Tiếu Khuynh Nữ Phụ
Chương 17: Mộng dưới hoa
Tổ chức “ Vẫn “ cái tên này vừa xuất hiện, chỉ trong một tuần liền khiến cho cả hai giới Hắc Bạch Lưỡng Đạo phải e dè kiên kỵ. Nghe đồn từng là một bang phái tam lưu không đáng có trên giang hồ nhưng đột ngột chỉ trong một đêm liền đổi chủ. Chủ nhân tổ chức “ Vẫn “ thần thần bí bí, võ công xuất quỷ nhập thần, đa mưu túc trí.
Có người nói tên đó là một nam nhân xấu xí như yêu ma, nhìn thôi cũng đã là một loại xúc phạm đến đôi mắt.
Có người lại nói đó là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, bế nguyệt tu hoa, người gặp người thích.
Nhưng cho đến nay, chủ nhân của tổ chức “ Vẫn “ rốt cuộc là nam nhân hay là nữ nhân vẫn chỉ là một dấu chấm hỏi to đùng không có lời giải đáp.
Một tuần trôi qua, mọi nhất cử nhất động đều được người bên ngoài dòm nhá, xong họ vẫn chưa có hành động nào gọi là khiêu khích, nhưng lại khiến cho thế giới ngầm phải đề cao cảnh giác, nguyên nhân cũng là vì một số bang phái cho người lẻn vào điều tra liền chỉ có đi chứ không thấy trở lại, giống như kẻ thù ẩn mình trong bóng đêm thần bí trêu đùa Hắc Đạo, Bạch Đạo khiến cho họ đứng ngồi không yên.
“ Chủ nhân, Tử không thấy trở về. “ Nam nhân toàn thân hòa cùng cùng bóng tối quỳ xuống, bóng lưng thẳng tắp như băng điêu, lại toát ra hơi lạnh bức người. Thái độ cung kính cùng nể phục.
“ Vậy sao? “ Giọng nói trầm thấp, quyến rũ như yêu. Một cỗ hơi thở thần bí yêu tà bao trùm trong không gian giá lạnh, tối tăm đến ngột ngạt.
“ Chủ nhân, chúng ta có nên.. “ Tên thuộc hạ e dè lên tiếng. Hắn rất mong chủ nhân có thể ra tay báo thù cho Tà nhưng….
“ Lui đi. “
“ Vâng. “ Bất lực thưa một tiếng,vị chủ nhân âm ngoan thủ lạt thần bí này vẫn là không nên chọc giận thì hơn, thân hình nam nhân thoắt một cái đã biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
“ Mọi chuyện, ngày càng thú vị rồi. “
Dưới ánh trăng bàng bạc, một vài lọn tóc dài đen nhánh mượt như tơ của hắn lộ ra ngoài chiếc áo trùm màu đen. Mơ hồ được phủ một lớp sa mỏng lấp lánh bụi tiên, chảy dài xuống tựa như một dòng suối trăng lung linh tuyệt mỹ. Khinh vân tuế nguyệt.
——
“ Này, cô có nghe nói gì không. Hội trưởng đã biến mất kể từ một tuần trước? “
“ Cái đó sao tôi không biết được. Thôi cô nương, đừng mơ mộng hão huyền nữa, Băng Sơn như ngài ấy vĩnh viễn không bao giờ nở nụ cười với chúng ta đâu. “
“ Cười sao? Ngay cả ánh mắt cũng chưa từng lưu lại. “
“ Các cô thật kém, hội trưởng đã đưa đơn thôi học rồi. Dạ thiếu trở về nắm chức hội trưởng hội học sinh của chúng ta. “
“ Cái gì? Thật sao? Sao tôi không biết? Aaaa. “
“ Tin này đã đồn ầm hết rồi đấy. “
Trong vườn ngự uyển học viện Sallow, trăm hoa đua nở, có gió nhẹ đu đưa, có hồ nước trong vắt, vô số loài hoa lạ xinh đẹp được trồng có quy tắc ở khắp mọi nơi mà ít ai biết tên. Một nhóm nữ sinh huyên náo phía bên kia hồ nước, hồng liên trì khoe sắc trên mặt hồ sóng lượn lăn tăn. Thật xứng với bốn chữ “ Bèo dạt, mây trôi. “
Đôi mắt thâm tử sắc vốn khép hờ khẽ mở ra, tấm lưng hơi nghiêng dựa vào thân cây dương liễu xanh mát. Cành liễu mảnh mai, lá liễu buông xuống, thứ mộc không có cốt khí khiến cho dung nhan của Tang Họa thấp thoáng hiển hiện, mờ mờ ảo ảo, thanh thuần như phù dung.
