Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 7
Tự dưng muốn nhéo một cái
◊ ◊ ◊
Vào hôm thứ tư đã xảy ra một tiểu nhạc đệm nho nhỏ.
Tuần trước chủ nhiệm lớp có yêu cầu cả lớp đề cử ra danh sách cán bộ lớp, danh sách tạm thời này là được công bố vào ngày thứ tư, Cố Thuần cư nhiên được bầu làm lớp trưởng!
Chủ nhiệm giải thích là, kinh nghiệm làm ban cán sự lớp của Cố Thuần có phần phong phú, lý do tự tiến cử cũng rất đầy đủ, nếu như có học sinh nào đưa ra ý kiến phản đối thì sau này sẽ tiến hành điều chỉnh lại cho thích hợp.
Cố Thuần cũng đứng lên phát biểu vài câu, vốn dĩ bộ dạng cậu chàng thoạt nhìn rất là trung hậu lại chất phác, hơn nữa vừa mới vào học kỳ đầu tiên, cả đám đều còn chưa quen thuộc lẫn nhau, thành ra cũng chẳng có ai đứng ra phản đối, thế là cuối cùng quyết định này được chấp nhận.
Cả lớp tổng cộng 22 nam sinh, 18 nữ sinh, trưởng lớp là Cố Thuần, bí thư đoàn tự nhiên là do đám con gái đảm nhiệm. Những người còn lại Tiếu Lang cũng không nhớ rõ cho lắm, duy nhất mỗi bạn ủy viên văn thể mỹ là cậu ấn tượng có phần sâu sắc chút.
Ủy viên văn thể mỹ là một nữ sinh đặc biệt beo béo. Có một lần lúc tan học, Tiếu Lang chạy đi toilet, lúc chạy tới góc quẹo không cẩn thận đụng phải cô nàng, lúc đó Tiếu Lang chỉ cảm thấy cả người giống như bị dội lạt một cái, cảm giác mềm nhũn. Mặt Tiếu Lang nóng rực lên, lập tức giải thích “Xin lỗi nha, xin lỗi!”
“Không sao.” Nữ sinh kia cười, ánh mắt híp lại thành hai khe nhỏ, thanh âm nói chuyện vẫn còn mang theo vẻ trẻ con non nớt.
Mà lúc này, nhìn thấy cô nàng đứng lên bục giới thiệu chính mình, Tiếu Lang mới biết được “Hóa ra nhỏ tên Nhan Ny a…”
Vương Mân hoài nghi liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái, hỏi “Sao vậy?”
Tiếu Lang nhỏ giọng lẩm bẩm “Nhỏ thiệt là tròn, tui thiệt chỉ muốn nhéo nhỏ một cái.”
Vương Mân “…”
Tầm mắt của Vương Mân đảo trở về phía Nhan Ny, nghe Tiếu Lang nói như vậy, tự dưng thấy cũng muốn nhéo một cái.
Tiếu Lang “Bữa đó tui vô ý đụng phải nhỏ, cả người nhỏ mềm ơi là mềm, toàn là thịt ha, bị dội ngược trở về.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “Nhưng mà thú vị lắm.”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “Nhắc mới nhớ, chỗ đó của đám con gái cũng toàn là thịt ha!”
Vương Mân “Ừ…”
Thời điểm học sơ trung, mấy nữ sinh dậy thì sớm luôn luôn trở thành mục tiêu hứng chịu tầm mắt chăm chú kỳ quái của đám nam sinh, trở thành đối tượng bị đám khác phái chọc ghẹo trong âm thầm.
Lúc Tiếu Lang học sơ trung, nữ sinh nhiều hơn nam sinh (thành ra nam sinh ngược lại bị nữ sinh đùa giỡn), cho nên Tiếu Lang chưa từng được hưởng thụ quá việc ngồi cùng một đám nam sinh tán dóc về chuyện tụi nữ sinh dậy thì cùng với mấy đề tài linh tinh về sinh lý.
Hiện tại cùng Vương Mân trò chuyện như vậy, Tiếu Lang đột nhiên có chút hưng phấn nho nhỏ.
Tiếu Lang “Nè nè, ông từng nhéo nơi đó của Liêu Tư Tinh chưa?”
Vương Mân “…không.”
Tiếu Lang “Nhỏ là bạn gái của ông mà, tại sao không nhéo thử?”
Vương Mân “Tại sao lại phải nhéo thử?”
Tiếu Lang “Ông không có cảm giác muốn nhéo nhỏ sao?”
Vương Mân “Không có…”
Tiếu Lang ngẫm nghĩ, kiểu con gái thoạt nhìn chẳng khác gì bình hoa di động như Liêu Tư Tinh, chỉ có thể đứng xa xa mà ngắm nhìn chứ không thể đụng chạm…
Đề tài này rốt cuộc đi đến ngõ cụt, nhưng Vương Mân lại bắt đầu yên lặng mà rối rắm…
Cái từ “nhéo” kia, ngoại trừ mấy cô nàng có ngoại hình như Nhan Nhy ra… nếu có người làm người khác nảy sinh mong muốn “nhéo” mình, kia đại biểu cho cái gì nhỉ?
◊ ◊ ◊
Buổi tối, do Nhạc Bách Kiêu cầm đầu, thành viên của phòng C1-042 đồng loạt đối với bạn nhỏ Cố Thuần bắt đầu tiến hành kế hoạch đòi khao, vì thế Cố Thuần phải bỏ ra hơn hai mươi tệ để thỉnh đám bạn cùng phòng một bữa ở căn-tin.
Tiếu Lang cảm khái “Thực không ngờ a thực không ngờ, Cố Thuần ông thế mà cư nhiên biến thành boss của cả đám trong yên lặng nha, tên này quá phúc hắc rồi!”
Cố Thuần “Làm gì có, làm gì có, trưởng lớp là làm bảo mẫu cho cả đám đó chứ.”
Nhạc Bách Kiêu đồng ý với Cố Thuần “Phải đó, tại sao cậu lại tự mình đề cử mình làm lớp trưởng a, ngốc chết đi, tốn hơi làm mấy chuyện không đâu, lại còn ảnh hưởng tới học tập nữa!”
Cố Thuần hắc hắc cười ngây ngô “Tại tui nhỏ lớn làm riết nên quen, không nhọc lòng một chút liền thấy không thoải mái.”
Vương Mân cái gì cũng không nói, cầm ly Sprite nâng lên chạm chạm vào ly của Cố Nhạc, tỏ vẻ chúc mừng.
“Cố trưởng lớp!” đang ăn giữa chừng, chợt thấy có một nam sinh to con chủ động chào hỏi Cố Thuần.
Cố Thuần “Hi~ Lý Siêu Kiện!”
Ngoại trừ Cố Thuần vẫn là vẻ mặt tươi cười, cả ba người còn lại đều là 囧 “…”
Tiếu Lang nghẹn một miếng trứng chiên giữa họng, thiếu chút nữa sặc xuống khí quản, nghĩ thầm cha mẹ tên này vì cớ gì mà đặt cho con mình cái tên tục tới vậy a!”
Nam sinh nọ kéo ghế ngồi xuống cạnh cả đám, rất là quá đỗi tự nhiên mà mở miệng “Chào mọi người, tui là bạn học hồi sơ trung của Cố Thuần, bây giờ đang học A2, cả ba đều là bạn học cùng lớp hiện tại của tên này đúng không? Ha ha, giới thiệu một chút đi?”
Cả ba tự động báo tên tuổi, Lý Siêu Kiện nhìn Vương Mân, nói “Cậu là Vương Mân ở đội bóng rổ Nhất Trung đúng không?”
Vương Mân “Ừ.”
Lý Siêu Kiện có chút kinh ngạc “Thực không ngờ là cậu a! Tui học sơ trung ở Thất Trung, lúc trước cũng từng trong đội bóng rổ!”
Tiếu Lang thầm nghĩ, Vương Mân nổi tiếng tới vậy sao? Tại sao giống như ai ai cũng đều biết cậu ta vậy, hơn nữa toàn là nhớ đến ưu điểm thôi, tỷ như học tập nè, tỷ như bóng rổ siêu nè…. hoàn toàn khác hẳn với chính mình, hoa hậu cái gì đó, nghe là khiến người buồn bực muốn chết rồi!
Vương Mân “Đội bóng rổ Thất Trung chơi rất khá!”
Lý Siêu Kiện “Ai, không nói thì thôi… năm trước đội tụi tui thua trong tay Nhất Trung chứ đâu, nếu không đã có thể vào chung kết rồi…”
Vương Mân “Ừ, lúc ấy thầy thể dục mang đội tụi này bảo, đối thủ trận chung kết không phải Tứ Trung thì là Thất Trung, về sau may mắn vừa suýt soát thắng được Tứ Trung, cũng là nhờ vận khí!”
Lý Siêu Kiện “Ai, lại nói, cái tên át chủ bài đội bóng rổ Tứ Trung trâu bò muốn chết!”
Vương Mân “…tên là Ứng Trì thì phải?”
Lý Siêu Kiện “Chính hắn, chính hắn, nhắc cái này mới nhớ, tên đó cũng vào Hoa Hải, học ở A5 chứ đâu!”
Vương Mân “Ồ?”
Lý Siêu Kiện “Hoa Hải năm nay coi vậy mà đầy đủ hết! Cuối tuần này bắt đầu so tài bóng rổ giữa các lớp, sau nữa là toàn khối, cầu thủ nào biểu hiện tốt là có thể được xét duyệt gia nhập vào đội của trường, nửa năm sau tham gia so tài bóng rổ giữa các trường trung học C thị, cậu có định tham gia không, Vương Mân?”
Vương Mân gật gật đầu “Chắc chắn.”
Lý Siêu Kiện ngồi bên cạnh kích động vạn phần “Vậy tui đây nhất định phải tranh thủ để gia nhập đội, làm chiến hữu với các cậu mới được!”
Nhạc Bách Kiêu ở bên cạnh nghe xong cũng kích động vạn phần, liên tục vỗ vỗ bả vai Vương Mân “Ngươi nha cái tên quỷ này, còn bảo là tùy tiện chơi một chút, không ngờ lại lợi hại tới như vậy!”
Vương Mân cười cười, khiêm tốn nói “Thực sự là tùy tiện chơi cho vui mà thôi, cậu muốn cùng nhau chơi không?”
Nhạc Bách Kiêu “Đội trường thì thôi đi, ảnh hưởng học tập lắm!!”
Mọi người “…”
Buổi tối, sau khi quay về ký túc xá, Tiếu Lang hỏi Vương Mân “Ông chơi bóng rổ giỏi lắm sao?”
Vương Mân “Cũng tạm được.”
Tiếu Lang “Em tui cũng nói đến ông…”
Vương Mân “Em cậu học Nhất Trung?”
“Ừ, ê ê, đừng lảng sang chuyện khác chứ!” Tiếu Lang như hổ rình mồi ép đến cùng “Thành thật công đạo mau, ông chơi bóng rổ giỏi đến cỡ nào?”
Vương Mân cười cười nhìn cậu, nói “Ngày mai có tiết thể dục, cậu chơi thử với tôi liền biết ngay chứ gì.”
Tiếu Lang hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
◊ ◊ ◊
Mấy năm Tiếu Lang còn học ở sơ trung, có trình chiếu một bộ anime của Nhật Bản, tựa đề là Slam Dunk, rất được hoan nghênh, gần như là thịnh hành cả nước.
Vì nó mà trong nháy mắt, bóng rổ trở thành loại hình vận động thể thao được ưa thích của toàn dân (thực ra là học sinh trung học). Cùng lúc đó, những nam sinh biết chơi bóng rỗ cũng biến thành tiêu điểm được mọi người chú ý đến, cái gì mà Rui Rukawa nè, rồi Sendou Akira nè, một đám thiếu niên bắt chước bọn họ đầy cả phố lớn ngõ nhỏ.
Tiếu Lang đương nhiên cũng thích bóng rổ, lúc đó, cơ hồ không có nữ sinh nào có thể chống lại được sức hấp dẫn của mấy nhóc shota với khí thế bừng bừng, đẹp trai đến long lanh khi chơi bóng rổ được.
Nhưng mà, Tiếu Lang ở trên sân bóng… thực ra chỉ là cái bình hoa thôi.
Cái gọi là bình hoa, chính là tư thế động tác nhìn rất đẹp nha, nhưng kỹ thuật bóng rổ thì rất là mây bay…
Thí dụ như giờ phút này, Tiếu Lang một thân áo T-shirt trắng tinh cùng quần thể thau màu đen, dáng người tinh tế, tay chân lại thon dài, hất mái tóc xù xù một cái, cước bộ nhẹ nhàng chạy lướt trên sân bóng rổ, tay trái thì chậm rãi giữ bóng—— đảo mắt đã bị Vương Mân cướp đi…!!
Vương Mân đoạt được bóng, lao nhanh đến rổ, nhảy bóng, vào bóng, đạt điểm, liên tục lưu loát một lèo~
Đội hữu xung quanh một trận reo hò hoan hô, bên này Tiếu Lang buồn bực muốn chết, trong đám người có một người tên là Triệu Vu Kính, đột nhiên hô to “Tiếu Lang!”
“?” Tiếu Lang vẻ mặt đầy vô tội rụt cổ lại.
Triệu Vu Kính tức giận đến muốn bóp chết cái tên này “Cậu chơi bóng rổ hay là đóng phim vậy!! Động tác chậm như vậy thì bóng không bị đoạt mới là lạ đó!!!”
Đám đội hữu còn lại nhất tề bày ra phẫn hận “Nói rất đúng, nói rất đúng!!”
Vương Mân bước qua bên đây, nói với Triệu Vu Kinh “Để tớ đổi với cậu, dẫn dắt cậu ta giao cho tớ.”
Tiếu Lang lập tức thẳng cổ, cự tuyệt ngay tức khắc “Không cần!”
Mọi người “…”
Vương Mân nhướng mày.
Tiếu Lang “Ông nghĩ là tui sẽ nhận thua sao?”
Cố Thuần cùng một đội với Vương Mân, giờ phút này trông thấy Tiếu Lang một bộ xù lông sắp sửa bùng nổ, vội vàng hòa giải “Tiết thể dục thôi mà, chơi cho vui, đừng sung quá mức a!”
Tiếu Lang liếc mắt trừng Cố Thuần một cái “Đừng nói giúp cho tên này!”
Cố Thuần “…”
“Phụt…” Triệu Vu Kính phì cười “Ây da, bạn nhỏ Tiếu Lang à, bạn có cản trở cả đội đến thế nào, tui đây cũng đâu có vứt bỏ bạn đâu!” nói xong, còn lấy tay vỗ vỗ vai Tiếu Lang, cổ vũ “Cố lên!”
Tiểu Lang vẻ mặt nghiêm lại, ừ một tiếng.
Tiếp đó, Tiếu Lang luôn tập trung lực chú ý đặt lên Vương Mân, ya ya ya ya~~ thân thể cũng bắt đầu nóng lên, động tác cũng nhanh nhẹn hơn, nhưng cho dù là vậy, bóng đến tay của cậu, vẫn là liên tục bị Vương Mân “trộm” đi.
Vương Mân không phải cứ đoạt được bóng là tự mình ném vào rổ, mà có khi sẽ đem bóng chuyền thật chính xác cho đồng đội.
Thực lòng mà nói thì, chỉ với thời gian ngắn ngủi không bao lâu, Vương Mân đã có thể phối hợp ăn ý cùng với đồng đội, khiến cho những người vốn dĩ vẫn còn chưa quen thuộc với cậu ta lắm có thể cùng cậu ta chơi một trận sảng khoái như vậy, này cũng không phải chuyện dễ dàng gì…
Vương Mân tiến nhập vào trạng thái, bắt đầu phô bày ra một loại phong thái khác hẳn, ánh mắt sắc bén, khí thế cũng bức người. Tiếu Lang ở trên sân bóng bị lôi qua lôi lại, hoàn toàn chỉ có thể lòng vòng chuyển chuyển xung quanh cậu ta, hoàn toàn không đụng đến được đầu ngón tay của Vương Mân nữa là.
Hơn nửa tiết học trôi qua, Tiếu Lang hai chân như nhũn ra, thở hồng hộc.
Lúc sắp sửa hết giờ, Vương Mân lại đón được bóng, lại một cú lên rổ.
Tiếu Lang trong nháy mắt lao lên, ngay lúc đó khoảng cách giữa mặt hai người chỉ cách độ chừng một năm đấm, Vương Mân có thể rõ ràng mà nhìn thấy chóp mũi của đối phương cùng mồ hôi rịn ra trên trán, mặc dù Tiếu Lang đã mệt chết đi rồi, nhưng cậu lại hoàn toàn không muốn bỏ cuộc chút nào…
Vương Mân ngẩn người, bất giác lui về phía sau một chút, Tiếu Lang thấy có cơ hội, liền đẩy tay ra cướp bóng, Vương Mân theo bản năng nhảy lấy đà, một tay ôm lấy bóng, dựa theo đà úp bóng vào rổ.
Tiếu Lang bị cậu ta đụng vào, đầu gối mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Chung quy cũng chỉ là trận đấu bóng rổ thông thường trong tiết học thể dục cao trung, cho dù Tiếu Lang té ngã xuống thật, cũng không ai nghĩ đến chuyện Vương Mân có phạm quy hay không.
Lúc này Vương Mân cũng đã hai chân chạm đất, từ trên cao nhìn xuống, nét mặt đầy khí thế (bộ dáng trong mắt người khác).
“Vương Mân…” Nhạc Bách Kiêu cùng đội với Tiếu Lang lúc đó cũng đứng dưới rổ, nhưng căn bản là không cản lại kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Mân khí thế hung mãn mà úp bóng vào rổ, có chút cảm thán nói “Cậu cũng trâu quá đi!”
Triệu Vu Kính buồn bực nói “Nè nè, không cần đến mức vậy chứ!”
Nhạc Bách Kiêu “Phải đó a, Tiếu Lang đều bị cậu đánh đến sắp khóc rồi kìa!”
Mọi người “…”
Tiếu Lang lúc này cũng choáng váng ngây người, cậu thực không nghĩ đến Vương Mân sẽ úp rổ môt cú như vậy trước mặt mình, trừ phi vóc dáng phi thường cao, nếu không thì học sinh trung học bình thường mấy ai úp rổ được chứ a! Vương Mân thoạt nhìn gầy yếu(?) như vậy… cư nhiên lại có thể úp rổ!!
Mà Tiếu Lang ở trong mắt Vương Mân lúc này, hốc mắt hơi đỏ lên, một bộ mới vừa bị kẻ xấu ăn hiếp, ngồi bệt dưới đất hết sức đáng thương.
(Thực ra mắt Tiếu Lang đỏ là vì mông té có điểm đau, vì đau cho nên hốc mắt không thể tự chủ mà đỏ lên như vậy…)
Cố Thuần quan tâm hỏi “Làm sao vậy a Tiếu Lang, cậu không sao chứ?”
Vương Mân lúc này mới kịp phản ứng, vươn tay kéo Tiếu Lang dậy, Tiếu Lang đẩy tay cậu ta ra, tự mình chống người đứng dậy. Kết quả vừa mới dậy được một nửa đã cảm thấy đầu gối run bắn lên, hạ thân vô lực lại lảo đảo té xuống, lần này là cả người bẹp xuống đất.
Vương Mân vội vàng ngồi xổm người xuống, một tay nắm lấy cánh tay Tiếu Lang, một tay choàng qua đỡ thắt lưng của cậu, nửa ôm nửa dìu kéo Tiếu Lang đứng dậy, vừa hỏi “Không có sao chứ?”
Tiếu Lang hai gò má nóng bừng lên, nhỏ giọng nói “Không có gì…” cậu cảm thấy bản thân mình thực sự rất thất bại!
Nhưng mà một bộ ngượng ngùng xấu hổ giống như cô vợ nhỏ như vậy, lại biến thành một kiểu ý nghĩ quỷ dị lóe lên trong đầu người khác.
Tiếu Lang tập tễnh hai bước, cảm giác hai chân vẫn còn có chút bủn rủn. Có thể là lâu lắm rồi không vận động kịch liệt như vậy, khó lắm mới chạy một trận, đối với thân thể tiêu hao quá lớn…
Vương Mân nhìn Tiếu Lang vừa đi vừa run rẩy, lại bảo “Tớ cõng cậu đến phòng y tế xem thử nha?”
Tiếu Lang đẩy Vương Mân một phen, hầm hừ nói “Bảo không có gì rồi mà!”
Triệu Vu Kính vui vẻ đùa cợt “Nam nhân mà, té ngã một cái có gì ghê lắm đâu, hén?”
Lúc này chuông hết tiết cũng vang lên, các nam sinh buông bóng, một đám mang theo mùi hôi bức người trở về phòng học.
Tiếu Lang vào WC dùng nước lạnh rửa mặt một lát, sẵn tiện hất nước làm ướt tóc một chút, sau đó vẫy vẫy đầu lắc nước, động tác hệt như chú cún con, vẫy cho Vương Mân cả người toàn là nước.
Tiết học kế tiếp vừa mới bắt đầu chưa được một phút, Tiếu Lang đã gục xuống bàn ngủ khò.
Coi bộ tiết thể dục kia làm cậu mệt đến ngất ngư rồi.
◊ ◊ ◊
Buổi chiều sau khi tan học, Tiếu Lang cùng Vương Mân đi ăn cơm chiều, lúc đứng dậy Tiếu Lang cảm giác được dưới mông truyền đến một trận đau buốt, nhưng đứng lên rồi lại không có gì. Trong lòng mặc dù có chút buồn bực, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhạc Bách Kiêu bữa giờ luôn kêu gọi Vương Mân cùng mình đi thư viện tự học, lần nào cũng ra về tay không, nên mấy bữa sau cũng không hao hơi mà kêu gọi nữa.
Vừa đến tối, trong phòng ký túc xá cũng chỉ còn lại mỗi Vương Mân cùng Tiếu Lang.
Tiếu Lang vừa về đã giành đi tắm rửa trước, thay đổi một thân áo ngủ sạch sẽ thoải mái, hiện đang lười biếng nằm úp trên bàn học làm bài tập.
Ngồi hơn một giờ, Tiếu Lang cảm thấy mông mình càng lúc càng đau. Mới ban đầu chỉ là lúc đứng lên hoặc ngồi xuống mới thấy hơi đau đau một chút, nên cậu nghĩ có thể bị té bầm một chút, nhưng là hiện tại lại cảm giác đau tựa hồ là phát ra từ xương.
Tiếu Lang đưa tay sờ soạng một phen phần xương ở dưới mông, vừa mới đưa tay đụng đến gần chỗ rãnh mông, lập tức hít hà một cái, rụt tay về.
Tiêu rồi!!
Vương Mân đang ở bên cạnh chuyên tâm đọc hiểu Anh Ngữ, chợt nghe thấy thanh âm củaTiếu Lang gấp gấp gáp gọi mình “Vương Mân Vương Mân Vương Mân!!!”
“…” Vương Mân “Sao thế?”
Tiếu Lang “Mông tui đau!”
Vương Mân “…sao lại như vậy?”
Tiếu Lang “Tui ngồi nãy giờ, mông càng lúc càng đau, có thể là lúc nãy tiết thể dục bị té gãy xương rồi!”
Vương Mân xấu hổ, gãy xương mà cậu còn có thể ngồi từ nãy tới giờ sao… Đường cong phản xạ của cậu dài tới vậy sao!!!!?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Vương Mân vẫn rất là lo lắng, vội vàng hỏi “Đau như thế nào a, cảm thấy đau kiểu gì?”
Tiếu Lang cũng không rảnh để ý nhiều tới như vậy, giải thích một cách lộn xộn “Phần gần mông bên ngoài đau, không không, bên trong cũng đau, giống như là sưng lên vậy…” nói xong liền đứng lên thử “Đứng thì không sao…”
Vương Mân “Ngồi mới đau?”
Tiếu Lang định thử ngồi xuống một cái xem sao, nhưng mông vừa mới tiếp xúc với ghế, cả người cậu liền run lên, kêu thảm một tiếng “A———!!!”
Vương Mân cũng có chút bối rối, khiến Tiếu Lang nằm úp sấp lên giường, bảo “Trước đừng động đậy.”
Tiếu Lang nằm sấp, thật cẩn thận đưa tay sờ sờ từ lưng trượt xuống gần xương bánh chè, quả nhiên vừa mới đụng đến gần rãnh mông, lập tức đau nhói lên.
Vương Mân “Có sao không, hay là dùng nước ấm lăn một chút?” dứt lời liền đi nấu nước nóng, lấy khăn mặt.
Tình huống đã như vầy, Tiếu Lang cũng bất chấp xấu hổ, cởi quần nằm sấp trên giường, thấy Vương Mân trở về, hỏi “Có sưng lên không?”
Vương Mân liếc mắt một cái nhìn xuống cái mông thoạt nhìn có vẻ rất là bình thường, mặt có chút nóng lên “Không có.”
Vương Mân cẩn thận nhẹ nhàng dùng khăn mặt đã được vắt khô nước ấm đắp lên trên. Ngón tay lại vô tình chạm phải…
Mềm mềm, lại trơn trơn…
Tự dưng, Vương Mân rất muốn nhéo một cái…
Tiếu Lang ”Xích lên trên một chút.”
Vương Mân “…ồ.”
______________________
Úp rổ và Lên rổ
Lên rổ : hay còn gọi là lay-up, là động tác mà cầu thủ ôm bóng từ dưới bảng rổ bật lên nâng bóng vào rổ. Nếu thành công sẽ ghi được 2 điểm.
Úp rổ : hay còn gọi là dunk, là động tác mà cầu thủ ôm bóng bật lên cao, sau đó hạ xuống và úp trái bóng vào rổ. Nếu thành công sẽ ghi được 2 điểm.
= =+ úp rổ siêu cool nha, lên rổ là động tác cơ bản rồi, còn úp rổ thì ai kỹ thuật dữ lắm mới dám úp, với lại phải có sức bật cao, chiều cao tương đối khá, khả năng úp mới cao được.
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!