Tiểu Khả Ái Của Tôi - Chương 91-2: (hoàn) - 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Tiểu Khả Ái Của Tôi


Chương 91-2: (hoàn) - 2


Tống Dịch thật sự cảm thấy fan của Tiêu Hà có thể nói là một dòng suối trong lành trong toàn bộ giới điện cạnh, tuy rằng trên mạng có không ít fan tương đối phản nghịch, nhưng ra bên ngoài, tất cả họ đều là những fan lý trí nhất.

Tiêu Hà nhìn bọn họ phối hợp như vậy thì biểu cảm nhu hòa một chút, đi ngang qua bọn họ còn nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng.

Các fan sau đó dường như nghe được lời cảm ơn liền vui vẻ vô cùng, sôi nổi nói: “Hôm nay vất vả rồi! Hà Thần cố lên!”

Tiêu Hà vừa nghe liền biết người nói những lời này là fan lâu năm của mình, biết rõ ràng những gì cậu thích và không thích.

Tiêu Hà không ngừng cảm ơn họ, Tống Dịch còn vẫy tay với họ, biểu lộ sự biết ơn.

Sau khi vào Triển Tử, nhân viên công tác đưa bọn họ đưa tới khu hoạt động, bọn họ cố ý chuẩn bị Tống Dịch và Tiêu Hà ngồi gần nhau.

Tuy rằng hoạt động còn chưa bắt đầu, nhưng số đội ngũ fan đã có mặt khá đông đủ.

Fan Tống Dịch bên kia cầm trong tay poster của game lần này, còn fan của Tiêu Hà bên này thế mà cũng cầm đống poster đủ loại trong tay, vừa nhìn là biết ngay đồ tự làm, tất cả hình ảnh đều có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, thậm chí còn có ảnh mà Tống Dịch chụp đăng lên.

Tiêu Hà nhìn mà đen cả mặt, Tống Dịch lại cảm thấy buồn cười, fan Tiêu Hà có thể nói là vô cùng tự túc, có bức poster còn đính kèm thêm gói biểu cảm, có nhiều ảnh do anh chụp giờ cũng đang cầm trên tay họ, đủ loại, Tống Dịch nhìn mà nhịn không được nở nụ cười.

Có một cô gái là người đầu tiên nhìn thấy sắc mặt Tiêu Hà thay đổi, đại khái đoán được việc cậu không thích việc này, yên lặng cuốn poster đi, sau đó móc notebook từ trong balo ra chuẩn bị cho cậu ký tên. 

Tiêu Hà thật là đau đầu, cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua đội ngũ, người xếp hàng tuyệt đối không dưới 50 người, sớm biết vậy thì ngày hôm qua cậu đã đăng Weibo thông báo việc ký tặng chỉ tối đa 50 người. Những người này biết rõ cậu chỉ ký cho nhiều nhất là 50 thôi thế nhưng vẫn an bài nhiều như vậy, hơn nữa mấy tấm poster trong tay các cô có thể khiến cậu ngay lập tức xé bỏ.

Cậu nhìn thoáng qua Tống Dịch cười trộm bị phát hiện còn giả vô tội, “Không có lần sau.”

Tống Dịch biết ý cậu là, nhưng lại làm bộ không biết, “Các cô ấy đều rất hiểu chuyện đó, cũng không ồn ào gì cả.”

Nói xong còn cười với fan của Tiêu Hà đang xếp hàng bên kia, các fan kích động gật đầu, dùng gương mặt cảm tạ nhìn anh như muốn nói: Về sau hãy đưa cậu ấy tham gia những hoạt động thế này nhiều hơn nhé! Chúng tôi đều là người hiểu chuyện cả!

Tiêu Hà không còn lời nào để nói, đã đến giờ ký tặng, Tiêu Hà nhận notebook của một bạn nữ đầu tiên, lại nhìn lướt qua tấm poster mà cô ôm trong ngực, suy nghĩ một phút, nói với cô, “Poster.”

Bạn nữ kích động trải tấm poster lên trên bàn của cậu, vô cùng cảm động nhìn cậu.

Tiêu Hà nhìn thấy mặt mình phóng đại trên tâm poster, chậm chạp không thể xuống bút, đột nhiên không muốn ký nữa.

Bạn nữ nọ thoạt nhìn vô cùng căng thẳng, Tiêu Hà lại nhìn cô một cái, thở dài một hơi rồi ký ID của mình lên tấm poster, hơn nữa còn nói với cô ấy, “Không có lần sau.”

Bạn nữ nhanh chóng nhận lấy poster rồi cảm ơn cậu liên tục, còn đáp lại cậu, “Tuyệt đối sẽ không có lần sau!”

49 bạn fan tiếp theo Tiêu Hà ký đều sẽ lại nói với họ đúng một câu “Không có lần sau.”

Đồng nghiệp của Tống Dịch bên cạnh nhịn không được phun tào, “Tiên sinh nhà anh…… đúng là chẳng giống ai, chúng ta ký cho ai xong cũng một hai tiếng cảm ơn, cậu ta đúng là có phong cách độc đáo thật.”

Tống Dịch cười, “Có phải rất đáng yêu hay không.”

Đồng nghiệp còn chưa trả lời, fan đang đứng xếp hàng nghe vậy liền cướp lời đáp, “Đúng! Rất đáng yêu! Cảm ơn thầy Tống nha!”

Tiêu Hà nhăn mặt, “Ồn quá.”

Trong giọng nói lại không có chút trách cứ nào, Tống Dịch biết cậu có chút thẹn thùng, đây là lần đầu tiên Tiêu Hà ở trước mặt fans xuất hiện với tư thái nhu hoà như vậy, cảm thấy bản thân có chút không tự nhiên.

Tống Dịch cười với fan, “A Hà của chúng tôi lúc nào cũng tốt, hãy luôn thích em ấy nhé!”

Các fan kích động che miệng lại, nói không ra lời, chỉ có thể điên cuồng gật đầu.

Lỗ tai Tiêu Hà có chút đỏ, cậu không ngờ Tống Dịch lại nói câu đó vào ngày lúc này.

Cậu thật ra chẳng tốt một chút nào, tính tình rất tệ, trừ chơi game ra thì chẳng cái gì đúng.

Chỉ có người bên cạnh cậu lúc nào cũng coi cậu là một người tốt nhất trên thế giới.

“Người tốt nhất không phải là tôi, mà là Tống Dịch tiên sinh nhà tôi.”

Tiêu Hà nói câu này rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh xuất hiện trong một nơi ồn ào như vậy lại tạo cảm giác rất đặc biệt, giống như một cơn gió thổi qua con ngõ, giống như tiếng còi dài của xe lửa đi qua sơn động, chân thành tha thiết mà giản dị, thâm tình mà không lộ liễu.

Buổi ký tặng kết thúc, hai người nắm tay nhau đi dạo, đợi đến khi rời Triển Tử cũng không buông tay nhau.

Lúc bọn họ rời đi, trùng hợp đi ngang qua gian hàng, ở đó có phát một bài hát cũ từ mấy năm trước.

“Anh muốn cứ như vậy nắm tay em mãi chẳng buông rời

Tình yêu có thể cứ đơn giản mà chẳng có đau thương hay không

Em dựa vào vai anh

Em ngủ trong lồng ngực anh

Cuộc sống cứ như vậy

Anh yêu em, anh yêu em.”

*: Tình yêu đơn giản của Châu Kiệt Luân nhé các bạn!

Tiêu Hà nắm lấy tay Tống Dịch, khóe miệng khó che được nụ cười đầy hạnh phúc.

Cậu và Tống Dịch.

Cả đời này sẽ giống như lời bài hát đó.

Cuộc sống sẽ đơn giản vậy thôi.

Hoàn!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN