Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy
Chương 57: Trêu đùa
Vương Thanh mang khóa quần của Phùng Kiến Vũ kéo xuống, động tác của hắn chợt dừng lại khi nhìn thấy thứ mà Phùng Kiến Vũ nói muốn cho hắn xem. Vương Thanh nâng mông Phùng Kiến Vũ mang quần âu trắng vứt sang một bên, gương mặt âm trầm lại không rõ đang suy nghĩ cái gì. Phùng Kiến Vũ gấp gáp khi không thấy Vương Thanh có hành động gì tiếp theo, cậu sợ hãi hỏi nhỏ:
“Không phải là chuyện quá nghiêm trọng đúng không? Ngài đừng tức giận nhé, ngài đừng tức giận, nếu như ngài không thích thì em sẽ không để ngài nhÌn thấy”
Không gian im lặng, trầm mặc nặng nề, ba phút trôi qua không ai nói thêm một câu nào nữa, Phùng Kiến Vũ cũng không dám cử động tùy tiện chỉ có thể như vậy cúi đầu lo lắng. Alex nói nếu như cậu dùng thứ này Vương Thanh cho dù có lạnh lùng sắt đá đến đâu cũng không thể không quan tâm cậu, nhưng mà tại sao bây giờ hắn lại không nói gì, dường như hắn lại tức giận nữa rồi.
“Đứng dậy đi” Vương Thanh ra lệnh
Phùng Kiến Vũ giật mình hai vai cũng giật cả lên, cậu đứng dậy ngay ngắn ở trước mặt Vương Thanh:
“Ngài đừng tức giận nhé, em không biết ngài thích cái gì nữa, em chỉ muốn xin lỗi ngài chuyện tối ngày hôm qua thôi”
Vương Thanh mang cúc áo sơ mi của Phùng Kiến Vũ mở ra nhưng lại không trực tiếp cởi hẳn chiếc áo đó sang một bên:
“Em đi vào trong rót cho tôi một ly nước”
Phùng Kiến Vũ không hiểu Vương Thanh muốn cái gì nữa nhưng vẫn nghe lời xoay người bước vào trong rót nước cho Vương Thanh. Alex tặng cho Phùng Kiến Vũ một chiếc quần lót vô cùng kỳ quái, đây là lần đầu tiên cậu thấy chiếc quần lót kỳ quái như vậy, chỉ có duy nhất một sợi dây vô cùng mảnh ở phía sau, phía trước có một tấm ren mỏng màu đỏ cũng chẳng che được thứ cần che gì, Phùng Kiến Vũ lúc mang quần lót mặc vào còn nghi ngờ thứ đồ này không dùng cho đàn ông mà là của phụ nữ, mặc vào vô cùng khó chịu bởi vì mỗi khi cậu bước đi sợi dây mảnh nhỏ kia sẽ càng cọ sát lấy phía sau hai rãnh mông của cậu, giống như bây giờ cũng vậy càng thêm khó chịu kỳ quặc hơn.
Phùng Kiến Vũ mang một ly nước đưa tới cho Vương Thanh, Vương Thanh tiếp nhận cầm lên uống một ngụm rồi để sang một bên. Phùng Kiến Vũ không được phép ngồi, cũng không được phép tránh khỏi tầm mắt của Vương Thanh, chỉ có thể bất an đứng ở trước hắn một khoảng cách rất gần.
“Không khó chịu sao?” Vương Thanh khàn giọng hỏi.
Phùng Kiến Vũ thành thật trả lời:
“Em có”
Vương Thanh đưa tay hơi hơi chạm tới phía lớp ren đỏ kia rồi thả ra:
“Vì sao có thứ đồ này?”
Phùng Kiến Vũ cảm giác các dây thần kinh bắt cầu co cứng lại với nhau:
“Hôm nay Alex tặng cho em, em nói với cậu ấy rằng ngài đang không được vui, cậu ấy liền tặng cho em thứ này, cậu ấy nói nếu như em mặc nó tâm trạng của ngài sẽ khá hơn”
Vương Thanh gật gật đầu:
“Là vì lo lắng tâm trạng tôi sao? Cũng coi như có thể giảm bớt một chút tội trạng đi”
Phùng Kiến Vũ căng thẳng khi nghe Vương Thanh nhắc đến hai từ tội trạng kia, hai tay nắm chặt lại với nhau để song song ở bên bắp đùi mím môi im lặng. Vương Thanh tiếp tục nói:
“Mang áo sơ mi vén lên cao đi, để tôi nhìn kỹ một chút xem thế nào”
Phùng Kiến Vũ bất an mang áo sơ mi vén cao lên một chút, Vương Thanh híp mắt đưa tay chạm tới lớp ren mỏng sờ soạng:
“Xem ra Alex tặng cho em chiếc quần may bằng vải tốt đấy”
Phùng Kiến Vũ hai chân hơi hơi dính lấy nhau, miệng nhỏ ngậm chặt cố gắng không phát ra tiếng kêu nào cả, Vương Thanh hài lòng mang tay thu về:
“Xoay người lại để tôi xem”
Phùng Kiến Vũ xoay người lại, Vương Thanh yết hầu khẽ di chuyển, sợi dây màu đỏ vô cùng mảnh biến mất ở trong rãnh mông của Phùng Kiến Vũ không nhìn thấy được, chỉ có thể thấy sợi dây ôm lấy phía trên mông cậu. Vương Thanh mang tay tách hai mông của Phùng Kiến Vũ ra, dùng một ngón tay cầm lấy sợi dây mảnh kia cố tình ma sát lên xuống chỗ rãnh mông đó:
“Có phải mặc rất chật?”
Phùng Kiến Vũ thành thật đáp:
“Em ở nhà đã nhìn qua size quần… ưm… nhỏ hơn size em thường mặc một chút”
Vương Thanh kéo căng sợi dây mảnh kia rồi thả ra, sợi dây đó lọt vào giữa hai rãnh mông của Phùng Kiến Vũ rồi biến mất chỉ để lại một tiếng tách nho nhỏ. Phùng Kiến Vũ bị đau đứng cũng không vững, Vương Thanh đưa tay tách mạnh hai rãnh mông của cậu ra nhìn thì phát hiện ra một đường hằn đỏ do dây thun để lại vô cùng chói mắt:
“Vùng da nhạy cảm thế này, chỉ hơi dùng sức một chút đã để lại vết hằn, thế mà em vẫn có thể mặc quần lót nhỏ hơn một size sao?”
Phùng Kiến Vũ im lặng không nói, Vương Thanh tiếp tục cầm lấy dây thun kia kéo lên kéo xuống khiến cho nơi đó của cậu như bị hắn trêu đùa đến đau rát bốc cháy. Vương Thanh nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến giờ tới bữa tiệc, hắn có chút không nỡ muốn rời xa vật nhỏ này nhưng mà vẫn phải miễn cưỡng buông tay:
“Được rồi, mặc đồ vào đi, lát nữa đến bữa tiệc tôi sẽ xem xét xem nên phạt em như thế nào”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!