Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!
Chương 35: Có tật xấu
Beta: Doãn Uyển Du
Khi Lục Xuyên nhận được điện thoại của Trình Vũ Trạch, là lúc đang đi dạo với Sở Sở ở cạnh trường.
“Ừm, tôi dẫn Kiều Nhị đi chơi rồi, không đến.”
Sở Sở nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh, Lục Xuyên vội vàng nói: “Cậu chờ một chút.”
Che loa lại, anh cúi đầu hỏi Sở Sở: “Muốn đi chơi hửm?”
“Ừm.”
Lục Xuyên cười cười, nhận điện thoại: “Nói địa chỉ.”
“Chỗ cũ đấy.”
Trình Vũ Trạch cúp điện thoại, Tống Cảnh buông cây gậy đánh bi-a xuống, quay đầu lại hỏi: “Xuyên ca đến không?”
“Ban đầu thì bảo không, một hồi lại đổi giọng đòi đến.” Trình Vũ Trạch cười cười: “Xem ra chị dâu cũng tới đó.”
“Này này.” Bên cạnh có mấy nữ sinh không vui: “Cái gì mà chị dâu với không chị dâu chứ! Con trai mấy người đừng có nói lung tung.”
Trình Vũ Trạch cũng lười muốn cải nhau với mấy người không hiểu chuyện này, có điều Tống Cảnh lại vui vẻ hớn hở nói: “Bình thường bọn tôi hay đùa giỡn gọi Sở Sở là chị dâu nhỏ, Xuyên ca cũng cười đấy thôi, đây không phải là chấp nhận rồi hay sao!”
“Chính miệng cậu ấy nói sao?” Tưởng Lỵ Na trợn trừng mắt: “Chị Dương Tích cũng đã gặp dì Phương rồi, cô nàng trà xanh(*) kia có thể so sánh được sao?”
(*) được dùng để ám chỉ những cô gái sở hữu bề ngoài vô cùng thiện lương, ngây thơ trong sáng nhưng nội tâm thủ đoạn, mưu mô.
Trình Vũ Trạch lên giọng: “Bỏ đi! Mấy cậu mà dám nói mấy câu này trước mặt Xuyên ca thì đợi chết đi!”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Dương Tích đeo một cái túi xách đi vào, hào phóng mỉm cười: “Náo nhiệt thật đấy!”
“Chị Tích đến rồi, mau đến đây ngồi.” Tưởng Lỵ Na là nữ sinh chịu khó ôm đùi cô ta nhất, lập tức đứng dậy đón lấy Dương Tích, rồi nhường chỗ cho cô ta ngồi.
Sau khi Dương Tích đi vào thì quét mắt nhìn xung quanh một vòng, Trình Vũ Trạch biết rõ cô ta đang tìm ai, ho nhẹ một tiếng: “Một lát Lục Xuyên mới đến.”
Dương Tích cong khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười ngồi xuống, nhìn về phía Lê Dạ hơi dò xét: “Dạ Dạ cũng đến sao?”
“Ừm, em đến chơi thôi.”
“Dạ Dạ đến đây ngồi đi, từ lúc trở về đến giờ, chị cũng chưa nói chuyện tâm sự với em được bao nhiêu.” Dương Tích vừa dứt lời, Tưởng Lỵ Na liền đứng dậy nhường chỗ cho Lê Dạ.
Lê Dạ nhíu mày: “Không được, chỗ các chị chen lấn đông quá, em ở đây được rồi, chị Dương Tích muốn tán gẫu chuyện gì thì cứ nói thôi.”
Tưởng Lỵ Na mặt lạnh nhìn Lê Dạ, Dương Tích bằng lòng cùng cô ấy nói chuyện, nghĩa là để mắt tới cô ấy, không ngờ cô nàng lại không biết điều như thế.
Dương Tích ngược lại chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.
Trình Vũ Trạch đến bên người Lê Dạ: “Chơi một ván chứ?”
“Được.”
Lục Xuyên cúp điện thoại, cúi đầu hỏi Sở Sở: “Hình như cậu không thích nơi đông người?”
Sở Sở lôi kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Đâu có đâu.”
“Lần trước theo tôi ra ngoài chơi, chỉ có một mình cậu ngồi một chỗ, không nói câu nào, cũng không chơi cùng đám người kia, tôi biết cậu không thích bọn họ.”
“Không phải.” Sở Sở lắc đầu: “Bọn họ ai cũng rất tốt, vì…họ là bạn bè của cậu.”
“Lại nói lắp.” Lục Xuyên cười ấm áp: “Bình thường chẳng có tật xấu gì, chỉ khi nào hoảng hốt thì mới thành như thế này, còn muốn gạt tôi.”
“Bọn họ là bạn bè của cậu, mình…mình thích cậu, nên cũng thích bọn họ.” Sở Sở hít một ngụm không khí, nói xong mặt đỏ hồng.
Lục Xuyên hơi ngẩn ra, nắm tay Sở Sở: “Nói lại lần nữa.”
“Mình cũng thích bọn họ.”
“Không phải, câu trước đó.”
“Mình…thích cậu.” Sở Sở đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Xuyên nở nụ cười, mu bàn tay vô thức nâng lên che miệng, nụ cười sáng chói trên mặt anh không cách nào che giấu được.
“Nói lại.” Anh hưng phấn thúc giục: “Lại lần nữa.”
Sở Sở thấy anh vui mừng thành thế này, cũng cười theo, dõng dạc lớn tiếng nói: “Mình thích cậu, thích cậu…thích Lục Xuyên.”
Lục Xuyên trực tiếp bế Sở Sở lên, hưng phấn ôm cô xoay ba vòng, hô lớn một tiếng: “Thỏ lớn nói thích Lục Xuyên!”
Sở Sở bị anh ôm xoay khiến đầu óc choáng váng, cười vỗ vai anh: “Buông ra!”
Lục Xuyên dùng sức hôn “chụt” một cái lên trán cô, mới lưu luyến không rời mà đặt cô xuống đất.
Lục Xuyên đưa Sở Sở đến Bar Dạ Khúc, đi xuyên qua một đám người nam nữ trẻ tuổi đang ngồi rung đùi đắc ý, anh kéo tay cô đến cửa phòng riêng, ôn nhu nói: “Nếu muốn đi thì cứ nói với tôi một tiếng, bất cứ khi nào cũng được.”
“Ừm.”
Cửa gian phòng bị đẩy ra, thấy người đến là Lục Xuyên, toàn bộ nam nữ trong phòng đều hò hét hoan hô.
“Xuyên ca đến rồi.”
“Mau đến đây làm ván bia nào!”
“Muốn hát bài gì, mình chọn cho cậu!”
Lục Xuyên nghiêng người, Sở Sở ở phía sau lưng lộ ra.
“Chào mọi người.” Sở Sở thẹn thùng mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn bọn họ, chỉ dính vào trên người Lục Xuyên.
Trình Vũ Trạch buông cây cơ xuông, cười nói: “Xuyên ca có thể mang theo được Sở Sở đến đây, hiếm thấy thật.”
Lục Xuyên hét lên với đám người: “Bạn gái của tôi Kiều Nhị(*), sau này mọi người gọi là Xuyên tẩu!”
(*)Kiều Nhị là gọi Sở Sở theo vai vế trong nhà, họ Kiều, là con thứ hai trong nhà là Nhị.
Các nam sinh bắt đầu âm dương quái dị cao giọng “Ôi chao”, “Ô hô”.
“Chào Xuyên tẩu!”
“Bây giờ thì nhận là chị dâu nhỏ được rồi!”
“Ha ha ha, đỏ mặt rồi kìa.”
Sắc mặt Dương Tích lạnh lùng, ánh mắt ngưng đọng bên ly rượu đỏ đang cầm trên tay, mấy nữ sinh chung quanh cô ta đều câm nín, trao đối ánh mắt với nhau.
Gương mặt Sở Sở tiếp tục nóng lên.
“Sở Sở lợi hại thật, cái này….” Tống Cảnh vui vẻ hớn hở nói: “Cái này là phù chính?(*)”
(*) phù chính ý ám chỉ từ người dự bị lên thành chính thức. Thời xưa thì ám chỉ tới những người từ thiếp lên làm vợ.
“Phù cái gì chính.” Trình Vũ Trạch đi tới vỗ cái ót của Tống Cảnh, cười nói: “Là Xuyên ca được thăng chức đấy hiểu không?”
Lục Xuyên cúi đầu nhìn về cái ót nhỏ nhắn của Sở Sở: “Ừm, đúng rồi, là tôi đã được thăng chức rồi.”
Một đám con trai tí tửng vui đùa, mà đám con gái khinh khỉnh như muốn lật tung trời.
“Xuyên ca, lại đây đánh vài ván đi nào.”
Trình Vũ Trạch nhặt mấy quả bóng rồi dùng khung tam giác chỉnh lại.
Lục Xuyên đưa Sở Sở đến một cái ghế sa lon mềm mại ngồi xuống, lại gọi nhân viên phục vụ đến gọi cho cô một ly sữa bò nóng.
“Cậu đi chơi đi.” Sở Sở đẩy anh, “Không cần để ý đến mình đâu.”
“Vậy được, tôi đi đánh bóng, cậu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này.”
“Ừm.”
Lục Xuyên đứng dậy đi đến bên bàn bi-a, nhận lấy cây cơ mà Trình Vũ Trạch đưa tới, dưới ánh đèn, thân hình anh cao lớn cúi người trước bàn, đường cong đặc biệt lưu loát. Ánh mắt anh chăm chú nhìn quả cầu trắng, tay giữ lấy cây cơ nhẹ nhàng đẩy, quả cầu trắng chạm vào hàng ngũ các quả cầu đủ sắc màu, lạch cạch lạch cạch, hầu hết các quả cầu đều rơi vào trong lỗ.
Xung quanh truyền đến tiếng khen ngợi của các nam sinh, Lục Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Sở, con ngươi như có ánh sáng, Sở Sở biết rõ là anh muốn cô khen anh một cái.
Cô nhìn anh cười ấm áp.
Nhận được sự tán dương của cô truyền tới, trong lòng Lục Xuyên thoải mái, cùng Trình Vũ Trạch tiếp tục chơi bóng.
Mà mấy nữ sinh xung quanh nhìn về phía Sở Sở, ánh mắt thập phần không ý tốt, mấy người họ vây quanh Dương Tích, dường như cố ý thấp giọng kề đầu chụm tai lại nói chuyện phiếm, vô cùng náo nhiệt chơi đùa ca hát. Sở Sở một mình ngồi bên ghế sa lon khác, lạnh lùng lại lặng lẽ, tạo thành hai phe phân biệt rõ ràng.
Ngay cả đám con trai thần kinh thô cỡ nào cũng phát hiện ra không khí có phần bất thường.
Bên phía Dương Tích, mấy cô gái hi hi ha ha nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn truyền tới mấy tiếng cười thanh thúy, mà bên phía Sở Sở, một mình cô đoan chính ngồi ở trong một cái ghế sô pha hẻo lánh, tay đặt trên đầu gối, mím môi, thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Xuyên.
Thật ra cô cũng nhìn ra được ý bất thiện của mấy bạn nữ kia.
Lục Xuyên thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Sở Sở, có điều bất đắc dĩ bị mấy nam sinh quấn quýt không chịu thả người, Trình Vũ Trạch và Lê Dạ liếc nhau một cái, Lê Dạ lập tức hiểu ý, buông cây cơ xuống đi đến ngồi cạnh Sở Sở.
Sở Sở vội vàng nhường chỗ, Lê Dạ nói: “Không cần, chỗ rộng mà.”
Sở Sở nhìn cô cười nhẹ nhàng.
Lê Dạ hỏi: “Chị muốn hát không? Em chọn bài cho chị nhé?”
Sở Sở liên tục lắc đầu: “…Thôi, chị hát không tốt.”
“Chúng ta chơi cái gì đó đi.” Lê Dạ lấy trong ngăn tủ ra một bộ trò chơi để bàn: “Biết chơi không chị?”
“Không biết.”
“Em dạy cho chị.”
Lục Xuyên chọc một gậy, đứng người lên, nhìn về phía Lê Dạ cho cô bé một cái nhìn cảm kích.
Lê Dạ nhìn thấy ánh mắt của anh, hướng anh làm biểu lộ “Lục gia ngài yên tâm đi”, vô cùng vui vẻ mà bắt đầu chơi trò chơi với Sở Sở.
Nửa đường, Sở Sở đi vào phòng vệ sinh, ngay lúc cô mở cửa phòng vệ sinh chuẩn bị đi ra, bên ngoài có tiếng nước chảy ào ào, còn có tiếng nói của mấy cô gái.
“Lục Xuyên vậy mà thật sự qua lại với Sở Sở! Nghiêm túc đấy à?”
“Đương nhiên là không phải.” Một nữ sinh khác nói rất chắc chắn: “Lục Xuyên rõ ràng là đang giận Dương Tích mà!”
Tay Sở Sở, bỗng nhiên dừng lại bên trên chốt cửa.
“Sao cậu biết?”
“Bữa tụ tập hôm nay là do chị Dương Tích mở, cậu ấy mang Kiều Sở tới, ở trước mặt mọi người diễn trò ân ái, đây chẳng phải là muốn để cho chị Dương Tích xem hay sao?”
“Nghe cậu nói như vậy, quả thật đúng là cũng có khả năng.”
“Sau khi cãi nhau một trận xong thể nào hai người họ chẳng tốt đẹp lại.”
“Khó trách hôm nay chị Tích bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, không có chút nào là khổ sở.”
“Sao Lục Xuyên có thể bị một học sinh mới đến chưa tới nửa học kỳ câu được.”
“Hơn nữa còn là người đầu óc có bệnh nữa.”
Đầu óc có bệnh! Câu nói này chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nhất của Sở Sở, tay cô bỗng nhiên cuộn chặt thành nắm đấm, nắm rất chặt, cho đến khi cả cánh tay nhè nhẹ run.
Hai nữ sinh rời khỏi nhà vệ sinh, cô dựa vào vách tường, cúi đầu thấp xuống, mím môi thật chặt, miệng mở to hô hấp, cố gắng khiến cho sự tức giận đang trào dâng trong lòng bình ổn xuống.
Mỗi câu mỗi chữ của bọn họ đều kích thích đến sự nhạy cảm của Sở Sở.
Một lần nữa cô quay lại ngồi vào nơi hẻo lánh trong phòng, sắc mặt rất khó nhìn, mà Lục Xuyên lúc này cũng đã buông cây cơ ra, đi đến cạnh cô.
“Sao thế, đi lâu vậy.”
Vừa lúc này, bên tai truyền đến một giai điều vô cùng quen thuộc, là một bài tình ca mà nam nữ song ca.
Trong phòng các bạn học nam có nữ có, không hẹn mà cùng phát ra những âm thanh ý vị thâm trường.
“Đây là bài của mình.” Dương Tích nhận lấy mic, gương mặt có chút ửng đỏ.
Có mấy nữ sinh nở nụ cười.
“Xuyên ca, bài này là trước kia là bài tủ của cậu đấy!”
“Thế nào, hát cho mọi người nghe một lần đi chứ?”
“Đúng vậy đó, rất lâu rồi không nghe thấy cậu hát bài này, ngẫm lại thật sự rất hoài niệm!”
“Xuyên ca, đêm nay cậu không thể khiến cho cả đám người ở đây thất vọng được.”
Lục Xuyên không nói gì, mà cái mic, được các bạn học truyền qua truyền lại cũng đã đến tay anh.
Trình Vũ Trạch ở bên cạnh nhàn nhạt nói ra: “Chị dâu nhỏ đang ở đây, yên tĩnh đi.”
Sở Sở chỉ cúi đầu trầm mặc không nói một lời.
Tưởng Lỵ Na đứng ra nói: “Chỉ hát một bài thôi mà.”
Mấy nữ sinh khác cũng vọi vàng phụ họa: “Đúng vậy đó, Sở Sở cũng không đến mức hẹp hòi như vậy chứ?”
Dương Tích nhìn qua Lục Xuyên, hào phóng nở nụ cười, là một khuôn mặt tỏ ra tùy ý không quan trọng, giống như thật sự chỉ là bạn bè cùng nhau ca hát mà thôi, hoàn toàn không có gì ghê gớm.
Nếu như Lục Xuyên lúc này không tiếp nhận, thì lại có vẻ như anh không thể buông bỏ được cô ta.
Khúc dạo đầu của âm nhạc đã bắt đầu kéo dài, khóe miệng Dương Tích hơi cong lên, chậm rãi giương mic lên.
Tim Sở Sở như chìm xuống đáy, tay nắm thật chặt túi xách, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong con ngươi, ánh sáng dần lui tán, cuối cùng chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Lê Dạ chú ý tới tình trạng kỳ lạ của Sở Sở, cô ấy khẽ nói với Trình Vũ Trạch: “Đám bạn học của mấy anh đêm nay có vấn đề gì thế? Ức hiếp kẻ yếu mới tới cửa đấy à?”
Trong lòng Trình Vũ Trạch có hơi hối hận, đêm nay đáng lẽ không nên gọi Lục Xuyên đến, ai mà ngờ anh lại xác nhận quan hệ với Sở Sở nhanh như vậy, còn mang theo cả cô đến.
Lục Xuyên hất cánh tay của một nam sinh đang cầm mic tới gần anh, đột nhiên lạnh lùng nói: “Mấy người có bệnh đúng không?”
Mấy nữ sinh chung quanh ai cũng không ngờ Lục Xuyên sẽ tức giận.
Mà Tưởng Lỵ Na còn miễn cưỡng mở miệng cười đùa: “Không phải đâu, Xuyên ca, chỉ là hát thôi mà, có đến mức đó không?”
Tuy cô ta nói với Lục Xuyên, nhưng ánh mắt lại dừng trên thân hình Sở Sở, khinh miệt xem thường.
Cô ta còn chưa dứt lời, chén rượu trong tay Lục Xuyên nặng nề ném lên trên bàn, phát ra một tiếng vang cực lớn.
Trong lòng mọi người run lên, ngay sau đó Lục Xuyên ngước mắt nhìn về phía Tưởng Lỵ Na, trong con ngươi bắt đầu xuất hiện băng lạnh.
Mỗi từ mỗi chữ, anh lạnh lùng phát ra:
“Cô cho rằng mình là ai?”
Lời edior:
Lục Xuyên: “Cô là ai, là cái thá gì mà mở miệng nói chuyện, CÚT…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!