Tiếu Khuynh Nữ Phụ - Spoiler chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Tiếu Khuynh Nữ Phụ


Spoiler chương 30



Spoiler chương 30: Thế nào là yêu mà đau đến không muốn sống

Không gian như rơi vào một khoảng ngưng động, một khoảnh khắc trầm ngâm, nơi mà trái tim dường như chẳng muốn đập nữa, cũng không còn tha thiết điều gì.

Đến cả tiếng thở dài, cũng khiến người ta đau đến đứt ruột thắt gan.

“Anh về đi…”

Giây phút bình yên giữa anh và cô, đến đây là chấm dứt sao? Thời gian ở cạnh cô, không ngờ lại ngắn ngủi như vậy. Ngắn đến mức, vừa mới chợp mắt một chút, lại phải tỉnh dậy rồi.

Lạc Ảnh Ca nội tâm mơ hồ như một kẻ lưu lạc lang thang giữa hai miền hư thực, cái loại cảm giác đau đớn đến tận tâm can, nhưng lại không thể gào thét khóc lóc. Rõ ràng chỉ cần giết chết kẻ đầu xỏ, thì cơn đau buốt này sẽ chấm hết, nhưng lại không cách nào xuống tay được.

Bởi vì để ý, cho nên không thể nhẫn tâm.

Nhưng còn em?

Chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, mà em xua đuổi anh sao? Anh nào mong mỏi em đáp lại tình cảm của mình, chỉ mong sao có một chỗ đứng nương nhờ bên cạnh em.

Mà em không cần anh nữa? Sao em lại không cần anh nữa?

Lạc Ảnh Ca mang theo hơi thở nồng đậm vị máu, trăm cay nghìn đắng nhả ra từng chữ một, kích động đến mức hít thở không thông: “Em cho anh là một cửa hàng tiện lợi, thích thì đến không thích thì đi sao? Từ bao giờ Lạc Ảnh Ca anh trong mắt em lại trở nên hèn mọn đến như vậy?”

Lạc Ảnh Ca đau đến nát lòng, cũng thương tâm đến nát lòng. Sao em cứ nhẫn tâm, đâm hết nhát này đến nhát khát vào trái tim vốn đã máu thịt nhầy nhụa này của anh.

Sao em lạnh lùng như thế? Sao em không nói gì? Nhìn anh đi, nhìn anh bằng đôi mắt yêu kiều ấy. Sao đến cả một ánh nhìn mà em cũng keo kiệt không thèm bố thí.

Lồng ngực như có cái gì đó vỡ nát, sắc bén đâm sâu vào vết thương ngày qua ngày càng thêm dữ tợn không cách nào kết vảy. Trong cơn mê mờ của đau đớn, chống cự cảm giác muốn ngã khuỵ xuống, anh khó khăn tìm lại giọng nói của bản thân, gắng gượng tô vẽ một nụ cười, lại không nhận ra nó méo mó đáng thương nhường nào.

Thật thảm hại biết bao, thảm hại đến mức chính mày còn kinh tởm chẳng dám nhìn lấy bộ dạng mày hiện giờ. Có bao nhiêu ngu xuẩn? Có bao nhiêu đáng thương?

Anh không cam lòng, thậm chí không cam lòng đến mức sinh ra một loại oán hận, chậm rãi cắn nuốt lý trí của anh. Ánh sáng trong mắt anh ngày càng nhạt nhoà, sắc xanh tựa biển, sâu không thấy đáy.

Anh lạnh nhạt mở miệng, như kẻ mất hồn, ánh mắt mờ sương chìm vào vô tận đêm đen.

“Anh không biết em muốn gì, nên anh cho em tất cả.” Sau đó tự giễu cợt chính bản thân mình sao mà bi luỵ đến thế: “Nhưng em lại không cần…”

Mà phàm là những thứ không cần, có tốt đến đâu cũng chỉ là rác.

Lạc Ảnh Ca xoay người, anh dường như trút xuống toàn bộ ánh sáng của bản thân, khoác trên mình chiếc áo cô đơn của một kẻ bất hạnh, bước chân nặng nề mang theo gông cùm xiềng xích.

Cái xoay người này của anh, sự quyết tuyệt này khiến cho cô cảm giác rằng vạn năm sau anh cũng sẽ chẳng bao giờ quay đầu lại nữa. Trong khoảnh khắc đó, chỉ trong khoảnh khắc đó, Tang Họa thấy lòng ngực mình trở nên nhức nhối lạ kỳ. Thôi thúc cô đưa tay lên, muốn bắt lấy một hơi ấm mỏng manh, một góc áo hướm hơi lạnh, nhưng lại không kịp nữa rồi.

Sự dịu dàng đó, tuột khỏi tầm tay.

Rất lâu sau, cũng không cách nào có lại được.

Hoàng hôn nhuốm màu máu, một sắc thái huyễn lệ mê luyến phủ kín cả không gian.

Đối với cô, hoàng hôn là thứ đẹp hơn tất cả, vì bình minh quá chói mắt còn cô thì lại quá tịch mịch. Chỉ có ánh hoàng hôn ấm áp, dịu nhẹ u trầm, xinh đẹp mà không rạng rỡ.

Tang Họa đứng trên mỏm đá, chiếc nón vành bay bay.

Nhìn vầng thái dương từng chút, từng chút một, rơi xuống đường chân trời.

“Tiểu Ca, đừng tự phong toả hết mọi lối thoát của bản thân. Yêu tôi, con đường anh đi chỉ có một mà thôi, đó là đường cùng.”

———

(Lại ngược rồi)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN