Tiểu Lý Phi Đao
Chương 14: Có miệng khôn lời
Lâm Tiên Nhi nói chưa dứt thì Điền Thất đã bật cười :
– Thế thì, vị thiếu niên này không bị ám khí, không lẽ lại cứ nhờ nhìn vào miệng hắn? Vì hắn là người chứ đâu phải chó?
Mặc cho Điền Thất nói câu châm chóe, Lâm Tiên Nhi vẫn cứ trang nghiêm :
– Điền đại gia chẳng lẽ không thấy vị thiếu hiệp đây đang mặc Kim Ty Giáp?
Điền Thất chớp mắt vỗ tay :
– À… thảo nào mà vừa rồi Công Tôn đại hiệp lại không bị ê tay.
Lâm Tiên Nhi nói :
– Chiều hôm qua, tôi không định đến Lãnh Hương Tiểu Trúc, đến tối thì chợt nhớ đến một vật bỏ quên mà khi vừa đến nơi thì Mai Hoa Đạo xuất hiện…
Dáng sắc nàng vẫn phảng phất sợ sệt khi thuật lại câu chuyện kinh hoàng :
– Đúng ra thì tôi chưa phát hiện ra hắn thì hắn đã điểm vào huyệt đạo…
Điền Thất nói :
– Như vậy khinh công của hắn quả là cao lắm…
Lâm Tiên Nhi thở ra :
– Hắn như là một cái bóng ma, chỉ thoáng mắt tôi bị hắn cặp vào tay bay lướt trên đầu cỏ. Lúc đó, tôi nghĩ ngay đến Mai Hoa Đạo, tôi hỏi hắn chỉ cười sằng sặc mà không nói…
Điền Thất cười :
– Như vậy, hắn vẫn không tự xưng là Mai Hoa Đạo?
Lâm Tiên Nhi nói :
– Không cần hắn nói. Lúc mà tôi hoảng hốt thì chợt thấy một bóng người chạy ngay trước mặt…
Điền Thất hỏi :
– Bóng đó là vị thiếu hiệp đây?
Lâm Tiên Nhi gật đầu, nàng khẽ liếc nhìn Tiểu Phi bằng đôi mắt chứa chan tình cảm :
– Thân pháp của vị thiếu hiệp này nhanh đến mức làm cho Mai Hoa Đạo giật mình, hắn ném ngay tôi xuống đất. Tôi nghe vị thiếu hiệp đây hỏi : Ngươi là Mai Hoa Đạo? Và nghe Mai Hoa Đạo trả lời : Phải thì sao mà không phải thì sao? Ngươi là kẻ sắp chết còn hỏi chi cho lắm chuyện? Hắn nói chưa dứt thì một làn ánh sáng trong miệng bay ra. Tôi hoảng hốt vì nghĩ rằng vị thiếu hiệp này nhất định bị ám khí như bao kẻ trước. Nhưng không ngờ vị thiếu hiệp này vẫn đứng trơ và mũi kiếm đã cắm thẳng vào yết hầu Mai Hoa Đạo.
Điền Thất cấp tay sau lưng ngó lom lom thanh kiếm sắt dẹp của Tiểu Phi và lão ta chợt mỉm cười :
– Nếu như thế thì có lẽ các hạ đã đợi sẵn nơi đó từ lâu?
Tiểu Phi gật đầu :
– Đúng.
Điền Thất hỏi :
– Các hạ vừa thấy là xông ra và hỏi hắn có phải là Mai Hoa Đạo?
Tiểu Phi lại gật đầu :
– Đúng.
Điền Thất lại cười :
– Chẳn lẽ các hạ cứ núp chờ và thấy bất cứ ai cũng hỏi Mai Hoa Đạo?
Tiểu Phi so vai :
– Đâu có công mà đi làm chuyện như thế?
Điền Thất vặn lại :
– Nếu thế thì tình cờ trong đêm tối các hạ gặp người đi đường các hạ hỏi sao?
Tiểu Phi nói :
– Ta hỏi sao? Sao lại phải hỏi? Có quan hệ gì mà hỏi?
Điền Thất vỗ tay :
– Như thế là được rồi, không có gì quan hệ phải hỏi, mà nếu có hỏi thì các hạ sẽ hỏi : Các hạ là ai?, Y như câu hỏi với Ma Vân huynh vừa rồi chứ đâu lại hỏi : “Ngươi có phải là Mai Hoa Đạo?”
Tiểu Phi nói :
– Nếu biết hắn không phải là Mai Hoa Đạo thì ai lại hỏi làm chi?
Điền Thất vụt nghiêm giọng :
– Thế thì tại sao các hạ phải hỏi hắn như thế? Chẳng lẽ các hạ nhận chắc hắn là Mai Hoa Đạo? Mà nếu biết chắc là hắn rồi thì còn phải hỏi làm chi?
Tiểu Phi nói :
– Chuyện có gì lạ, hai ngày nay. Mai Hoa Đạo xuất hiện quanh đây có ai mà không biết.
Khẽ liếc về phía Lý Tầm Hoan, Điền Thất hỏi luôn :
– Các hạ không cho là lạ, nhưng người khác thì vẫn thấy lạ. Ai cho các hạ biết Mai Hoa Đạo có quanh đây? Chính Mai Hoa Đạo tự nói hay bạn của Mai Hoa Đạo nói?
Điền Thất chấm câu bằng một cái liếc mắt nữa về phía Lý Tầm Hoan.
Lão ta hỏi nhưng thật thì không cần câu trả lời, vì câu hỏi chỉ có mục đích làm sáng tỏ thêm vấn đề mà lão cố lừa thiên hạ vào trong.
Quả là một lão cáo già.
Quả nhiên sau câu hỏi của Điền Thất, bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn về phía Lý Tầm Hoan.
Bây giờ cho dù Tiểu Phi nói gì, nhiều người vẫn không tin tử thi ấy là Mai Hoa Đạo.
Và Điền Thất vụt quay qua gã thiếu niên mặc áo gấm đứng gần, quát hỏi :
– Ngươi có phải là Mai Hoa Đạo không?
Gã thiếu niên áo gấm giật mình :
– Tôi… tôi sao lại là…
Gã nói chưa dứt lời thì đã bị Điền Thất điểm vào trọng huyệt, và lão gầm mặt nói thì thầm :
– Hừ, đồ bại hoại, một tên Mai Hoa Đạo đã bị tôi bắt được rồi đây.
Và lão ta quay lại nhìn bốn phía nói một cách thản nhiên
– Các vị không ngờ bắt Mai Hoa Đạo dễ dàng như thế nhỉ?
Đám người có mặt cười ồ và nhiều tiếng rộn lên :
– Hắn có phải là Mai Hoa Đạo không?
– Hắn không chừng mới thật là Mai Hoa Đạo?
– Mai Hoa Đạo càng lúc càng nhiều nhỉ?
– Bắt Mai Hoa Đạo dễ quá thì tại sao mình không bắt một vài tên chơi nhỉ?
Tiểu Phi mặt càng sắt lại và bàn tay từ từ đặt lên cán kiếm.
Lý Tầm Hoan thở ra :
– Bằng hữu, nên đi thôi.
Tiểu Phi nhướng mắt :
– Sao?
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Có nhị vị đại hiệp Điền đại gia và Triệu đại gia nơi đây, làm sao lại có thể bằng lòng để cho Mai Hoa Đạo chết vào tay một người mới nhập giang hồ như bằng hữu? Cho nên dù bằng hữu có nói gì đi nữa cũng chẳng ích chi?
Tiểu Phi nắm chắc cán kiếm, lạnh lùng :
– Tôi cũng không muốn nói chuyện với hạng người như thế, nhưng thanh kiếm của tôi…
Lý Tầm Hoan khẽ lắc đầu :
– Dù bằng hữu có giết cả bọn họ thì cũng không ai công nhận bằng hữu đã giết Mai Hoa Đạo. Cái lý lẽ đó bằng hữu chưa nghĩ đến sao?
Gương mặt sáng rực của Tiểu Phi chợt lần lần ảm đạm :
– Phải, tôi biết… tôi đã biết…
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Nếu bằng hữu muốn thành danh, điều hay hơn là hiểu cho sâu lý lẽ ấy, nếu không, bằng hữu cũng như tôi, sớm muộn gì cũng biến thành Mai Hoa Đạo.
Tiểu Phi nói :
– Huynh đài muốn nói nếu tôi muốn thành danh là phải biết “nghe lời”, có phải thế không?
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Đúng như thế, chỉ cần bằng hữu đem tất cả việc làm xuất chúng của mình nhường lại cho “quí vị đại hiệp”, tự nhiên “quí vị đại hiệp” sẽ ban cho bằng hữu mấy câu : gã thiếu niên ấy có tương lại, gã thiếu niên ấy có thể đào tạo nên người… và cứ như thế bằng hữu cứ đợi, hoặc mười năm, hoặc đôi ba mươi năm, khi “quí vị đại hiệp” hiện thời lần lượt mang “danh vọng” vào lòng đất rồi thì tự nhiên bằng hữu đã “nên danh”.
Lặng thinh một lúc, Tiểu Phi chợt bật cười :
Nụ cười thật rạng rỡ mà khi nhìn sâu thì thật là u buồn.
Và thật lâu hắn mới nói :
– Nếu như thế thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ thành danh cả.
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
– Nhưng có lẽ cũng chưa chắc là một chuyện không hay.
Cả hai cùng cười, nụ cười thật là cởi mở, in hinh như họ đang bàn một vấn đề vô cùng thích thú.
Tất cả những người có mặt đều lấy làm lạ, họ nghi ngờ không biết hai người này có phải thật khùng không?
Họ mải ngơ ngác nhìn nhau và đến chừng nhớ lại thì Tiểu Phi đã bước tới xốc lấy Lý Tầm Hoan đứng dậy, hắn nói một cách tự nhiên :
– Thành danh cũng được, không thành danh cũng xong, mình gặp lại nhau đây, hãy đi uống vài chén đã.
Lý Tầm Hoan cười :
– Uống rượu là một việc mà tôi không bao giờ từ chối, nhưng bây giờ thì…
Điền Thất vụt cười lớn :
– Bây giờ thì hắn không thể cùng uống được đấy.
Tiểu Phi quay phắt lại :
– Kẻ nào nói?
Điền Thất vẫy tay.
Hai gã đại hắn xông vào.
Một gã râu xồm tay cầm cây đao to bản quát lên như thanh la bể :
– Điền đại gia nói. Và Điền đại gia nói tức là mệnh lệnh
Gã thứ hai cao lêu nghêu như cây sậy cũng quát lên :
– Kẻ nào chống lệnh của Điền đại gia là kẻ ấy phải chết.
Cùng một lượt với tiếng quát, hai thanh đao đã xả về phía Tiểu Phi.
Tiểu Phi vẫn đứng yên, nhưng hai thanh đao vừa tới thì một ánh thép khác lại nhoáng lên, chỉ thấy hai bàn tay chớp chớp là dẫn theo hai tiếng rú kinh hồn.
Hai tên đại hán buông đao, hai tay bụm lấy yết hầu lảo đảo thối lui.
Qua mấy giây sau, máu từ kẽ tay của hai gã bắn ứ ra chảy dài xuống cùi chỏ, mắt hai gã trợn trừng và từ từ quị xuống.
Tiểu Phi vẫn đứng điềm nhiên. Thanh kiếm vẫn đeo ngang hông như hồi nãy, nhưng mũi kiếm có mấy giọt máu nhiễu lơi lơi.
Thật là khủng khiếp, không ai thấy cách rút kiếm và cách đâm của Tiểu Phi ra sao cả.
Vẻ mặt Điền Thất xạm xuống như chàm.
Tiểu Phi nói thật chậm rãi :
– Lời nói của Điền đại gia là mệnh lệnh, nhưng tiếc vì thanh kiếm của ta không có lỗ tai, nói không biết nghe, nó chỉ biết giết.
Xốc lấy Lý Tầm Hoan, Tiểu Phi nói tiếp :
– Đi, uống cái đã. Tôi tin rằng không ai cản làm chi đâu.
Long Tiêu Vân vụt kêu lên :
– Các hạ muốn đi sao lại không giải huyệt cho hắn?
Tiểu Phi không nói, xương quai hàm vẫn cứ nổi vòng lên.
Thoáng qua, Lý Tầm Hoan chợt hiểu.
Hôm đó, Tiểu Phi bắt Hồng Hán Dân, cột Hồng Hán Dân vào nghế. Lúc đó, Lý Tầm Hoan hơi lạ, không hiểu tại sao chỉ cột mà không điểm huyệt.
Nhưng bây giờ thì đã hiểu ra rồi.
Gã thiếu niên này tay kiếm vô song, nhưng lại không biết môn điểm huyệt.
Lý Tầm Hoan khẽ thở ra nhưng vẫn mỉm cười :
– Bữa nay tôi không thể mời bằng hữu.
Tiểu Phi nói :
– Tôi mời.
Lý Tầm Hoan nói :
– Không phải rượu của tôi mua thì tôi không thể uống.
Lập lại câu nói của Tiểu Phi trong ngày mới gặp, nhưng bây giờ tư cửa miệng của Lý Tầm Hoan thì ý nghĩa đã khác nhiều.
Tia mắt lạnh lùng của Tiểu Phi chợt pha màu đau xót. Hắn biết Lý Tầm Hoan không muốn hắn làm một chuyện mạo hiểm. Bởi vì nếu hắn phải cõng Lý Tầm Hoan thì chưa chắc thoát khỏi được nơi đây.
Như đã đoán biết sự tình, Điền Thất bật cười ha hả :
– Người bạn nhỏ, Lý Tầm Hoan là tay hảo hán, không bao giờ muốn ai liên lụy vì mình. Thôi, người bạn hãy đi đi.
Biết tên cáo già đã nhìn ra nhược điểm của Tiểu Phi, Lý Tầm Hoan nhìn lão mỉm cười :
– Không phải dùng lối nói khích như thế, vị bằng hữu đây không bao giờ mắc bẫy của các ngươi đâu. Vả lại cho dù có phải cõng ta lên, các ngươi cũng chưa phải là đối thủ.
Và Lý Tầm Hoan dịu giọng :
– Huống chi, ta cũng không đi đâu và nếu hôm nay mà ta đi “quí vị đại hiệp” sẽ phán quyết ta là Mai Hoa Đạo đi sao?
Tự nhiên câu nói sau cùng là Lý Tầm Hoan muốn nói với Tiểu Phi.
Lặng thinh một lúc, Tiểu Phi hỏi bằng một giọng bất bình :
– Họ nói huynh đài là Mai Hoa Đạo thì huynh đài cứ phải là Mai Hoa Đạo hay sao?
Lý Tầm Hoan cười :
– Có những lời nói của một số người được kể như là những câu nói bỏ đi.
Tiểu Phi nói :
– Đã là lời nói bỏ đi thì chuyện gì phải quan tâm đến chứ?
Vừa nói, Tiểu Phi vừa khom mình xuống cõng xốc Lý Tầm Hoan lên lưng.
Ngay lúc đó, hai tay chấp sau lưng của Điền Thất vội bung ra, ngọn roi mềm của lão nhắm ngay vào những trọng huyệt trên ngực Tiểu Phi.
Y như trường hợp của Lý Tầm Hoan, mũi kiếm trăm phát như một của Tiểu Phi đây không chắc mà còn chính xác, vì bận cõng Lý Tầm Hoan.
Triệu Chính Nghĩa gầm lên :
– Đối với Mai Hoa Đạo không cần phải dùng quy củ giang hồ, các vị hãy tiến lên.
Mọi người nhìn cách tránh ngọn roi của Tiểu Phi mà đâm ra do dự.
Thế điểm huyệt bằng ngọn roi của Điền Thất đã vang danh thiên hạ, thế nhưng bây giờ vẫn không khống chế được gã thiếu niên mặc dù trên lưng hắn bận cõng một người.
Triệu Chính Nghĩa tức tối càng la lớn hơn nữa :
– Giết Mai Hoa Đạo là việc làm rạng rỡ giang hồ, các vị không nên bỏ qua cơ hội.
Câu nói của Triệu Chính Nghĩa có sức dục rất mạnh, lão vừa dứt tiếng thì bảy tám ngọn kiếm đao đã loáng tới sau lưng Lý Tầm Hoan và Tiểu Phi.
Lâm Tiên Nhi hoảng hốt chạy lại giựt tay Long Tiêu Vân :
– Tứ ca, sao anh lại không cản họ?
Long Tiêu Vân buồn rầu :
– Cô không thấy tôi đã bị chúng phong bế huyệt đạo rồi sao.
Ngay lúc đó, nhiều tiếng rú dội lên, ba bốn người lảo đảo.
Thanh kiếm của Tiểu Phi cuối cùng vẫn phải rút ra.
Thanh kiếm của Tiểu Phi bây giờ quả không chắc hạ được Điền Thất, nhưng nếu kẻ khác muốn nhào vô xin chết thì chắc cũng chẳng nề hà.
Thanh kiếm nhoáng lên… nhiều vòi máu lập tức bắn ra như hoa cải, máu bắn lên lưng Lý Tầm Hoan, máu vấy đầy áo Tiểu Phi…
Số đao kiếm ào ào khi nãy rạp mất.
Ngọn roi của Điền Thất vẫn uốn như con rắn độc và Tiểu Phi vì lo bảo vệ Lý Tầm Hoan nên chỉ tránh né chớ không đánh trả.
Triệu Chính Nghĩa chụp lấy ngọn trường thương bên vách lao vào.
Nổi tiếng giang hồ, Triệu Chính Nghĩa không phải chỉ có hư danh, ngọn trường thương của lão quả là lợi hại.
Trường thương là món binh khí đứng đầu tất cả các binh khí khác huống chi một dài một vắn, kiếm của Tiểu Phi đã ngắn hơn mà lại vì cõng Lý Tầm Hoan nên khó làm gì được Triệu Chính Nghĩa.
Lấy dài đánh vắn, cả Điền Thất và cả Triệu Chính Nghĩa đều cố gắng giáng những đòn hiểm độc.
Nhưng qua mười mấy chiêu, Điền Thất chợt phát giác ra điều kì lạ.
Lão nhận thấy bộ pháp của gã thiếu niên thật là thần diệu, một bộ pháp mà lão chưa từng thấy bao giờ.
Ngọn roi của lão luôn luôn ra thật vừa tầm, rõc ràng là vừa đúng vào trọng huyệt thế mà mỗi bận đầu roi vừa gần đụng vào mình thì muôn lần như một, gã thiếu niên đều lách khỏi trong đường tơ kẽ tóc. Y như đường roi của lão nhắm vào đâu, là nơi đó có một con mắt gã thiếu niên.
Tiểu Phi? Điền Thất hết sức thắc mắc hắn là ai? Tại sao nhìn bộ pháp của hắn mà lão không làm sao hiểu được lai lịch?
Và lão cáo già Điền Thất chợt rung động nghĩ thầm :
– “Hắn nhất định là phải có lai nguyên. Tự nhiên hắn có nhiều bí ẩn tại sao mình lại kết oán làm chi?”
Ý nghĩ thối thân vừa thoáng, Điền Thất lật đật mỉm cười :
– Tiểu huynh đệ nên để hắn xuống, vì nếu bạn không bị liên lụy vì hắn thì ngược lại hắn sẽ bị liên lụy vì bạn đó.
Lâm Tiên Nhi cũng kêu lên :
– Phải rồi, để xuống đi, thiếu hiệp. Tôi đảm bảo không sao đâu, đừng cõng như thế nữa…
Giọng nàng thật dịu mà thật là khẩn thiết, chứng tỏ nàng đang lo lắng nhiều lắm…
Tiểu Phi lắng nghe hơi thở của Lý Tầm Hoan dồn dập, hắn biết tình trạng thật khó kéo dài nên quắc mắt thét lên :
– Muốn ta ngưng sao các ngươi lại không dừng?
Điền Thất đã sẵn chuẩn bị nên thu roi rất lẹ và nhảy lui ra sau hơn bảy thước.
Triệu Chính Nghĩa vì bất thình lình nên đành quật mạnh tay cho mũi thương chúi xuống đất, nhưng vì đà quá mạnh nên cây thương bị gẫy làm đôi.
Không thèm nhìn đến họ, Tiểu Phi lo đỡ Lý Tầm Hoan ngồi xuống.
Lý Tầm Hoan cố nén không ho, làm cho ngực cứ phật phồng mệt nhọc và trong cổ cứ khe khẽ khò khè.
Tiểu Phi nói bằng một giọng cực kỳ đau xót :
– Tôi đã tính sai… tôi quên huynh đài.
Lý Tầm Hoan cố gắng mỉm cười :
– Dù sai dù đúng, tôi cũng hết sức cảm kích thịnh tình của bằng hữu.
Nói chưa hết câu thì họ Lý đã phải ho lên sặc sụa.
Tiểu Phi chầm chậm quay qua phía Triệu Chính Nghĩa :
– Ta rất ân hận là hôm qua đã không chịu giết ngươi.
Như cùng một lúc, khi câu nói dứt là mũi kiếm đã bay ra.
Đừng nói là Triệu Chính Nghĩa mà cho dù Điền Thất cũng khó lòng tránh kịp.
– A di đà phật!
Tiếng phật niệm chợt vang lên và một vùng như khói đen bay tới sau óc Tiểu Phi.
Soảng.
Tiểu Phi quay phắt lại, mũi kiếm rít lên : một tràng hạt đen dính lên mũi kiếm.
Cho đến bây giờ bốn tiếng “A Di Đà Phật” mới dứt, sự việc diễn ra thật quá nhanh, và xâu tràng hạt trên mũi kiếm vẫn còn khua ong tai nhức óc. Sức đi của xâu chuỗi quả đến ngàn cân.
Và một cái nhích tay, xâu chuỗi bay vù trở lại, Tiểu Phi đứng yên một chỗ, mũi kiếm hãy còn khua…
Trời đã sáng tỏ…
Một nhà sư từ hành lang chậm chậm bước vào, trên tay bắt lại xâu tràng hạt.
Không thể ước lượng tuổi tác, chỉ thấy nhà sư lông mày bạc phếch, làn da trắng bạch điểm hồng, đôi mắt xanh rờn uy lực.
Triệu Chính Nghĩa hoàn hồn, vòng tay mọp sát :
– Không hay pháp giá lai lâm, xin đại sư thứ tội.
Nhà sư mỉm cười, nhìn vào mặt Tiểu Phi :
– Kiếm pháp của vị tiểu thí chủ đây thật nhanh không thể tưởng.
Tiểu Phi lạnh lùng :
– Nếu không nhanh thì giờ này có lẽ linh hồn này đã nhờ nhà sư siêu độ.
Nhà sư mày bạc từ tốn :
– Bần tăng không muốn thí chủ tạo thêm sát nghiệp, cho nên mới ra tay cản lại. Chứ thật ra kiếm pháp của thí chủ tuy nhanh nhưng làm sao nhanh bằng nhãn pháp như lai trong xâu chuỗi phật của bần tăng.
Tiểu Phi nhếch môi :
– Chuỗi Phật của nhà sư quả có “nhãn pháp Như Lai” à? Nếu tôi chết dưới xâu chuỗi ấy thì có phải cũng vì sát nghiệp đó không.
Triệu Chính Nghĩa gầm lên :
– Vô lễ, trước mặt Thiếu Lâm hộ pháp đại sư, ngươi dám buông lời lẽ ngông cuồng như thế ư?
Nhà sư mày bạc mỉm cười :
– Không sao, miệng lưỡi thiếu niên thường bén như đao kiếm, bần tăng cũng có thể nghe.
Lâm Tiên Nhi vụt cười :
– Tâm Mi đại sư đã không trách cứ, thôi thiếu hiệp hãy đi đi.
Triệu Chính Nghĩa gằn gằn :
– Khi nãy thì đi họa may, chứ bây giờ thì sợ e đã chậm.
Tiểu Phi nheo mắt :
– Sao? Ngươi sẽ cản ta lại à?
Vừa hỏi, Tiểu Phi liếc thật nhẹ về phía Lý Tầm Hoan và đi thẳng luôn ra cửa.
Triệu Chính Nghĩa hớt hải kêu lên :
– Đại sư…
Điền Thất cười chận :
– Là một lão tăng lòng chứa từ bi, Tâm Mi đại sư đâu có chấp hạng thiếu niên như thế, thôi để cho hắn đi.
Triệu Chính Nghĩa như chưa hết sợ :
– Để hắn đi thì dễ, nhưng muốn bắt lại thì khó lắm.
Tâm Mi đại sư khẽ chớp mắt :
– Tệ phái sư huynh trưởng môn nhận được tin từ pháp Đá Tự cho hay rằng tục gia đệ tử của bản môn là Tần Trọng bị trọng thương, nên sai bần tăng đến đây xem xét…
Triệu Chính Nghĩa thở dài và khẽ liếc Lý Tầm Hoan :
– Rất tiếc là đại sư đã đến chậm.
* * * * *
Trời đã sáng tỏ, người qua lại trên đường đã khá đông.
Tiểu Phi chậm chạp bước chân nặng nhọc.
Chợt nghe có tiếng kêu :
– Công tử… đợi một chút…
Giọng nói thật trong dịu, không quay mặt lại, Tiểu Phi đã biết là tiếng của Lâm Tiên Nhi.
Không quay đầu, nhưng hắn lại dừng chân.
Một mùi hương thoảng qua trong gió, và hơi thở đã đến dập dồn.
Vì mệt nên da mặt nàng ửng hồng mà vì thế, mặt ngọc càng thêm rạng rỡ.
Mặt Tiểu Phi vẫn lạnh băng băng.
Lâm Tiên Nhi cúi đầu, da mặt càng ửng thêm nữa :
-Tôi… tôi xin tạ lỗi cùng công tử.
Tiểu Phi nói :
– Cô nương vốn không có lỗi.
Lâm Tiên Nhi cắn môi :
– Nhưng những người ấy thật là vô lý và thật là vô lễ…
Tiểu Phi vẫn lạnh trơ :
– Chuyện đó cũng chẳng quan hệ gì đến cô.
Lâm Tiên Nhi chớp chớp mắt :
– Nhưng… công tử đã cứu tôi thì tôi làm sao…
Tiểu Phi nói :
– Tôi cứu cô chứ không phải cứu họ, tôi cứu cô không phải để cô thay mặt họ đến đây xin lỗi.
Lâm Tiên Nhi đỏ mặt, nàng cảm thấy như đụng vào một khối đá xanh.
Mỗi một câu nói của nàng chưa hết thì y như là đều bị một thác nước lạnh cắt ngang.
Thấy nàng cứ đứng tần ngần, Tiểu Phi nói :
– Cô nương có còn nói gì nữa không?
Lâm Tiên Nhi bây giờ thì kể như nghẹn giọng. Lẽ tự nhiên khi chạy theo Tiểu Phi có lẽ nàng cũng đa định nói nhiều chuyện lắm, nhưng bây giờ thì y như một đứa học trò không thuộc bài, đứng trước mặt thầy cứ nhúi nhúi mũi chân…
– Xin chào cô vậy.
Tiểu Phi nói một câu nhát gừng nữa rồi quay đầu bỏ đi.
Lâm Tiên Nhi vụt kêu lên :
– Khoan, công tử… tôi muốn nói…
Tiểu Phi cứ chầm chậm bước đi…
Lâm Tiên Nhi với theo :
– Tôi… tôi muốn biết nếu muốn tìm công tử thì ở nơi nào?
Tiểu Phi lắc đầu :
– Không cần phải tìm tôi.
Chớp mắt luôn hai ba cái, Lâm Tiên Nhi lại hỏi :
– Nhưng nếu Lý Tầm Hoan có điều gì bất trắc, thì tôi có cần đi báo cho công tử không.
Tiểu Phi quay phắt lại :
– Cô có biết lăng miếu dòng họ Triệu ở phía ngoài cửa thành tây không?
Lâm Tiên Nhi bây giờ mới nở nụ cười :
– Công tử biết tôi đã ở tại thành này năm sáu năm rồi đấy nhé.
Tiểu Phi :
– Ngay nơi đó, tôi không bao giờ rời đi trước khi trời lặn.
Lâm Tiên Nhi hỏi :
– Thế còn sau khi mặt trời lặn, công tử đi đâu?
Lặng thinh một giây, Tiểu Phi ngửa mặt nhìn trời và nói thật chậm :
– Cô nên nhớ rằng Lý Tầm Hoan là bạn của tôi, bạn tôi thì không nhiều lắm và nhất là một người bạn như hắn thì lại rất khó tìm. Nếu hắn chết thì đối với tôi thế giới này kể như không còn sinh thú.
Lâm Tiên Nhi thở ra :
– Tôi biết đêm nay thế nào công tử cũng đến cứu hắn, nhưng công tử cũng nên cố mà bảo trọng. Cho dù một người bạn tốt đến mấy cũng không sánh bằng sinh mạng của chính mình.
Tiểu Phi cau mặt :
– Tôi mong rằng từ đây về sau cô đừng nên nói những lời như thế nữa. Lần này thì tôi kể như không nghe.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!