Tiểu Kiều Thê - Chương 31: Xuất hiện tình địch!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Tiểu Kiều Thê


Chương 31: Xuất hiện tình địch!


Tài thúc nghe vậy cũng ngạc nhiên, “Đây…cháo này là Lý sư phó làm thưa Vương gia….”

Đồ ăn mà Vương gia dùng đều do Lý sư phó làm, trước giờ không nói khó ăn, hôm nay là có việc gì vậy?

Tài thúc cũng biết, tối qua có đại sự, lại thấy Vương gia đen mặt không nói gì, nơm nớp lo sợ, “Nếu không…nô tài làm Lý sư phó nấu một phần khác?”

Lương Chinh trầm mặt, không nói gì, lại cầm màn thầu lên cắn một ngụm.

Chỉ một ngụm, sắc mặt lại càng khó coi, “Màn thầu sao lại cứng như vậy, đây là cho người ăn sao?”

Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng cười nhạo truyền tới, “Ngươi là quen đồ ăn của tẩu tử nấu, người khác làm, tự nhiên là khó nuốt a.”

Lương Tẫn chưa thấy người đã thấy tiếng, vừa bước vào cửa, bản mặt treo một nụ cười thật thiếu ăn đòn!

Lương Chinh liếc hắn một cái lạnh lẽo, sắc mặt vẫn như cũ khó coi.

Lương Tẫn cà phất cà phơ, tự mình ngồi xuống cạnh Lương Chinh, cầm một cái bánh màn thầu khác, căn một ngụm, “Ngô, hương vị thật không tồi.”

Lương Chinh cười lạnh, “Ngươi thích ăn như vậy, ăn hết đi!”

Lương Tẫn ngước mắt nhìn, hừ, hù dọa được ai chứ!

hắn buông bánh màn thầu, cười hì hì hai tiếng, quay sang phía Lương Chinh, “Nhị ca, ta vừa hỏi Triệu thị vệ thủ cửa thành, từ tối qua cho tới bây giờ, cũng không có một nhóm ba người nào rời khỏi thành cả.”

Lương Chinh nge vậy, đôi mắt sáng một chút, giây lát lướt qua, quay sang nhìn Lương Tẫn, sắc mặt không đổi, “Cho nên?”

Lương Tẫn vỗ vỗ vai Lương Chinh, “Được rồi, tin tức đệ đã truyền cho ca, ngươi còn không chịu mang người trở lại, liền bỏ qua a, nhị tẩu của ta là nữ nhân tốt, chưa biết chừng, ngày mai cũng đã bị nhân gia nhanh chân tới trước a.”

Lương Chinh: “……………”

……………….

Sáng sớm, trong viện nhỏ của Trương gia đã có hương thơm từng đợt truyền ra.

Trương đại nương là tỉnh lại do ngửi được mùi thơm của đồ ăn, bà khoác quần áo chạy ra khỏi phòng, liền thấy hương thơm truyền từ nhà bếp tới.

đi tới cửa bếp liền thấy Tống Lăng đang đứng trước bệ bếp làm bữa sáng.

“A Lăng, ngươi đang nấu món gì nha? Thơm quá a.” Trương đại nương lại gần hơn, liếc mắt liền thấy rau xanh được cắt thành đoạn nhỏ cùng cơm, đang được nàng đảo đều trong nồi.

Tống Lăng cười nói, “Là cơm chiên rau xanh, ta thấy trong nồi còn chút cơm thừa, lại có ít rau xanh trong sọt, liền nghĩ làm món này, thêm chút mỡ heo, ăn sẽ ngon hơn.”

“Ăn ngon, ăn ngon, ta khẳng định là ăn ngon, ngửi thôi đã thấy đói bụng.” Trương đại nương nhịn không được đánh giá Tống Lăng, trong mắt có chút tán dương, “Nha đầu ngươi nhìn cũng không lớn tuổi mà thực hiền huệ a.”

Tống Lăng cười cười, “Đều là việc thường ngày, không tính là bản lĩnh gì cả.”

Cơm chiên trong nồi đã nóng hầm hập, Trương đại nương lấy bốn cái bát tới, đặt cạnh bệ bếp, liền nghe thấy giọng nam tục tằng truyền tới, “Nương! Ngài làm cái gì vậy? Thơm quá a!”

“Nha, nhi tử của ta đã trở lại.” Trương đại nương kinh hỉ, vội vàng xoay người chạy ra đón.

Bên ngoài xuất hiện một nam tử mặc áo vải thô, thân hình cường tráng, khuôn mặt đoan chính. trên lưng hắn đeo cung tiễn, trên vai thì khiêng một con lợn rừng, vừa vào sân, liền quăng xuống, hẳn là chờ chút tới phiên chợ mang đi bán a.

Vừa ngẩng đầu, liền thấy mẫu thân chạy ra từ nhà bếp, hắn nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng chỉnh tề, “Nương, ngài hôm nay làm món gì vậy, thơm quá đi.”

Trương đại nương cười tủm tỉm, “không phải ta làm, nương ngươi nào có tay nghề tốt như vậy chứ.”

Trương Thạch kì quái, “Nhà ta có khách sao?”

Vừa nói xong, liền thấy một thân ảnh hồng nhạt, hắn liền sửng sốt, đôi mắt nhìn chằm chằm cô nương trong nhà bếp.

Tống Lăng bưng hai cái bát từ trong nhà bếp ra, thấy Trương Thạch, liền lễ phép gật đầu, “Trương đại ca hảo.”

Thanh âm mềm mại, nghe tới tâm hắn đều muốn nhũn. Trong mắt lóe lên ánh sáng, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta, căn bản là không dời được tầm mắt.

Tống Lăng mặc một thân váy áo hồng nhạt, tóc dài được buộc nhẹ nhàng sau vai. Vào đông ít nắng, làn da đặc biệt trắng nõn mịn màng, hơn nữa, mỗi ngày trong vương phủ đều được ăn uống tốt, khuôn mặt nhỏ như bàn tay được dưỡng thật mượt mà, trong trắng có hồng, thêm nữa là đôi mắt tròn xoe linh động, mười phần xinh đẹp.

Trương Thạch nhìn đến ngây dại, hắn chưa thấy qua cô nương nào đẹp như vậy!

Tống Lăng thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, có chút ngại, liền cúi thấp đầu xuống.

Trương đại nương thấy vậy, lặng lẽ kéo áo nhi tử.

Trương Thạch lúc này mới hoàn hồn, biết được mình thất thố, bên tai cũng có chút hồng, hỏi mẫu thân, “Nương, vị cô nương này là?”

Trương đại nương cười giới thiệu, “Đây là Tống Lăng, Tống cô nương, ngươi vừa bảo ai vừa làm cơm sáng, chính là nàng làm a.”

Trương Thạch đôi mắt càng sáng, tận đáy lòng khen ngợi, “Tống cô nương có trù nghệ thật tốt, ta ở cửa đều ngửi thấy mùi thơm a.”

Tống Lăng có chút ngượng ngùng, cười một cái, “Cảm ơn Trương đại ca, đây chỉ là đồ ăn đơn giản mà thôi.”

Trương đại nương lần đầu thấy nhi tử thất thố như vậy, chăm chăm nhìn cô nương nhà người ta, trong lòng trộm cười vui vẻ, “Tốt, ngươi mau đi rửa mặt, thu thập một chút rồi lại đây ăn sáng.”

“Ân, ta đi ngay đây.” Trong miệng đáp vậy, nhưng đôi chân lại không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Tống Lăng chằm chằm.

“Khụ!” Trương đại nương thấy nhi tử còn nhìn người ta chằm chằm, đẩy hắn một cái, lại ‘khụ’ một cái, nhắc nhở hắn.

Trương Thạch lúc này hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, thu hồi tầm mắt đi về phòng mình, mỗi bước đi đều có vẻ thật nuối tiếc a. Lúc đi tới cửa, còn quay lại nhìn Tống Lăng một cái, lại không cẩn thận đụng đầu vào chắn cửa phía trên, ‘phanh’ một tiếng thật vang.

“Ai da, ngươi đi chậm một chút.” Trương đại nương nhìn bộ dáng lưu luyến này của hắn, dở khóc dở cười, nói với Tống Lăng, “Tiểu tử này lỗ mãng, ngươi đừng để ý.”

Tống Lăng vội vã lắc đầu, “Đại nương không cần nghiêm trọng như vậy.”

Ban đầu chuẩn bị bốn cái bát, hiện tại nhiều thêm một người, tự nhiên cần lấy thêm một cái, may mắn Tống Lăng lấy tất cả cơm thừa đều đem chiên, vừa vặn cũng đủ năm người ăn.

…….

Trương Thạch về phòng, rửa mặt, lại thu thập qua, trước khi chạy ra, còn cố ý thay đổi một thân xiêm y mới tinh, đây là bộ y phục Trương đại nương mới mua không lâu trước đây.

Lúc ấy bảo hắn xuyên vào, hắn nói chờ tới tết lại mặc. Lúc này, còn chưa có ăn tết đâu, liền đã vội vàng mặc vào rồi.

Biết nhi chi bằng mẫu( ý nói không ai hiểu con bằng mẹ), Trương đại nương nhìn dáng vẻ này của nhi tử, liền biết hắn nhìn trúng Tống nha đầu.

Thời điểm ăn cơm, Trương Thạch liên miệng khen cơm Tống Lăng làm thật ngon, từng miếng to, chỉ trong chốc lát đã hết sạch, đến một hạt cơm cũng không dư.

“A Lăng, còn có sao?” Trương Thạch ăn xong nhìn chằm chằm Tống Lăng hỏi.

Tống Lăng chỉ cảm thấy cái nhìn của Trương đại ca thật nóng, nàng cảm thấy không chịu nổi, liền tránh tầm mắt hắn, lắc đầu nói nhỏ, “đã hết a, ta lần sau sẽ làm nhiều hơn.”

“Hảo! A Lăng ngươi làm cơm ngon quá, ta chưa từng ăn cơm chiên ngon như vậy.” Trương Thạch vui vẻ, miệng cười thích ý.

Lại như nghĩ tới điều gì, “Đúng rồi, A Lăng, các ngươi không có nơi đi, dứt khoát ở lại nhà ta a, dù sao nhà ta cũng luôn có phòng trống, các ngươi ở tới khi nào cũng được.”

Tống Lăng nghe vậy, mười phần cảm kích, “Cảm ơn Trương đại ca, dù vậy chúng ta vẫn phải trở về, chờ tích cóp đủ lộ phí, chúng ta liền đi.”

nói tới đây, Tử Diên đang ăn cơm bỗng ngẩng đầu lên, “Đại nương, ngài có biết tú trang nổi tiếng nào trong kinh thành không, tốt nhất là trả phí công cao nhất, A Lăng nhà chúng ta thêu rất đẹp, nhận chút việc để kiếm thêm ít bạc, sẽ mau chóng tích cóp được lộ phí.”

Trương đại nương suy nghĩ, “Có Như Ý phường, họ trả công rất cao, bù lại, yêu cầu tay nghề cũng cao a. Lát nữa ta ra cửa hỏi một chút, nếu có thể, ta lại lãnh chút vải kim chỉ lại đây.”

“thật sự tốt quá! Cảm ơn ngài, đại nương!”

…….

Buổi sáng bên quân doanh, cả nhóm lính đề đã chạy quanh giáo trường đều đã ướt đẫm mồ hôi!

Phía trên đài, Lương Chinh lưng dựa vào ghế, tầm mắt hơi rũ, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lại không biết đang suy nghĩ gì.

Đám lính phía dưới đã chạy vài vòng, đều thở hồng hộc, nhỏ giọng oán hận, “Ta thiên! Vương gia bị cái gì kích thích? Cũng đã chạy cả một buổi sáng, cũng không cho luyện thương, luyện cung tiễn cũng không…này…đây là…tưởng…đem chúng ta chạy tới chết à?”

“Ta cảm thấy Vương gia quái quái, không phải là?”

“Là gì?”

“Dục cầu bất mãn a!” Có binh lính tự tìm cho mình được niềm vui, nhịn không được mà vui đùa.

Tức khắc toàn bộ mọi người bật cười, lại cũng không dám cười ra tiếng, thanh âm rầu rĩ, nghẹn tới mức nội thương a.

Lục Phù lặng lẽ đẩy Lương Tẫn.

Lương Tẫn trừng nàng, “Nha đầu thúi muốn chết a!”

Lục Phù trừng lại hắn, lại cho hắn một ánh mắt, đè nặng thanh âm, “Ngươi mau khuyên nhủ Vương gia đi, cũng sắp tới trưa rồi, chính hắn là sắt không cần ăn cơm liền thôi, các huynh đệ cũng phải dùng thiện chứ?”

Lương Tẫn liếc Lương Chinh còn đang ngồi trên đài, không khỏi đau đầu, cúi đầu hỏi lại, “Ngươi biết khuyết điểm lớn nhất của chủ tử nhà ngươi là gì không”

Lục Phù lắc đầu, “Cái gì?”

Lương Tẫn: “Đến chết cũng phải sĩ diện.”

nói xong, lắc lắc đầu, bước chân tiến tới đài cao, chạy lại trước mặt Lương Chinh, nhắc nhở hắn, “Nhị ca, nên ăn cơm trưa, ngươi cho các huynh đệ đi ăn cơm a.”

Lương Chinh ngây người, nghe thấy thanh âm, mới hồi phục lại tinh thần, lại nhìn phía dưới đài, mới thấy đội quân thế mà vẫn đang chạy vòng.

“……..”

hắn chỉ vừa mới xuất thần, cư nhiên đã quên mất…..

“Được rồi, đều đi ăn cơm, buổi chiều nghỉ ngơi, không thao luyện.” Lương Chinh cao giọng, tuyên bố mệnh lệnh.

Đám lính vừa nghe thấy buổi chiều được nghỉ, cả đám như từ trong địa ngục sống lại, hô to, “Vương gia anh minh! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế a!”

Lương Chinh: “……”

Chạy cả buổi sáng, ai nấy đều mệt mỏi, vậy mà vừa được nghỉ, toàn bộ chạy nhanh hơn thỏ, chỉ trong chốc lát toàn bộ giáo trường liền trống rỗng.

Lương Chinh cũng mệt mỏi, đứng lên từ ghế, xoay người liền đi xuống, chuẩn bị hồi doanh trướng nghỉ ngơi.

Lương Tẫn đuổi theo, “Nhị ca, không ăn cơm sao?”

Lương Chinh ‘ừ’ một tiếng, “không đói bụng.”

Lương Tẫn: “………..Ngươi buổi sáng cũng không ăn như vậy a.”

Lương Chinh bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Lương Tẫn: “Nhớ nhị tẩu đến ăn không vô?”

Lương Chinh nghe vậy, tức khắc nhíu mày, “nói bậy gì đó, một kẻ luôn miệng nói dối, bổn vương sẽ nhớ nàng?”

Lương Tẫn sặc nước miếng, nghĩ thầm, không nhớ, nhưng ai đó lại có bộ dáng thơ thẩn, dường như linh hồn nhỏ bé đều bị câu đi.

Lương Chinh mặt tối sầm, nổi giận đùng đùng trở lại doanh trướng.

Cũng không biết đang sinh khí Tống Lăng hay lại tự giận chính mình.

Lương Tẫn chạy theo sau, nhịn không được lại nhiều hơn một câu, “Nhị ca, ngươi thật sự không đi tìm nhị tẩu sao?”

Lương Chinh vừa ngồi xuống ghế, liền lấy binh thư ra xem, căn bản không thèm để ý tới hắn.

Lương Tẫn đợi mãi không thấy nhị ca hắn đáp lời, thở dài một hơi, chạy ra ngoài.

Lục Phù chờ bên ngoài, “Thế nào rồi? Vương gia nói sao?”

Lương Tẫn lắc đầu, một tay đặt lên vai nàng, “Bỏ đi, nhị ca không đi, chúng ta tự đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN