Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 33: Em bước đi trong lòng anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Tiểu Khả Ái Của Tôi


Chương 33: Em bước đi trong lòng anh


Tiêu Hà nhìn nơi đây trở nên vắng vẻ mà phát ngốc, không phải cậu đã bảo anh là phải chờ cậu sao, vì cớ gì mà bây giờ lại không thấy đâu thế.

Nhân viên của game Giai Điệu Trái Tim nhìn Tiêu Hà mấy lần, do dự một hồi, cuối cùng vẫn bước lên chủ động hỏi, “Anh tìm thầy Tống có đúng không?”

Tiêu Hà lúc này mới lấy lại tinh thần, cậu đưa ánh mắt sang nhìn người nhân viên, gật đầu với cô một cái.

“Thầy Tống có lẽ đã sang Triển đài bên cạnh tham gia hoạt động, anh có thể sang đó tìm anh ấy, hoặc là cũng có thể ở chỗ này đợi một lúc, chúng tôi……”

Nhân viên công tác nói còn chưa nói xong thì đã bị Tiêu Hà đánh gãy, “Cảm ơn, Triển đài ở đâu? Để tôi đi tìm anh ấy.”

Nhân viên công tác chỉ cho cậu hướng đi, sau đó hướng dẫn cậu nên đi đường nào.

Tiêu Hà cảm ơn lần nữa rồi đi theo lộ tuyến mà người đó chỉ cho, rất nhanh sau đó cậu nhìn thấy một khu khá lớn, ở khoảng cách không xa, cậu còn thấy Tống Dịch đang đứng trên đài cùng vài người, trên tay cầm một tờ giấy, có lẽ đây là diễn lại khung cảnh lúc phối âm.

Người trên đài rất nhiều, ba tầng ghế ngồi đều đầy người xem.

Nhìn thời gian thì có lẽ sắp kết thúc, người chủ trì lại bắt đầu một phân đoạn nữa.

“Gần đây nổi lên hiện tượng thổ lộ lời âu yến, không biết bốn vị đây có thể chia sẻ vài lời được không?”

Dưới đài có người gọi tên Tống Dịch, cũng có người gọi tên diễn viên phối âm khác.

“Các bạn fan có lẽ rất hiểu biết các vị rồi, không biết có ai phối âm cho một người trong nhóm nam chính Giai Điệu Trái Tim có thể thổ lộ một lời âu yếm dành cho fan không, coi như là phúc lợi?”

Lục Uyên đứng bên cạnh hào phóng cầm microphone, cậu trầm tư một hồi, vừa mở miệng đã khiến cho đám đông phía dưới gào thét ầm lên.

“A a a a a a! Tôi chết đây! Lục Uyên Lục Uyên! Câu này thật là ngọt! Lại một câu nữa đi!”

“Em còn muốn nghe!! Lục Uyên, chồng ơi nữa đi! Nói thêm một câu cho em nữa!”

“Quỳ cầu xin bên nhà đài cắt câu này đi nha, để tui mang về làm nhạc chuông điện thoại!!”

Tiêu Hà nhìn đám đông ở phía trước đang điên cuồng, dừng bước, khẽ nhíu mày, cảm thấy anh vẫn nên đứng ở yên một chỗ sẽ tốt hơn.

Microphone cuối cùng truyền đến tay Tống Dịch, Tống Dịch cầm microphone, không biết suy nghĩ cái gì đột nhiên cười một chút, thanh âm nghe mà muốn chết, chọc cho đám người bên dưới hò hét ầm ĩ.

“Ừm…… lời yêu đương tôi không thường xuyên nói, duy nhất có một lần muốn nói, kết quả là thất bại không thể nói ra được……”

Dưới đài nghe vậy liền vang lên trận cười.

“Ha ha ha ha ha ha ha, lần đó tui chứng kiến nè, Hà Thần thật đúng là tuyển thủ tư duy thẳng nam thẳng đuột.”

“Cười nội thương rồi, các chị em à, cho các cậu biết hôm mấy lần phát sóng trực tiếp của đôi phu phu nhà A Dịch nè, Hà Thần gian ác ít nói, A Dịch cũng chẳng khoái gì đâu, mỗi ngày đều cười như điên trong phòng phát sóng trực tiếp đó.”

“A Dịch! A Dịch! Hà Thần hôm nay tới nha! Anh gạt bọn tôi rồi!”

Thanh âm dưới đài nhanh chóng an tĩnh lại sau khi người chủ trì đưa tay làm động tác yên lặng.

Tống Dịch lúc này cười đẩy mắt kính, anh thu ánh mắt lại khỏi người dưới đài, thói quen liếc nhìn về phía xa, lại phát hiện khoảng cách không đến 20m kia, đám người đang di chuyển, có một người con trai mặc áo khoác đen vẫn đứng đó, ánh mắt đặt tại trên người anh.

Nháy mắt sau khi đối mặt với ánh mắt ấy của Tiêu Hà, Tống Dịch rõ ràng cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng, người con trai ít nói cả trong cuộc sống hằng ngày lại dùng hành động thực tế nhất để khiến tim anh đập mạnh không thôi.

Trong trò chơi, ngoài trò chơi, cũng vẫn vậy.

Nụ cười của anh giờ này không thể che đậy nổi, còn trộm đưa tay chào cậu.

Đám người nhanh chóng chuyển tầm mắt theo hướng của anh, sau đó bọn họ liền thấy đằng sau có một người con trai đứng đó, hai tay đút túi. Cậu ngửa đầu nhìn người trên đài, bên miệng là một nụ cười như có như không.

Fan bên dưới sau khi thấy Tiêu Hà thì lại nổ một trận cảm thán không thôi.

“Má mì ơi, đây là khung cảnh thần tiên gì vậy cà! Làm sao bây giờ, ngọt chết tui! Tui có nên khuyên họ đi kết hôn lẹ lẹ không, tui ra 9 đồng*!”

*: Hơn 30k tiền Việt ( ´▽`) Chị gái, chị định cầm 30k đi dự đám cưới thật à???

“Oa! Hà Thần không phải đang thi đấu sao? Vì A Dịch nên cố tình đến đúng không? Tên ngốc nào dám nói Hà Thần chỉ là cái tên con trai mê game khô khan thì mau lăn về đây để bà đấm vỡ đầu hắn!”

“Đừng nói nữa, cẩu lương ăn ngon! Chờ nghe A Dịch thổ lộ lời âu yếm thôi.”

Những lời này truyền ra khiến đám đông an tĩnh hẳn, chỉ chờ Tống Dịch nói lời ngọt ngào mà thôi.

Tống Dịch dời mắt từ trên người Tiêu Hà đến đám đông fan, thanh thanh yết hầu, dùng thanh âm chỉ thuộc về Quý Vô Ưu ở trong game bắt đầu nói.

“Chỉ cần anh đưa mắt nhìn là có thể thấy em đứng trong muôn người,” ánh mắt anh đảo qua từng khuôn mặt của fan.

“Bởi vì người khác là bước đi trên đường,” nói xong anh liền đưa mắt nhìn Tiêu Hà phía xa.

“Con em bước đi trong lòng anh.”

Giọng nói vừa êm tai vừa thâm tình, khiến người dưới đài lại nổ lên một trận nữa.

“A Dịch anh phạm quy rồi! Anh rõ ràng là nói với Hà Thần mà! Em mặc kệ, em muốn nghe lại câu đó lần nữa!”

“1551, tui muốn yêu đương mất rồi, sao giờ! Tui muốn online game lẹ lên để hẹn hò với Quý Vô Ưu!”

“Tôi đồng ý là họ nên kết hôn luôn cho rồi, cảm ơn.”

Người chủ trì nhanh chóng nhận lấy microphone của Tống Dịch, sau đó đưa ra tổng kết, trên màn hình hiện lên mã kích hoạt của game, coi như đây là phúc lợi của người chơi, cảm ơn bốn người Tống Dịch sau đó mời họ xuống nghỉ ngơi.

Tống Dịch sau khi xuống đài cũng không cùng người khác đến phòng nghỉ, người đến chào hỏi đều biết anh định làm gì, lúc anh đi đến bên cạnh Tiêu Hà, các fan vừa nhận phúc lợi còn đang điên cuồng chụp ảnh.

“Không phải là không đến sao? Bị em lừa rồi.” Tống Dịch dùng nắm đấm tay đấm nhẹ lên bả vai Tiêu Hà.

“Vừa thay đổi quyết định thôi.” Tiêu Hà trả lời.

Nụ cười trên môi Tống Dịch không thay đổi, “Anh vui lắm, thật đấy.”

“Đi thôi, hoạt động của em xong rồi, em đưa anh đi dạo.” Tiêu Hà nói xong liền đưa bàn tay trong túi ra nắm lấy tay anh kéo đi phía trước.

Hai lòng bàn tay tiếp xúc, anh phát hiện tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

“Tay em toát mồ hôi như vậy sao còn đút túi làm gì.” Tống Dịch mở lòng bàn tay cậu, rút một mẩu giấy lau từ trong túi ra, sau đó lau mồ hôi trên bàn tay cậu.

Tiêu Hà vẫn nghiêm túc nhìn Tống Dịch, sự nóng bỏng từ lòng bàn tay nhanh chóng truyền vào tim cậu.

Cậu rút tay kéo lấy Tiêu Hà về phía trước, dang tay ôm anh.

Tạp âm chung quanh rất lớn, âm thanh từ các game khác nhau trộn lẫn, trở nên vừa ồn vừa khó nghe, người trong lồng ngực mang theo mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng, độ ấm thân thể anh nhanh chóng truyền đến khắp người cậu, cảm giác trống trải cô tịch nhanh chóng bị luồng nhiệt phủ lấy.

Cậu rốt cuộc đã được như ý nguyện, được ôm người đã dẫn hướng cho cậu đi khi nỗi lòng còn đang hỗn loạn.

Tống Dịch không biết Tiêu Hà vì sao lại đột nhiên ôm anh, trên tay còn đang cầm mẩu giấy lau tay cậu, chóp mũi bao phủ bởi mùi thơm quần áo của Tiêu Hà, hai tay anh chậm rãi ôm lấy tấm lưng Tiêu Hà, cằm gác lên bờ vai cậu.

“Thật tốt, rốt cuộc cũng gặp được em.”

Tiêu Hà nghe vậy, hai mắt cậu nhắm chặt lại, lời này hẳn người phải nói là cậu mới đúng, nhưng Tống Dịch rất dễ dàng bắt được tâm tình của cậu.

Lòng cậu không thể bình tĩnh lại là vì sự ôn nhu chứa đầy tình cảm này của Tống Dịch, anh đối với fan cũng tốt, dễ dàng đoán được cảm xúc của cậu, bất luận từ phương diện nào thì đều làm cậu tuôn trào cảm xúc.

Từ lúc bắt đầu mới quen, cậu không nghĩ Tống Dịch lại là một người dịu dàng như vậy.

Cậu không biết lựa từ, cũng không dám nói chuyện, cậu sợ khi mình vừa mở miệng sẽ ngay lập tức biến thành một bộ dạng khác, cậu chỉ có thể dùng hai tay của mình, dùng độ ấm của thân thể để nói với Tống Dịch, tình cảm nội tâm trong trong cậu đang chấn động thế nào.

Cũng may, anh có thể đọc hiểu.

Tống Dịch vỗ về Tiêu Hà, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “A Hà, anh nóng quá, chờ một chút lại ôm tiếp có được không.”

Tiêu Hà nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên tai mình của anh, chậm rãi buông lỏng anh ra.

Sau khi Tiêu Hà buông ra, Tống Dịch rất tự nhiên kéo tay cậu đi, “A Hà, anh đưa em đi vặn trứng*!”

*: Máy vặn trứng

Tiêu Hà nhăn mày lại, sau khi nghe hai chữ vặn trứng thì căn bản là không muốn đi, bị Tống Dịch túm đi trước được hai bước, nhưng cậu vẫn không nhịn được hỏi, “Vì sao lại muốn đi vặn trứng? Anh không sợ đau à?”

Tống Dịch vừa nghe lập tức cười thành tiếng, lúc này mới nhớ ra Tiêu Hà đối với mấy thứ này thực sự không hiểu.

Vì thế trong lòng lại nổi tâm tư trêu cợt cậu.

“Không thể nào A Hà, sao em lại không dám vặn trứng? Ở trong khái niệm của chúng ta, chỉ có mấy người gái tính mới không dám đi vặn trứng thôi, là đàn ông con trai thực sự thì sợ gì.” Anh nói như chuyện này rất tự nhiên.

Nghe vậy, Tiêu Hà nhăn mày càng chặt, giống như đang đấu tranh nội tâm rất gay gắt.

Tống Dịch đợi hai phút, Tiêu Hà như là hạ quyết tâm, “Đi!”

Tống Dịch nghẹn cười nhanh chóng gật đầu hai cái, sau đó anh xoay người kéo Tiêu Hà chạy về phía trước, một tay khác che miệng lại nhìn cười.

Tiêu Hà vừa đi theo anh vừa đưa ánh mắt nhìn chung quanh, thật sự muốn tìm dấu vết cho thấy nơi vặn trứng tồn tại, một bên lại yên lặng nghĩ, loại trò như vặn trứng mà ở Triển Tử cũng có? Cái loại trò như vặn trứng mà cũng được phép tồn tại ư? Bị vặn thật sự không bị phế luôn đó chứ?

Tiêu Hà vừa nghĩ vừa cau mày, không nhìn thấy Tống Dịch đang nhịn cười như điên.

Tống Dịch đưa Tiêu Hà đi, lúc quẹo trái lúc quẹo phải, nhanh chóng đến cổng lớn Triển Tử, sau đó hai người dừng lại trước một nơi giống như máy bán hàng tự động.

“Đến rồi đó! Giờ chúng ta bắt đầu vặn trứng thôi nào!” Tống Dịch quay đầu lại mỉm cười với Tiêu Hà.

Biểu cảm của Tiêu Hà lúc này trở nên phong phú hơn, hơn nữa nhìn qua thì có vẻ như không muốn đáp lại.

Tống Dịch rốt cục nhịn không được cười ầm lên, “Ha ha ha ha ha ha, A Hà, sao em có thể đáng yêu như vậy chứ!”

Sau đó chỉ vào máy vặn trứng nói: “Cái này, cái này gọi là máy vặn trứng, vừa rồi là gạt em đó! Ha ha ha ha ha ha!”

Tiêu Hà nhìn mấy cái máy vặn trứng, lại nhìn Tống Dịch, đột nhiên lại gói biểu cảm ngứa đòn mà trước kia Happy gửi lên.

Tiêu Hà hỏi anh, “Anh muốn chịu một đòn hiểm của ai à?”

Hoàn chương 33

Red9Tui nhầm to rồi, đọc lâu quá nên quên mất, kích thích hơn còn ở sau nha (/ω)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN