Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy - Chương 79: Mở đầu hoàn mỹ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy


Chương 79: Mở đầu hoàn mỹ


Tinh cầu nhỏ trong tay Phùng Kiến Vũ nóng lên, Vương Thanh có thể cảm nhận được sức nóng của nó, nó chỉ nóng lên mỗi khi Vương Thanh chinh chiến, hiện tại đây cũng vì cuộc chiến sinh tử của Phùng Kiến Vũ mà nóng. Vương Thanh cực kỳ hy vọng Phùng Kiến Vũ sẽ tỉnh lại, hắn muốn cậu cùng hắn trải qua những tháng ngày ở tương lai phía trước:

“Vũ Vũ tỉnh lại nhé, đợi em tỉnh lại rồi tôi sẽ dẫn em đến nơi đẹp nhất của tinh cầu chúng ta”

Mọi người xung quanh nghe thấy lời nói kia của Vương Thanh cũng phải giật mình, nơi đẹp nhất của tinh cầu mọi người đều biết nhưng chưa bao giờ được đặt chân đến, bởi vì nơi đó chính là nơi cất giữ toàn bộ điểm yếu của người đứng đầu tinh cầu, từ thế hệ này đến thế hệ khác cũng chỉ có duy nhất chỉ huy trưởng được bước vào.

Phùng Kiến Vũ hẳn là không nghe thấy lời Vương Thanh nói được, bởi vì cả một quá trình kia cậu đều nhắm nghiền mắt, ngoài máy đo nhịp tim đang nảy số thì cậu hoàn toàn không có biểu hiện gì khác minh chứng cho việc mình đã tỉnh lại, ngay cả hơi thở cũng rất yếu ớt gần như không rõ ràng.

Phùng Kiến Vũ đã trải qua bốn tiếng đồng hồ, Vương Thanh bốn tiếng đồng hồ rồi không hề buông bàn tay kia ra, tiến sĩ Most cùng nhóm người làm phẫu thuật cho Phùng Kiến Vũ cũng từng đấy giờ làm việc căng thẳng áp lực, họ chỉ sợ mình sơ sót làm sai điều gì đó, hoặc nếu như không cứu được Phùng Kiến Vũ, thì tương lai của bọn họ sau này sẽ bấp bênh. Tiến sĩ Most hoàn thành đường khâu cuối cùng, mang cây kéo đặt xuống khay nhôm thở nhẹ một hơi:

“Cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, có thể vài tiếng nữa sẽ tỉnh lại”

Vương Thanh nhận được kết quả hài lòng kia, gương mặt từ đầu đến cuối cũng không có ý định giãn ra được một chút nào, hắn trầm giọng ra lệnh với mọi người:

“Ra ngoài đi”

Mọi người nhanh chóng rời đi, căn phòng lại chỉ có một mình hắn và Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, đưa tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc hỗn loạn kia của Phùng Kiến Vũ, cả một quá trình đều vô cùng cẩn trọng, nhẹ nhàng giống như là sợ Phùng Kiến Vũ sẽ bị đau. Hắn chỉ ngồi đó im lặng ngắm nhìn Phùng Kiến Vũ, hắn muốn chắc chắn Phùng Kiến Vũ sẽ không có bất chắc gì xảy đến nữa.

Vòng đồng hồ chỉ có mười hai con số, nhưng lại vô cùng trêu người chạy rất lâu, Vương Thanh ngồi ở đó nhẫn lại cùng với kim đồng hồ đợi Phùng Kiến Vũ tỉnh dậy. Lúc đưa Phùng Kiến Vũ tới đây trời vẫn còn sáng, ánh mặt trời còn treo ở trên trời cao, hiện tại nhìn ra khung cửa sổ tuyết đã ngừng rơi rồi, mặt trời đã không thấy nữa, Vương Thanh cuối cùng cũng có thể đợi đến lúc Phùng Kiến Vũ mở mắt ra.

Phùng Kiến Vũ toàn thân mất hết sức lực, người đầu tiên cậu thấy là Vương Thanh nhưng việc đầu tiên cậu làm là đưa tay sờ lên bụng mình, vừa chạm vào bụng liền trúng vết mổ khẽ nhăn mi, bụng lớn đã chuyển thành bụng nhỏ rồi cậu hốt hoảng khàn khàn nói:

“Đứa nhỏ…”

Vương Thanh tức giận ngăn không cho Phùng Kiến Vũ đặt loạn tay, hắn trầm giọng:

“Đứa nhỏ, đứa nhỏ, em lúc nào cũng luôn miệng nhắc tới đứa nhỏ, tại vì sao khi đó lại không chú ý cẩn thận đây?”

Phùng Kiến Vũ hốc mắt nóng bừng, cậu còn nhớ rõ khi mình bị ngã xuống sàn bụng của cậu vô cùng đau nhức, đứa nhỏ trong bụng bị va chạm mạnh như vậy cũng không hề có một chút động nào, hiện tại xung quanh phòng chỉ có một mình Vương Thanh, hơn nữa bây giờ hắn còn nói như vậy với cậu, Phùng Kiến Vũ liền nghĩ rằng mình mất đứa nhỏ rồi. Phùng Kiến Vũ nức nở nằm ở trên giường, ánh mắt hiện rõ tia bi thương, khóe miệng mấp máy muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng được. Vương Thanh ở bên cạnh giúp cậu lau đi nước mắt, vẫn một thái độ lạnh lùng của vị chỉ huy như thường ngày ra lệnh cho cậu:

“Nghỉ ngơi thật tốt đi”

Phùng Kiến Vũ khóc đến hai vai run rẩy, Vương Thanh nhìn thấy vật nhỏ phía dưới đau lòng như vậy cũng cảm thấy đau lòng theo, hắn hạ thấp giọng xuống một chút nói cho cậu biết:

“Nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi nói người mang đứa nhỏ đến cho em xem”

Phùng Kiến Vũ vừa nghe thấy câu kia liền ngừng khóc a một tiếng, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Vương Thanh hỏi hắn:

“Ngài nói sao, đứa nhỏ không sao rồi, có phải không?”

Vương Thanh nhíu mày gật đầu, Phùng Kiến Vũ ngay lập tức buông tay hắn ra rồi đẩy nhẹ hắn:

“Vậy ngài nhanh một chút mang đứa nhỏ đến cho em nhìn, nhanh một chút được không…”

Vương Thanh nhìn xuống dưới tay mình, không có ý định đứng lên nữa mà nói thế này:

“Đứa nhỏ hiện tại không thể tới, nó đang làm một vài kiểm tra”

Phùng Kiến Vũ nghe vậy lại nắm chặt lấy tay Vương Thanh, lo lắng gấp gáp muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới chuyển mình liền bắt đầu có cơn đau kéo đến, Vương Thanh hốt hoảng trừng mắt nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ không quan tâm Vương Thanh có tức giận hay không chỉ một lòng hướng tới đứa nhỏ:

“Có chuyện gì với chúng sao, có gặp nguy hiểm hay không, ngài nói cho em biết đi”

Thật ra từ lúc hai đứa nhỏ ra đời Vương Thanh không hề có ý định đến muốn nhìn qua chúng, hắn nửa bước chưa từng rời khỏi phòng bệnh này. Bởi vì Phùng Kiến Vũ vừa mới rồi đột nhiên đẩy hắn đi cho nên hắn mới không muốn ngay lập tức mang đứa nhỏ đến cho cậu nhìn, nhưng khi nhìn thấy người nọ hốt hoảng thế kia hắn lại không nhẫn tâm:

“Không có chuyện gì cả, nó đang uống sữa”

Phùng Kiến Vũ vẫn lo lắng lắm, cậu thấp thỏm bồn chồn không yên thật muốn ngay bây giờ có thể nhìn thấy đứa nhỏ. Phùng Kiến Vũ nắm lấy tay Vương Thanh liên tục hỏi:

“Hai đứa nhỏ đều bình an khỏe mạnh sao? Khi nào hai đứa nhỏ mới uống sữa xong, ngài có thể giúp em đến nhìn xem chúng đã xong chưa được hay không, em hiện tại có chút đau lắm chưa thể đi được…”

Vương Thanh đau lòng cúi người xuống hôn lên đôi môi đang liên tục nói không ngừng kia, hôn rất sâu vô cùng nhẹ nhàng, mọi dịu dàng đều đặt lên nụ hôn này mà chuyển cho Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ cũng bị bất ngờ trước nụ hôn đột nhiên của Vương Thanh, nhưng câu trước sau cũng không có ý định tránh né, trong lòng cũng bắt đầu bình ổn trở lại không gấp gáp nữa. Vương Thanh chậm rãi buông Phùng Kiến Vũ ra thâm tình nói:

“Cám ơn em đã không rời bỏ tôi”.

Phùng Kiến Vũ tỉnh dậy, hai đứa nhỏ bình an ra đời, và một điều đặc biệt quan trọng hơn tất cả… Vương Thanh cuối cùng cũng đã hiểu ra được như thế nào gọi là yêu, đó chính là một mở đầu hoàn mỹ cho viễn cảnh tương lai phía trước của bọn họ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN