhận lấy, nhìn thấy dòng chữ ba vạn tiền thưởng siêu to khổng lồ màu vàng lấp lánh trên cùng thì ngửa đầu nhìn vào mắt anh, không hiểu sao lại đỏ mặt, do dự hỏi: ”Thầy ơi, cái bật lửa của thầy bao nhiêu tiền?”
Phó Nhất Ngôn không biết lấy từ đâu ra một cái bật lửa, quơ quơ nhấn lên, đôi mắt phía sau ánh lửa đong đầy ý cười nhìn cô, ”Ba tệ.


”Thật hay giả?”
”Thật, mua trong cửa hàng 2 tệ.


”Vậy thầy chờ một chút.


Hứa Thanh Hoan túi đầu lục lọi đống tiền lẻ trong túi, chắc do đồ trong túi khá nhiều nên cô tìm nửa ngày, mới thấy ba tệ, ”Bán cho em được không?”
Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu thổi tắt ánh lửa, ”Không phải là em nói không cần à?”
Hứa Thanh Hoan trốn tránh, ”Em mua cho ba dùng?”

”Ồ, đúng là… Cục cưng ngoan ngoãn.


Phó Nhất Ngôn đưa tay về phía cô, Hứa Thanh Hoan đặt ba đồng xu vào trong lòng bàn tay anh, đầu ngón tay đụng vào lòng bàn tay, cảm giác thịt lòng bàn tay anh rất mềm, còn nóng nóng nữa.

Cô cười che giấu sự xấu hổ, ”Cảm ơn thầy.


”Đừng khách sáo.


Phó Nhất Ngôn tiến lên một bước, mở túi cô ra, cúi đầu bỏ bật lửa vào.

Khi anh cúi đầu, hai sợi dây bên gọng như vô tình cọ qua lổ tai cô, sau khi để vào thì mỉm cười, ”Cho em.


Lổ tai Hứa Thanh Hoan đỏ ửng, cô kéo túi sách lại, nói tạm biệt với Phó Nhất Ngôn và Đỗ Bân Bân, vừa thấy taxi thì không nói gì nữa, chui vào xe chạy mất.

Đỗ Bân Bân nhìn theo chiếc taxi chở Hứa Thanh Hoan lẫn vào dòng xe cộ, mờ mịt hỏi: ”Rồi, Ngôn ca, cậu bảo tớ đến đây đơn thuần chỉ để trả tiền, hay là?”
Phó Nhất Ngôn nhàn nhạt nói: ”Tớ đau dạ dày.


Đỗ Bân bân: ”Cho nên?”
”Tớ yếu ớt.


”Thì sao?”
”Cào thẻ không được.


Đỗ Bân Bân: ”???”
Phó Nhất Ngôn xoay người rời đi, sống lưng vô cùng thẳng.

Đỗ Bân Bân bỗng nhiên hiểu ra, ”Cậu yếu ớt đến nỗi không cào thẻ được, sáng mai nhất định cô ấy sẽ gửi Wechat hỏi thăm cậu? Ngôn ca, cậu đây là đang giả bệnh tán gái hả?”

Hơn 8 giờ tối, Hứa Thanh Hoan về đến nhà, mẹ Hứa say rượu đang nằm trên giường, ba Hứa mặc tạp dề đứng ở phòng bếp nấu canh giải rượu, Hứa Thanh Hoan lặng lẽ vào phòng, chui vào chăn.

Cô không biết mình bị làm sao nữa, chơi với Đỗ Bân Bân thì không căng thẳng, nhưng chỉ vô tình chạm mắt với Phó Nhất Ngôn thôi đã hồi hộp đến đỏ mặt.

Hứa Thanh Hoan cắn chăn, mở Wechat muốn tâm sự với Lâm Miểu, thấy có một thông báo trong vòng bạn bè.

Một cái like.

… Phó Nhất Ngôn like.

Là bức ảnh năm trước cô đi chơi với chú nhỏ ở Pháp, chú nhỏ chụp ảnh cho cô — Trong ảnh, cô đứng đầu một con đường ở Pháp, quay đầu lại mỉm cười.

Caption là: Chú nhỏ nói mình vô cùng giống con gái nước Pháp, nơi lãng mạng, mình cũng lãng mạng [Thẹn thùng].

Tim Hứa Thanh Hoan đập bình bịch ngồi dậy, sao Phó Nhất Ngôn lại like trạng thái này nhỉ, cái này hình như là một trong những số ít những thứ nữ tính mà cô từng đăng lên.

Hứa Thanh Hoan lại cắn chăn, kích động bỏ chân xuống giường, tức là anh có xem vòng bạn bè của cô đúng không?
Đúng lúc này, thông báo Weibo kéo đến ầm ầm, cô bấm vào xem, trừ ai đó trả lời bình luận của cô ra, còn có một nữ sinh đề cử sách tag tên cô vào, còn có…
E miêu: ”Hai ngày trước hơi bận, vừa mới lên Weibo, cứ gửi đến địa chỉ lúc trước cho tôi nhé, cảm ơn Tiểu Cẩm Lý [Hôn nhẹ].


Hứa Thanh Hoan nhìn chằm chằm biểu cảm [Hôn nhẹ], lổ tai dần đỏ lên.

Cô đột nhiên meo một tiếng, đứng lên đi đến ban công ngồi xổm xuống, mặt đỏ, lổ tai đỏ, cổ cũng đỏ.

Gửi Wechat cho Lâm Miểu.

”Miểu Miểu, hình như tớ đang chân đạp hai thuyền… [Khóc].



Lâm Miểu không trả lời, chắc do đang ở KTV nên không nghe thông báo.

Hứa Thanh Hoan ngồi ở ban công cho gió thổi vào mặt, nhiệt độ cũng dần giảm xuống, đói bụng.

Cô chầm chậm đi đến phòng bếp, ba Hứa đang cắt củ cải, cô ngồi xổm dưới chân ông, cẩn thận túm lấy quần ba mình.

Góc độ này làm ba Hứa nhảy dựng lên, cứ tưởng là chó nên nhấc chân đá ra, làm mông Hứa Thanh Hoan bịch một phát xuống đất.

Hứa Thanh Hoan tê mông, ngơ ngác ngửa đầu nhìn ba mình.

Ba Hứa cầm củ cải, cũng ngơ ngác nhìn cô, ”Ngoan Ngoãn, con đang làm gì thế?”
Hứa Thanh Hoan cả giận: ”Ba đá con!”
Cuối cùng ba Hứa cũng phản ứng lại, cười lớn đỡ cô dậy, ”Con đi không tiếng động, ba cứ tưởng có chó chui vào nhà.


Hứa Thanh Hoan tức giận không đứng dậy, ngồi xổm trên mặt đất, ba Hứa ngưng cười, cũng ngồi xổm xuống nhìn cô, ”Ngoan Ngoãn có việc gì à?”
Hứa Thanh Hoan ngồi xổm suy nghĩ, ngửa đầu nói: ”Con có hơi mơ màng.


Ba Hứa ngồi xếp bằng lại, ”Con nói đi.


”Con đến…” Hứa Thanh Hoan nói: ”Nhà Lâm Miểu có nuôi một con chó nhỏ và một con mèo nhỏ.


Ba Hứa: ”Ừ, rồi sao?”
”Hình như con có hơi thích thích…”
Ba Hứa đứng lên, ”Đừng mơ, không được đâu.


Trong mắt Hứa Thanh Hoan đầy dấu chấm hỏi, ”Tại sao cơ?”
”Năm đó con cũng ngồi xổm xuống chân mẹ con xin như vậy, mẹ con vẫn không cho nuôi, chó mèo đều không được.


”…”
Ồ.

Hứa Thanh Hoan vẫn cảm thấy địa vị của cô và ba cô ở nhà là không giống nhau, liền lặng lẽ đến bên giường mẹ mình, từ phía sau ôm lấy eo bà, hai tay vân vê cái bụng mỡ nhỏ của bà, ”Mẹ ơi, con thích mẹ lắm.


Mẹ Hứa mở mắt, “Con lại muốn làm gì?”
”Không muốn làm gì hết á, nhưng mà mẹ này, có một áo bông nhỏ tri kỷ luôn ở bên cạnh mẹ, còn thích làm nũng với mẹ, mỗi ngày mẹ đều rất vui vẻ đúng không?”
”… Tay con di chuyển lên phía trên làm gì, bỏ tay ra.


”Ồ…”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy khung cảnh này có chút quen mắt, còn có chút không đúng, với lại nhà Lâm Miểu cũng không có chó mèo nữa.

Không còn việc gì, Hứa Thanh Hoan đứng lên đi ra ngoài.

Mẹ Hứa phía sau cô ngồi dậy, ”Đúng rồi Ngoan Ngoãn à, hôm nay mẹ có gặp Kiều Kiều, hình như thân thể thằng bé không tốt lắm, đi Tây Tạng gặp tuyết lở, eo và đầu hình như bị va chạm, nhưng mà bây giờ rất đẹp trai, là loại con thích đó, chắc giống với idol của con lắm…”
Hứa Thanh Hoan cứng ngắc xoay người, ”Anh ta tên là Kiều Kiều?”
Mẹ không cảm thấy cái tên này rất nương pháo* sao???
[*] Nương pháo: Ý chỉ con trai có một vài phương diện nào đó nữ tính, ẻo lả, xăng pha nhớt.

Mẹ Hứa bật cười, ”Chỉ là nhũ danh lúc nhỏ thôi, dì Khuyết của con…”
Hứa Thanh Hoan sụp đổ đến suýt khóc, ”Sau này mẹ còn nhắc đến anh ta trước mặt con nữa, con sẽ trốn nhà đi bụi đó!!!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN