Tiểu Nam Phong - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Tiểu Nam Phong


Chương 27


Sau một khoảng thời gian rất dài, Chu Lạc chuyên tâm học hành, cậu không thể cho Nam Nhã bất cứ thứ gì, điều duy nhất cậu có thể làm là khiến bản thân trở nên lớn mạnh, chỉ có như vậy mới có thể mở ra một con đường mới. Mà cách duy nhất giúp bản thân trở nên lớn mạnh là học tập, nếu như cả cái này cậu cũng đánh mất, thì cậu sẽ chẳng còn để đối mặt với Nam Nhã. Cậu tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.

Không lâu sau, nhà Nam Nhã lại xảy ra đánh nhau, phía cảnh sát lần nữa lên tiếng giảng hòa, khi Chu Lạc nghe được tin tức này chỉ biết lắc đầu thở dài thay cho Nam Nhã, sau đó lại vùi đầu vào sách vở.

Buổi trưa hôm đó, sau khi tan học, Chu Lạc đi ngang qua cửa tiệm đối diện tiệm tạp hóa, thấy Nam Nhã đang dẫn Uyển Loan đi mua đồ ăn vặt.

Đầu xuân, cô mặc chiếc sườn xám màu xanh nhạt, bé Uyển Loan mặc giống hệt cô, bên chân còn đeo thêm lục lạc.

Chu Lạc nở nụ cười.

Cậu chạy sang phía đối diện, Uyển Loan cầm điện thoại công cộng trên tay nói liến thoắng:”Hử? À… được rồi… không thích…”

Uyển Loan không tập trung mấy, vừa nghe vừa đưa tay xoắn dây ống nghe.

Chu Lạc chạy về phía Nam Nhã, tiện tay lấy một lon nước mở ra uống, vừa uống vừa liếc mắt nhìn cô, còn nháy mắt mấy cái. Nam Nhã bình thản nhìn cậu, chẳng có phản ứng đặc biệt gì cả.

Uyển Loan ngẩng đầu lên:”Mẹ, ba muốn nói chuyện với mẹ.”

Nam Nhã cầm lấy ống nghe, cười với Uyển Loan, sờ đầu cô bé. Tâm trí Uyển Loan đã bị mấy trái táo trên sạp hàng trái cây thu hút, quay đầu lại liền chạy đến đứng bên sạp trái cây bên đường, nhìn không chớp mắt.

Nam Nhã thấy cô bé không còn chú ý đến bên này, liền quay người cúp điện thoại.

Lâm Quế Hương thấy Uyển Loan mở to mắt long lanh thèm thuồng nhìn mấy trái táo, bèn chọn một trái đưa cho cô bé:”Uyển Loan, cầm lấy ăn đi.”

“Cảm ơn dì Quế Hương.” Uyển Loan lắc đầu:”Con đợi mẹ sang đây mua.”

Chu Lạc nghe cô bé nói, nhướn mày, lúc này bối phận thật hỗn loạn mà. Haizzz…

Nam Nhã mua cho Uyển Loan mấy trái táo, hỏi Lâm Quế Hương:”Chị Quế Hương, máy vi tính trong tiệm chị dùng tốt không?”

“Tốt lắm, làm hóa đơn, tính toán sổ sách đều rất nhanh, cô muốn mua sao?”

“Ừ.”

“Lại đây, mau qua đây, tôi mở cho cô xem thử.”

Nam Nhã theo Lâm Quế Hương đi vào trong tiệm. Chu Lạc đi tới, đợi Lâm Quế Hương đến sát người, cậu mới liếc mắt nhìn Nam Nhã, mặt mũi đều nở hoa. Rốt cuộc Nam Nhã không nhịn được, trừng mắt lườm cậu một cái, sau đó quay mặt sang chỗ khác. Chu Lạc lòng vui như mở hội, ngồi chồm hỗm trước cửa chơi cùng Uyển Loan.

Cậu cười vươn tay, để cho Uyển Loan đánh vào lòng bàn tay cậu, cậu liền rụt tay lại, phản ứng nhanh như chớp, Uyển Loan đánh hụt. Hai người ngồi ngoài cửa chơi rất vui vẻ ăn ý, suốt nửa tiếng đồng hồ.

Khi Nam Nhã ra đón, Uyển Loan còn lấy một trái táo trong túi ra đưa cho Chu Lạc:”Cậu Chu Lạc, cảm ơn cậu lần trước đã cho cháu táo.”

Chu Lạc cầm lấy, hôn lên má cô bé.

Cậu Chu Lạc?

Nam Nhã cau mày, biết chắc là Chu Lạc giở trò quỷ, nhưng có mặt Lâm Quế Hương ở đây, cô cũng chẳng làm gì được cậu. Chu Lạc dĩ nhiên biết rõ điều này, đắc ý ăn táo, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Tháng ba, mưa nhiều hơn.

Khi Chu Lạc tan học, bên ngoài trời mưa to, đường xuống núi trở nên khó đi hơn, cậu bước chậm hơn bình thường rất nhiều, Chu Lạc sốt hết cả ruột, sợ Nam Nhã đã đi đón Uyển Loan.

Khi chạy đến bên tường thấp thì đã đến năm giờ hai mươi, đã muộn, nhưng Chu Lạc chưa từ bỏ ý định, vẫn xoay người đẩy cửa sau, cửa không khóa.

Cô vẫn còn ở đây?

Chu Lạc vui mừng, đi qua gian phòng bên cạnh, chạy vào trong tiệm.

Cửa cuốn kéo xuống hơn phân nửa, bên ngoài trời mưa to tầm tã.

Bên trong yên lặng. Nam Nhã ngồi ở bên quầy hàng, ôm Uyển Loan ngủ say trong lòng.

Chu Lạc ngẩn người, lại có chút cảm động. Uyển Loan đang ngủ, cậu nhỏ giọng đến mức dường như nghe thấy, dùng tay ra kí hiệu:”Chị đang ở đây chờ em?”

“…”

Nam Nhã lắc đầu, nhẹ giọng nói:”Máy tính bị hỏng, chị đã gọi thợ trong thành phố đến sửa, có thể do trời mưa to đường khó đi nên bây giờ vẫn chưa tới.”

Chu Lạc thấp giọng:”Mưa lớn như vậy, chắc không đến được đâu.”

Nam Nhã nói:”Không biết nữa, lỡ đến thì sao, không thể để người ta uổng công đến đây được.”

Chu Lạc ngồi xuống, thấy Nam Nhã cầm cái chăn nhỏ đắp lên người Uyển Loan, cô bé ngủ ngon lành, cậu hỏi:”Ôm thế này không thấy mệt sao?”

Nam Nhã đứng dậy, bế Uyển Loan đặt xuống chiếc ghế dựa lớn cạnh tấm bình phong.

Chu Lạc liếc mắt nhìn màn hình máy tính đang liên tục nhấp nháy, nói:”Để em xem thử nhé?”

“Cậu biết sửa sao?” Nam Nhã hơi nghi ngờ.

Chu Lạc nhướn mày, dáng vẻ rất khiêu khích, vừa xắn tay áo vừa gật đầu nói:”Chị xem nhé.” Mới ngồi xổm xuống lại ngẩng đầu lên:”Có hộp dụng cụ không?”

“Có.” Nam Nhã đi vào gian phòng bên cạnh, nhanh chóng lôi ra một thùng dụng cụ.

Chu Lạc mở thùng ra, nói:”Nếu em sửa được chị phải gọi em bằng anh nhé.”

Mặt Nam Nhã đỏ lên:”Chơi ác thế.”

Chu Lạc cũng giật mình sửng sốt, nhưng trong lòng rất đắc ý. Đã lâu không nghe cô nói như vậy, cậu khoái trá im lặng nở nụ cười:”Máy tính sao lại bị hỏng?”

“Không biết, chị còn chưa thông thạo cách sử dụng nữa mà, đúng là chiếc máy kỳ lạ.” Nam Nhã nói.

Chu Lạc cảm thấy buồn cười, khẽ cười thành tiếng.

“Cậu cười cái gì?” Nam Nhã cau mày hỏi.

“Không có gì.” Chu Lạc vuốt mũi, vẫn tủm tỉm.

Trước tiên cậu khởi động lại máy tính, tốc độ tắt máy, khởi động tương đối chậm. Nam Nhã đứng bên cạnh đợi một hồi, cảm thấy lãng phí thời gian, bèn nhỏ giọng đề nghị:”Cậu từ từ sửa nhé, chị còn bộ sườn xám phải may gấp.”

“Được.”

Nam Nhã đi sang gian phòng bên cạnh, chỉ chốc lát, tiếng máy may vang lên đứt quãng.

Nghĩ cũng lạ thật, không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Lạc cảm thấy thanh âm lộc cộc dập chỉ từ chiếc máy may ấy trở nên rất êm tai, chẳng khác nào nhịp thơ đều đặn du dương, cậu lắng nghe đến mức chuyên chú thất thần.

Cậu cong môi cười, thong thả đưa tay sửa máy tính.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, nhưng trong phòng lại an tĩnh ấm áp, hai người cách một bức tường, chuyện ai người ấy làm, cũng không lên tiếng nói chuyện với nhau nhưng lại cảm thấy vô cùng bình yên vui vẻ.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, đầu tường bên kia vang lên giọng nói khe khẽ của Nam Nhã:”Chu Lạc?”

“Hử?” Chu Lạc dừng tay lại lắng nghe.

“Muốn nghe nhạc không? Chúng ta có thể mở nhỏ một chút, không làm ồn tới Uyển Loan.”

Chu Lạc mỉm cười nói được.

“Muốn nghe bài gì?”

“Hồng nhan tri kỷ.”

Cô nở nụ cười:”Chị cũng đang muốn nghe bài này.”

Sau đó, bên phía kia tường, khẽ vang lên tiếng nhạc nho nhỏ, lúc đầu là lời độc thoại êm ái, như đang kể lại một câu chuyện xưa cũ.

Ca khúc du dương triền miên, người của hai đầu tường yên tĩnh lắng nghe giai điệu, im lặng làm chuyện của mình, bài hát kết thúc, bên kia tường lại vang lên tiếng máy may đều đặn.

Chu Lạc chuyên tâm sửa máy tính, cũng không để ý gì nữa.

Lại qua chừng mười phút, tiếng máy may dừng lại, Nam Nhã hỏi:”Sửa được không?”

“Ừ, không hư hỏng gì nhiều.” Chu Lạc nói, lại vùi đầu tiếp tục sửa chữa.

Tiếp đó không bao lâu, cuối cùng Chu Lạc cũng sửa xong, cậu đứng dậy duỗi người, không dám tạo ra tiếng động lớn sợ đánh thức Uyển Loan, quay đầu lại, cô bé vẫn ngủ say.

“Chị?” Cậu nhẹ giọng.

“Ừ?”

“Sửa xong rồi.”

Tiếng máy may dừng lại, Nam Nhã vém rèm lên, từa gian phòng bên cạnh bước ra:”Xong rồi sao?”

“Ừ, chị qua đây mà xem.” Cậu nhẹ nhàng kéo cô đi qua, làm mẫu cho cô xem thử.

Bên ngoài trời vẫn mưa nặng hạt, bầu trời tối sầm.

Nam Nhã nhíu mày:”Không biết thợ sửa máy có đến hay không?”

“Đã sáu giờ rồi, em thấy chắc là không đến đâu. Về nhà thôi.” Chu Lạc nói.

Nam Nhã gật đầu, đứng dậy nhìn Uyển Loan.

Chu Lạc muốn nói trời mưa to đường khó đi, để cậu đưa cô về, thế nhưng cậu cố kìm nén, không nói ra.

Chu Lạc bước ra từ cửa sau, Nam Nhã khóa cửa lại.

Trời mưa rất lớn, Chu Lạc cầm ô, leo tường đi ra ngoài, khỏi nói cũng biết mất rất nhiều công sức. Cậu lại chạy vòng lên đường cái, đứng từ xa nhìn về cửa tiệm sườn xám, chẳng mấy chốc liền thấy Nam Nhã kéo cửa cuốn, ôm Uyển Loan đi tới. Uyển Loan ôm chặt lấy cổ cô, như thể được dán keo lên người cô vậy.

Nam Nhã che ô, hơi khó khăn để kéo cửa cuốn xuống, gió thổi quá lớn, chiếc ô bị thổi kêu phần phật, nước mưa thấm ướt người Nam Nhã, cô chật vật che chở cho Uyển Loan, miễn cưỡng giữ lấy cái ô.

Chu Lạc đứng trong góc tường phía bên này, mấy lần muốn nhấc chân sang đó giúp Nam Nhã, thế nhưng cuối cùng không bước lại.

Rốt cuộc, Nam Nhã cũng khóa được cửa, cầm ô ôm Uyển Loan đi. Chu Lạc che ô đi theo phía sau cô cách một đoạn khá xa, trời mưa to, ngõ nhỏ vừa dài vừa uốn lượn, không một bóng người.

Chồi non vừa nhú lên trên cành cây bên tường đá bị nước mưa đập vào sát bên tường, nước mưa bắn tung tóe dính lên trên sườn xám của cô.

Cậu nhìn bóng lưng của cô mờ ảo trong lớp mưa bụi, trong lòng lại cảm thấy yên bình lạ thường.

Đi theo cô về đến tận nhà, thấy cô bước vào trong, cậu mới an tâm quay bước vòng về phía nhà mình.

Hôm đó, trời mưa to như vậy nhưng cậu thiếu niên luôn nở nụ cười thật tươi trên đường trở về nhà.

Hôm sau, đã qua ngày mưa gió bão bùng, lúc này mặt trời rực rỡ và cảnh sắc thật tươi đẹp.

Chu Lạc học hết các tiết học buổi sáng, buổi trưa lúc đi đưa cơm cho Lâm Quế Hương ở tiệm tạp hóa, cậu mới biết trong trấn xảy ra chuyện lớn.

Từ Nghị đã chết.

Chết vào buổi tối hôm qua, nghe nói là chết do tai nạn giao thông.

Chu Lạc vội vàng chạy đến nhà Nam Nhã, chạy ào vào sân, nhìn xuyên qua song cửa sổ, thấy Nam Nhã ngồi trong phòng khách, đang sắp xếp đồ đạc, đưa lưng về phía cậu.

Chu Lạc hoang mang rối loạn chạy vào:”Chị!”

Cô quay đầu lại, người mặc bộ sườn xám màu trắng tinh, trên đầu quấn vải trắng.

Cậu biết tin ấy là thật.

Trái tim trong ngực phập phồng kịch liệt, thở phì phò, không kìm nén được liền bước về phía cô. Cậu hồi hộp hoảng loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm cô không rời.

Nam Nhã cũng nhìn cậu, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, mơ hồ có chút mệt mỏi, nhưng lại không chút bi thương.

Cậu dần bình tĩnh lại.

Hai người đối mặt nhìn nhau một lúc lâu, cậu đột nhiên nở nụ cười, kỳ lạ, khóe môi cong lên.

Dù sao người cũng chết rồi. Nam Nhã hơi buồn bực nói:”Cậu cười cái gì?”

“Em vui vì anh ta chết.” Cậu thiếu niên nhướn mày, thẳng thắn và thành thật.

Vô cùng thản nhiên.

“Cậu…” Cô nhấc tay lên, muốn đánh cậu theo thói quen, nhưng lại buông xuống.

Từ Nghị bị tai nạn chết.

Đêm đó trời mưa như trút nước, Từ Nghị lái xe đi ra ngoài, do đường úng nước trơn trượt, cộng thêm anh ta đã uống rượu khi lái xe, xe đi qua khúc cua nguy hiểm thì tông vào thanh chắn bảo hộ, rơi xuống vách núi, chết ngay tại chỗ.

Chưa tới một năm lại có thêm một thanh niên trẻ tuổi ra đi, người dân trong trấn Thanh Thủy bùi ngùi nuối tiếc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nam Nhã. Cô ngoại trừ mặc áo tang trắng thì hoàn toàn không có biểu hiện gì quá khích cả. Có kẻ nói cô máu lạnh vô tình, có kẻ nói cô bạc tình bạc nghĩa, cứ như thế bầu không khí lại ồn ào hẳn lên. Cô chỉ xem như gió thoảng mây bay, hoàn toàn không để ý đến.

Mẹ của Từ Nghị và anh họ Từ Kiên từ trong thành phố chạy đến lo thu xếp hậu sự, đám người trong trấn lại dài cổ ra ngóng xem trò hay, thấy đám anh em của Từ Nghị đều đau lòng khôn nguôi, anh họ Từ Kiên thì không được phép bước chân vào nhà Nam Nhã nên ở tại khách sạn trong trấn. Mẹ Từ Nghị hình như cũng chẳng hòa thuận gì với cô cả, ở trong nhà chừng hai ngày cũng kéo đồ ra khách sạn ở.

Đến hôm chôn cất lại xảy ra tranh cãi lớn, mẹ Từ Nghị không chịu đem thi thể con trai đi hỏa táng. Khóc lóc nói con dâu là yêu tinh hại chết chồng, người có mặt ở đó đều ồ lên. Nam Nhã vẫn bình thản như thường, không cãi một lời.

Ầm ĩ đến mức phải gọi cảnh sát đến giải quyết, mẹ Từ Nghị yêu cầu điều tra lại lần nữa, nói từ lúc đến trấn Thanh Thủy này, chưa một ngày nào nhìn thấy Nam Nhã đau thương cho chồng cả, vả lại còn không cho anh họ Từ Kiên vào nhà. Mà trong hai ngày bà ở nhà cô, cũng chẳng thấy Nam Nhã buồn khổ gì, vẫn làm việc và nghỉ ngơi bình thường, thậm chí còn có tâm tư chơi đùa cùng con gái. Nghĩ đến những ngày tháng lạnh lẽo trước kia của con trai và con dâu, rồi bản tính lẳng lơ dâm đãng dụ dỗ cả đám đàn ông của con dâu, bà chắc chắn rằng cô đã hợp mưu cùng tình nhân bên ngoài mưu sát chồng.

Mẹ Từ Nghị ngồi trước linh cữu con, nước mắt như mưa, người nghe thấy đều thương xót mà rơi lệ.

Cảnh sát Trần cho rằng mẹ Từ Nghị đau thương quá mức do mất đi con trai, liền quay sang hỏi anh họ Từ Kiên, câu trả lời là:

“Sau khi em họ tôi chết, cuộc sống của em dâu dường như thoải mái hơn nhiều.”

Cảnh sát Trần khó xử đứng giữa hai bên:”Chúng tôi đã cho điều tra, vụ tai nạn dẫn đến thiệt mạng này vốn không có vấn đề gì cả, là sự cố ngoài ý muốn. Hiện nay chứng cứ chưa đủ, nếu muốn khám nghiện thi thể, cũng cần phải có ý kiến người vợ.”

Mọi người nhìn về phía Nam Nhã.

Nam Nhã nói:”Tôi đồng ý, cứ mang đi khám nghiệm đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN