Tiếu Khuynh Nữ Phụ - Chương 26: Nguy hiểm trùng điệp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Tiếu Khuynh Nữ Phụ


Chương 26: Nguy hiểm trùng điệp



Chương 26: Nguy hiểm trùng điệp

5 giờ chiều – Cảnh sắc dần buông xuống những mảng màu trầm mặc và nhẹ tênh.

“Hẳn là họ đang quay phim, mỹ nam áo bào tím vừa nãy cứ như thần tiên hạ phàm! Tôi từ xa trông lại, hai người đứng với nhau đúng là tuyệt phối, trời sinh một đôi.” Lam Nhu không ngừng hoa chân múa tay biểu lộ sự phấn khích của mình, mặt mày tươi cười rạng rỡ, liên tục khen ngợi.

“Đừng có nhiều chuyện nữa, cậu chưa nghe câu * sao? Phàm là thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm.” Tang Họa không mấy hứng thú, cô lắc đầu.

*Trồng hoa có sắc đẹp, sắc đẹp khác thường tức là thứ kì lạ.

“Cậu thật là, không phải càng đẹp thì ngắm càng bổ mắt sao? Không ngắm thì thật lãng phí tài nguyên của quốc gia.” Lam Nhu chu môi phân bua, sau đó đột nhiên nhớ đến chuyện hệ trọng. “Aida không nói nữa, chúng ta đi xem phim nhé, mừng vì thành công đầu tiên của cậu.”

Tang Họa mỉm cười, đang muốn gật đầu đồng ý thì bỗng dưng ánh mắt cô tối dần, cảnh giác nheo lại, hàn ý như được giải trừ phong ấn mà ào ào tuôn ra ngoài.

“Lam Nhu, e là tôi không đi xem phim cùng cậu được rồi.”

Một chiếc xe đen bóng dừng lại trước mặt, hai tên vệ sĩ cao to lực lưỡng mặc đồ đen nhanh chóng đi xuống. Lam Nhu đang còn tưởng là một vụ bắt cóc tống tiền. Thì đám người đó đã bao vây xung quanh Tang Họa, kẻ đứng đối diện cô lạnh lùng lên tiếng.

“Tang tiểu thư, phiền cô theo chúng tôi một chuyến, chủ nhân chúng tôi muốn gặp cô.”

Từng câu từng chữ đều không cho phép người ta cự tuyệt.

“Tôi không quen chủ nhân các người.”

Thông thường nếu như một người gặp phải chuyện này, thì câu trả lời đầu tiên chính là hỏi chủ nhân các người là ai? Nhưng cô gái nhìn nhu nhược ở trước mắt này lại rũ bỏ hết tất cả các mối quan hệ.

Cái này, chính là trực tiếp coi thường rồi còn gì.

“Chủ nhân chúng tôi chỉ đích danh Tang Họa đại tiểu thư của Tang gia. Cho nên, mời cô theo tôi.”

Đã chỉ đích danh Tang Họa thì tất nhiên là kẻ đó quen cô. Mặc kệ cô quen hay không quen thì vẫn phải lên xe cùng bọn chúng. Mẹ nó, ép người quá đáng.

“Nếu tôi không đi?” Cô hờ hững liếc mắt, nghĩ đám này có thể cản được bước chân cô muốn đi sao?

“Chủ nhân có dặn, bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa được Tang tiểu thư đến. Nếu như cô không thuận theo, chúng tôi sẽ dùng vũ lực.” Giọng nói khô khốc lạnh lùng, nghe qua không khác gì một con robot được lập trình sẵn.

Tang Họa kín đáo đánh giá đám người trước mắt. Nếu như bây giờ trực diện đối đầu, mà bên cạnh cô còn đang mắc một Lam Nhu tay trói gà không chặt. Không phải không có phần thắng, nhưng ít nhiều cũng sẽ gây ra chút khó khăn.

“Tôi đi một chuyến rồi về, đừng lo lắng quá.”

Tang Họa quay sang nở nụ cười an ủi Lam Nhu vốn đã lo sốt vó bên cạnh, được cái gật đầu không mấy tinh thần từ Lam Nhu, Tang Họa cũng chẳng biết làm sao, cô vỗ vỗ vai Lam Nhu, rồi xoay người rời khỏi, như sợi lông vũ lách người qua đám người. Nụ cười dịu dàng dùng để trấn an Lam Nhu dưới ánh đèn bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo đến thấu xương.

“Đi.”

————

Trong xe chật hẹp, phạm vi hoạt động cũng bị giảm thiểu đi rất nhiều.

Tang Họa ngồi ở giữa hai người đàn ông, vành nón dài che khuất nữa gương mặt, chỉ thấy được một đôi môi đỏ au ma mị mà tà tứ. Cô ngồi im lặng như một pho tượng, thậm chí còn không có dấu hiệu đang thở, trầm mặc đến đáng sợ.

Một lúc sau cô lên tiếng:

“Các người muốn đưa tôi đi đâu?”

“Một lát nữa cô sẽ biết.”

“Tôi muốn được biết ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ không đi với các người nữa. Tôi sẽ nói với người của tôi cho các người sống không nổi trên cái đất này.” Cô nói như một điều hiển nhiên. Giọng điệu đỏng đảnh của mấy cô tiểu thư ngực to não rỗng vốn chẳng coi ai ra gì, tựa hồ ngu ngốc không biết sống chết.

Ba người đàn ông khoé môi khẽ co giật, thầm khinh bỉ trong lòng. Con nhãi này là đang nói đùa đấy phải không? Còn tưởng là có chút can đảm khi dám ngồi trên xe bọn này. Nhưng hoá ra chỉ là một cái bình hoa di động được nuông chiều từ bé, muốn gì có đó không hơn không kém. Đã ngồi trên xe bọn này rồi mà còn muốn xuống sao? Mày tưởng là đi du lịch à? Đến ông trời cũng không giúp mày được đâu.

“Cô là đang khoác lác đấy à? Bớt tính tiểu thư lại đi, đây không phải là chỗ cô muốn gì thì được nấy.” Một con nhóc miệng mồm hôi sữa, vậy mà chủ nhân còn nói phải đề phòng cô ta. Hừ, con nhóc này thì nguy hiểm cái gì? Một tay hắn cũng đã đủ bóp chết cô ta rồi.

Cô thiên chân vô tà mà khẳng định: “Tôi nói thật đấy.”

Nhìn thấy cả ba tên đã bỏ xuống tất cả cảnh giác cùng phòng bị. Tang Họa cười cười trong lòng. Nhớ đến bộ dạng đỏng đảnh vừa rồi của mình mà không ngừng ớn lạnh. Cô cũng diễn quá sâu rồi.

“Hoang tưởng.” Tên bên cạnh khinh thường phun ra một câu.

“Mẹ anh có dạy cho anh biết làm con gái tức giận hậu quả rất đang sợ không?”

Tang Họa vừa nói vừa đánh mắt nhìn lên người đàn ông còn lại đang lái xe qua gương chiếu hậu.

Gã ngồi bên trái không thèm đoái hoài: “Tôi cũng muốn xem thử cái đứa yếu nhớt như cô…”

Này thì yếu ớt.

Nhanh như chớp, cô dùng đầu húc thật mạnh vào hàm bên của tên ngồi bên trái. “Cốp” một phát, đầu hắn va vào cửa kính, miếng thuỷ tinh nứt ra, nhanh chóng lan ra thành những đường mạng nhện, hắn ta vì quá choáng váng mà ngất đi trong chốc lát.

Thế mà ngất rồi? Ai vừa mới kêu bà này yếu nhớt hả?

Tên ngồi bên phải không lường trước được Tang Họa cư nhiên ra tay, hắn ta bàng hoàng rút súng ra, nhưng chỉ vừa mới đưa lên cổ tay đã bị Tang Họa bóp chặt, lực đạo cô mạnh đến nổi khiến hắn ta hô lên một tiếng rồi đánh rơi khẩu súng xuống, Tang Họa không nương tay, cô thúc cùi trỏ đấm móc cằm hắn từ dưới lên, khiến đầu hắn bị đập ngửa lên bên trên.

Đây là hậu quả làm cho bà đây tức giận!

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, tên lái xe vội vàng quay xuống, cô ra chân đạp mạnh ghế lái, lực sút kinh khủng khiến nó đụng thẳng vào mạn xương làm cả người tên đó ngã về phía trước, mặt đập vào bánh lái.

Chiếc xe trên làn đường vẽ ra một đường cong siêu vẹo.

Cô nhanh tay mở cửa xe ra, đá tên bên phải xuống như sút một trái bay.

Mở cửa, tiễn vong~

Làm cái nghề này, quan trọng nhất chính là thời gian, nếu như lơ là thì đồng nghĩa với việc toi mạng.

Tang Họa không cho chúng nữa giây nào để hành động, tên lúc nãy bất tỉnh vừa mới lờ mờ tỉnh dậy liền bị cô đập thêm cho một phát vào hạ bộ. Tao cho mày “yếu” đúng nghĩa luôn nhé!

Cô húc mạnh vào bả vai hắn, đầu hắn lại một lần nữa đập vào cửa kính, vốn đã nứt sẵn, lần này chính là từng mảng từng mảng bóc ra, đổ vỡ tan tát. Cô mở cửa, đá tên đó đi theo bằng hữu của hắn oanh liệt rơi xuống làn đường, lăn lốc một hồi suýt thì bị chiếc xe đi phía sau cán phải.

Đang chuẩn bị quay người sang xử lý nốt tên còn lại, từ sau lưng liền truyền đến cảm giác đau đớn. Tang Họa thầm chửi thề trong lòng, trận ẩu đả quá sức vừa rồi khiến vết thương vốn dĩ đang sắp lành liền trở nên đau buốt.

Vì thế liền bỏ lỡ một nhịp…

“Không được cử động, con khốn!”

Một cơn gió lạnh thổi tới, họng súng đen ngòm dí sát vào thái dương của cô.

“Mày mọc mắt sau gáy để lái xe?” Tang Họa mặt không đổi sắc, cô liếc ngang, ánh sáng nơi khoé mắt loé lên tia ranh mãnh, sau đó nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu thản nhiên. “Mày đang lao thẳng vào xe container đấy.”

Tên đó theo phản xạ quay đầu lại nhìn về phía trước. Chớp lấy thời cơ, cô bẻ quặp tay hắn lại, một đường tuốt lấy súng về phía mình, dùng cán súng đập vào gáy làm cho hắn ta bất tỉnh.

Không có người lái, xe liền chao đảo, tông sầm vào chiếc xe ngay bên cạnh. Tang Họa xông tới ghế lái, đá văng hắn ra một bên, nhanh chóng thắng bánh xe.

Chính là lúc này giờ đang tan tầm, trên đường cao tốc lúc nhúc xe như một đàn kiến. Tang Họa phanh quá gấp, mấy chiếc xe đằng sau trở tay không kịp, liên tiếp tông vào đuôi nhau, loạn thành một đoàn.

Đội lại nón, từ tốn vuốt lại y phục trên người sao cho thật phẳng phiu.

Cô liếc nhìn sang tên thuộc hạ vẫn còn đang bất tĩnh, bộ dạng ghét bỏ ném mạnh khẩu súng vào mặt hắn, giọng điệu châm biếm.

“May cho mày là tao không muốn bộ váy này dính máu.” Nếu không, bà mày đã nã một phát đạn vào đầu mày rồi đấy.

Phía sau đã bắt đầu có xe cảnh sát đuổi đến, còi xe inh ỏi, cả đường phố lại được dịp náo loạn cả lên.

Nhân lúc mọi người còn đang hoảng loạn, tránh góc quay của Camera an ninh, Tang Họa ở nơi không ai nhìn thấy bước xuống xe. Cô nhìn dáo dác đông tây, kéo thấp vành nón xuống, lẳng lặng bước đi giữa đám đông đang nháo nhào như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô nhanh chóng băng qua lòng đường, mọi chuyện chắc chắn sẽ không kết thúc qua loa tại đây, nếu như cô còn chậm chạp thì e rằng sẽ không còn may như vừa nãy nữa.

Đang lúc muốn tìm nơi để ẩn náu, một chiếc xe dừng ngay trước người cô kéo theo là một tiếng kítt thật dài, Tang Họa liền nâng cao cảnh giác. Cửa xe nhanh chóng bị đẩy ra, khuôn mặt tuấn mỹ của Lạc Ảnh Ca hiện lên rõ ràng trong tầm mắt. Anh lên tiếng, giọng nói giòn tan như phiến lá mặt trời.

“Mau lên xe.”

“Không muốn.” Cô lùi lại hai bước, bộ dáng không thoả hiệp.

Giọng anh lạnh tanh.

“Anh, bảo, em, lên, xem.”

Một màn ngoạn mục vừa rồi, anh đều chứng kiến tất thảy. Không ép buộc cô lên xe, chẳng lẽ lại để cô tiếp tục gặp nguy lần nữa.

Cảm thấy Lạc Ảnh Ca biết cả rồi, vì cái mạng đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc Tang Họa đành phải lên xe, cô xưa nay là một kẻ không thích bị người khác ép buộc, Tang Họa thể hiện sự khó chịu của mình thông qua việc đóng cánh cửa một cách thô lỗ.

“Rốt cuộc chuyện vừa rồi là như thế nào?” Lạc Ảnh Ca không thèm để ý, anh đi ngay vào trọng điểm.

“Chuyện vừa rồi là chuyện gì?”

“Tang Họa, em có đừng giả ngốc. Anh nhìn thấy em đi xuống từ chiếc xe hiện đang bị cảnh sát bao vây.”

“Nha, mắt anh cũng tinh tường quá rồi. Ở đấy nhiều người như vậy, anh liền chỉ thấy được tôi. Anh cho anh là thần thánh phương nào?”

“Dù em có đứng giữa hàng vạn người đi chăng nữa, anh vẫn luôn nhìn thấy em đầu tiên.” Anh nói như một điều hiển nhiên.

Tang Họa: “…”

Lạc Ảnh Ca, cầu anh đừng nói những điều khiến người ta buồn nôn như vậy. Tôi sắp nôn hết thức ăn của ngày hôm nay ra rồi!

*Đoàng* Một tiếng súng chặn ngang cuộc trò chuyện không mấy tốt đẹp của hai người.

Lớp kính đằng sau xe bị đạn bắn xuyên thủng bể nát, tan tát rơi xuống.

Vỡ rồi?

Chiếc xe này là hàng dỏm sao? Mới một phát mà đã tan đàn xẻ nghé cả rồi? Cô vừa nhìn gương chiếu hậu vừa nói với Lạc Ảnh Ca nghi vấn của mình, đằng sau xuất hiện bốn tên áo đen ngồi trên hai chiếc xe phân khối lớn đang ngày càng tăng vọt lên, hai tên khốn ngồi phía sau không ngừng nã nạn vào xe của họ.

TMD, có để cho người ta thở hay không?

“Tiểu liên SR-2M Veresk là vũ khí quân sự bắn đạn xuyên giáp uy lực của Nga.” Giọng nói trong lúc tập trung cao độ của Lạc Ảnh Ca vang lên giải trừ nghi vấn của Tang Hoạ, những ngón tay hữu lực không ngừng xoay chuyển bánh lái để né đi làn mưa đạn liên tục trút xuống.

Ai sẽ nghĩ đến ở cái thành phố này lại có kẻ sử dụng đến khẩu súng này cơ chứ.

Đây là hàng cấm có biết không?

Tang Họa trợn tròn mắt, mẹ ơi, gặp khủng bố rồi!!!!

“Đi nhanh” Cô nghiếng răng, gằn giọng.

Lúc này chiếc xe của họ đã như một con ngựa hoang thoát cương lao phía trước với tốc độ khiếp người.

“Em rốt cuộc đã đụng vào ai vậy hả?”

Cô gái nhỏ này sao cứ mãi gặp nguy hiểm trùng điệp vậy, kẻ nào lại muốn đuổi cùng giết tận? Anh làm sao mới bảo vệ được cô khi cô chẳng bao giờ chịu núp dưới đôi cánh của anh nhận sự che chở?

“Đưa súng cho tôi.” Cô xoè tay ra, một người có thân phận đặc biệt như Lạc Ảnh Ca thì khẩu súng luôn luôn là một vật tuỳ thân theo sát bên người.

“Tang Họa, em cứ ở yên đấy, việc này cứ để anh giải quyết.”

Mắt thấy Tang Họa không kiên nhẫn, Lạc Ảnh Ca chỉ có thể thở dài bất lực mà rút súng ra đặt vào tay cô.

Cô gái bất trị này sẽ chẳng bao giờ nghe lời bất cứ ai.

Thấy cô linh hoạt nhảy xuống hàng ghế sau, Lạc Ảnh Ca cảm thấy trái tim mình nghẹn lại, con ngươi nhạt màu của anh không ngừng dâng lên từng trận lãnh ý. Tang Họa, nếu như em có mệnh hệ gì, anh chắc chắn sẽ đưa cả quân đội hoàng gia ra để san bằng hang ổ của chúng.

“Đã có gan nổ súng vào tôi thì phải nhận hậu quả thích đáng.” Cô nhàn nhạt lên tiếng, đưa khẩu súng hướng về phía trước, có ai biết người bị bệnh tim như cô không thể thừa nhận cái loại kích thích này được không hả?

*Đoàng* *Đoàng* Hai tia lửa đạn xẹt qua như xé rách cả màn đêm vang lên.

Tiếng bánh xe bị nổ lốp vang lên cực đại, xe của hắn ta xiêng xiêng vẹo vẹo không thể khống chế, bấp bênh một đoạn dài, cuối cùng bị hất ra khỏi đường, đâm thẳng vào kho hàng bên cạnh.

Hạ hai, còn hai.

“Tang Họa, bọn cảnh sát chặn đường phủ đầu, hơn năm, sáu xe cảnh sát dàn hàng phong toả kín khắp lối đi. Chúng đang chờ chúng ta tự chui đầu vào rọ.”

Khoé môi anh mím thành đường, hàng lông mày lạnh lùng chau lại, đôi mắt không có lấy nữa điểm bối rối khi gặp phải loại tình huống này. Lạc Ảnh Ca xưa nay là một người vô cùng quyết đoán, mọi chuyện trước giờ anh đều có thể tự chủ trương một cách suôn sẻ, nhưng hôm nay, anh lại không như vậy.

Dưới ánh đèn neon lập loè sáng rực, thành phố diễn ra một trận đua xe ác liệt như phim hành động, đường xá một trận ùn tắc giao thông, vô số chiếc xe đậu bên đường cũng phải tội nghiệp hứng chịu những viên đạn đi lạc, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết chính là như vậy. Tiếng súng liên tục vang lên không ngừng như muốn đâm xuyên qua cả màn đêm, từng viên đạn rơi như mưa vào chiếc xe đã lỗ chỗ vết đạn của Tang Họa.

Đột nhiên Tang Họa lên tiếng.

“Lạc Ảnh Ca, nghe lệnh của tôi. Xoay xe ngược lại, đâm thẳng vào chúng, anh có khoảng 10s.”

Giọng điệu Tang Họa nặng nề khiến Lạc Ảnh Ca nổi lên nghi hoặc.

Cô chậm rãi giải thích.

“Tôi ngửi thấy mùi xăng rỉ ra, ắt là, xe sắp nổ rồi.”

Cô không biết cái xe này sẽ nổ vào lúc nào, cô chỉ có thể đoán theo trực giác của bản thân mà thôi.

Thật không hổ là lính bắn tỉa, chỉ có những kẻ như thế, mới có thể làm cho những viên đạn di chuyển đủ xa, tạo ma sát không khí đủ lớn mới có thể làm xăng bốc cháy.

Nhưng mà mẹ nó, muốn nổ chết tao sao?

Chúng mày xem tao thế nào lật ngược tình thế, gậy ông đập lưng ông.

Thế là một loạt động tác, phanh xe, gạt cần, bẻ lái, Lạc Ảnh Ca xoay một trăm tám mươi độ, bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên những tia lửa chớp nháy, phát lên tiếng kêu chói tai.

Tràng diện đột nhiên xoay chuyển trong nháy mắt, hai xe lao thẳng vào nhau như một con ngựa hoang thoát cương. Tên lái xe không hiểu vì sao đối phương lại đột nhiên đổi hướng, hắn ta kinh ngạc đến nổi không kịp phanh thắng, cứ thế lao đầu vào chiếc xe.

Càng đến gần, Lạc Ảnh Ca giảm lại tốc độ, vì nếu vẫn giữ tốc độ hai trăm cây số trên giờ mà nhảy xuống, chẳng khác nào không chết bởi đạn bắn trúng thì cũng chết vì nội tạng dập nát.

“Lạc Ảnh Ca, tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhảy xuống.” Tang Họa vặn chốt xe, cô đá văng cánh cửa sớm đã bị đạn bắn như tổ ong vò vẽ.

Gió lùa vào, làn váy cô bay bay, thần sắc nhợt nhạt, mái tóc bị gió quật tán loạn cả lên, che đi đôi mắt tím đầy kiên định và quật cường.

Lạc Ảnh Ca tự nhiên chấn động.

“Một, h…”

A!

Tang Họa còn chưa đếm xong, cánh tay Lạc Ảnh Ca đã nhanh như chớp duỗi ra ôm chặt lấy cô vào lòng. Để mặc cho chiếc xe không người lái lao thẳng về phía trước, hai bàn tay rộng lớn bao bọc lấy cô, ép sát mặt cô úp vào trong ngực mình. Mượn ưu thế thể hình mà che chắn cho Tang Họa không một chỗ hở.

Khi hai chiếc xe chỉ còn cách nhau không dưới ba giây. Khi Tang Họa còn ngơ ngác ngác chưa kịp phản ứng, cô sửng sốt, Lạc Ảnh Ca đã ôm lấy cô lao ra ngoài. Thân thể giống như con chim nhạn lộn nhào ba trăm sáu mươi độ rơi xuống đất. Anh ôm lấy Tang Họa lăn một đoạn khá xa.

*Bùng*

Trong tích tắt, chiếc xe lao thẳng vào tên áo đen rồi đột nhiên nổ tung, như muốn bóp méo cả không khí, ngọt lửa hừng hựt vụt lên không trung bao trùm lấy chiếc xe, khói đen mù mịt ngùn ngụt bốc cao lên hàng chục mét.

————

Rầm!

Một tiếng kêu chói tai vang dội khắp cả căn phòng xa hoa.

Tên thuộc hạ thân người cao lớn đập mạnh vào tường, rồi men theo đó trượt xuống, như một con robot hết pin ngã nhào dưới nền nhà ho khan khù khụ. Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu như bị nức ra, nhất thời phun ra một búng máu.

Toàn trường bỗng chốc liền hít vào một ngụm khí lạnh.

“Ta bảo các ngươi như thế nào?”

Nam nhân tựa lưng trên sopha giống hoàng đế độc ỷ trên ngai vàng, uy nghiêm toả ra bốn phương, tản mát ra tràn khí lạnh lẽo bức bách. Nữa gương mặt bị bóng đêm bao phủ, chỉ để lộ bạc môi mỏng mang treo lơ đễnh nụ cười dị hợm tà tứ. Giọng nói trầm thấp nghe không ra hỉ nộ, nhưng lại gây ra sức uy hiếp khủng bố khắp toàn bộ người trong căn phòng, đến cả thở cũng không dám.

Bảy tên được cử đi để áp tải Tang Họa, cuối cùng cũng chỉ có bốn tên sống sót trở lại. Một tên bị xe cán qua người, hai tên thì bị nổ cháy đen.

Ba tên còn lại thẳng lưng quỳ trên sàn nhà, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Sự sợ hãi cùng uy nghiêm mà chủ nhân mang đến xâm chiếm hết từng tế bào, bọn họ đều phập phồng lo sợ.

“Không được hạ súng, phải bắt sống đối phương.” Càng nói, tên đó lại càng không nhịn được sự run rẩy tận sâu trong từng câu chữ.

“Thế các ngươi đã làm gì?” Âm thanh tựa hồ có điểm châm biếm.

“Thuộc hạ ngu dốt, trong lúc nhất thời muốn báo thù cho anh em.”

Tên đó vừa dứt lời, trên ngực liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt. Lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, toàn thân oanh oanh liệt liệt bay lên đập thẳng vào tường.

Giữa không gian bốn bề vắng lặng, cơ hồ nghe được cả tiếng xương cốt vỡ nát.

Mặc kệ vết thương, hai tên đó lăn lê bò lết trở lại vào hàng, vội vàng quỳ lại trên mặt đất, cả bốn người liều mạng dập đầu. Chưa được nữa giờ đồng hồ, cái trán đã bắt đầu nhỏ máu.

“Chủ nhân, kính xin chủ nhân tha mạng, thuộc hạ đối với chủ nhân trung tâm một mảnh, xin chủ nhân cho bọn thuộc hạ một cơ hội để sửa sai.”

“Cơ hội?” Nam nhân cười lạnh, không gian nghênh đón hàng loạt âm thanh trào phúng khắc nghiệt: “Ta chưa bao giờ cho kẻ nào một cơ hội thứ hai.”

Tự tiện hành động, không coi mệnh lệnh của chủ nhân ra gì, từ khi nào tổ chức “Tà” hắn lại có bọn thủ hạ như vậy?

Lại còn dám nổ súng vào người cô ấy? Mẹ kiếp, lũ ngu dốt chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Ánh mắt hắc ám ẩn trong đêm tối ngày càng trở nên lạnh lùng như băng kết ngàn năm, chồng chất phong ba bão tố. Giọng nói tàn nhẫn giết không tha như vọng về từ viễn cổ.

“Giải bọn chúng đi ”

Diêm Ngục là gì? Chính là mười tám tầng địa ngục dùng để tra tấn dành cho những tên mafia nguy hiểm nhất, là một nhà ngục khắc nghiệt với hàng trăm hình phạt quỷ khóc thần sầu mà chỉ có người đi vào chứ không có kẻ trở ra.

Tên thuộc hạ thân tín đứng bên cạnh người đàn ông giờ phút này chìm trong sự bàng hoàng khôn xiết.

Tuy rằng bọn chúng có phạm vào cấm kỵ của tổ chức, nhưng đây là xuất phát từ lòng báo thù cho anh em bị bắn nát đầu trong khu trung tâm mua sắm ngày trước.

Từ ngày phục vụ cho chủ nhân đến nay, tuy rằng không có công lao nhưng cũng có khổ lao. Tên đó xét thấy, tội chết có thể tha nhưng tội sống thì khó thoát.

Vậy mà chủ nhân lại không nói không rằng mà thẳng tay đưa bọn họ vào chỗ chết. Diêm Ngục đâu phải chỉ là nơi để chấp hành hình phạt, mà là chỗ chôn người sống đó có biết không?

Vậy thì quá rõ ràng rồi.

Chủ nhân của tổ chức “Tà” uy chấn thiên hạ chưa bao giờ nổi cơn thịnh nộ như hôm nay cả.

—————

Từ đây Tang Họa sẽ có biến hoá về mặt tình cảm nhé, cô đang dần dần mở lòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN