Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 13: Nói anh là tiểu khả ái của em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Tiểu Khả Ái Của Tôi


Chương 13: Nói anh là tiểu khả ái của em


Tống Dịch còn đang cười hì hì nhìn Tiêu Hà bò trên mặt đất, đây là một cảm giác mà anh thấy vô cùng đáng giá, anh đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức đến mức muốn hộc máu của Tiêu Hà, nhưng điều này không quá ảnh hưởng đến bước tiếp theo, dù sao người thật cũng không ở trước mặt anh, đánh thì cũng đánh không đến anh, hì hì.

Anh giơ khẩu AK lên, nhảy tới nhảy lui trước mặt Tiêu Hà.

“Ai nha, A Hà, em thế nào lại không cẩn thận như vầy, sao lại bị người ta bắn gục thế? Có muốn anh kéo em lên không?”

Tai nghe truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tiêu Hà, “Con mẹ nhà anh! Nhanh chân kéo tôi dậy!”

“A Hà, sao em lại hung dữ vậy chứ, người ta sợ đến mức không dám cứu em rồi đây nè! Nếu không như vậy đi, nói anh là tiểu khả ái của em thì anh kéo em lên, thế nào nào.”

Anh dùng một giọng loli ra điều kiện với Tiêu Hà, đồng thời cũng mong chờ Tiêu Hà sẽ đáp ứng mình.

Tiêu Hà làm mặt đen xì ngồi trước bàn máy tính, đôi tay rời khỏi bàn phím và chuột, hoạt động khuỷu tay mình một chút, khớp tay truyền đến tiếng vang thanh thuý, cậu cảm thấy Tống Dịch hết muốn sống rồi chăng.

Cậu nhìn màn hình dần biến thành màu xám, bên tai nghe vẫn không ngừng vang lên giọng loli dò hỏi cậu có được hay không, hoàn toàn không chú ý tới phòng phát sóng trực tiếp đã đột phá 2500 vạn nhân số.

Trừ đám người đang điên cuồng thảo luận, còn có vài tuyển thủ nghe nói Tiêu Hà mang theo em gái vào game liền lân la mò tới.

Trong đó đương nhiên là không thể thiếu Happy – một kẻ thích xem náo nhiệt.

SG-Happy đã phát một làn đạn cao cấp: Trời đất, mẹ nó hôm nay có sấm sét đánh ngang trời à? Hà Thần của tui bắt đầu kéo em gái từ khi nào dzị? Không phải, ổng quen cô em gái này lúc nào thế?

Làn đạn của Happy vừa phát, vài người lắm mồm lại kéo đến.

Thái Tuế Tuế Tuế Tuế: Cái tên nam nhân này quá tàn nhẫn! Hôm nay không chơi game với tui mà lại chơi với em gái nào kìa!

PGD- Chỉ Kiếm: Mấy người có lầm không vậy? Quan trọng là cái tên Tiêu Hà này nè, cậu ta thế mà kéo theo em gái?!

AMGO- Xích: Nhìn thấy mấy ông là tôi an tâm rồi, tôi còn tưởng là tôi vào nhầm phòng rồi cơ, Happy, cái tên này đang làm cái gì thế, đang yêu đó hả?

SG-Happy: Tui làm sao biết ổng đang làm gì? Ổng cả ngày đều ở căn cứ, lòi đâu ra chuyện yêu đương?

Mấy người bắt đầu hàn huyên ở làn đạn, Tiêu Hà nhìn máu của mình sắp thấy đáy, vừa chuẩn bị mở miệng, vừa nghe được giọng loli bên tai nghe vốn vẫn đang dụ dỗ cậu nói thì đột nhiên điên cuồng hét toáng lên.

“A a a a a a a a a, A Hà!! Có người bắn anh! Có người bắn anh! Cứu anh cứu anh cứu anh!”

Tiếng hét chói tai này ngay lập tức làm Tiêu Hà có cảm giác quen thuộc, hình ảnh game lúc này hiển thị cậu đã chết, thế nhưng cậu lại muốn cười, cảm giác phẫn nộ vừa rồi dần tiêu tán mất sau loạt thét lớn của Tống Dịch, thay thế chính là một loại sung sướng đại khoái nhân tâm.

Cậu chuyển chế độ quan sát đồng đội, nhìn Tống Dịch điên cuồng trốn phải chạy trái điên cuồng tránh mấy viên đạn lạc không biết từ đâu bắn đến.

Anh trúng vài phát súng, chỉ còn lại một cột máu cuối cùng, vừa chạy vừa kêu như điên.

“A a a a a a a, A Hà cứu anh, người đâu, cứu mạng……”

Khoé miệng Tiêu Hà không tự chủ cong lên, “Anh không phải giỏi lắm sao? Kêu cứu mạng cái quái.”

Tống Dịch lúc này đã chạy đến đằng sau một đống cỏ khô để phục hồi máu, ý đồ vớt vát sinh mệnh trẻ tuổi của mình, “hu hu hu, A Hà, anh bây giờ phải làm sao đây, anh thấy anh sắp chết rồi.”

“Bên trái bên phải đều có, anh đã sớm bị người ngắm chết rồi, giờ cũng có khác gì cái hộp vuông đâu, như vậy cảm giác của anh là đúng đấy. Nhắc nhở anh một chút, lần sau dùng cảm nhận ấy để tìm đường sống trước khi tôi phát giận.”

Tiêu Hà vừa dứt lời, Tống Dịch thật sự biến thành một cái hộp vuông vức.

“Hu hu hu, anh không bao giờ, A Hà anh sai rồi, anh không nên thử đến gần mấy thứ nguy hiểm nữa……”

“Từ từ, không phải là thử, mà là tìm chết.”

Hai người rời khỏi rồi tiến vào trận kế, 60 giây chờ đợi, Tống Dịch đều tỏ sự sám hối đối với việc vừa rồi xảy ra, hơn nữa còn bảo đảm với Tiêu Hà mình sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Nhưng Tiêu Hà ngay một chút phản ứng cũng không, sau khi hai người lên máy bay, anh vẫn hướng đến Tiêu Hà biểu thị thái độ của mình, “A Hà anh thật sự không dám nữa, A Hà em phải tin tưởng anh, anh…… anh cũng sẽ không kêu nữa, em không thích, chúng ta nhảy đâu đây nhỉ, A Hà em để ý đến anh một chút đi, oa! A Hà em sao không đợi anh mà đã nhảy rồi thế! Hức! Khóc rồi đây này, em vứt bỏ anh, em là cái tên nam nhân vô tình.”

Mà cái tên nam nhân vô tình Tiêu Hà này giờ đã tắt nút loa và nhảy xuống thành G, hơn nữa còn đã giết chết hai đội hai người.

Vừa loot đồ thì thấy làn đạn xoát qua: Hà Thần đừng tắt âm! Tui muốn nghe chị gái kia sám hối

Lúc này mới mở âm ra, anh ta vẫn rầm rì như cũ, giống như một đứa nhỏ đáng thương bị người vứt bỏ, vừa rầm rì vừa mắng Tiêu Hà, là cái tên đàn ông vừa vô tình vừa táo bạo.

Tiêu Hà nghe xong vài câu, phát hiện từ ngữ của anh thay đổi khá nhiều, các loại câu kịch cợt nhả cũng từ câu này kéo sang câu khác.

Đại khái nghe tầm 2 phút sau, anh đều không có xu hướng dừng chửi, điều này làm Tiêu Hà phục sát đất.

“Miệng của anh là Gatling* à?”

*: Còn được gọi là súng nòng xoay. Có loại đạt kỷ lục bắn 6000 phát đạn/phút

Tống Dịch hừ một tiếng, nói: “Đúng vậy! Thịch thịch thịch thình thịch! Em đã chết rồi.”

……

Tiêu Hà lựa chọn tiếp tục trầm mặc.

Trong đống làn đạn trắng xuất hiện một làn đạn cao cấp.

Thái Tuế Tuế Tuế Tuế: Sao đột nhiên tui cảm thấy em gái này rất đáng yêu nhỉ?

