Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan và Lâm Miểu chăm chú nhìn điện thoại, bỏ qua Phó Nhất Ngôn bên cạnh, hoàn toàn không ngẩng đầu, luyên thuyên nói về E thần và Tiểu Cẩm Lý.
Phó Nhất Ngôn khoanh tay, đầu dựa tường, nhìn theo vóc dáng nhỏ bé của Hứa Thanh Hoan quẹo phải biến mất, anh không nhịn được cười ra tiếng.
Vươn đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi, vừa cười.
Thanh Hoan, Tiểu Cẩm Lý, là một người, à.
…
Phó Nhất Ngôn đẩy cửa quay về phòng bao, tầm mắt đảo qua mẹ vị hôn thê của mình, tay anh che bụng, đi đến trước mặt mẹ mình, cúi người nói nhỏ: ”Mẹ, con đau đầu.
”
Mẹ Phó quay lại nhìn anh từ trên xuống dưới, ”Con trai, con che nhầm chỗ rồi.
”
”Thật, con có chuyện nên phải đi trước.
”
”Không được, nếu con dám đi, mẹ sẽ không đưa hộ chiếu cho con nữa.
”
”Không đưa thì không đưa.
” Phó Nhất Ngôn đứng thẳng lưng, ”Năm nay không ra nước ngoài chơi.
”
”…”
Giọng mẹ Phó mềm xuống, ”Con trai, nể mặt mẹ đi.
”
”Mẹ, con đã nể mặt mẹ lắm rồi.
”
Hai mẹ con ghé tai nhau nói nhỏ, có người hỏi: ”Tiểu Khuyết, có chuyện gì à?”
Khuyết Di cười: ”Không có gì, chỉ là nó hơi không thoải mái, đau đầu, chắc do gần đây học nhiều nên mệt, tuổi trẻ ấy à, nói ít thức đêm một chút thì chẳng chịu nghe.
”
Phó Nhất Ngôn bình tĩnh bổ sung, ”Con ít thức đêm, chỉ là đau đầu thôi, năm kia đi Tây Tạng gặp tuyết lở, eo và đầu đều bị thương nên để lại di chứng…”
Khuyết Di véo eo anh: ”Con trai, không thoải mái thì về nhà nghỉ trước đi.
”
Nếu cứ tiếp tục bịa chuyện thì thằng con này chắc sẽ kể ra trên người nó còn chỗ nào không ổn nữa quá.
Bà véo một lần còn chưa hết giận, lại véo một phen nữa, ”Con trai về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé, lát nữa mẹ về.
”
Phó Nhất Ngôn hoàn toàn không đau, ”Vâng ạ, mẹ chơi vui nhé.
”
Nhã nhặn lễ phép mỉm cười chào tạm biệt với mọi người, mở cửa rời đi.
Lúc đóng cửa, anh nghe có dì cảm thán, ”Tiểu Khuyết, tôi nhớ lúc nhỏ Kiều Kiều mũm mĩm khỏe mạnh lắm mà, sao bây giờ lại gầy đến vậy thế?”
”…”
Mẹ anh: Tiểu Khuyết, Khuyết Di – một người phụ nữ rất muốn con gái, nhưng lại lòi ra thằng con trai.
Kiều Kiều, nhũ danh hồi trước ba tuổi của anh.
Phó Nhất Ngôn tức suýt ngất.
…
Hứa Thanh Hoan và Lâm Miểu cùng quay về phòng bao, thể ủy Kim Dần Lộ đang giúp Cận Tu mở quà, thấy cô đi vào thì gọi, ”Hứa Thanh Hoan, quà nào là cậu tặng đấy?”
Hứa Thanh Hoan chưa lấy được địa chỉ mới của E thần nên rất buồn bực, sau đó lại vui vẻ vì gặp được thầy Phó Nhất Ngôn, thành ra bây giờ mặt rất rối rắm, chỉ về phía một món quà thật dài, ”Này, món quà thông minh nhất vũ trụ!”
Kim Dần Lộ thấy Cận Tu đang che giấu sự mong đợi, khích tướng nói: ”Bạn học Hứa Thanh Hoan à, có thể đừng khoác lác nữa được không?”
”Tớ mà khoác lác ư? Cậu đợi đó, lát nữa lớp trưởng mở ra, nhất định cậu sẽ hâm mộ muốn chết!”
Cận Tu thuận thế dừng lại động tác mở quà trong tay, ”Phải không? Vậy tớ phải mở quà của học ủy trước mới được.
”
Hứa Thanh Hoan sợ lớp trưởng không nhận quà, đi qua đó nhỏ giọng nói: ”Lớp trưởng, cậu mở rồi thì đừng kinh ngạc nhé, cũng đừng cảm thấy ngại khi nhận.
”
Ngũ quan Cận Tu đều mang ý cười, ”Được.
”
Cậu ta thật sự mở quà ra.
Sau khi mở, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Có nam sinh hô, ”Học ủy, cậu mạnh tay dữ!”
Quà của Hứa Thanh Hoan là bàn phím máy tính, ít nhất khoảng 1000 tệ, đa phần nam sinh đều thích.
Hứa Thanh Hoan chống eo cười với Kim Dần Lệ, ”Hâm! Mộ! Đi!”
Nếu cô tặng cho Cận Tu một đôi giày 5000 tệ, Kim Dần Lộ cũng không hâm mộ, nhưng đây là bàn phím máy tính đó, cậu ta không chỉ hâm mộ mà còn chua xót muốn chết.
Kim Dần Lộ trợn trắng mắt, ”Tớ nói này Hứa Thanh Hoan, cậu tặng lớp trưởng món quà đắt như vậy là có ý gì đúng không?”
Hứa Thanh Hoan trừng mắt, ”Tớ có thể có ý gì với lớp trưởng đây? Món quà này tớ không tốn tiền, là trúng trưởng.
”
Nụ cười trên mặt Cận Tu cứng lại.
Hứa Thanh Hoan còn nói, ”Kim Dần Lộ, thái độ của cậu với tớ hôm nay rất không tốt nha, tớ còn trúng một cái tai nghe Beats nữa, vốn định lấy làm quà sinh nhật cho cậu, nhưng bây giờ lại muốn tặng Trần Tất Thắng rồi.
”
Kỳ trước Trần Tất Thăng là bàn cùng bàn của cô, cậu ta nhảy ra hét: ”Tặng tớ hả? Tớ muốn! Mẹ Thanh Hoan ơi, mẹ cần con quỳ lạy tạ ơn không? Mẹ ơi! Con nguyện ý làm con trai của mẹ!!!”
Trần Tất Thăng cao đến tận một mét chín, Hứa Thanh Hoan nhảy lên vỗ đầu cậu ta ba cái, ”Con! Trai! Ngoan!”
Mặt Kim Dần Lộ như mới bị mất mười vạn, biểu cảm như bị táo bón, ”… Bây giờ tôi gọi mẹ còn kịp không?”
…
Ăn cơm uống rượu, Kim Dần Lộ đùa giỡn với bạn thân.
Mọi người gói bánh kem lại, chuẩn bị đến KTV ca hát.
Lúc hai mươi người đứng chờ taxi, Hứa Thanh Hoan cúi đầu chơi điện thoại, thông báo có tin nhắn Wechat.
Phó Nhất Ngôn: ”Có hơi chán.
”
Mắt Hứa Thanh Hoan sáng lên, trả lời: ”Ăn gà không, em đi ăn gà (chơi Pubg) với thầy nhé!”
Phó Nhất Ngôn: ”Không quá muốn.
”
Hứa Thanh Hoan: ”Vậy trò chơi trên Wechat?”
Phó Nhất Ngôn: ”Muốn chơi cào thẻ, có rảnh không?”
Hứa Thanh Hoan: ”Em với các bạn chuẩn bị đi hát, mới ra khỏi cửa QwQ.
”
Phó Nhất Ngôn: ”Nhưng mà tôi chán quá QwQ.
”
Hứa Thanh Hoan nghiêng đầu, nhìn QwQ ở cuối câu, không hiểu sao lại có cảm giác vị thầy giáo này đang bán manh* với mình.
[*] Bán manh: Manh được lấy từ chữ Moe (dễ thương) trong tiếng Nhật, bán manh nghĩa là (cố) ra vẻ dễ thương.
Hứa Thanh Hoan: ”Thật ra em cũng có chút chán, em toàn hát lệch nhịp thôi QwQ.
”
Kim Dần Lộ quay đầu lại xem còn ai chưa đuổi kịp không, đột nhiên nhìn thấy vị thầy giáo lúc nãy nói chuyện với Hứa Thanh Hoan bước ra khỏi cánh cửa xoay tròn.
Cậu ta vì tai nghe Beats, quyết đoán vứt bỏ anh em, muốn một lần nữa trở thành bạn tốt với Hứa Thanh Hoan, bèn chạy đến vỗ vai cô, ”Hứa Thanh Hoan.
”
Hứa Thanh Hoan đang tán gẫu Wechat, không muốn để ý đến cậu ta.
Kim Dần Lộ nói: ”Đừng giận tớ nữa, tớ mới thấy thầy giáo của cậu, cái vị thầy dạy thêm ấy.
”
Cô ngẩng đầu tìm kiếm, ”Đâu?”
Phó Nhất Ngôn bước ra khỏi cánh cửa xoay tròn bằng thủy tinh, Hứa Thanh Hoan vui vẻ nhếch miệng cười đi đến.
Thấy anh ôm bụng, cô như con cá nhanh chóng bơi qua: ”Không phải là thầy thấy chán à? Đau dạ dày hả?”
Phó Nhất Ngôn cau mày, ”Ừ, đau dạ dày.
”
Tất cả bạn học đang chờ xe đều nhìn qua, có nữ sinh hô lên, ”Mẹ ơi đẹp trai quá!”
Lâm Miểu che miệng, ”Áo sơ mi trắng, mắt kính gọng vàng, dây kính tinh tế, cơ thể cao gầy, mẹ ơi!”
Hứa Thanh Hoan muốn đỡ lấy anh, nhưng lại xấu hổ nhìn sang bên cạnh, sau lưng anh, ”Bạn của ba mẹ thầy đâu? Bọn họ không ở đây à?”
”Ừ, tôi tự đi, bọn họ chưa về.
”
Phó Nhất Ngôn nhíu mày, mắt cũng đỏ lên, da anh trắng, càng tôn thêm bộ dạng khó chịu.
Dường như anh đau đến đứng không nỗi, cơ thể hơi nghiêng, Hứa Thanh Hoan nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, ”Em đưa thầy đến bệnh viện nhé?”
”Cảm ơn.
”
Cô quay đầu lại nói với Cận Tu, ”Lớp trưởng, tớ đưa thầy tớ đến bệnh viện, mấy cậu đi chơi trước đi.
”
Cận Tu đứng ở bên đường, cũng cau mày nhìn Phó Nhất Ngôn đầy sâu xa, còn không ngừng đánh giá anh từ trên xuống dưới, Kim Dần Lộ một bên nhìn ra ánh mắt này tên là — ”Nghi ngờ anh ta là tình địch”.
Kim Dần Lộ vẫn chưa nói với Cận Tu người này là ai, bây giờ cậu ta mới như người chủ trì nói với mọi người, ”Anh ấy là thầy của Hứa Thanh Hoan, lợi hại lắm, nhảy lớp rất nhiều, bây giờ đang học năm ba, có phải là nhìn chỉ bằng tuổi chúng ta không? Mọi người muốn học thêm thì có thể tìm anh ấy.
”
Phó Nhất Ngôn: ”…”
Cái lời nói dối này là quả cầu tuyết (càng lăn càng lớn) à, trong lòng anh thầm cầu nguyện khai giảng tuyệt đối đừng chuyển đến trường số 3 của Hứa Thanh Hoan.
Phó Nhất Ngôn yếu ớt gật đầu, ”Đúng vậy mọi người, cần học thêm thì có thể tìm tôi.
”
Các nữ sinh liên tục gật đầu, lấy điện thoại ra muốn thêm Wechat với Phó Nhất Ngôn.
Hứa Thanh Hoan không kịp suy nghĩ, theo bản năng ngăn lại, ”Người ta đang bị bệnh đó, các cậu bình tĩnh một chút đi.
”
Phó Nhất Ngôn nở nụ cười, chỉ một giây.
Cận Tu nhìn vị thầy giáo của Hứa Thanh Hoan thật lâu, nói thầm trong lòng, đẹp trai hơi quá rồi.
Cậu ta hít sâu, chân dài bước lại đây, ”Thanh Hoan, cậu đi chơi với mọi người đi, tớ đến bệnh viện với thầy ấy cho.
”
”A? Cậu biết thầy tớ hả?”
”Không biết.
” Cận Tu nhíu mày nói, ”Nhưng chuyện này không quan trọng.
Tớ sợ một mình cậu không ứng phó được, dù sao thì thầy ấy cao hơn cậu tận một cái đầu mà.
”
Phó Nhất Ngôn mở mắt, nhìn vào mắt lớp trưởng ở đối diện, thấy được bóng dáng của Hứa Thanh Hoan trong mắt cậu ta.
Một lát sau, Phó Nhất Ngôn dời tầm mắt, quan tâm vỗ đầu Hứa Thanh Hoan, ”Em đi chơi với bạn đi, tôi tự đi là được, không cần phiền lớp trưởng của em.
”
”Như vậy sao được?”
Hứa Thanh Hoan lập tức đứng về phía Phó Nhất Ngôn, vẫy tay nói: ”Lớp trưởng, sinh nhật của cậu mà, mọi người cứ đi chơi đi, tớ đi theo thầy đến bệnh viện, hẹn gặp lại nha.
”
Không đợi Cận Tu khuyên lại, cô dìu Phó Nhất Ngôn đi, hỏi anh, ”Thầy cho em xin ít thông tin đi, em hẹn trước cho thầy.
”
Kim Dần Lộ đồng tình nhìn bóng dáng cô độc của Cận Tu, vỗ vai an ủi cậu ta, ”Tớ cảm thấy vị thầy giáo đó của Hứa Thanh Hoan rất tâm cơ, cậu cứ yên tâm đi, một ngày nào đó cậu ấy sẽ nhìn thấu anh ta thôi… Cậu nhiều bàn phím như vậy, cái bàn phím Hứa Thanh Hoan tặng cậu, có thể cho tớ mượn chơi hai ngày không?”
Cận Tu: ”Cút.
”
…
Hứa Thanh Hoan đỡ Phó Nhất Ngôn ngồi vào taxi, không đợi cô hỏi lại thông tin cá nhân của anh, Phó Nhất Ngôn đã lấy kính xuống, tựa đầu vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Hứa Thanh Hoan không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi, ”Tài xế, đến bệnh viện Trung Sơn đi ạ.
”
Phó Nhất Ngôn mở mắt ra, ”Sao lại đến bệnh viện Trung Sơn?”
”Thím Hai của em làm ở bệnh viện Trung Sơn ạ.
”
”…”
Phó Nhất Ngôn nhìn bàn tay đang ôm bụng của mình, ”Không muốn đến bệnh viện, bệnh cũ, đợi một lát là được.
”
Hứa Thanh Hoan tận tình khuyên bảo, ”Bệnh đau bao tử có rất nhiều loại, thầy đừng sợ soi dạ dày, cứ nhịn như vậy là không tốt đâu, có bệnh thì phải…”
Phó Nhất Ngôn nói: ”Lúc nãy em nói giang hồ xưng tụng em là cái gì?”
Hứa Thanh Hoan không hiểu sao đề tài lại chuyển nhanh như vậy, theo bản năng trả lời, ”Giang hồ xưng tụng Tiểu Cẩm Lý.
”
Phó Nhất Ngôn lấy tay che mắt, nhẹ nhàng cười.
”Hay trúng thưởng lắm hả?”
”Đúng vậy.
” Nói đến đây, Hứa Thanh Hoan khoe khoang, ”Hai năm nay vận khí của em vô cùng tốt, tỉ lệ trúng thưởng đến 98%, give away trên Weibo, chơi cào thẻ đều vô cùng may mắn.
”
Phó Nhất Ngôn quyết định, ”Đến nơi chơi thẻ cào gần quán KFC em học thêm nhất đi.
”
”A? Thầy đã như vậy rồi thì phải đến bệnh viện chứ, thẻ cào cái gì.
”
Giọng Phó Nhất Ngôn đầy yếu ớt, lộ ra chút đáng thương, ”Muốn đi.
”
Tài xế hỏi: ”Hai vị bạn học này, đi chỗ nào đây?”
Hứa Thanh Hoan thở dài, đành phải báo địa chỉ nơi chơi thẻ cào.
Khoảng cách có hơi xa, Phó Nhất Ngôn mệt mỏi nhắm mắt, xe quẹo trái nên đầu anh theo quán tính nghiêng về bên phải.
Không đến năm phút đồng hồ, hình như anh đã ngủ rồi, đầu nghiêng, nghiêng đến vai Hứa Thanh Hoan
Cứ như vậy, trán anh dán vào một bên vai Hứa Thanh Hoan.
.