Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy
Chương 15: Tôi tặng em một món quà nhé
Đồng Khiết ngồi xuống sàn nhà lạnh toát, mang chân mình mở ra thật rộng, đầu ngón tay men theo vùng bụng chậm rãi tiến xuống phía dưới đẩy vào, mỗi lần đưa đẩy còn cố tình phát ra âm thanh dâm mỹ vô cùng nóng bỏng. Phùng Kiến Vũ đứng ở một bên nhìn về phía trước, Vương Thanh thì quay sang quan sát sắc mặt của cậu. Một lúc sau đó Vương Thanh bắt đầu nhếch môi, quay sang thản nhiên nhìn Đồng Khiết:
“Đứng dậy đi, ra bên ngoài thông báo hủy lễ cưới”
Đồng Khiết nghe thấy lời nói kia của Vương Thanh trong lòng bắt đầu hớn hở, cô bước tới phía trước định lấy đồ mặc vào thì Vương Thanh liền lạnh giọng:
“Không nghe thấy tôi nói sao?”
Đồng Khiết do dự:
“Ngài còn chưa để em mặc đồ”
Vương Thanh nhìn chằm chằm Đồng Khiết, khiến cho cô ta cũng phải giật mình hốt hoảng vội vàng cứ như vậy bước ra ngoài.
Cánh cửa phòng đóng lại rồi, Vương Thanh liền xoay người mang quần Phùng Kiến Vũ cởi xuống, phát hiện ra Tiểu Vũ Vũ vẫn không có phản ứng thì hài lòng:
“Đúng là rất nghe lời”
Phùng Kiến Vũ lên tiếng nói với Vương Thanh:
“Em đã nói nếu như ngài không chạm thì em sẽ không như vậy”
Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ ngồi lên đùi mình, bàn tay đưa xuống nắm lấy Tiểu Vũ Vũ:
“Để tôi xem, có thật là như vậy hay không?”
Phùng Kiến Vũ khẽ ưm a đứt quãng, từ khi cùng Vương Thanh trải qua hai ngày này, thân thể cậu đúng là trong phút chốc nhạy cảm rất nhiều. Ví như bây giờ chỉ cần Vương Thanh chạm tới, cậu liền nhịn không được mà phát ra tiếng kêu rên như hiện tại.
Vương Thanh di chuyển đầu ngón tay xuống phía động nhỏ của cậu:
“Tôi tặng cho em một món quà nhé”
Phùng Kiến Vũ hơi hơi kẹp chặt lấy bắp đùi, động nhỏ bị tổn thương kia vẫn chưa lành hẳn. Vương Thanh nhếch môi:
“Em lấy cái gì ở tinh cầu Z?”
Phùng Kiến Vũ mở miệng âm ư:
“Em không có lấy, là người ta vu oan cho em”
Vương Thanh gật đầu:
“Được, vậy người ta vu oan cho em cái gì”
Phùng Kiến Vũ hừ hừ thở dốc:
“Là một viên đá từ trường đặt ở giữa trung tâm tòa nhà này”
Vương Thanh đưa tay khẽ nhéo lấy điểm nhỏ trước ngực của Phùng Kiến Vũ xoắn nhẹ:
“Vậy tôi mang viên đá đó cho em, em có thích hay không?”
Phùng Kiến Vũ giật mình, viên đá kia chính là vật trấn giữ của tinh cầu này, nếu như lấy đi viên đá đó chẳng khác nào phá đi tuyến phòng thủ cả. Phùng Kiến Vũ còn đang mải mê suy nghĩ thì Vương Thanh đang mang một ngón tay tiến vào trong động nhỏ của cậu rồi:
“Sao? Không thích hả?”
Phía dưới của Phùng Kiến Vũ lại truyền đến cảm giác đau rát, động nhỏ không ngừng co thắt liên hồi mang ngón tay của Vương Thanh bao lấy. Vương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, ánh mắt kia rõ ràng chứa tia dục vọng không thèm che giấu, cậu khe khẽ nuốt một ngụm nước miếng, bắp đùi run rẩy, mồ hôi từ bên huyệt thái dương cũng chảy ra vì đau đớn:
“Viên đá đó cho em, em cũng không biết dùng để làm gì”
Vương Thanh mang ngón tay rút ra khỏi động nhỏ của Phùng Kiến Vũ, ở bên mông cậu khẽ xoa nắn nhẹ nhàng:
“Tôi mang viên đá đó đặt vào chỗ này, để cho nơi đó của em nhanh liền vết thương, thế nào?”
Phùng Kiến Vũ hoảng sợ trợn lớn hai mắt hả một tiếng, Vương Thanh bật cười ha ha cúi đầu xuống hôn lên trán của Phùng Kiến Vũ:
“Là đùa em thôi”
Phùng Kiến Vũ nghe vậy liền thở nhẹ một hơi, sau khi biết Vương Thanh chỉ là nói đùa cùng với mình cậu mới thả lỏng một chút, nhưng cả người chưa kịp thả lỏng trong bao lâu, giây tiếp theo cậu đã bị Vương Thanh nhấc bổng lên cao ngồi ở trên bàn đối diện hắn:
“Tôi sẽ cho em thời gian để lành vết thương, cho nên em không cần phải căng thẳng như vậy”
Phùng Kiến Vũ cúi đầu khẽ nói:
“Cám ơn ngài”
Vương Thanh chậm rãi giúp Phùng Kiến Vũ mặc lại quần áo thật chỉnh tề rồi ôm eo cậu bước ra ngoài hội trường. Quan khách đã sớm về hết, lễ cưới đúng như mệnh lệnh của Vương Thanh đã bị hủy bỏ, Đồng Khiết thấy Vương Thanh bước ra liền lắc mông đi tới muốn ôm lấy cánh tay hắn, nhưng lúc cô mới bước đi được nửa đường đã bị Vương Thanh dùng ánh mắt băng lãnh kia chặn lại.
Tỉnh Đạt Kha thấy có điểm không ổn liền mang chàng trai mới vừa rồi cùng Phùng Kiến Vũ nói chuyện đi tới trước mặt Vương Thanh:
“Ngài chỉ huy, đây là Khả Khả, cậu ta rất nghe lời… chuyện ngày hôm nay xin ngài đừng nhớ tới”
Phùng Kiến Vũ âm thầm nhìn Khả Khả, phát hiện ra cậu ta thật sự rất đẹp, nụ cười đó, ánh mắt kia có vẻ như Vương Thanh sẽ rất thích. Phùng Kiến Vũ lo lắng Vương Thanh thật sự mang Khả Khả về tinh cầu X, cậu muốn lên tiếng ngăn cản Vương Thanh lại nhưng mà kết quả cũng chỉ còn biết im lặng không nói được câu nào.
Vương Thanh liếc nhìn Khả Khả một cái rồi hướng Tỉnh Đạt Kha đề nghị:
“Đá từ trường nghe nói có hai viên”
Tỉnh Đạt Kha nghe thấy Vương Thanh nhắc đến đá từ trường liền biến sắc:
“Đúng vậy ngài chỉ huy”
Vương Thanh gật đầu:
“Mang tôi đến nhìn qua đi”
Tỉnh Đạt Kha muốn từ chối nhưng khi định mở miệng đã bắt gặp ánh mắt của Vương Thanh cho nên ông ta đành phải bước lên phía trước dẫn đường:
“Được, vậy mời ngài đi theo tôi”
Vương Thanh ôm lấy eo nhỏ của Phùng Kiến Vũ cùng nhau bước đi, Phùng Kiến Vũ bắt đầu âm thầm lo lắng, Vương Thanh không phải thật sự muốn ở chỗ này lấy đi viên đá từ trường chứ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!