Lăng Băng Kỳ đột nhiên rút đơn thôi học cùng lúc đó thì Dạ Diễm từ nước X xa xôi trở lại, ngồi lên cái chức hội trưởng hội học sinh người người dòm ngó. Rốt cuộc là vì sao đây?
Dạ Diễm, Dạ Diễm là tên đã cùng cô trong nghĩa trang U Sơn ư?
Nhưng, nếu thế thì đã sao? Cũng không liên quan gì đến cô. Tang Họa ngồi dậy, chậm rãi cầm tai nghe đeo lên tai mình, kết nối với điện thoại di động, rồi tùy tiện bật lên một bài hát nào đó. Kế tiếp nhẹ nhàng xoay người bước đi trên con đường lát gạch đá chênh chang giống như đang tắm trong ánh nắng dài hun hút. Dọc con đường trải dài những lùm hoa ướt át tưng bừng sức sống, huyễn lệ dưới ánh nắng loang lỗ nắng vàng trông đến say mê.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, đu đưa trong không trung, lưu lại vài cánh hoa sắc hồng rơi trên mái tóc nâu nhạt bồng bềnh tinh tựa như mây.
Một giọng hát nhẹ nhàng cất lên, thanh lãnh như U Lan nở rộ trên mặt nước.
Giọt lệ buốt giá như sao băng rơi làm tan nỗi nhớ nhung của ai.
Kiếp luân hồi trước kia đã xóa đi gương mặt mờ nhạt trong giấc mơ.
Núi Côn Luân trên giang hồ xa xôi ngàn dặm hoa tàn rồi hoa nở khắp nơi.
Than Hồng trần, vận hồng nhan, thiên thượng nhân gian, tình như gió thoảng, tình như sương khói.
Một khúc tỳ bà vang vọng ngàn năm, duyên kiếp này tình kiếp sau biển xanh bể dâu tồn tại ngàn năm
…
Giọng hát mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực, có cái gì đó trong vắt vừa ngọt lịm lại đau thương đến thắt lòng, trầm bổng, khoáng đạt, tràn đầy cám dỗ cùng mê muội, giống như ta đã trải qua mấy kiếp người. Đó là một giấc mộng Hoa Tư không người thấu hiểu, một khắc ấy, khi tỉnh dậy giữa giấc chiêm bao đó đã là vạn năm sau. Đó là một niềm cô độc tuyệt vọng hẹn thề kiếp sau.
Mới đó đã trải qua mấy kiếp người, tìm tìm kiếm kiếm, vòng luân hồi chưa bao giờ ngừng lại.
Mải miết những luyến tiếc ngàn năm vạn năm, đến khi ngoảnh đầu lại, thì đã không còn gì.Bài hát này, mơ hồ khiến người ta muốn rơi nước mắt. Lòng bỗng chốc quặn đau, ruột gan vỡ ra thành từng mảnh.
Trong không khí, ảo mộng lưu lại một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng bên cánh mũi, phập phồng đáng yêu tựa như vừa mới đâu đây, gần kề bên cạnh mình. Giống như vừa mới phớt quá, khiến cho người ta lưu luyến muốn ngoái đầu lại.
Tiếu hồng nhan, họa hồng trần
Mây cứ trôi, tình yêu khó mà đoạn tuyệt
Tình yêu tương thông chỉ làm đôi uyên ương không nguyện làm thần tiên
Duyên tình kiếp này, duyên tình kiếp sau khó mà chia lìa.
Tang Họa không để ý, cô cất bước, vạn cánh hoa phía sau rơi đầy trên dòng lụa sắc đen ánh tím huyễn hoặc câu hồn đoạt phách. Ngàn hoa rơi loạn. Như ca như vũ như si như túy. (Tg: nhận ra gì không?)
Thiên âm dần trở nên nhẹ bẫng, bồng bềnh tựa mưa, như đèn hoa Linh Lung trôi trên mặt nước, như muôn đóa thất thải liên hoa diễm lệ tuyệt luân cướp đi tất cả sắc thái của hồng trần phồn hoa nơi chốn này.
Duyên tình kiếp này, duyên tình kiếp sau, xin đừng để quyến luyến thành… li biệt
[ Hồi mộng du tiên 1000 năm – Đổng Trinh ] ( tg: còn có tên là Thiên Niên Duyên)
Giọng hát từ từ khuất dần sau lùm hoa huyết sắc, thanh âm còn văng vẳng vang vọng. Lưu luyến day dứt chớp mắt giam cầm tầm ai?
Sắc hoa phiêu động bàn bạc trong gió đôi lúc tạo nên những vòng xoáy hoa dị thường xinh đẹp.
Giọng hát đột nhiên im bặt, Tang Họa dừng cước bộ, thình lình một vật gì đó xé gió bay đến chỗ cô. Tang Họa hơi nghiêng đầu tránh né, vật đó lao thẳng vào tường vang lên một tiếng bốp rồi vô lực rơi xuống, lăn lóc một hồi trên mặt đất cuối cùng cũng dừng lại.
Là… một quả táo cắn dỡ.
“ Gặp lại mày rồi. “ Giọng nói lẳng lơ vang lên, giữa những câu chữ còn có chút bất mãn khi quả táo đã không hoàn thành mục tiêu ném trúng đối phương. Đó là Trần Hân – một cô nàng có mái tóc vàng nhạt.
“ Các cô là ai? “ Tang Họa nghi hoặc, khuôn mặt lạnh tanh, cô biết họ à?
“ Mày… “ Hương La – Cô nàng có bộ móng tay màu đen bôi bác tức giận gần như thét lên, việc tỏ ra không quen biết bọn họ, khiến cho ả có cảm giác như bị mình xem thường.
“ Mày nghĩ vụ làm chúng tao bẻ mặt ở thư viện lần trước, chúng tao sẽ bỏ qua cho mày sao? “ Tần Ly – cô gái có vóc người nhỏ nhắn cùng nước da trắng như tuyết vỗ vỗ vai Hương La đang bất mãn cau có ý bảo không được mất kiên nhẫn, ít nhất là ngay lúc này.Thư viện ư?
Tang Họa lục lọi lại trí nhớ, lại nhìn ba cô gái “ dong chi tục phấn “ huênh hoang đứng trước mặt mình. Chần chừ đôi chút, đây không phải là ba cô gái từng gây chuyện với cô tại thư viện hoàng gia đó sao. A, kiểu này là muốn báo thù việc bị chụp ếch đây mà.
“ Xem ra mày ngày càng nhởn nhơ hóng hách rồi, tại sao lúc đó tao không dìm cho mày chết dưới hồ nước luôn nhỉ? “ Hương Ly vùng vằn nói, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Tang Họa đã chết trăm ngàn lần rồi.
Thì ra…
“ Vậy ra các cô chính là những kẻ đã đẩy tôi xuống hồ năm đó. “ Tang Họa mỉm cười ôn nhu, nhưng lại nồng đậm vị máu.
Thì ra cũng là tay sai của Tang Tương, chính họ đã đẩy Tang Họa chính chủ xuống sông, từ đó cũng trúng tiếng xét ái tình với Dung Phượng Khuynh. Trớ trêu làm sao.
“ A, lộ mất rồi, haha, phải làm sao bây giờ? “ Hương Ly tỏ ra hoảng hốt, giả vờ đưa tay ôm tim mình thần sắc lộ ra sự sợ hãi giả tạo.
“ Hừ, một kẻ đến một người chống lưng cũng không có thì làm được gì chúng ta. “ Trần Hy không khỏi ném nhìn khinh bỉ về phía cô.
“ Tao thật sự rất muốn biết cảm giác lúc đó của mày như thế nào? “ Hương La đầy chăm chọc.
Chỉ thấy Tang Họa im lặng không nói, cứ để cho ba cô nàng bô lô ba la, thao thao bất tuyệt bên tai, cô tựa hồ xem những lời nói đó chỉ là tiếng vo vẻ của ruồi muỗi, hoàn toàn không để tâm tới. Được một lúc họ dừng lại. Tang Họa lúc này mới nghiêng đầu bộ dáng rất ngây thơ, nụ cười tà tứ yêu dã.
Xem ra, nên hảo hảo dạy dỗ một phen rồi.
——
Một góc sân trường.
Ưm.. ưm..
Cả đầu của Hương La bị bàn tay Tang Họa đè xuống, ngâm vào trong bồn rửa mặt không sao thở nổi trong nước, chỉ có hai tay lúc này khua loạn tứ tung, loạn choạng không ngừng vẫy đập mặt nước như muốn tìm người giúp đỡ.
“ Hương La tiểu thư, để tôi cho cô biết cảm giác lúc đó của tôi như thế nào? “ Vừa nói lại ra sức ấn mạnh đầu cô ta xuống.
Hai người còn lại bị cô ném vào một góc toàn thân thương tích bi phẫn nhìn Tang Họa.
Trần Hân lồng lộn lên như một con thú hoang khi nhìn thấy chiến hữu của mình bị hành hạ đến sống dỡ chết dỡ. Cô ta phùng mang trợn mắt, điên cuồng nhào tới.
“ Con khốn!! Mày buông ra. “
Không may liền bị Tang Họa dùng một tay còn lại chụp đầu, tiếp bước theo Hương La, đầu cô ta bị ấn mạnh xuống bồn rửa tay đau đến chết đi sống lại.
“ Ngậm miệng lại, nếu như cô còn muốn sống. “ Giọng nói vô cảm, không mang theo bất kỳ cảm xúc thông thường nào của nhân loại.
Một chữ… “ Lãnh “
“ Tang Họa, xin cô, chúng tôi sai rồi. “ Tần Ly sợ hãi, khóc đến hoa dung thất sắc, nước mắt tung hoành trên hai gò má. Miệng mở lời cầu xin trong đến tội nghiệp. Lần đầu tiên có một người khiến cô sợ hãi đến như vậy, hai chân mềm nhũn rồi bất giác ngã xuống mặt đất.” Thế nào? Chờ không nổi rồi sao? “ Tang Họa quay đầu lại, cố tình hiểu sai ý của Tần Ly. Giọng nói ra vẻ hiền từ. “ Yên tâm đi, cô sớm muộn gì cũng sẽ được tôi gội đầu thỏa thích thôi. “
Ưm…ưm!!
Tang Họa nhấc đầu Hương La lên từ mặt nước. Cô ta khổ sở há miệng hít một hơi thật sâu, nước từ trong miệng cùng lỗ mũi ồ ạt trào ra ngoài, nỗi căm hận tột cùng khiến Hương La dường như quên luôn cả sợ hãi cùng tình trạng hiện tại của mình, ả hiện tại chỉ muốn bằm thây Tang Họa ra thành trăm mảnh mà thôi, Hương La cay độc rít lên, mắt hằn tơ máu:
“ Mày, đồ độc ác, đồ rắn độc! Mày không phải là con người. “
Ngược lại, đối với những từ ngữ khó nghe của Hương La, Tang Họa vờ như không nghe thấy. Cô cười cười, nụ cười nhàn nhạt đầy tà khí, giọng nói dịu dàng đến không thể nào dịu dàng hơn. Lại làm cho Hương La toàn thân run lên lẩy bẩy, hai chân bủn rủn mượn lực từ cánh tay Tang Họa mà còn có thể đứng.
“ Chưa ai nói với cô sao? Tang Họa tôi từ đầu chí cuối vẫn là như vậy, tôi không phải là người tốt, càng không dễ buông tha cho những kẻ…” Ánh mắt Tang Họa đậm đặc màu tím, giống như muốn nhỏ giọt, thanh âm dần lên cao “ … đã từng động đến tôi. “
Đột nhiên.
“ Hay lắm, hay lắm, đủ độc, đủ tàn nhẫn. “ Tiếng vỗ tay đều đều vang lên, Tang Họa bất giác quay sang.
“ Nghe nói cô thay đổi, thì ra tin đồn mãi mãi cũng chỉ là tin đồn. “
Kẻ đó?? Cô nheo mắt, hai tay giữ hai cái đầu không mảy may để ý ném về phía Tần Ly đang khóc đến độ thương tâm giống như nhà có thân nhân qua đời.
Nam nhân đó treo bên môi nụ cười dịu dàng như đóa hoa trôi nổi trên mặt nước, mùi hương lan tỏa khắp nơi, bồng bềnh mê say đến độ làm cho người ta khó thở. Anh ta rảo bước đến chỗ ba cô gái đó, toàn thân cao ngạo tôn quý, làn tóc đen ánh tím nhẹ nhàng lay động, một cỗ phong tình vô hạn, ma lệ khôn cùng, phất phơ giống như vũ khúc của tuyết, tạo nên một hồi phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế độc lập.
Những đốt ngón tay xinh đẹp, thon dài hiện lên rõ ràng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng bệch của Tần Ly, giọng nói như Phượng Cầm ca khẽ vang lên, rơi vào bên tai cô ta, hay như mộng ảo khiến người ta lãng đãng bay lên chín tầng mây:
“ Em không sao chứ? Đừng sợ! Ta ở đây rồi, mau mau dẫn hai người bạn của em đi đi. “
Trình độ như vậy, Tang Họa một bên lắc đầu tấm tắc khen ngợi. Quả là Dạ Diễm có khác, một kẻ đa tâm đa tình.
Kẻ đó dùng giọng nói dịu dàng quyến rũ trời phú phả vào tai mọi cô gái những lời nói đường mật khiến cho họ không thể nào kháng cự. Phàm là những ai được Dạ Diễm sủng qua cũng đều cam tâm tình nguyện sống là người của hắn, chết cũng là ma của hắn. Thâu tóm tâm can người khác bằng lời thì thầm của ma quỷ.
Dạ Diễm đa tình nhưng cũng vô tình lắm, tâm của hắn tự như trăng trong gương hoa trong nước, hắn là một kẻ không ai có thể nhìn thấu được, lại là một người thích đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay và… cũng là anh trai của Dạ Nguyệt Nha. Tần Ly ngơ ngơ ngẫn ngẫn giống như một kẻ trên trời, hai má đỏ ửng lên, khuôn mặt mỹ lệ giống như không có thật trên cõi đời này xuất hiện trước mắt cô lúc này cứ như là mơ vậy, có lẽ sau này cô ta sẽ không bao giờ quên chuyện xảy ra ở đây.
Nhưng cô ta cũng không phải là một bình hoa di động đầu óc rỗng tuếch, cho nên cũng thức thời e lệ thục nữ đôi chút rồi cũng cùng hai người kia thoái lui.
Nhìn Tần Ly cùng hai ả còn lại đi xa dần, ánh mắt đa tình vẫn giữ nguyên như cũ, lúc này lại quay sang nhìn chăm chăm lên người Tang Họa. Đó là một dung mạo như thế nào? Cho dù có đem hết thảy tất cả những thứ tinh túy nhất, xinh đẹp nhất, những từ ngữ hoa lệ nhất cũng không thể nào hình dung được. Khóe miệng anh ta hơi cong lên, dung nhan tăng thêm vài phần mê hoặc nhân thế. Ngàn hoa nở rộ cũng không thể sánh nỗi một cái nhếch môi câu hồn đoạt phách này.
“ Tang Họa đại tiểu thư, cô xem xem, cô đóng đạt đến nổi xuất thần nhập hóa làm người ta không thể nghi ngờ được. “ Cả người cô đột nhiên căng thẳng, khuôn mặt bất giác đông cứng lại. Không phải là vì cô chột dạ, mà là bởi vì câu nói vừa rồi của anh ta cốt là dùng để nói với Dạ Nguyệt Nha. Khi cô bé bên ngoài đóng vai một đứa em gái nhu thuận ngoan ngoãn thì bên trong lại là một con rắn âm thầm phun chất kịch độc lên người nữ chủ Tang Tương.
“ Dạ Nguyệt Nha, cô xem, cô đóng đạt đến mức xuất thần nhập hóa làm cho ngay cả tôi cũng không thể nghi ngờ. “
Khi đó đôi mắt Dạ Nguyệt Nha bị bóng đêm nuốt chửng.
Khi đó trái tim cô bé chẳng còn mảy may bất kỳ cảm xúc nào cả.
Dạ Nguyệt Nha, Dạ Nguyệt Nha.
Tang Họa lập đi lập lại cái tên này trong đầu. Sau đó, cô đột nhiên ngước đầu lên, ánh mắt lạnh tanh không nhìn ra cảm xúc, giọng nói thản nhiên mang hàm ý đùa nghịch bỡn cợt.
“ Dạ thiếu gia~ tôi là không hiểu anh nói gì cả. “
“ Tang Huân cố đại tiểu thư, không ngờ cũng biết cách đùa bỡn lòng người thật. “ Dạ Diễm cúi thấp người, ám muội ghé sát vào tai Tang Họa thì thầm, mị nhãn như tơ, phong tình vạn chủng.
Nhưng 6 chữ “ Tang Huân cố đại tiếu thư “ đã thành công đem đáy lòng Tang Họa bất giác gợn sóng.
“ Anh điều tra tôi. “ Nụ cười đậm dần, phảng phất giữa những câu chữ là từng câu như nghiếng răng nghiếng lợi, hàn ý mãnh liệt, dao động xung quanh, một cỗ băng lãnh tận xương làm cho Dạ Diễm có chút nhíu mày.
Thật sự là Tang Họa đó ư? Khí chất như Băng Liên buốt giá, U Lan thanh nhã này so với Lăng Băng Kỳ chỉ có hơn chứ không có kém. Chẳng lẽ lời đồn là có thật, đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn tùy hứng, thật sự đã thay đổi rồi. Thoát thai hoán cốt, trở thành một con người khác.
Một cơn gió nhẹ thoáng qua, làn tóc nâu dập dờn lay động, tạo thành những đường cong uốn lượn hoàn mỹ. Trầm ngư lạc nhạc, bế nguyệt tu hoa, cũng không thể nào so bì nổi với dung mạo điên đảo chúng sinh ấy.
Một đóa hoa hồng đen yêu dã đầy độc tố chết người, một Mạn Châu Sa hoa nở rộ nơi con đường Hoàng Tuyền chết chóc cùng tuyệt vọng.
“ Nếu nghĩ chỉ vì một cái chứng cứ nho nhỏ đó mà có thể lật mặt được tôi thì xem như anh lầm to rồi đấy, tôi có thể qua mắt người đời 10 năm thì diễn xuất của tôi, anh xem, có tồi không? “ Tang Họa cười nhạt giọng nói rất thành khẩn nhưng qua tai Dạ Diễm lại là có ý khác “ Để xem ai diễn đạt hơn ai “ cùng một đôi mắt thiên chân vô tà, ngây thơ vô tội.
Dạ Diễm kiềm nén nội tâm rung động, tiếng nói như Phượng Vĩ cầm trầm thấp, khàn khàn tăng thêm vài phần quyến rũ mị hoặc nhiếp phách.
“ Vậy, chúng ta cùng chơi một trò chơi nào. Tang Họa tiểu thư, cô cứ chờ những ngày tháng học đường vui vẻ đi ha~ “
Giọng nói ấy, khiến người ta chìm trong men say, mãi mãi cũng không có cách để tỉnh lại, tựa như một lời triệu hoán đến từ viễn cổ.
“ Dạ Diễm, để xem anh làm được gì? “ Tử mâu híp lại, giọng nói như băng xuyên hàn tuyền, không mang theo nữa tia tình cảm.
Mãi cho đến khi Tang Họa rảo bước về phía phòng học, loa phát thanh đột nhiên vang lên, chất giọng ngã ngớn mang ý trêu đùa lại quyến rũ đến tận xương cứ như thể hung hăn đâm thủng màn nhỉ của cô.
“ Nữ sinh Tang Họa lớp ***, vì vi phạm nội quy của học viện Shallow, tôi yêu cầu em đến vườn hoa sau trường chăm sóc và dọn dẹp vệ sinh trong vòng 1 tuần, đề nghị em chấp hành hình phạt, không làm trái ý của Hội trưởng hội học sinh cùng Thầy hiệu trưởng. “
Là Dạ Diễm, được lắm, để xem là ai sẽ thắng ai. Dám mượn cái danh Hội trưởng hội học sinh ra uy hiếp tôi. Anh lầm to rồi.
——
Chương sau ngược rồi. Nhưng không phải Dạ Diễm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!