Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 5: Tống Dịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Tiểu Khả Ái Của Tôi


Chương 5: Tống Dịch


Tác giả: Thiên Trọng Lí

Editor: Red9

DONT TAKE OUT

Tiêu Hà lần đầu tiên phát trực tiếp khiến lượng truy cập Hoàng Chanh TV đẩy lên top đầu.

Các thao tác trong video cũng nhanh chóng được chế tác thàng tư liệu sống, được các account marketing trò chơi lớn trên weibo phát.

Lượng fan của cậu trên weibo ngay lập tức tăng thêm hơn hai trăm vạn fan, trong hàng trăm tài khoản follow tài khoản weibo của Tiêu Hà thì có một tài khoản được chú ý nhiều nhất.

Người này chính là Tống Dịch.

—— má nó, có thật là Tống Dịch không vậy? Thật sự không phải fake chứ?

—— đúng vậy, chính xác là A Dịch của chúng ta, vừa thấy avatar nữ trang làm quái của anh ấy là biết, đó chính là bản nhân của A Dịch chúng ta đó.

——…… ôi cái ìn ịt! Tổn thọ tuôi rồi! A Dịch thế mà follow Hà Thần!

Không ít tài khoản đang như lạc vào sương mù mà hỏi thăm, Tống Dịch là ai?

—— Chào mọi người, tuôi là phổ cập-kun Dã Sinh, Tống Dịch đại đại là là một diễn viên phối âm, cũng chính là CV mà bình thường mọi người hay nói, tác phẩm có những gì nào, chính là bộ phim truyền hình siêu nóng gần đây tên 《 Bình vương truyện 》vai Bình Vương – Phượng Kỳ Dương, còn có tiểu thuyết của Bạch Vũ Mộc thái thái cải biên manga anime 《 Minh Dạ Hà 》vai Tần Thứ, ở đây tuôi chỉ kể đến hai bộ nổi tiếng gần nhất thôi đó, còn nhiều tác phẩm khác thì mọi người có thể search Baidu để đọc và tìm hiểu, tóm lại, Tống Dịch đại đại là đẳng cấp Lão đại trong giới Thanh ưu, với người xem thì giọng anh ấy trong một số bộ phim, vở kịch hay anime có lẽ mọi người nghe qua rồi ~ đã phổ cập khoa học xong.

Đám đông sau khi đã được phổ cập khoa học xong thì lại càng thêm cơ hội thổi phồng Tiêu Hà lợi hại hơn.

—— Trời đựu, Hà Thần của tui trâu bò vậy sao! Ngay cả lão đại của giới Thanh ưu cũng bị cậu ấy hấp dẫn!

—— Đừng nói nữa, Hà Thần nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa có bạn gái? Tôi đơn phương tuyên bố tôi đã gả cho anh ấy rồi nhá!

—— Lầu trên mau tỉnh dậy đê, Hà Thần của chúng ta không thích con gái đâu!

—— Tôi là con trai! Tôi nguyện ý gả cho Hà Thần!

—— a a a a a! Thân là fan của cả hai! Tôi tuyên bố cả A Dịch và Hà Thần đều là chồng của tôi!

……

Từ cùng thổi phồng uy lực Tiêu Hà cho đến việc xé nhau để dành quyền chiếm hũu, đám đông đúng là mãi không giải quyết xong đề tài.

Tiêu Hà thì lại hoàn toàn không hề bị kinh động, cậu dù gì cũng là người già đã về hưu, từ ngày đầu tiên về hưu thì đã nghiêm khắc vâng theo lời dặn dò của bác sĩ và người điều trị về phương thức luyện tập và điều trị, 8h sáng bắt đầu rời giường để rèn luyện thân thể.

Phải biết rằng trong ngành thể thao điện tử không tồn tại hai từ ‘dậy sớm’, mà trong căn cứ cũng chỉ có Tiêu Hà là lần đầu dậy sớm để vệ sinh thân thể và tắm nắng.

Cậu cũng không có cảm giác cao hứng gì cho cam.

Tiêu Hà chạy bộ hơn 1 tiếng xong thì trở về, vừa ngồi trên ghế, tháo tai nghe xuống rồi dùng khăn lông trên cổ lau mồ hôi.

Chờ cho đến khi tiếng thở dốc dần dần bình thường lại thì cậu làm chút vật lý trị liệu với tay của mình.

Toàn hộ quá trình sau khi hoàn tất thì cũng đã giữa trưa, trong căn cứ vẫn chưa ai dậy cả, cậu một mình đứng ở ban công của lầu một mở di động lướt.

Syiii lại gửi cho cậu không ít tin nhắn, tổng cộng  +99 tin.

Cậu lướt 1 lượt từ trên xuống, thấy đối phương biểu hiện từ khiếp sợ đến vui sướng, tuy rằng mấy lời nói vô nghĩa và thán từ chiếm đa số, nhưng văn tự dù sao cũng tốt hơn thanh âm không ít, ít nhất lỗ tai cậu không phải chịu tra tấn.

Tin nhắn cuối cùng vẫn là ý muốn yêu qua mạng cường liệt với cậu.

Cậu đưa tay dừng trên lan can rất lâu, cuối cùng vẫn rời khỏi WeChat khoá điện thoại lại rồi tiện tay đút vào trong túi, đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài ban công suy tư.

Võng luyến*? Cậu chẳng phải con người thú vị, có gì đáng để yêu.

*: Yêu qua mạng.

Giữa trưa, dì phụ việc làm đồ ăn cho cậu, lại rửa cho cậu một rổ rái cây, cậu cảm ơn xong thì bưng lên lầu hai.

Vừa lúc đụng phải Điền Dã đang muốn xuống lầu, Điền Dã còn đánh cái ngáp, giơ tay bốc một quả cà chua bi trong rổ cậu ném vào miệng, “Chuẩn bị ngủ trưa?”

“Mấy người giờ đều xem em là người già cả à? Mẹ nó, em cũng mới 23 thôi.” Tiêu Hà thu hồi rổ quả lại.

“Ha ha ha ha ha ha,” Điền Dã cười, duỗi tay vỗ vỗ vai phải của cậu, “Người già thì đã thế nào, cậu bây giờ phải chăm sóc thật tốt cái tay này, chăm sóc tốt rồi thì nói không chừng còn có cơ hội trở về, anh phải đi ngó qua đội 2 cái đã, buổi chiều nếu như chú không có việc gì thì giúp anh trông bọn Happy, ngày hôm qua ngồi trong phòng huấn luyện cứng cả buổi, anh đi trước.”

Nói xong là thò tay lấy một quả khác ăn.

Tiêu Hà đổi tay bưng rổ quả lên, lên lầu không về phòng của mình, ngược lại đi phòng huấn luyện, ngồi ở vị trí mà mình từng ngồi, lại nhìn nhìn tay phải của mình, thật sự còn có thể trở về sao?

Chính trong lòng cậu kỳ thật chỉ biết một đáp án, cậu không dám nhìn, cũng không dám nghe, chỉ có thể dùng một tầng tầng vải  bọc nó lại, vứt nó vào một góc, sau đó quên nó đi.

Cầm một quả táo trong rổ lên miệng cắn một miếng rồi đi sang hướng kia.

Bước chân ngừng ở căn phòng mà mình từng ở, gõ gõ cửa, bên trong không hề có động tĩnh.

Vì thế cậu dùng tay vỗ vỗ ván cửa, bên trong truyền đến tiếng vang rất lớn, ngay sau đó cửa được mở ra.

“Là ai làm phiền ông đấy, sớm như vậy đã gõ cửa là muốn chết……” ngay khi Happy nhìn rõ ràng người gõ cửa mình là ai, cả người cậu ta đều tỉnh ráo.

“Đậu má, Hà Thần, thế nào lại là anh a……”

Tiêu Hà còn cắn quả táo, nhìn cậu ta một cái, lại nhìn thoáng qua Miên Phong còn đang ngủ say như lợn chết.

“Gọi cậu ấy tỉnh đi, nửa giờ về sau, tập hợp ở phòng huấn luyện.” Nói xong lại xoay người đi đến cửa phòng khác bắt đầu gõ cửa.

Happy sau khi đồng ý thì liền thò đầu vào, trực tiếp liền nhảy đến lên giường điên cuồng lay Miên Phong dậy.

“Tiểu tể tử đừng ngủ nữa! Đại gia nhà cậu tìm chúng ta rồi! Mẹ nó nữa, nửa giờ sau tập hợp ở phòng huấn luyện? Hà Thần của tôi là muốn giết người đó hả, hazzz ya! Nhãi con à, cậu mau dậy đi!” Nhìn Miên Phòng nằm trên giường giờ vẫn còn ngủ ngon đến mơ mơ màng màng, Happy cũng không rảnh lo tên nhóc này da thịt non mịn, trực tiếp kéo lỗ tai Miên Phong hét lên, Miên Phong trực tiếp cả kinh từ trên giường nhảy lên, trán của hai người còn đập mạnh vào nhau đến mức tạo ra âm thanh vang dội.

So với bọn họ bên này nhốn nháo đến mức gà bay chó sủa, cách vách là Thu Dương cùng Mộc Mộc thì có vẻ nhanh nhẹn hơn nhiều, chủ yếu là vừa nghe thấy tiếng đập cửa ở bên cạnh, hai người vô cùng tốc độ chuẩn bị vệ sinh cá nhân xong xuôi cả, sau đó mang theo tâm tình thấp thỏm, đi đến phòng huấn luyện.

Lúc hai người bọn họ đi đến, Tiêu Hà đang xem video luyện tập ngày hôm qua, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ, “Hai ngươi đi ăn cơm trước đi, ăn nhanh lên, tôi cho các cậu luyện tập.”

Hai người giờ phút này cũng không rảnh lo ánh mắt vừa rồi của Tiêu Hà, cứ thế chạy vội xuống lầu, đây là tình huống gì vậy? Tiêu đội luyện tập với bọn họ? Là việc bọn họ gần đây lười biếng nên bị Tiêu đội biết? Vậy trước mắt chờ bọn họ không phải cái chết thì là gì?

Hai người vừa bận rộn đút cơm vào trong miệng, đưa ánh mắt nhìn lẫn nhau, ăn no trước rồi nói sau.

Không quá vài phút sau thì Happy cùng Miên Phong cũng xuống, vừa nhìn đã thấy vết tím bầm như cà tím, đặc biệt là khuôn mặt khổ sở của Happy, Miên Phong còn đang trong trạng thái phát ngốc.

“Hà Thần của em làm gì anh vậy?” Mộc Mộc nhỏ giọng hỏi Happy một câu.

Happy làm vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, “Chẳng thể nào cả, nhưng mà lúc anh vừa mở cửa, mặt anh như muốn hỏi ảnh là: muốn chết không.”

Mộc Mộc làm động tác nuốt nước bọt ực một cái, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Happy, “Không sao đâu, tốt xấu gì anh cùng Hà Thần của em đã ở với nhau 3 năm, ảnh sẽ không làm khó anh đâu, nhiều lắm là mắng anh hai câu chứ gì.”

“Nghe nói Hà Thần chuẩn bị huấn luyện cho chúng ta, có phải sau này người huấn luyện sẽ đổi thành Hà Thần không?” Miên Phong là người ở đội 2 được Tiêu Hà đề bạt lên vị trí của mình, tuổi không lớn, nhưng về thao tác và ý thức đều không tồi.

“Đừng thế chứ, Hà Thần có khi còn đáng sợ hơn Dã ca nhiều ấy, Dã ca còn chưa được gọi là ma quỷ đâu, Hà Thần của tôi mới thật sự là ma quỷ đó.”

Thu Dương ăn xong cơm của mình, đứng dậy liền đi lên lầu, lưu lại một thân ảnh, “Nhanh miệng nào, tôi lên trước đây.”

“Đậu má, tên tâm cơ-boy Thu Dương kia, mi cho rằng mi lên trước thì Hà Thần sẽ không mắng mi thiếu mất hai câu sao? Không thể đâu! Anh ta là người thế nào đâu phải là mi không biết! Con mẹ nó ông cũng lên đây!” Happy nhìn Thu Dương gọi cũng không trở lại lại, nhanh miệng xúc mấy thìa cơm, miệng phì phì đống đồ ăn, vội chạy theo lên lầu.

Bốn người là ai cũng không cho phép, cơ hồ đồng thời tới phòng huấn luyện, bắt đầu một hồi luyện tập như lao ngục.

Tập một lúc chính là mấy tiếng liền.

Bữa cơm tối, mấy người từ trong phòng huấn luyện đi ra ngoài, biểu cảm ai cũng vặn vẹo, biến dạng, giống đã trải qua một hồi ác chiến, nhận đòn hiểm của bọn xã hội đen.

Tiêu Hà sau khi luyện tập cho bọn họ xong, lại gọi Miên Phong tuổi nhỏ nhất ở lại để dạy cậu ấy tỉ mỉ một chút kinh nghiệm cũng như kỹ xảo chiến đấu.

Cơm nước xong, bọn họ lại tiếp tục đánh một tràng nữa,  sau đó đưa ra một vài kiến nghị nho nhỏ, cậu cũng đem những phát hiện hôm nay nói cho Điền Dã biết.

Chu Nghiêm cũng ở đây, đề kiến nghị cho cậu, “Nếu không thì về sau cậu làm người phân tích cho bọn họ, huấn luyện linh tinh?”

Tiêu Hà nhìn thoáng qua bốn người đang huấn luyện, lời nói vô tình, “Anh cũng có thể tưởng tượng ra mà, không phải em bức điên bọn họ, mà chính là bọn họ làm em tức chết.”

Bốn người đang trong phòng huấn luyện nghe được những lời này, lưng đều không tự giác thẳng, Chu Nghiêm nhìn mà muốn cười, “Ha ha ha ha, A Hà thật sự rất nghiêm khắc, nhưng mà họ sau khi luyện tập thì vẫn có thể tái đánh được, trong vòng trước năm.”

“Mục tiêu của em trước nay đều không phải trước năm.” Tiêu Hà nhàn nhạt mở miệng, trình độ tổng hợp của đội ngũ hiện tại rất khác xa với tưởng tượng của cậu.

Điền Dã vỗ vỗ sau lưng cậu, “Khẳng định không thể lấy tiêu chuẩn của cậu để yêu cầu bọn họ được, Miên Phong đã rất nỗ lực, qua hai năm nữa, cậu cũng sẽ có người kế tục.”

Tiêu Hà không đáp, Chu Nghiêm lại làm như nhớ tới cái gì đó, “Đúng rồi A Hà, cậu quen Tống Dịch sao?”

Tiêu Hà tìm cái tên này trong đầu, cũng không có ấn tượng, “Không quen biết, người của đội nào vậy? Có gì đáng để ý sao?”

“Hazzz, không phải người trong ngành chúng ta, là người giới thanh ưu, anh ta hôm nay follow Weibo của cậu, việc này rất náo nhiệt, còn lên cả hot search, anh vốn còn tưởng là cậu quen biết, rốt cuộc thì cũng chẳng có gì liên quan nhau, đột nhiên lại follow cậu.”

Điền Dã lại có cái nhìn khác, “Chuyện cũng đâu có gì lạ nhỉ, cũng có thể là ngày hôm qua xem phát sóng trực tiếp liền trở thàn fan, rất là bình thường.”

Hai người bọn họ câu được câu không trò chuyện, chỉ có Tiêu Hà còn đang suy nghĩ, thanh ưu? Chẳng lẽ là anh ta?

Tiêu Hà rất nhanh trở lại phòng, lấy di động gửi tin nhắn qua Wechat cho Syiii.

“Anh là Tống Dịch?”

Đối phương rất nhanh đáp lại, “Đó đó, cậu rốt cuộc chú ý tới tôi rồi sao?”

Tiêu Hà không đáp lại, ngược lại click mở Baidu, đưa tên Tống Dịch vào tìm kiếm.

Rất nhanh kết quả được hiện ra, trang đầu chính là Bách Khoa Baidu về Tống Dịch, tư liệu về anh có thể dễ dàng biết được, ảnh chụp trên đây và ảnh trước đó cậu nhận được đều không có khác biệt lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là cùng một người.

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì khác thì liền nhìn thấy trên màn hình nhảy ra một tin nhắn WeChat.

Syiii: Thân phận đều xác nhận cả rồi, không định võng luyến với tôi sao?

Hoàn chương 5

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN