Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy
Chương 12: Mang em tặng cho người khác
Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh muốn dồn mình vào trong góc, hết lần này đến lần khác làm cho cậu gặp sai lầm. Cậu hít một hơi lấy hết can đảm nói với Vương Thanh:
“Nếu như ngài không chạm vào em, em nhất định sẽ không như vậy”
Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ:
“Thế sao? Cứ cho như tôi không chạm vào em đi, nếu như người khác chạm vào, em có phải cũng sẽ như thế?”
Phùng Kiến Vũ nhanh chóng lắc đầu:
“Sẽ không”
Vương Thanh nâng cằm Phùng Kiến Vũ trầm giọng, trong ngữ khí kia của hắn giống như còn mang theo sự tức giận không rõ từ đâu:
“Như vậy tôi để người khác chạm thử, thế nào?”
Phùng Kiến Vũ bất an, cậu không muốn để người khác chạm vào mình, cậu chính là bài xích việc đó, có điều đối với Vương Thanh thì cậu lại không quá mức bài xích. Phùng Kiến Vũ xoay đầu sang một bên lùi lại phía sau một bước, đây là lần đầu tiên Phùng Kiến Vũ phản kháng lại hắn, mặc dù chỉ là yếu ớt phản kháng:
“Ngài có thể làm như thế, em vốn dĩ không thể ngăn được ngài. Có điều em thật sự không muốn như thế”
Vương Thanh kín đáo nở một nụ cười bước tới nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ ép buộc cậu đối diện mình:
“Tôi có thể tin em hay không, em rất giỏi nói dối mà, đến chính tôi cũng đã bị em lừa rồi”
Phùng Kiến Vũ nhìn thẳng vào mắt Vương Thanh đáp:
“Em không nói dối”
Vương Thanh nhìn cậu một lúc rồi thả cằm cậu ra:
“Biểu hiện thành thực một chút, nếu không tôi mang em tặng cho người khác”
Phùng Kiến Vũ giật mình đứng im bất động, câu nói kia của Vương Thanh làm cho cậu lâm vào tình thế hoang mang vô cùng. Trước đây cậu chỉ biết mình sẽ có hai khả năng, một là ở bên cạnh Vương Thanh, một là quay trở về chỗ tiến sĩ Most, bây giờ nghe Vương Thanh nói còn muốn đem cậu tặng cho người khác nữa, cậu bắt đầu lo lắng đến cả gương mặt cũng biểu lộ rõ ra ngoài. Vương Thanh xoay người nhìn thấy Phùng Kiến Vũ như vậy liền bước tới ôm lấy eo cậu bước đi:
“Không cần quá lo lắng, nếu như em ngoan như thế này, tôi làm sao có thể mang em tặng cho người khác được”
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu dùng đôi mắt hoang mang nhìn về phía Vương Thanh, Vương Thanh nhíu mày trầm giọng nói:
“Mau cười một cái cho tôi xem”
Phùng Kiến Vũ cố gắng nở nụ cười gượng gạo, Vương Thanh ở bên eo nhỏ của cậu khẽ siết chặt không vừa lòng. Phùng Kiến Vũ đành phải một lần nữa nâng cao khóe miệng phô ra một nụ cười hoàn mỹ nhất trước mặt Vương Thanh.
Đây là lần đầu tiên Vương Thanh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ cười, thật sự vô cùng thuận mắt biết bao. Vương Thanh cúi xuống hôn vào trán của Phùng Kiến Vũ khàn giọng:
“Rất đẹp, tôi rất thích!”
Phùng Kiến Vũ vừa bước đi vừa nhìn Vương Thanh nói:
“Em sẽ nghe lời ngài”
Vương Thanh gật đầu ừ nhẹ một tiếng, Phùng Kiến Vũ bắt đầu mang theo tâm trạng bất an bước xuống phi thuyền đi vào nơi tổ chức tiệc cưới của con trai ngài thiếu úy ở tinh cầu Z.
Tinh cầu Z thật ra là một tinh cầu nhỏ được tách ra khỏi tinh cầu X, nhưng mọi quyết định mang tính quan trọng của tinh cầu Z đều phải có sự đồng ý của tinh cầu X mới có thể tiến hành. Một thiếu úy nhỏ nhoi ở tinh cầu nhỏ thật ra không thể nào có thể mời được chỉ huy trưởng đến tham dự bữa tiệc này, chẳng qua là giữa ngài thiếu úy đây và ba Vương Thanh cũng coi như có mối thân tình, cho nên hắn ngày hôm nay mới tới đây.
Thiếu úy Tỉnh Đạt Kha năm nay đã ngoài 50, từ xa nhìn thấy Vương Thanh đến liền đi tận ra ngoài cửa đón tiếp nhiệt tình:
“Thật vinh hạnh vì ngài đến”
Vương Thanh đưa tay về phía trước bắt lấy tay ông ta xã giao chào hỏi vài câu:
“Không cần khách sáo”
Tỉnh Đạt Kha lơ đãng chuyển ánh mắt về phía Phùng Kiến Vũ không rõ ý tứ, rất nhanh sau đó ông ta liền hướng về phía Vương Thanh:
“Mời ngài vào bên trong”
Vương Thanh vừa mới rồi cũng nhận ra hành động nhỏ kia của Tỉnh Đạt Kha thế cho nên bây giờ hắn liền thản nhiên khoác lấy eo Phùng Kiến Vũ bước vào.
Hội trường rộng lớn được lát đá cẩm thạch màu vàng vô cùng hoa lệ, còn có dàn đèn chùm hình giọt nước phát sáng lung linh. Phùng Kiến Vũ nhìn thấy bàn đồ ăn bày rất nhiều món ăn còn đang bốc ra hơi nóng, cậu khẽ đưa tay chạm vào bụng mình một chút rồi nuốt một ngụm nước miếng xoay mặt chuyển ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Vương Thanh đột nhiên cúi người môi mỏng chạm vào vành tai của Phùng Kiến Vũ khe khẽ thổi khí:
“Đói bụng có phải không?”
Phùng Kiến Vũ đột nhiên nhớ đến hình ảnh vừa rồi ở trong bồn tắm, cậu khẽ rùng mình một cái rồi lắc đầu:
“Không có”
Vương Thanh đưa tay vuốt mái tóc của Phùng Kiến Vũ chậm rãi nói:
“Không cần căng thẳng, tôi bây giờ phải đi nói chuyện với một vài người, sẽ không mang em theo, nếu như em đói bụng có thể ăn”
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt Vương Thanh, sau khi xác định được hắn không tức giận mới ngoan ngoãn gật đầu một cái. Vương Thanh khẽ nhếch môi, đột nhiên mang tay chạm vào phía đũng quần cậu, Phùng Kiến Vũ giật mình hơi lùi lại phía sau, Vương Thanh nâng cằm cậu khẽ nói:
“Có nhớ những lời tôi nói hay không, nếu như chỗ này không thành thật thì…”
Vương Thanh còn chưa nói hết câu, Phùng Kiến Vũ đã lên tiếng cắt ngang lời hắn:
“Ngài yên tâm”
Vương Thanh mỉm cười buông tay đang nâng cằm Phùng Kiến Vũ xuống rồi rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!