SG- Happy: Tui chụp hình rồi, lát nữa sẽ đưa cho Hà Thần xem, Tuế Tuế cậu tốt nhất là mau biếu tui một hộp cơm và một con vịt quay đi!

AMGO- Xích: Happy cậu quá khốn nạn, tôi cũng chụp hình rồi, Tuế Tuế tôi muốn ăn Cơm cải mai úp thịt.

PGD- Chỉ Kiếm: Trời, thật nông cạn, với thân phận đã từng là đồng đội của Tuế Tuế, tôi sẽ không giống như mấy người đâu, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện uy hiếp đến huynh đệ.

Một loạt làn đạn này lập tức thu hút lực chú ý của người xem, trong nháy mắt toàn màn hình chỉ chạy qua câu: Đau lòng Tuế Tuế

Tiêu Hà lúc này nhìn thoáng qua làn đạn, “Đau lòng Tuế Tuế? Cậu ta làm sao vậy?”

—— Hể! Hà Thần của tui hỗ động với làn đạn kìa!

—— Quả nhiên Tuế Tuế mới là quan trọng nhất trong lòng Hà Thần?

—— ha ha ha ha ha ha, Tuế Tuế, bọn tôi giữ không nổi anh rồi

Tống Dịch cũng nhìn thoáng qua làn đạn, “Hừ hừ, vì sao không ai đau lòng cho tôi vậy, có ai rủ lòng thương với một tiểu đáng thương bị A Hà vứt bỏ không?”

Tiêu Hà bên này vừa giết hai đội vừa nói, “Anh không phải tiểu đáng thương, anh là tên diễn tinh, không đáng được thương hại.”

—— Đau lòng chưa, Hà Thần của tui có thể nói là đã làm trái với từ điển của thẳng nam rồi

—— Hú, em gái không phải thương tâm đâu, có bọn tui đau lòng giùm mà

—— Hà Thần cứ như vậy thật sự không sợ mất chị gái ấy sao?

—— Tôi thì thấy không sai tẹo nào, Hà Thần nói rất đúng, chị gái này diễn hơi bị nhiều rồi

—— Lúc trước còn cảm thấy rất đáng yêu, giờ thì thấy cổ như kỹ nữ vậy

Trong thời gian ngắn, bao nhiêu làn đạn có tốt có xấu, thích hay không thích đều sôi nổi tỏ thái độ.

Làn đạn giờ này nổ tung trời, Tiêu Hà lại không quá chú ý đến làn đạn, vừa diệt xong một đội liền mở bản đồ nhìn qua vị trí của Tống Dịch.

Toàn bản đồ giờ đây chỉ còn 41 người, mà Tống Dịch ở cách cậu vạn dặm lại may mắn không tổn thương gì, đúng là làm Tiêu Hà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cậu nhìn một vòng, phân tích xem vòng bo lát nữa sẽ thu ở đâu rồi đánh dấu trên bản đồ một vị trí, “Tập hợp ở vị trí màu xanh.”

Tiếng Tống Dịch nghe như đáp lời nhưng lại không nói gì, Tiêu Hà không nghe được câu trả lời liền mở bản đồ nhìn qua vị trí của Tống Dịch, cậu nhặt một cái xe, chạy đến điểm xanh kia.

Tiêu Hà cũng không nói nữa, hai người nhất thời im lặng, cả phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức rơi vào trạng thái an tĩnh.

Lúc này làn đạn lại bắt đầu, điên cuồng đánh dấu chấm hỏi.

——???????? Sao đột nhiên không nghe thấy gì nữa vậy? Tai nghe tui hỏng rồi sao?

—— Tôi cũng nghi là tai nghe tôi hỏng rồi, tôi vừa mới thoát ra đi xem qua các phòng khác, vẫn có tiếng mà

—— Lắm chuyện, BGM điếc chứ còn gì nữa

—— Ha, có vài người không biết đến đây xem trực tiếp hay vì cái gì? Tiếp tục mắng đi chứ, người ta hiện giờ không nói, Hà Thần cũng không nói, các người tự biểu diễn đi

—— Không thích cổ thì đã làm sao chứ? Lại không phải tới xem cổ, dù cho Hà Thần chẳng nói cái gì thì tôi cũng thích xem, không hiểu mấy người mang tâm thái gì đến xem nữa

Bên trong làn đạn tràn ngập mùi thuốc súng, quản lý kênh cũng vội vội vàng vàng làm cho xong việc xem xét làn đạn trên kênh.

Tiêu Hà cùng Tống Dịch thành công tập hợp ở điểm xanh, chẳng qua Tống Dịch lúc này đã có thể dùng từ ‘thảm thương’ để hình dung.

Trên người cũng chỉ có một bình bom khói, 5 cái bandage, căn bản là không biết anh đã làm gì để tồn tại đến tận lúc này.

Tiêu Hà lúc này mang M4 full trang bị cho anh, sau đó lại chia cho anh chút đồ hồi máu.

Sau khi anh nhặt đồ rồi thì liền dùng giọng khe khẽ nói với cậu, Tiêu Hà lại căn bản không nghe rõ anh nói cái gì.

Sau đó không quá hơn mười giây cậu nhận được tin nhắn Wechat của Tống Dịch.

Syiiii: Giọng anh có chút đau, (?_?)

Tiêu Hà nhìn qua 6 điểm, sau đó gửi lại một câu: Vậy câm miệng

Tống Dịch thật sự ngoan ngoãn ngậm miệng, gắt gao đi theo sau Tiêu Hà, giữ khoảng cách với cậu tuyệt đối không vượt qua năm thước, ngay cả một hòn đá nhỏ đằng sau cũng được anh giữ một khoảng đủ.

Rất nhiều lần Tiêu Hà muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì, mang theo một con bù nhìn lớn vượt qua chướng ngại vật thuận lợi ăn gà.

Kết cục sau đó, Tống Dịch trực tiếp rời khỏi trò chơi và YY, Tiêu Hà còn đang định hỏi anh sao đột nhiên lại thoát đội, đối phương đã nhanh chân nhắn cho cậu tin nhắn.

Syiiii: 9h50 rồi, em nên đi nghỉ ngơi đi

Giữa một màn hình đầy dấu hỏi chấm có một quà tặng nổi lên.

Tuyệt thế tiểu khả ái của A Hà tặng 10 đại Hoàng Tranh.

Tiêu Hà không gửi lời cảm ơn đến người tặng quà tặng này, chỉ nói với người ở phòng phát sóng là tắt phát sóng, chúc ngủ ngon, rồi đóng lại giao diện.

Sau đó cậu xoay cho Tống Dịch đồng tiền 1w, Tống Dịch lại không nhận.

Achelous: Về sau đừng tặng, tôi không thích

Syiiii: Vì sao người khác tặng lại được còn anh thì không chứ? Ghét anh à?

Tiêu Hà cũng không phải có ý đó, cũng không biết nói như thế nào mới ổn, tổ chức lại trật tự ngôn ngữ cả buổi, lúc này mới nhắn lại.

Achelous: Không phải ghét, tôi mang anh đi chơi game không cần anh tặng quà gì hết.

Tống Dịch đợi nửa ngày mới nhận được một lời nói có thể gọi là tốt như vậy.

Anh nhanh chóng đánh chữ: Nếu không chê thì tại sao lại không cho anh tặng?

Còn chưa gửi đi đã nhận được một tin nhắn.

Achelous: Anh không phải là lão bản. (R9: Ý ẻm là: Anh là người yêu em *3^))

Tuy rằng lời có chút cứng nhắc, nhưng Tống Dịch vẫn hiểu được ý của Tiêu Hà là gì.

Bên môi kéo lên ý cười, dưa tay xoá đi dòng tin nhắn vừa đánh, thay vào đó là mấy ký tự moah moah.

Quán quân thế giới nổi tiếng lạnh nhạt táo bạo, cũng có một mặt đáng yêu vậy sao?

Hoàn chương 13

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN