Kinh hồn bạt vía, đối diện chỉ là một người phụ nữ mà còn như vậy.
Sau khi tỉnh táo lại, cậu lại nghĩ tới chuyện nhìn thấy trong bụi ngô, nhưng đắn đo đã lâu, cuối cùng không nói gì hết. Đột nhiên hỏi: “Nam Nhã…”
Nam Nhã lại ngước mắt lên, nhìn cậu, không hiểu sao Chu Lạc cảm thấy căng thẳng, nói nhanh như gió:”…Chị.”
“Chị Nam Nhã.” Chu Lạc nói, “Gần đây chị có ổn không?”
Nam Nhã hơi khó hiểu: “Sao vậy?”
Chu Lạc gãi đầu: “Gần đây nhà chị có khá nhiều chuyện.”
Nam Nhã nghiêng đầu hỏi: “Cậu thấy tôi có ổn hay không?”
Tim Chu Lạc đập nhanh trong lồng ngực, đối mặt với đôi mắt hoa đào kia nửa giây, vội vàng nói: “Rất ổn.”
Nói xong lại vùi đầu vào làm việc.
Dải băng thuận lợi lấy ra, Chu Lạc đưa cuộn băng cho cô, nói: “Chị cầm băng đi, tôi xem nốt lẫy của máy.”
Nam Nhã thực sự nghe theo, ngón tay chọc vào bánh răng, quay một lúc lâu dải băng vẫn chỉ đi vào được một ít.
Chu Lạc khẽ cười ra tiếng, lại muốn nhịn xuống, không ngừng sờ mũi.
Nam Nhã ngẩng đầu nhìn cậu.
Chu Lạc cầm lấy bút chì lắc lắc với cô, cười càng lớn hơn: “Chị dùng cái này đi.”
Cậu lấy cuộn băng lại, cắm bút chì vào trong bánh răng, dải băng nhanh chóng cuốn vào.
“Haha…” Cậu vẫn còn đang cười.
Nam Nhã: “…”
Nam Nhã nhận lấy bút chì và cuộn băng, lúc này nhanh chóng cuốn xong cuộn băng.
Chu Lạc mở lẫy máy ra kiểm tra.
Nam Nhã nhìn một lát hỏi: “Chỗ cậu có băng nước ngoài không?”
“Có chứ, của ai?”
“The Beatles, Rolling Stones, Jackson, Elvis Presley đều được.” Nam Nhã thản nhiên nói.
Chu Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt kì lạ giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
“Sao vậy?”
“Chị thích Rock and roll?” Chu Lạc không thể tin được.
“Lại muốn lấy lý luận gì nữa đây? Chẳng lẽ chỉ có trẻ vị thành niên mới được thích sao?” Cô hỏi lại.
“Chỉ là hơi bất ngờ thôi. Nhìn chị không giống lắm.”
Đâu chỉ là hơi, nếu trong đầu Chu Lạc có người tí hon, chỉ sợ lúc này cằm cậu ta cũng rớt ra.
Cô đứng trước giá hàng, khẽ cười hỏi: “Vậy tôi có cần phải đổi gu nhạc không?”
“Không cần.” Chu Lạc nói, “Chị cứ coi như tôi không tồn tại đi.”
“À, được.” Không ngờ cô lại thích trêu cậu, “Vậy cậu cũng không nói với người khác chứ.”
Chu Lạc khẽ cười, lại hỏi: “Chị còn thích ca sĩ nào nữa?”
Nam Nhã: “Rất nhiều, Rolling Stones, MJ, Eagle…”
Giống y cậu.
Chu Lạc từ từ cúi đầu, nhíu mày, im lặng mở to miệng “Oa”.
Chu Lạc sửa được giữa chừng lại có suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Nam Nhã, cô đang chọn băng, cậu híp mắt, vặn một linh kiện, sau đó để lẫy y nguyên trả lại.
“Sửa xong rồi, nếu hộp băng có vấn đề cứ đến tìm tôi.”
“Cám ơn.” Nam Nhã nhận lại máy, muốn đưa tiền ra trả.
“Bỏ đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Nam Nhã cũng không cố chấp, mua thêm mấy cuộn băng.
Sau khi Nam Nhã đi, Chu Lạc tựa vào ghế quay bút, nghĩ đến sau này cô sẽ thường xuyên cầm hộp băng đến tìm cậu, cậu không nhịn được cười khúc khích.
***
Tuy vậy sự việc cũng không tiến triển theo kế hoạch của Chu Lạc, Nam Nhã không mang máy nghe băng đến tìm cậu sửa chữa. Chuyện này khiến Chu Lạc trăm tư khó hiểu, ngấm ngầm buồn bực, nhận ra được sự bực dọc này càng khiến cậu khó chịu hơn.
Trước kì thi tháng, Chu Lạc đến thư viện ôn tập, Trương Thanh Lí và Trần Quân cũng chạy tới góp vui.
Trên đường đi Trần Quân nói với Chu Lạc: “Tớ hỏi ba rồi, mấy tháng trước Hồ Lập Phàm bị viêm mũi nghiêm trọng, sau đó không ngửi thấy mùi nữa.”
Chu Lạc hơi bất ngờ: “Không nghe nói đến chuyện này.”
Trần Quân nói: “Không phải bệnh nặng, cũng chỉ có bạn bè và người thân biết, người ngoài làm sao biết được.”
Trương Thanh Lí lại gần hỏi: “Này, hiện tại trong trấn truyền thứ tà khí là vải hoa, thật hay giả đấy?”
Trần Quân nói: “Thật đấy. Trong tay Hồ Lập Phàm cầm một miếng vải hoa mới tinh, đã hỏi mấy cửa hàng may quần áo và đồ dùng cho giường ngủ, không ai nhận ra miếng vải đó.”
Trương Thanh Lí hỏi: “Anh ta cầm lấy miếng vải đó làm gì nhỉ?”
Trần Quân nói: “Ai biết được?”
Chu Lạc cũng cân nhắc hỏi: “Hiện tại chứng cứ này coi như là ngoài ý muốn?”
Trần Quân nói: “Ừ. Đêm anh ta chết, bạn bè và người thân cũng không có hẹn với anh ta, cũng không ai có mặt ở đó để chứng minh thời gian tử vong. Do đó chuyện mới bất ngờ trở nên ầm ĩ như vậy.”
Nhanh chóng đi đến trường học, những lời này đành phải dừng lại.
Chỉ một buổi sáng Chu Lạc đã làm được ba đề thi, Trương Thanh Lí chưa làm xong đề nào, Trần Quân lại càng không phải nói, chỉ ngồi đọc truyện tranh.
Trương Thanh Lí khâm phục: “Tốc độ của cậu nhanh thật.”
Chu Lạc cau mày, không quá vừa lòng: “Chắc phải mua thêm mấy đề trắc nghiệm nữa, đề này quá đơn giản, lãng phí thời gian.”
“Chậc chậc chậc, thành tích của cậu tốt. Như này còn kêu đơn giản thì chúng tớ làm sao sống được.”
Giọng nói của cô bạn chua ngoa, Chu Lạc cũng lười đáp lại.
Trương Thanh Lí thấy cậu lại cúi đầu im lặng tiếp tục làm bài, nhanh chóng thay đổi đề tài nói: “Đừng làm bài nữa, dù sao cũng đang ở thư viện, đi tìm sách hay mà đọc.”
Chu Lạc không có hứng thú: “Đều toàn là sách cũ, có gì hay để đọc chứ?”
Trương Thanh Lí: “Có phòng đọc sách của đàn anh, bên trong đều là những quyển sách do học sinh quyên góp mà họ thích nhất, có rất nhiều quyển sách thú vị. Đúng không, Trần Quân?”
Trần Quân ngẩng đầu: “Lần trước tớ còn nhìn thấy trong đó có một quyển Bách khoa toàn thư Britannica (*).”
(*)Quyển bách khoa toàn thư tiếng Anh lâu đời nhất.
Chu Lạc gấp đề thi lại: “Đi thôi.”
Quyển sách kia đã bị mượn mất rồi.
Chu Lạc đi dạo quanh giá sách một vòng, tình cờ thấy một quyển sách rất nhỏ rất mỏng, Chu Lạc rút ra nhìn thấy đề tên “Thập thi”.
Mở ra phát hiện là một tập thơ, giấy đã ố vàng, liếc lời mở đầu, bao gồm một số nhà thơ và bài thơ ít được quan tâm, lật thêm một tờ cậu lại thấy…
“Nam Nhã 1993.”
Oa, thật trùng hợp!
Chu Lạc chột dạ quay đầu, Trương Thanh Lí và Trần Quân vẫn ở bên kia đọc sách không chú ý tới cậu.
Chu Lạc tiện tay mở thêm một tờ, bỗng cảm thấy như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Ban đêm tiến gần về phía trước, anh muốn làm tình với em.”
Cậu kinh ngạc, hồi hộp, tò mò, hưng phấn, ánh mắt nhanh chóng quét xuống.
“Em mở rộng, anh ra lệnh cho em,
Mở rộng, càng tiến sâu hơn.
Anh bí mật tấn công, bất ngờ đẩy mạnh.
Ẩm ướt, nụ hôn cuồng nhiệt.
Khi thân thể va chạm mạnh mẽ,
Em như bay lên đỉnh cao.”
Ve kêu râm ran như điên loạn ngoài cửa sổ, tai Chu Lạc nóng lên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở phía sau, vội đóng tập thơ lại, rút một quyển sách khác che.
“Sao mặt cậu đỏ như vậy?” Trương Thanh Lí khó hiểu, “Lỗ tai cũng đỏ lên cả rồi.”
“Nóng.” Chu Lạc cầm chặt quyển sách, phe phẩy cổ áo sơ mi, “Thời tiết quái quỷ.”
Ông trời vô tội đột nhiên bị mắng.
“Đúng là thời tiết quái quỷ.” Trương Thanh Lí cũng nói theo, “Đã tháng chín rồi, sao còn nóng như vậy chứ?”
“Nắng cuối thu mà.” Trần Quân nói, “Đến giữa tháng mười sẽ tốt hơn.”
Chu Lạc như đứng trên mũi kim, không có lòng dạ nào để trò chuyện, giả vờ đi đến đầu khác tìm sách, vừa muốn nhìn xem tập thơ kia rốt cuộc có thứ quỷ quái gì, vừa tiếc nuối hôm nay không có cách nào để mượn về.
Trương Thanh Lí và Trần Quân đều ở đây, Chu Lạc không muốn để cho họ biết, nghĩ đến lần sau một mình đến chỉ sợ đã bị người khác mượn mất, đành phải tìm mấy quyển sách nhàm chán làm lá chắn, rồi nhét tập thơ kia vào một khe không ai nhìn thấy mới thôi.
Buổi trưa Chu Lạc không có khẩu vị gì, ăn qua loa mấy miếng rồi lên gác. Ông Chu nghĩ cậu gặp chuyện khó khăn trong học tập nên không dám hỏi.
Chu Lạc nằm trên chiếu nhìn quạt trần quay vù vù, suy nghĩ đến tập thơ ố vàng phóng đãng dâm dật kia.
Nam Nhã ơi Nam Nhã!
Sao cô lại xem loại thơ này chứ? Cô còn có bao nhiêu khuôn mặt mà không ai biết đến?
Cậu cảm thấy nóng bức khó ngủ, như cá rán nằm lăn lộn trên giường hơn mười lần cũng không ngủ được, đẩy cửa ra thấy bên ngoài trời nắng chói chang. Chu Lạc mặc tạm một bộ quần áo, từ cửa sổ nhảy ra sân phơi, hai ba bước đã xuống nhà đi ra ngoài.
Chu Lạc cảm thấy rất nóng, đứng trong cửa hàng ăn bốn que kem đậu xanh mới nghĩ ra lí do đến cửa hàng cuối phố tìm Nam Nhã.
Không nghĩ đến kết quả nhận được là một tin tức trí mạng, mấy ngày trước khi Chu Lạc đi học, Nam Nhã đã đến cửa hàng mua chiếc máy nghe băng mới, nói là chiếc kia mới sửa đã lại hỏng, nên cô đã ném đi.
Khi Lâm Quế Hương nói, Chu Lạc cố gắng kiềm chế xúc động muốn bóp chết mình, không nói được lời nào.
Một đám phụ nữ mua dưa hấu trong cửa hàng, tán gẫu chuyện linh tinh, nói kiểu tóc mới của ai đẹp, quần áo mới của ai đẹp, cũng không biết tại sao lại tự nhiên cãi nhau.
Trần Linh nói chuyện không nể nang ai, thể hiện sự ghét bỏ cách ăn mặc xuề xòa của A Xuân bà chủ cửa hàng gạo, A Xuân vô cùng tức giận, lời nói mang đầy sự châm biếm: “Tôi không giống cô, suy nghĩ đều đặt hết vào cuộc sống, chứ không phải mỗi ngày lên sân khấu hát hí khúc cho ai xem.”
Từ trước đến nay Trần Linh luôn tự cho là mình cao hơn người, làm sao chịu được người khác cãi lại chứ, lập tức đáp trả: “A, thành một thiếu phụ luống tuổi có chồng, lên sân khấu diễn cũng chả có ma nào xem, nếu không sao chồng chị cả ngày cứ nhìn chằm chằm Nam Nhã, nghĩ cách đi qua cửa hàng cô ta.”
Không sống yên ổn được mất!
Chu Lạc đứng dậy đi ra ngoài.