Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 30: Tiêu Hà giỏi nhất thế giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Tiểu Khả Ái Của Tôi


Chương 30: Tiêu Hà giỏi nhất thế giới


Sau mấy ngày, Tiêu Hà rốt cuộc không còn đề nghị để Tống Dịch dùng ngụy âm nói chuyện, thậm chí còn không cho anh mở mic ở kênh để nói.

Tống Dịch cảm thấy cậu trở nên càng ngày càng trầm mặc, hơn nữa lúc bắn người ta cũng tàn nhẫn hơn, cậu biết Tiêu Hà có lẽ là vì chuyện anh đùa giỡn người khác nên không vui.

Anh và Tiêu Hà hàn huyên rất nhiều lần, bảo cậu đừng để trong lòng, hơn nữa mắng đi mắng lại, cũng không đến mức ăn phải cái gì để mệt người, Tiêu Hà chỉ đáp ứng cho có, nhưng hành động rõ ràng là không tiếp nhận.

Tống Dịch thở dài, Tiêu Hà đúng thật là gân guốc, cũng chỉ có thể do anh khởi xướng, hai người nói vài câu rồi tắt video kết nối.

Tiêu Hà trò chuyện xong thì đi lấy một cốc nước, vừa thấy bọn Happy đang không huấn luyện, mà là đang ở tầng hai vừa dọn đồ vừa nói chuyện vui vẻ.

“Làm gì thế?” Tiêu Hà hỏi một câu.

Miên Phong đã dọn đồ xong, trả lời cậu, “Tiêu đội, bọn em đang chuẩn bị đồ đạc để hai ngày nữa đi sân chơi Triển Tử một chuyến.”

“Nghiêm ca không nói với cậu à? Triển Tử tổ chức hoạt động, mời mấy đội ngũ đến để thi đâu, AMGO cũng đi, có vài đội ngũ chưa nghe tên bao giờ, có thể là đội mới đấy.” Happy nói.

Tiêu Hà tỏ vẻ cũng không có gì, Happy đi lên vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Cậu luôn không thích đến mấy chỗ tấp nập đông người, Nghiêm ca biết nên mới không nói, hơn nữa không phải cậu cũng phải phát sóng trực tiếp à.”

Tiêu Hà xác thật không thích những nơi như vậy, cảm thấy không sao cả, cùng bọn họ nói hai câu, bảo bọn họ không cần phải huấn luyện, uống nước xong thì trở về phòng mình.

Buổi tối vẫn phát sóng trực tiếp như thường, đợi đến hai ngày sau, cậu đóng phát sóng trực tiếp, Tống Dịch cùng cậu gọi video, hơn nữa anh còn nói, “A Hà, ngày mai không thể cùng nhau chơi game rồi.”

Tiêu Hà hỏi anh, “Phải đi công tác à?”

Tống Dịch thay đổi tay cầm di động, “Cũng không tính là như vậy, tại gì đoàn đội anh gần đây tham gia phối âm cho cho một game của bên Triển Tử, mấy diễn viên phối âm đều tham gia hết.”

Tiêu Hà vừa nghe, liền nhớ đến việc Happy nói về Triển Tử, cậu hỏi Tống Dịch một câu, “Có phải anh sẽ đi Triển Tử ở W thị không?”

Tống Dịch khá kinh ngạc, hỏi cậu, “Thế nào lại biết hay vậy?”

Tiêu Hà liền đem chuyện đội ngũ của cậu sẽ đến đó biểu diễn kể cho anh nghe.

Tống Dịch vô cùng sung sướng hỏi, “Em cũng sẽ đi phải không?”

Tiêu Hà suy nghĩ vài giây, “Không đi, vẫn chưa lên kế hoạch cho em.”

Tống Dịch ở bên kia màn hình thể hiện biểu cảm thất vọng, “Còn tưởng là sẽ được gặp em đó.”

Tiêu Hà cũng không an ủi mà cũng không trả lời, cậu bảo anh nghỉ ngơi sớm rồi tắt video.

Trò chuyện xong, Tiêu Hà suy nghĩ thật lâu, định đi tìm Chu Nghiêm, lại nhận ra Chu Nghiêm đã đến chỗ của Trì Phỉ.

Vì vậy chỉ có thể gọi điện cho anh.

Người nhận điện thoại là Trì Phỉ, giọng điệu có phần bực bội, “Hơn 10h rồi không ngủ đi còn gọi điện làm gì!”

Tiêu Hà cũng không nghĩ nhiều, “Tôi tìm Nghiêm ca.”

Trì Phỉ thấp giọng mắng hai câu, Tiêu Hà không nghe rõ, một lát sau Chu Nghiêm mới nhận điện thoại, hỏi cậu có chuyện gì.

Tiêu Hà hỏi anh về lịch tham bên Triển Tử ngày mai.

Chu Nghiêm vừa nghe đã biết tâm tư của cậu, hỏi, “Chú muốn đi?”

Tiêu Hà im lặng một lúc, mới nói, “Không, hỏi một chút.”

Chu Nghiêm cảm thấy cậu nhất định là muốn đi nên mới hỏi như vậy, bằng không đã hơn 10h rồi sao còn gọi điện cho anh.

Chu Nghiêm tuy rằng không rõ vì nguyên do gì mà cậu lại đột nhiên có hứng thú với việc tham gia Triển Tử, nhưng vẫn không hỏi, “Như vậy đi, bây giờ anh đặt một vé máy bay cho chú, buổi sáng chú đi cùng bọn Happy đến sân bay, ở đây anh còn có việc, không thể nói chuyện với chú được.”

Không đợi Tiêu Hà nói tiếp, Chu Nghiêm đã tắt điện thoại.

Tiêu Hà nhìn di động vài giây, sau đó tủ quần áo của mình ra, yên lặng lấy đồ mà mình sẽ mặc để bên ngoài, sau đó cầm lấy đồng phục SG đặt cạnh nhau.

Buổi sáng ngày hôm sau, cậu xuống dưới chờ bọn Happy xuống lầu.

Vừa đi xuống cầu thang vừa ngáp, đám Happy vốn đang thều thào buồn chán vì dậy sớm, nhìn thấy cảnh tượng này liền tỉnh cả ngủ.

“Ủa ủa? Hà Thần, hôm nay đột nhiên mặc đẹp như vậy không phải là đi kết hôn đó chứ?” Happy dùng sức xoa xoa đôi mắt.

Tiêu Hà bình tĩnh ăn hết cơm sáng, hỏi bọn họ, “Tôi mang theo đồng phục đội có được không?”

Miên Phong chưa hiểu cái gì, còn định hỏi.

Thế nhưng Happy rất tinh ý, lập tức phản ứng lại, “Mang theo! Sao lại không mang theo chứ! Giờ tốt xấu cũng là nhân viên ngoài biên chế, mặc đồng phục của đội thì đã làm sao nào, gì mà quá phận!”

Thu Dương đáp lại: “Đúng đúng đúng, mang theo đi! Sao lại không mang chứ! Đúng rồi, đợi chút, tôi lên lấy chút đồ cho anh!”

Nói xong anh chàng chạy vội lên lầu.

Miên Phong tự giác cầm bát đũa lên, sau đó lấy cho mỗi người một bát.

“Tiêu đội, anh cũng phải đi Triển Tử à?” Miên Phong vừa uống vừa hỏi.

Tiêu Hà ừ một tiếng, “Đừng lấy chuyện tôi muốn đi kể ra ngoài..”

Mộc Mộc và Happy ra hiệu OK, “Biết rồi, đến lúc có nhiều người vây đến thì Nghiêm ca còn phải tìm biện pháp đi cứu cậu.”

Lúc đang nói chuyện thì Thu Dương và Điền Dã đi xuống, Thu Dương cầm lấy một túi đồ nhỏ chưa mở đưa cho Tiêu Hà, “Tiêu đội, phòng trừ trường hợp có nhiều người thì cầm lấy này.”

Tiêu Hà vừa nhìn liền cầm lấy, là một chiếc khẩu trang, cậu nói cảm ơn với Thu Dương, Thu Dương ngồi xuống vừa húp cháo vừa xua tay, tỏ vẻ cậu quá khách khí rồi.

Điền Dã không ngach nhiên, “Không phải rất ghét mấy kiểu thế này sao? Thế nào lại đột nhiên muốn đi?”

Tiêu Hà nhìn khẩu trang, “Người có tuổi nên muốn ra ngoài một chút.”

Một câu này khiến phần đa người đang húp cháo lập tức sặc, đều giơ ngón trỏ lên tỏ vẻ lý do này của cậu thật sự rất có lực sát thương.

Đoàn người sau khi ăn cơm sáng xong, tất cả đều mặc đồng phục lên rồi lên đường ra sân bay.

Đồng phục của Tiêu Hà bị Điền Dã cầm theo, nói là đặt ở chỗ của cậu, để tới Triển Tử rồi xem tình hình ra sao.

Cậu không có gì ý kiến, lên xe liền nhắm mắt dưỡng thần.

Thời điểm Chu Nghiêm nhìn thấy cậu ở sân bay, ánh mắt anh đưa lên đưa xuống đánh giá một lượt.

Chu Nghiêm thấy cậu hôm nay mặc một chiếc áo len đen bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dáng dài màu đen, thoạt nhìn không khác gì siêu mẫu.

“Mặc đẹp như vậy đi gặp tình nhân à?” Chu Nghiêm hỏi cậu.

Tiêu Hà cũng không phủ nhận, còn ừ đáp lại.

Chu Nghiêm sửng sốt, ngay sau đó mới phải ứng lại, “Thảo nào, anh còn đang tự hỏi sao đột nhiên chú lại muốn đi đến cái sự kiện giống như ở Triển Tử chứ, nửa ngày hoá ra mới biết là đi gặp tình nhân, việc chú đi hôm nay, Tống Dịch có biết không?”

“Không biết.” Tiêu Hà thật thà trả lời.

Chu Nghiêm vỗ vỗ bờ vai của cậu, “OK, anh đây giữ bí mật cho, đã có đồ nguỵ trang để không bị phát hiện chưa?”

Tiêu Hà gật đầu, Chu Nghiêm dựng ngón cái cho cậu rồi đi làm thủ tục.

Mấy người bọn họ ngồi ở một chỗ chờ, Tiêu Hà ngồi ở bên kia, hơn nữa đã đeo khẩu trang lên, ở sân bay đã có nhiều người nhận ra được đồng phục của SG, hơn nữa còn có người đi Triển Tử để xem biểu diễn cũng đến xin chữ ký họ.

Chu Nghiêm làm xong thủ tục, đưa theo người đi đăng ký cùng trở về, Tiêu Hà đi ở cuối cùng, giữ một khoảng cách với họ.

Sân bay có quá nhiều người, bọn Happy lại dễ hấp dẫn mọi ánh mắt, trên cơ bản không gì khó chú ý đến họ.

Sau khi lên máy bay, chỗ ngồi của cậu cũng cách đó khá xa, vẫn không có ai chú ý đến.

Cậu nhắm mắt lại dưỡng thần, nghe thấy một vài người đến Triển Tử xem đang nhỏ giọng bàn luận.

“Tự nhiên lại được ngồi cùng chuyến với SG! Tôi chết mất! Hạnh phúc quá luôn! Miên Phong thật đáng yêu quá! Chộ ôi! Cậu ấy sao có thể đáng yêu vậy nè!”

“Có thể được nhìn thấy toàn bộ thành viên SG ngồi với nhau đúng là hạnh phúc quá! Tiếc là không nhìn thấy Hà Thần! Hà Thần không phải còn đang ở căn cứ sao? Vì sao anh ấy lại không đi chứ?”

“Ây nha, Hà Thần vẫn luôn không thích chỗ đông người mà, giờ có thể nhìn thấy anh ấy phát sóng trực tiếp là đã vui lắm rồi.”

“Trời ạ, thầy Tống cũng đi đó, anh ấy chẳng lẽ không đi?”

“Ai, ngày hôm qua tôi còn thấy có người có nhiều người bình luận dưới Weibo của anh ấy hỏi Hà Thần có đi không, thầy Tống nói Hà Thần không đi, đáng tiếc thật đó, không thể nhìn hai người họ đứng chung một khung hình.”

“Tôi còn đang hiếu kỳ không biết lúc Hà Thần và thầy Tống ở cùng nhau có phải cũng sẽ hung dữ vậy không nè, ha ha ha ha.”

“Tôi cũng rất tò mò, nhưng mà, chúng ta cũng đâu có không biết, hy vọng acc clone của thầy Tống sẽ luôn kể về chuyện hằng ngày, hơn nữa tôi muốn nghe cái loại ngọt ngọt kia cơ.”

Tiêu Hà nghe vậy mới biết Tống Dịch hay dùng acc clone đăng bài kể về câu chuyện hàng ngày của hai người, cậu còn nghiêm túc nghĩ xem hai người họ hàng ngày sẽ làm gì, chơi game sao?

Cậu không suy nghĩ được gì, bản thân thì nằm lăn ra ngủ.

Lúc tỉnh lại cũng do thông báo nhắc nhở của máy bay, cậu đưa tay xoa mắt, ngồi phát ngốc một lúc mới xuống.

Triển Tử đưa xe đến đón họ, bọn họ lên xe trước, đợi mấy đội ngũ nữa đến là sẽ xuất phát.

Tiêu Hà tìm một chỗ dựa cửa cổ, cúi đầu xem acc clone của Tống Dịch trên weibo.

Bên trong đại đa số là những hình ảnh chụp màn hình nhắn tin trên Wechat.

Nhìn tổng thể đều là anh nói nhiều, còn cậu thì chỉ có vài tin nhắn.

Cậu click vào liền thấy rất nhiều bình luận.

—— Hà Thần thật là lạnh nhạt, anh nói nhiều như thế mà anh ấy chỉ reply lại có mấy chữ

—— Cái này…… cứ có cảm giác như Hà Thần không thật sự thích A Dịch vậy, cũng không phải nghi ngờ gì, nhìn hình chụp là biết, thật sự làm cho người ta có cảm giác như thế, thích một người, hẳn là nên tìm đề tài rồi nói chứ, Hà Thần nhắn lại ít như vậy, tui cảm thấy ảnh lạnh lùng quá mức

—— thật sự rất thích A Dịch, tui cũng nhiệt tình chúc hai người ở bên nhau, nhưng mà xem mấy bức ảnh này, tui lại thấy Hà Thần không hề thích A Dịch nhiều bao nhiêu, hơn nữa anh ta trước nay cũng không qua lại gì với A Dịch trên weibo, rõ ràng lúc phát sóng trực tiếp tốt như vậy, vì sao khi nhìn những chi tiết nhỏ ấy, lại cảm thấy hụt hẫng thế chứ

Dưới những bình luận ấy đều có bình luận trả lời của Tống Dịch.

“A Hà cậu ấy tốt lắm, đối xử với tôi cũng rất tốt, chỉ là cậu ấy không giỏi biểu đạt tâm ý thôi.”

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, chúng tôi bây giờ rất tốt.”

“Mọi người phải tin tưởng cậu ấy chứ, cậu lấy là Tiêu Hà giỏi nhất thế giới đấy.”

Tiêu Hà giờ đây đột nhiên muốn gặp Tống Dịch.

Chỉ là muốn nhìn anh, muốn ôm lấy anh.

Tiêu Hà cũng biết bản thân vừa khô khan vừa không thú vị, tính tình vừa táo bạo lại vừa không biết cách giao thiệp, dựa vào cái gì lại có thể khiến người ôn nhu như Tống Dịch thích như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN