Tiểu Khả Ái Cắn Tôi - Chương 19: 19: Phong Thư Màu Xanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Tiểu Khả Ái Cắn Tôi


Chương 19: 19: Phong Thư Màu Xanh


Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan đã chuẩn bị một học kỳ không để ý đến Phó Nhất Ngôn, nhưng tuần tiếp theo… Anh không đến trường học.

Hứa Thanh Hoan rất tức giận.

Cô đã tìm được địch nhân, sắp xếp xong đại bác, kết quả vừa ngẩng đầu, địch nhân lại biến mất??
Phó Nhất Ngôn không áy náy à, không muốn giải thích à, cứ như vậy mà không đến?
Hứa Thanh Hoan càng nghĩ càng giận, bất tri bất giác, trong đầu đều là Phó Nhất Ngôn.

Anh ở lớp, cô còn có thể hờ hững rồi phát tiết, sao giờ lại không đến?

Một hai ba bốn năm sáu bảy ngày sau, cho đến đợt thi thử hằng tháng đầu tiên, Hứa Thanh Hoan cũng không gặp Phó Nhất Ngôn.

Răng nanh cô cắn vào đầu bút, buồn bực nhìn bài thi.

Tối hôm qua cô hỏi E thần sao lại có người một tuần không đến trường, E thần trả lời cô rằng có thể là bị cảm nên không đến trường.

Bị bệnh à? Đã lớn vậy rồi, bị bệnh thì sẽ không đi học?
… Thật được cưng chiều.

Hứa Thanh Hoan hít sâu một hơi, viết tên, nhưng viết vài nét, không viết ra, mở bút kiểm tra mới phát hiện đã hết mực.

Lần thi này không chia lớp, vẫn thi ở lớp cũ.

Bút Hứa Thanh Hoan hết mực, cô quay đầu muốn hỏi mượn Lâm Miểu, đột nhiên trên bàn có thêm một cây bút hồng nhạt, trên đỉnh là trái tim màu hồng có lông xù.

Hứa Thanh Hoan mờ mịt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Phó Nhất Ngôn.

Anh đến thi thử?
Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu, ”Không cần khách sáo.


Anh lại bỏ lên bàn Hứa Thanh Hoan một quả cam tròn, trên quả cam vẽ một cô gái tay trái chống nạnh, tay phải nắm chặt, trong khung thoại viết ”Cố lên”.

Hứa Thanh Hoan theo phản xạ muốn từ chối cây bút kia, ”Tôi…”
Thầy giám thị cắt ngang, ”Vị bạn học kia làm gì đấy, nhanh nhanh quay về chỗ ngồi đi, bắt đầu cuộc thi.


Hứa Thanh Hoan chớp mắt nhìn cây bút có trái tim hồng nhạt và hai chữ cố lên trên quả cam, không biết tại sao, sự buồn bực lúc nãy đột nhiên như sương mù mà biến mất.

Bóng dáng cao lớn đi qua người, Hứa Thanh Hoan nghe Kim Dần Lộ phía sau cố ý hỏi: ”Bạn học Phó, đi thi cậu cũng muộn, không có gì muốn nói sao?”
Giọng nói Phó Nhất Ngôn trong sạch, ”Đã lâu không gặp?”
Trần Tất Thắng phía sau lại hỏi Phó Nhất Ngôn, ”Sao lâu rồi không đi học?”
”Ừm, bị bệnh một trận, nằm viện truyền dịch.


Hứa Thanh Hoan nghe đến đó thì chớp mắt, không ngờ thật sự bị bệnh, nghiêm trọng đến nỗi truyền dịch trong bệnh viện một tuần luôn á?
Không không, gạt người, nhất định là gạt người, không thể tha thứ cho kẻ trốn liền một tuần được.


Thi Ngữ văn xong, các học sinh đều đi ăn cơm, Kim Dần Lộ hỏi Cận Tu, ”Trưa nay đi đâu ăn đây, tớ muốn ăn gà nướng, cậu ăn không?”
Cận Tu có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Hứa Thanh Hoan ra khỏi phòng học, ”Trưa nay tớ về nhà ăn, lát nữa tài xế sẽ đến đón, cậu đi ăn đi.


Kim Dần Lộ không nghĩ nhiều, vội vã đi mất.

Cận Tu đợi toàn bộ học sinh đi ra ngoài hết mới lấy một phong thư màu xanh từ trong cặp ra.

Là thư tỏ tình cậu ta đã viết trước.

Bây giờ tỏ tình toàn nói trên Wechat hoặc QQ, nhưng Cận Tu cảm thấy chữ cậu ta đẹp, nếu không viết thư tỏ tình thì là bị mù, nên liền đặt bút viết lên bức thư này.

Sau khi viết xong thì cảm thấy ngại, ngại lấy ra nên vẫn luôn để trong cặp, nhưng hôm nay thấy Phó Nhất Ngôn đưa cho Hứa Thanh Hoan cây bút có trái tim hồng thì trong lòng cậu ta liền hiểu, thầm nói tuyệt đối không thể để Phó Nhất Ngôn nhanh chân đến trước.

Cận Tu thật cẩn thận viết ngày hôm nay lên mặt ngoài bức thư, để vào trong ngăn bàn Hứa Thanh Hoan, dùng sách kẹp lại rồi nhanh chóng ra khỏi cửa.

Cùng lúc Cận Tu rời đi, Phó Nhất Ngôn bình tĩnh đi vào từ cửa sau, híp mắt nhìn vào bàn Hứa Thanh Hoan.

Nhìn hai phút, anh lấy sách bài tập của Hứa Thanh Hoan ra, cẩn thận quan sát chữ viết đặc trưng của cô, khép sách lại, xé một tờ giấy, lưu loát viết:.

Đọc tr????????ện ha????, tr???????? cập nga???? _ ???? r ù m ???? r ???? ???? ệ n.

V???? _
”Thật xin lỗi lớp trưởng, tớ đã có người mình thích rồi.

Chúng ta cứ coi như chưa xảy ra chuyện này đi, cậu không nhắc đến, tớ cũng không nói, chúng ta vẫn là bạn tốt.

Viết xong hai hàng chữ, Phó Nhất Ngôn xếp giấy thành con diều hâu không nữ tính tí nào, nhét vào trong ngăn bàn Cận Tu.

Lúc bỏ sách bài tập của Hứa Thanh Hoan lại chỗ cũ, Phó Nhất Ngôn do dự hai giây, cuối cùng vẫn kiên quyết rút phong thư màu xanh ra, nhét vào túi quần.

Phó Nhất Ngôn cứ như suy nghĩ cho Cận Tu, sâu xa gõ vào bàn cậu ta, ”Lo học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước đi.



Ba giờ chiều thi Toán, không ít người trong lớp đã đến lúc hai giờ rưỡi.

Trần Tất Thắng thấy mặt Phó Nhất Ngôn có hơi đỏ, ”Sao vậy? Phát sốt hả?”
Hình như Phó Nhất Ngôn đau họng nên ho nhẹ một tiếng, ”Trong trường có bán bình giữ nhiệt không?”
”Muốn uống nước ấm?”
”Ừ.


”Cậu đừng nhúc nhích.

” Trần Tất Thắng trực tiếp giơ tay lên, vén tóc Phó Nhất Ngôn ra rồi sờ trán anh, ”Fuck, nóng vậy, cậu sốt cao rồi thì phải? Chắc cũng tầm 40 độ ấy chứ?”
Hứa Thanh Hoan vừa mang bình giữ nhiệt vào trong lớp, nghe thấy mấy lời Trần Tất Thắng nói thì ngừng thở, trừng mắt.

Cô nhìn nhìn bàn tay Trần Tất Thắng đang sờ trán Phó Nhất Ngôn, lại nhìn bình giữ nhiệt hồng nhạt của mình, phản ứng nhanh ôm lấy nó, cứ như sợ Phó Nhất Ngôn sẽ mượn bình của mình để uống.

Phó Nhất Ngôn kịch liệt khụ khụ một lát, xua tay với Trần Tất Thắng: ”Không bị sốt, chỉ là hơi khát nước.


Hứa Thanh Hoan ôm chặt bình giữ nhiệt nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, đầu Lâm Miểu ngã lên vai cô, lặng lẽ nói: ”Tớ có nghe ngóng qua, loại người vô duyên vô cớ lại lừa cậu như cậu ta, chỉ có một nguyên nhân.


Hứa Thanh Hoan nhìn chằm chằm bình nước nóng của mình, lực chú ý phân tán, ”Cái gì?”
”Cậu là mì gói.


Hứa Thanh Hoan quay đầu nhìn Lâm Miểu: ”Tớ là mì gói???”
”Ý tớ là Phó Nhất Ngôn muốn ngâm cậu.

Hứa Thanh Hoan trừng mắt: ”Không có khả năng.


”Sao lại không có khả năng, cậu không ý thức được mình lớn lên xinh xắn sao?”
”Không phải.

” Hứa Thanh Hoan vô cùng hiểu mình, ”Tớ đương nhiên biết tớ lớn lên xinh xắn, ba mẹ tớ đều đẹp mà… Tớ nghĩ là nếu cậu ta muốn thì có thể trực tiếp theo đuổi cơ, sao lại phải gạt tớ chứ?”
Lâm Miểu cũng mất phương hướng, ”Cũng đúng, nếu không muốn ngâm cậu, vậy thì tại sao nhỉ?”
Hứa Thanh Hoan lại càng không hiểu được.

Giờ này khắc này, còn một chuyện càng làm cô phiền lòng hơn nữa, đó là tiếng ho khan của Phó Nhất Ngôn phía sau thật sự rất phiền.

Tuy rằng có thể cảm nhận được người đó đang rất cố gắng kiềm chế âm thanh của mình, nhưng trong lớp vẫn nghe vô cùng rõ ràng.

Hứa Thanh Hoan kiên trì nói: ”Cậu ta ho rất đáng ghét, có phải không?”
Lâm Miểu đồng ý, ”Đúng vậy.


Hứa Thanh Hoan bất chấp đưa bình giữ nhiệt cho Lâm Miểu, ”Ho đáng ghét đến thế, vậy Miểu Miểu, cậu giúp tớ đưa nước cho cậu ta đi… Lúc nãy tớ đã rửa sạch ở ký túc xá rồi… Cậu cho cậu ta, để cậu ta uống, uống…”
Bên tai Hứa Thanh Hoan đỏ bừng, dùng sức nói: ”… Uống xong rồi câm miệng, đúng, câm miệng!”
”…”
Cận Tu đi vào lớp, thấy bên tai Hứa Thanh Hoan đỏ bừng đang ghé vào bàn thì tim đập có hơi mau, cậu ta có trực giác rằng, rất có thể Hứa Thanh Hoan cũng thích cậu ta, nên mới ngại ngùng như vậy.

Trở lại chỗ ngồi, Cận Tu tìm kiếm xem có thư trả lời không.

Ba phút sau khi đọc thư trả lời… Mặt xám như tro tàn.


Trống báo hết giờ thi vang lên, Hứa Thanh Hoan còn chạy nhanh hơn ai khác, lấy cặp sách xong liền chạy ra ngoài.

Các học sinh ở tầng trệt đều nhốn nháo chen chúc nhau đi ra ngoài, Hứa Thanh Hoan không đến một mét sáu, như con mèo nhỏ lách trong đám người.

Không chú ý đến khuỷu tay của bạn học phía trước đục ra phía sau, thẳng về hướng trán của cô.

Hứa Thanh Hoan phản ứng chậm nửa nhịp, mắt thấy cánh tay kia đã sắp đến trán mình, thì cánh tay của cô bị người ta cầm lấy kéo về sau nửa bước, tránh khỏi phía trước.

Người kia nhanh chóng lùi ra, âm thanh vô cùng quen thuộc, ”Cẩn thận.


Hứa Thanh Hoan vẫn không nói chuyện với anh, đẩy ra tiếp tục đi về phía trước, người phía sau cũng chầm chậm đi theo cô, lúc cô sắp bị đạp chân hoặc đụng trúng liền túm lấy cánh tay cô rồi buông ra rất nhanh, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng khụ một tiếng, khụ như ruột gan đứt từng khúc vậy.

Đến cửa lầu dạy học, đám người tản ra, bầu không khí loãng biến mất, Hứa Thanh Hoan hít sâu vào một hơi, lại chậm rãi thở ra, thoải mái thêm một ít.

Cô đi xuống bậc thềm, đột nhiên trước người xuất hiện một cánh tay, trong bàn tay cầm một hộp chocolate, ngăn cô lại.

Hứa Thanh Hoan không ngẩng đầu, cũng không nói chuyện, cô biết rằng hộp chocolate toàn tiếng nước ngoài này rất đắt, chú nhỏ cũng từng mua cho cô ăn.

Trên đỉnh đầu là giọng nói dịu dàng, tựa như giọng điệu lần đầu anh giảng toán cho cô, ”Cảm ơn bình nước của cậu, đợi tớ rửa sạch sẽ trả lại sau.


Hứa Thanh Hoan muốn nói ”Tránh ra” và ”Bỏ đi”, nhưng nhớ đến việc không muốn nói chuyện với anh liền xoay người, vòng qua cánh tay đi về phía trước.

Phó Nhất Ngôn không ngăn cô lại, nhưng hình như cô nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, sau đó cặp sách của cô bị người phía sau nhẹ nhàng túm lấy, quay đầu lại nhìn, hộp chocolate đã bị anh bỏ vào cặp cô.

Cô quay cặp ra phía trước muốn trả lại, nhưng Phó Nhất Ngôn đã sải bước đi xa.

”…”
Tức giận.


Ngày hôm sau là thi Tiếng Anh tổng hợp, Phó Nhất Ngôn lại không đến.

Hết một ngày thi, Hứa Thanh Hoan ngồi ở đầu giường nhìn mấy món đồ lộn xộn: Bảy tám trái cam có hình vẽ, năm sáu trái xoài vẽ cô gái chống nạnh, ba bốn quyển sách, hai ba cái CD, một hộp chocolate, một cây bút hồng nhạt.

Bất tri bất giác đã một tháng, không ngờ cô lại nhận được nhiều món quà đến vậy.

Hứa Thanh Hoan che mặt chạy đến ngồi xổm ở ban công, gửi tin nhắn cho E thần.

Tiểu Cẩm Lý: ”Hình như gần đây tên lừa đảo bị bệnh QwQ.


E thần: ”Đau lòng?”
Tiểu Cẩm Lý: ”Không có đâu!”
E thần: ”Giọng điệu này của cậu… Thật ra nếu cậu ta bị bệnh, cậu muốn quan tâm thì quan tâm đi, dù sao cũng là bạn học mà.


Tiểu Cẩm Lý: ”Thật sự là không có QwQ.


E thần: ”Gần đây có ai theo đuổi cậu không?”
Tiểu Cẩm Lý: ”Không có, sao lại hỏi vậy?”
E thần: ”Chỉ muốn nói yêu sớm không tốt, cậu chưa đủ mười tám tuổi đúng không?”
Tiểu Cẩm Lý: ”Sinh nhật của mình là vào đầu tháng ba, kỳ nghỉ đông mới đủ mười tám tuổi!”
Hứa Thanh Hoan nói xong câu đó, đột nhiên nhớ đến cô cũng lừa Phó Nhất Ngôn.

Hôm đó ở KFC nói là sinh nhật cô, còn lừa quà nữa.

Hứa Thanh Hoan ngẩn người suy nghĩ nguyên nhân hôm đó mình nói dối, đột nhiên nhận được một link E thần gửi đến.

”Khiếp sợ! Không xem sẽ hối hận! Lớp trưởng lại dám làm chuyện này với bạn nữ cùng lớp!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN