Tiểu Nam Phong - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Tiểu Nam Phong


Chương 8


Nam Nhã xoay người đi đến phía sau chiếc tủ, mở ngăn kéo ra, lấy ra bốn năm con rối, đây mới là sản phẩm hoàn chỉnh, mắt hạnh mày ngài, búi tóc màu đen, dáng vẻ khác nhau, nhưng đều mặc những bộ sườn xám giống nhau.

Chu Lạc cầm lấy sợi dây, con rối lập tức vỗ tay, một lát sau lại nhảy múa.

Cậu mê mẩn chơi: “Cái này có thể bán được.”

Nam Nhã lắc đầu: “Chỉ làm cho Uyển Loan chơi thôi.”

Chu Lạc ngẩng đầu liếc Nam Nhã, thấy cô đang nhìn cơ thể mình, ánh mắt lại dời đi ngay, lại nhìn mặt cậu nói: “Áo cậu rách rồi.”

“Hả?” Chu Lạc cúi đầu nhìn, phần áo bên sườn đã rách, qua lỗ hở có thể nhìn thấy “xương sườn” của cậu.

“…”

Chu Lạc buông tay xuống, khép tay che đi: “Thế mà tôi lại không biết.”

Nam Nhã mỉm cười: “Bên trong có máy may, để tôi may lại cho, chỉ mất một phút thôi.”

Chu Lạc ngẩn người, cô bảo cậu cởi áo ra?

Ánh mắt cậu tỏa sáng, khó kìm nén được sự hưng phấn: “Tôi đã nghĩ phải bỏ đi rồi.”

“Quá lãng phí.” Nam Nhã vén rèm lên đi vào căn phòng phía sau, nói: “Đưa áo cho tôi.”

Chu Lạc vui vẻ theo vào, cởi áo đưa cho cô.

Nam Nhã quay đầu lại nhìn thấy phần cơ thể trần trụi của cậu, lúc này mới hơi sửng sốt, ánh mắt tránh đi, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Cậu ra bên ngoài chờ đi, tôi làm xong ngay.”

Làm sao Chu Lạc chịu đi ra chứ, uất ức nói: “Sao tôi lại không mặc gì ngồi bên ngoài được chứ? Người khác lại tưởng tôi biến thái nghiện khỏa thân.”

Nam Nhã cúi đầu, hình như đang nghĩ làm thế nào cũng không được, nhưng không nói gì, đi đến ngồi xuống bên cạnh máy may.

Không gian chưa đến hai mét vuông, chật hẹp oi bức, Nam Nhã mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, ngồi trước máy may. Ánh mặt trời chiếu vào tấm rèm khép hờ khiến cho một bên mặt cô hơi đỏ.

Tiếng máy may kêu.

Ánh mắt Chu Lạc không rời khỏi cô.

Cậu nhìn thấy cúc áo cô hơi nới lỏng ra, lộ ra da thịt trắng nõn. Vừa rồi chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh mơ hồ, lúc này từ trên cao nhìn xuống, nhìn không sót một chút gì, bộ ngực phập phồng nhấp nhô, một giọt mồ hôi long lanh tinh tế đọng lại trước ngực cô, rồi rơi xuống khe rãnh sâu hút không thấy đâu nữa.

Trong lòng Chu Lạc hơi ngứa ngáy, suýt nữa không kiềm chế được sự run rẩy.

Có phải cô có tình ý với cậu không? Chu Lạc suy nghĩ vẩn vơ.

Hay là…cô chính là loại phụ nữ lẳng lơ như lời đồn, cho nên vô ý thức là…?

Nam Nhã vẫn đang may áo, sườn xám dán sát vào ngực, ngẩng đầu lên đúng lúc chạm vào ánh mắt đầy khao khát dục vọng của Chu Lạc.

Ánh mắt Nam Nhã sắc bén, cúi đầu tiếp tục may áo.

Một giây, hai giây,…

Cô giơ tay cài lại cúc trên cổ áo.

Chu Lạc cảm thấy thẹn thùng, trái tim tan nát.

Cô cài lại cúc áo, động tác ấy giống như một cái tát vô hình khiến tai cậu đỏ lên, kích thích mạnh mẽ cả tinh thần và phần bên dưới vô cùng nhạy cảm mãnh liệt, giống như con ngựa hoang đứt cương. Đầu cậu bốc hỏa, nghĩ đến trong đầu cô cất giấu tập thơ kia, nghĩ đến bác sĩ Giang ve vãn cô, trong lòng bốc lên sự oán hận và bất bình nổi loạn.

Cô dựa vào cái gì chứ?

Nam Nhã nhanh nhẹn cắt đứt chỉ, trả lại áo cho cậu, Chu Lạc chết lặng nhận lấy.

Dường như cô không muốn nhìn vào mắt cậu nữa, cũng không muốn nhìn thấy cậu mặc áo, xoay người sang chỗ khác thu dọn lại phần chỉ còn sót trên máy may.

Sườn xám bằng tơ lụa bao bọc lấy cơ thể mảnh khảnh cân đối của cô, đường cong mềm mại nhấp nhô, nhìn không sót thứ gì. Cô quay lưng về phía cậu, khom người, sườn xám hơi rộng lại bó sát căng chặt, xương trên sống lưng hiện lên trên lụa, giống như một chuỗi ngọc chuyển động, men theo xương sống đi xuống, chất vải xanh nhạt bao lấy mông cô, nhìn rất đầy đặn, mượt mà mềm mại.

Chu Lạc dịch người, đứng ngay sau lưng cô.

Cậu nhìn bóng lưng hơi lay động của cô, giống như nhìn thấy sinh mệnh của mình vừa được khai sáng, dục vọng nguyên thủy nhất, bí mật khó bộc lộ nhất, ham muốn cùng niệm tưởng đang quay cuồng khuấy động ở chỗ sâu nhất trong cơ thể, chực chờ trỗi dậy.

Chu Lạc muốn vuốt ve chuỗi hạt trên lưng cô, đi thẳng xuống một đường, xâm nhập khe rãnh.

Ma xui quỷ khiến, cậu lại thực sự làm như vậy.

Giống như một giọt nước rơi xuống đôi môi khô, cả người Chu Lạc dâng lên một sự kích động quỷ dị.

Nam Nhã giống như bị điện giật, đột nhiên quay người lại, máy may rung dữ dội, cả người cô nổi da gà, trợn to mắt nhìn cậu, giống như đang trừng một tên lưu manh.

Chu Lạc như bị giáng một gậy vào đầu, khống chế được thân dưới, suy nghĩ trở nên tỉnh táo, lập tức sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, tuyệt vọng nhìn cô.

Trong một giây Nam Nhã tỉnh táo lại, lườm cậu, vẻ mặt nhanh chóng trở nên lạnh lùng, nói: “Đi ra ngoài.”

Lòng tự trọng của Chu Lạc vỡ thành từng mảnh, vừa nhục nhã lại vô cùng xấu hổ, nhưng cậu đang ở trong thời kì thiếu niên kiêu ngạo, nên sự xấu hổ nhanh chóng biến thành phẫn nộ. Trong đầu cậu điên khùng, độc ác thốt ra một câu: “Chị còn giả vờ gì chứ?”

Nam Nhã hơi trố mắt.

Chu Lạc thấy cô không lên tiếng, sự ác độc như lửa bùng cháy, nhanh chóng chiếm thế thượng phong: “Giang Tú tới xem quần áo ư? Tôi thấy là tới xem chị ấy, tay đã sờ cả rồi còn mua quần áo gì chứ? Cúc áo của chị cũng chả phải do tôi cởi ra, không muốn tôi nhìn sao? Cũng là chị bảo may lại áo cho tôi, không muốn tôi cởi áo ra ư, lừa ai chứ? Hay là chị muốn dán sát vào người tôi khâu lại áo? Tóm lại là chị phóng đãng, nên người khác mới tìm tới cửa. Còn nữa tôi thấy chị giấu cuốn sách do mình sưu tập trong thư viện trường. Ôi mấy bài thơ tình tứ nhuốm đầy mùi dục vọng! Người xem loại thơ này chắc chắn cũng chả đứng đắn gì cho cam, chẳng trách mọi người trong trấn nói chị lẳng lơ không biết kiềm chế!”

Ánh mắt Nam Nhã dần trở nên lạnh lùng, nhìn thẳng vào cậu, Chu Lạc bị ánh mắt của cô làm cho hoảng hốt, lạnh cả sống lưng, nhưng cô không nói lời nào, vén rèm lên đi ra ngoài.

Chu Lạc đấm lên tấm vải, cảm giác thắng lợi vừa rồi trở thành thất bại. Cậu bực bội mặc lại áo, vén rèm lên, không nhìn cô, chạy thẳng ra ngoài.

Dù sao cậu mới chỉ mười bảy tuổi làm sao nhịn được chứ, chạy được hơn mười mét, thật sự không nuốt xuống được cục tức này, lại chạy về cửa hàng, đến trước mặt Nam Nhã dương oai: “Sao chứ? Tôi nói đúng hết, nên chị không phản đối được chứ gì?”

Nam Nhã đang cắt vải, cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng bình thản: “Sau này tôi không muốn nói thêm lời nào với cậu nữa.”

Ngực Chu Lạc như bị mũi tên đâm thủng, cậu trở nên ngây người, ngơ ngác đứng trước mặt cô, còn cô hoàn toàn không muốn ngẩng đầu liếc nhìn cậu cái nào.

“Hừ, ai thèm chứ?” Cậu cười lạnh, cậy mạnh không quên để lại một câu độc ác: “Giữ lại để nói với thằng khác đi.”

Nam Nhã ngoảnh mặt làm ngơ.

Chu Lạc oán hận rời đi.

Ra khỏi cửa hàng, cậu cảm thấy trái tim mình tan nát.

***

Cậu nhảy xuống khe núi, đi dọc theo ruộng lúa bên bờ sông Thanh Thủy, ánh nắng chói chang khiến người ta không mở mắt nổi, ánh mắt trời xen lẫn trong dòng suối, cả người cậu mồ hôi nhễ nhại, nhưng vô cùng buồn chán, đi được nửa đường lại bắt đầu căm giận chiếc áo phông trên người mình.

Cậu cởi áo phông ra ném vào trong nước: “Đều tại mày!” Cậu phẫn nộ hét lên: “Vốn dĩ không có việc gì, đều tại mày hết! Ai bảo mày đột nhiên rách chứ! Tao vốn không hề muốn nói những lời đó! Đều tại mày hết!”

Mắt thấy dòng suối đang cuốn nó đi xa hơn, cậu lại nghĩ tới hình ảnh Nam Nhã may nó trên máy may, lại luyến tiếc, cuống quýt đuổi theo mang chiếc áo ướt về.

Chu Lạc hơi lảo đảo trong nước, chân đập vào tảng đá, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cậu cố gắng bắt chiếc áo về, ôm chân ngồi xuống bên dòng suối, lại tùy tiện mặc áo phông vào. Chiếc áo lạnh buốt dán vào da thịt, gió núi không ngừng thổi, cả người cậu run rẩy. Xấu hổ và giận dữ, không cam lòng, căm ghét, các loại tình cảm mãnh liệt bị gió cuốn đi trở thành hư vô, trong tim cậu trai trẻ chỉ còn là một cái động lớn, trống rỗng.

Nghĩ đến giọng nói và ánh mắt ăn ý chạm vào nhau trong cửa hàng, máy nghe băng đã sửa xong, thân thiết lấy rối gỗ cho cậu xem, toàn bộ trở thành tấm gương vỡ nát, đã không còn quay trở lại được nữa.

Cô nói rất rõ ràng, sau này không muốn nói thêm với cậu câu nào nữa.

Nếu vừa rồi quay lại cửa hàng giải thích thì xong rồi, nếu không nói những lời vô liêm sỉ có phải tốt biết mấy, nhưng hiện tại không còn kịp nữa rồi.

Cảm giác khó chịu phả hết vào mặt cậu.

Cậu nản lòng, nằm xuống cỏ, vén áo phông lên che kín đầu.

Chu Lạc ngồi trên núi, quan sát trấn Thanh Thủy giống như một cái bát nhỏ, những ngôi nhà màu đỏ màu trắng thấp thoáng trong rừng cây rậm rạp; từng khoảng ruộng bậc thang, vàng là gạo, xanh là rau cải; màu bạc giống như gương là ao cá.

Cậu đi dọc theo con đường quanh núi đến tận buổi chiều, dần dần không còn sức nữa mới đi xuống núi, đi qua một ngõ nhỏ lát đá xanh, đi qua một nhà trong sân nở đầy hoa rực rỡ. Ma xui quỷ khiến lại đi đến ngõ nhỏ bên khe suối.

Cậu đi tới gần nhà Nam Nhã.

Nhà Nam Nhã vô cùng yên tĩnh, hoa phượng vĩ trước đó đã rơi kín bao trùm một màu đỏ dưới tàng cây.

Thời tiết vẫn khô nóng như cũ, cây cối đã biết mùa thu sắp đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN