Tiếu Ngạo Trung Hoa - Chương 18: Duyên Sơn sơn thượng phùng Long Giác - Nhân hữu từ tâm mệnh đắc trường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Tiếu Ngạo Trung Hoa


Chương 18: Duyên Sơn sơn thượng phùng Long Giác - Nhân hữu từ tâm mệnh đắc trường



Sáng hôm sau, Nam Cung Giao và Tử Phượng rời Từ Châu, xuôi Nam.

Chàng đã nhờ chủ nhân kiêm chưởng quỹ Tứ Hải đại lữ điếm mua giùm một cỗ xe song mã thật tốt, đóng theo kỹ thuật của người Tây Dương, có bộ phận giảm xốc bằng những thanh thép lá, nên khá êm ái.

Để phòng bất trắc dọc đường, Nam Cung Giao đã yêu cầu lót đồng dầy quanh vách và mui. Khi đóng chặt các cửa lại, thùng xe kiên cố như tù xa để bảo vệ Tử Phượng!

Nhưng đường đi lại rất bình thường chẳng hề xảy ra sự cố gì.

* * * * *

Sau mười ngày, hai người về đến Nam Kinh, vào trọ trong Kim Lăng đại khách điếm.

Không tiện đưa Đinh Tử Phượng đến phủ Thượng thư, Nam Cung Giao liền đi một mình.

Bọn cấm quân gát cửa phủ mừng rỡ đón chào, song có vẻ gì gượng gạo, lo âu!

Nam Cung Giao tinh ý nhận ra, cau mày hỏi :

– Nơi đây xảy ra việc gì mà mặt các ngươi khó coi thế?

Một gã hạ giọng thì thầm :

– Bẩm thiếu gia! Thất vương gia đang ở trong khách sảnh, cùng Mã đại nhân trò chuyện! Đám tỳ nữ nghe lén được đã kháo rằng Mã thượng thư sắp phải về kinh chịu tội vì không tìm ra được Tứ Hải hội! Cả Tổng bộ đầu Lưu Cát cũng vậy!

Ăn cây nào, rào cây nấy! Bọn cấm quân này ở phủ Thượng thư được hậu đãi no cơm ấm cật, nên thực lòng lo lắng cho nhà họ Mã! Nếu Thượng thư mất chức, vị quan khác về thay, biết có đối xử tốt hay không? Hơn nữa, đội cấm quân này chính là thủ hạ cũ từng theo Mã Xuân Trác trấn giữ quan ải, tình nghĩa rất thâm sâu!

Nam Cung Giao mỉm cười :

– Các ngươi cứ yên tâm, đừng lo bể nồi cơm! Bổn thiếu gia đã tìm ra Tứ Hải hội rồi!

Trong lúc bọn họ mừng rỡ và kinh ngạc, Nam Cung Giao đi thẳng vào trong.

Hai cỗ kiệu phủ gấm vàng của Thất vương gia và Vương phi đang nằm trên sân gạch.

Chàng cười với bọn thị vệ Hành cung rồi bước lên thềm, đẩy cửa khách sảnh.

Không khí nặng nề bên trong lập tức bị phá vỡ bởi những tiếng gọi hân hoan :

– Giao nhi! Tướng công!

Thất vương gia Chu Nghiêm cười ha hả :

– Nam Cung hiền khanh về đúng lúc dầu sôi lửa bỏng này, khiến bổn Vương linh cảm có điềm lành! Mau vào đây!

Mã Hoàn Cơ đang đứng sau lưng Vương phi, vội chạy ra đỡ bọc hành lý, sa lệ trách móc :

– Tướng công đi biền biệt hơn bốn tháng trời khiến thiếp héo mòn vì lo lắng!

Ánh mắt ướt rượt chan chứa yêu thương của nàng khiến Nam Cung Giao bất nhẫn và áy náy! Song chàng không để lộ ra mà chữa cháy bằng một cách nheo mắt cười :

– Ta sợ không đủ tiền cưới nàng nên đã phải đi thật xa, cướp bóc cho đủ số mới dám về!

Nghe nhắc đến đám cưới, Hoàn Cơ quên ngay hờn giận, sung sướng nguýt chàng :

– Tướng công chẳng bao giờ nói được một câu nghiêm chỉnh, chỉ toàn bỡn cợt thiếp thôi!

Nam Cung Giao cười khà khà, tiến vế phía mọi người, vòng tay thi lễ.

Mã thượng thư buồn rầu bảo :

– Giao nhi về quả đúng lúc! Ngày mai, lão phu sẽ cho tổ chức ngay một đám cưới đơn giản, để Hoàn Cơ yên bề gia thất trước khi quá muộn.

Nam Cung Giao biết tỏng, song giả vờ ngơ ngác :

– Vì sao nhạc phụ lại nói thế?

Mã Xuân Trác bùi ngùi kể :

– Hôm qua, Khâm sứ triều đình đã từ Bắc Kinh đến Hành cung, mang theo Thánh chỉ.

Thánh thượng hỏi về vụ án Tứ Hải hội sát hại mệnh quan triều đình ở các phủ phía Nam, như Binh bộ Thượng thư Quách Tường An, Giang Tô tri phủ Mạc Tôn Long, Tri huyện Hàng Châu Dịch Thủy Tân!

Nếu chưa có manh mối gì về hung thủ thì lão phu và Lưu tổng bộ đầu phải lập tức theo Khâm sứ về kinh chịu tội!

Nam Cung Giao thản nhiên nói :

– Sao nhạc phụ không phúc đáp rằng đã tìm ra lai lịch Tứ Hải hội, nhưng chưa biết sào huyệt, và xin Thánh thượng gia hạn nửa năm!

Thất vương gia phì cười :

– Khanh là kẻ bạt mạng, chẳng biết sợ là gì nên mới suy nghĩa như vậy! Dối vua tội càng nặng hơn, chẳng thà nhận ngay lúc này, cùng lắm chỉ mất chức mà thôi!

Chu Nghiêm nói xong, Lưu tổng bộ đầu hắng giọng tiếp lời.

Lão rầu rĩ nói :

– Quan Khâm sứ họ Tiết kia vốn là người của Đô Sát viện. Có bà con với chuyết thê. Tối qua, ông ta đã tiết lộ rằng do lời sàm tấu của Thái Bảo Liễu Di Phu nên Thánh thượng nổi lôi đình. Triển thái sư đã cố khuyên giải nhưng không thành công. Tóm lại, dẫu chúng ta có đưa ra được bằng chứng hay manh mối thì cũng khó xin gia hạn thời gian phá án!

Thất vương phi nãy giờ quan sát sắc diện của Nam Cung Giao, phát hiện chàng chẳng chút lo âu, liền trách :

– Ai gia đoán trúng Nam Cung hiền khanh đã có lương sách nên mới vui vẻ thế kia?

Bà chỉ nói móc, không ngờ chàng gật đầu, vòng tay đáp :

– Vương phi nhãn quang sắc bén, nhìn thấu cả lòng người, khiến thảo dân phải đệ đầu báo phục! Thảo dân đã may mắn tìm ra lai lịch của Tứ Hải hội!

Cả nhà mừng rỡ, ngoác miệng cười.

Mã thượng thư run giọng :

– Thế thì hay quá! Ngươi mau nói ra xem!

Nam Cung Giao chậm rãi nhấp hớp trà, đắc ý khoác lác :

– Mấy tháng qua! Tiểu tế phải dầm sương dãi nắng, gian khổ lặn lội khắp nơi để điều tra. Cuối cùng thì tiểu tế đã biết rõ Tứ Hải hội chủ tên gọi Trương Sĩ Hạo, năm nay ba mươi bốn tuổi, nổi danh Ngọc Diện Thần Kiếm. Gã ta lại chính là cháu ruột của Đông Hải thần tăng, trụ trì chùa Phổ Đà trên ngọn núi Lạc Ca sơn, thuộc quần đảo Chu Sơn!

Thất vương gia kinh hãi :

– Thực thế sao? Nhưng Đông Hải thần tăng đạo hạnh cao thâm, danh tiếng lẫy lừng, lại nằm trong hội đồng Tăng thống của Phật giáo Trung Hoa, nhiều lần thượng kinh thuyết pháp cho Thái hậu, Thánh thượng và Hoàng gia nghe. Khanh mà nói càn thì mang họa lớn đấy!

Nam Cung Giao cười ruồi :

– Thảo dân đâu dám nói chắc rằng lão hòa thượng ấy có liên quan đến Tứ Hải hội hay không? Có thể lão ta không biết, và cũng có thể lão ta dung dưỡng cháu mình. Nay ta cứ dựa vào thanh danh, địa vị của Đông Hải thần tăng, xin thêm thời gian phá án. Thánh thượng chẳng thể từ chối được!

Mọi người khen phải.

Song Lưu tổng bộ đầu vẫn băn khoăn :

– Tiết Khâm sứ cho biết rằng quan Thái Bảo Liễu Di Phu đã quyết hại Mã thượng thư, đưa tay chân của mình về Nam Kinh thay thế! Lão phu e rằng họ Liễu cùng phe cánh, sẽ cực lực bác bỏ kết quả điều tra của Nam Cung công tử! Nếu Triển thái sư và bá quan không bênh vực được thì chúng ta nguy mất!

Thất vương gia thở dài :

– Triều qui không cho phép đàn bà tham chính, nếu không, bổn vương sẽ gởi thư, nhờ Mẫu Hậu nói giùm một tiếng.

Nam Cung Giao hờ hững nói :

– Mấy năm trước, thảo dân đến thành Đại Lý tỉnh Vân Nam du ngoạn, tình cờ quen với gia đình một thiếu nữ tên gọi Đàm Tự Cơ, sau này, nghe nói nàng ra được tiến cung? Giá mà Tự Cơ được Thánh thượng yêu mến thì thảo dân có thể viết thư, nhờ nàng giúp đỡ!

Thất vương phi kinh ngạc :

– Có chuyện may mắn đến thế ư! Gia phụ mới nhờ Khâm sứ chuyển thư đến. Ông kể rằng hiện nay Thánh thượng sủng ái nhất là Tây Cung quí phi Đàm Tự Cơ. Nàng ta nhan sắc phi phàm, thân thể có mùi thơm hăng hắc như chồn xạ, khiến Thiên tử đắm say đến nỗi cạn kiệt nguyên dương suýt chết. Nhưng sau khi được một vị đại phu trong đoàn Sứ thần An Nam cứu mạng. Thánh thượng càng bội phần yêu mến Đoàn quí phi. Vì nàng ta đã có long thai trong bụng!

Nam Cung Giao khoan khoái, chỉ muốn nói toạc ra rằng mình chính là vị đại phu kia, và cái thai rồng nọ là giọt máu họ Nam Cung! Nhưng tất nhiên chàng chẳng dại gì mở miệng.

Mã Hoàn Cơ cất giọng thánh thót, dễ nghe, nhưng móng tay cắm sâu vào vai Nam Cung Giao :

– Té ra tướng công đã từng có duyên tương ngộ với Tây Cung quí phi! Nếu mối giao tình năm xưa vẫn chưa phai, chắc rằng Đoàn quí phi sẽ tận tình làm theo yêu cầu của tướng công!

Nàng đứng sau lưng Nam Cung Giao, còn Mã Kim Khu cũng đứng hầu Vương gia, theo đúng chức trách của mình, gã cười hăng hắc :

– Thoát nạn là tốt lắm rồi! Sao hiền muội lại ghen cả với chuyện ngày xưa như vậy? Ngươi ghen quá không chừng gã sợ mà bỏ trốn đấy!

Cả bàn tủm tỉm cười trước vẻ thẹn thùng của Hoàn Cơ.

Mã thượng thư thận trọng hỏi lại :

– Giao nhi có chắc rằng Đoàn quí phi sẽ nể mặt ngươi hay không?

Nam Cung Giao trấn an :

– Nhạc phụ yên tâm! Tiểu tế với Tự Cơ là bạn tri âm, tình cảm thân thiết. Chắc chắn nàng ta sẽ không tiếc công thỏ thẻ vào tai Thánh thượng vài câu! Nhạc phụ cứ xin gia hạn một năm, cho người mang thư của Tiểu tế hồi kinh trước Khâm sứ, nhờ người thân tín chuyển vào cung.

Thất vương phi tán thành :

– Mã hiền khanh cứ cho đem thẳng đến phủ Thái sư! Gia mẫu sẽ mượn cớ vào cung thăm Quí phi, trao cho nàng ta!

Đại họa xem như đã qua, vì không có vị vua nào từ chối những yêu cầu của mỹ nhân, khi đang đắm đuối trong hoan lạc!

Đàn bà không được tham chính, nhưng họ đã chi phối những triều đại ngay trên long sàng!

Vợ chồng Thất vương gia và Lưu tổng bộ đầu Lưu Cát về rồi, bàn tiệc chỉ còn lại Nam Cung Giao và cha con Mã thượng thư!

Mã Phu nhân ngất xỉu ngay tối hôm qua, khi nghe Lưu Cát đến báo hung tin, hiện nằm liệt trong phòng!

Nam Cung Giao xin phép vào thăm Nhạc mẫu thì Mã Xuân Trác cản lại.

Lão đuổi hết bọn tỳ nữ ra ngoài rồi nghiêm giọng :

– Giao nhi! Việc Ngọc Diện Thần Kiếm Trương Sĩ Hạo là Hội chủ Tứ Hải hội có đúng sự thật hay không?

Nam Cung Giao gượng cười :

– Dường như Nhạc phụ không còn tin tưởng tiểu tế nữa? Tiểu tế xin thề rằng chẳng hề nói sai nửa lời!

Mã Thương Thư gật đầu :

– Thế thì tốt! Lão phu sẽ dốc sức truy tầm Tứ Hải hội, dù chưa chắc rằng họ có phải là hung thủ hay không?

Nam Cung Giao chột dạ, thầm đoán lão đã nghi ngờ mình.

Mã Xuân Trác nhìn thẳng vào mắt chàng và nói tiếp :

– Cơ nhi nóng ruột vì việc ngươi về thăm nhà quá lâu không trở lại, nên đòi đi Cán Châu tìm. Lão phu liền cho dịch tốt kiên trình ngày đêm đến thành Cán Châu hỏi thăm. Và rốt cuộc thì lão phu phát hiện ta rằng gia đình ngươi chưa bao giờ cư trú ở đây!

Ông tức tối đến nghẹn lời, dừng một lúc mới nói được :

– Giao nhi! Nhà họ Mã liên tiếp chịu đại ân của ngươi, song lão phu là người thẳng thắn, không chịu được sự lừa dối. Hôm nay, ngươi hãy nói hết ẩn tình ra đi!

Hoàn Cơ cũng bật khóc :

– Chẳng lẽ chàng cũng chỉ giả đối với thiếp?

Nam Cung Giao buồn rầu đáp :

– Ta rất yêu mến nàng! Nhưng xem ta đôi ta không duyên nợ! Mong nàng lượng thứ cho Giao này!

Hoàn Cơ đau đớn gục xuống bàn khóc vùi.

Chàng quay sang nói với Mã Xuân Trác :

– Đại nhân! Thảo dân chính thực là hung thủ đã giết mệnh quan triều đình. Nay mối gia thù đã báo xong thảo dân xin thú tội, mong đại nhân tha mạng để thảo dân về quê phụng dưỡng huyên đường!

Mã Xuân Trác chết điếng trước lời thú nhận của chàng rể quí kiêm đại ân nhân.

Ông bối rối hỏi :

– Căn nguyên của việc này ra sao?

Nam Cung Giao cười buồn :

– Chuyện rất khó nói, thảo dân chẳng tiện tiết lộ!

Chàng rời ghế, quì xuống lạy :

– Thảo dân không được làm rể họ Mã, song lòng lúc nào cũng kính yêu đại nhân như cha mẹ. Nếu đại nhân không bắt tội, thảo dân xin phép cáo từ!

Hoàn Cơ nghe thấy thế nhào xuống ôm mặt Nam Cung Giao, mắt lạc thần, miệng lảm nhảm van xin như điên dại :

– Tướng công đừng bõ thiếp!

Mã Xuân Trác bi phẫn nói :

– Hai con đứng lên đi! Dù sau này sự việc bại lộ, lão phu phải rơi đầu thì cũng nhận Giao nhi là rể. Cùng lắm, lão phu nhân việc Tứ Hải hội mà xin từ quan ngay, tìm chỗ thanh nhàn mà ẩn dật!

Lão bước xuống đỡ hai trẻ lên, mặt đằm đìa nước mắt.

Hoàn Cơ mừng rỡ gạt lệ, nũng nịu bảo Nam Cung Giao :

– Phụ thân đã thương chàng đến thế, sao chưa nói lời tạ ơn?

Nam Cung Giao vẫn ủ rũ lắc đầu :

– Đại nhân rộng lượng khiến ta càng thêm hổ thẹn, vì sợ không mang lại hạnh phúc cho nàng. Số ta lắm thê nhiều thiếp, tính nàng lại hay ghen, chẳng khổ lắm sao? Chẳng thà chia tay nhau lúc này, Mã Gia tránh được tai họa, còn nàng cũng không phải thiệt thòi!

Hòan Cơ sợ hãi níu tay chàng :

– Đã là số mệnh thì thiếp còn ghen làm gì! Dẫu chàng có đa mang cũng chẳng sao, quí hồ một lòng yêu thương thiếp là được rồi! Thiếp thề có hoàng thiên chứng giám đấy!

Nam Cung Giao mỉm cười :

– Nàng quả là người vợ tốt nhất trên đời! Ta rất biết ơn!

Chàng quay sang nói với Mã lão :

– Xin nhạc phụ đừng ưu phiền về tai họa mai sau nữa! Dẫu ẩn tình bị phát hiện thì Thánh thượng cũng chẳng dám chém cái đầu nhỏ bé này! Tiểu tế không bị xử thì chẳng có ai bị liên lụy cả!

Dứt lời, chàng móc một vật ra trao cho nhạc phụ.

Mã thượng thư rú lên :

– “Miễn tử kim bài”! Làm sao ngươi có được vật này!

Chàng cười khà khà :

– Chẳng phải là của ăn trộm đâu! Tiểu tế có cả sắc chỉ ân tứ đây này!

Chàng bảo Hoàn Cơ đưa tay nải, lấy ra một cuộn mạ vàng.

Mã Xuân Trác cầm lấy lẩm nhẩm đọc :

“Phụng thiên thừa vận

Hoàng đế chiếu viết :

Nay trẫm khâm ban “Miễn tử kim bài” cho hiền thần là Nam Cung Giao, hai mươi ba tuổi, quê quán Quảng Đông, để thưởng công Nam Cung hiền khanh đã đem tài y thuật cứu mạng trẫm. Dẫu Nam Cung Giao có phạm tội đáng chém cũng được tha mạng ba lần!

Khâm thử”

Tại sao sắc chỉ không đề tên Đặng Chiếu mà là tên thật của chàng?

Ấy là vì thánh chỉ này do Đoàn quí phi ngự bút, và Minh Anh Tòng đã ấn ký sau khi nghe nàng đọc lại!

Lúc ấy, Đoàn quí phi đứng sát long nhan, mùi hương da thịt thơm ngát, khiến Đức Vạn Tuế rạo rực, mê mẩn, chẳng còn tâm trí đâu mà kiểm tra!

Mã thượng thư trút được gánh nặng ngàn cân trong lòng, cười ha hả :

– Giao nhi quả là thần thông quảng đại! Ngươi mau ngồi xuống kể lại cuộc thượng kinh cho lão phu nghe!

* * * * *

Ba ngày sau, Nam Cung Giao đánh xe song mã rời Nam Kinh.

Lần này, trong xe có đến hai nữ nhân, và cạnh xe là hai gã Trịnh Tháo, Trịnh Mãng.

Còn xa xa phía trước phía sau xe ngựa là hai toán lái buôn.

Gọi lái buôn là do y phục chứ phong thái của họ rất đáng ngờ. Không phải do họ mang vũ khí, bởi đấy là chuyện bình thường, trong một đất nước nhiều cường đạo, mà vì ánh mắt họ sáng quắc và lạnh lẽo.

Hai toán người này gồm bẩy cao thủ Huyết Phủ hội và mười ba tay đao Thế Thiên hội.

Do Mã Hoàn Cơ nằng nặc đòi về Giang Tây ra mắt cha mẹ chồng, nên Mã thượng thư đã bắt Nam Cung Giao phải mang theo hộ vệ.

Dù máu ghen vẫn sôi sục, song Hoàn Cơ đã chấp nhận việc đa mang của phu tướng, đành phải vui vẻ với Đinh Tử Phượng! Và bản chất nhân hậu đã khiến Mã Tiểu thư thương xót thân phận nghiệt ngã của Tử Phượng, đỡ đần cho kẻ đang mang nặng bào thai!

* * * * *

Một tối gần giữa tháng hai, Nam Cung Giao bồi hồi gõ cửa nhà mình.

Nam Cung Bột vừa ló ra đã bị vị khách cao lớn kia ôm chặt lấy nhắc bổng lên.

Lão Bột nhà ta kinh hãi, định vung quyền giáng vào đầu đối phương thì nghe được tiếng cười sảng khoái, hồn nhiên của con trai.

Lão mừng rỡ nói :

– Tiểu quỷ! Người có buông lão phu xuống không?

Nam Cung Giao nhẹ nhàng đặt ông xuống, quay lại nói :

– Đây là cha ta! Hai nàng hãy mau ra mắt!

Tử Phượng và Hoàn Cơ vội nghiêng mình :

– Tức nữ bái kiến lão gia!

Nam Cung Bột ngỡ ngàng hỏi con :

– Giao nhi! Sao lần nào cũng một cặp và có ả bụng to như thế này?

Nam Cung Giao cười khà khà :

– Đúng vậy! Lần sau cũng sẽ có một cặp nữa y hệt hai lần trước!

Nam Cung Bột thở dài hỏi lại :

– Thế có ả nào biết nấu ăn không? Hai ả trước nấu cơm thì khét, nấu canh cá thì để nguyên vẩy và không làm ruột! Lão phu chịu hết nỗi rồi!

Nam Cung Giao bật cười :

– Chắc phụ thân lại phải xuống bếp chứ gì! Nhưng lần này thì khác, Mã Tiểu thư đã là thánh thủ trong nghề bếp núc!

Đặng Trinh Tâm từ trong nói vọng ra :

– Đã về sao không vào mà còn đứng đấy nói xàm?

Bốn người đi xuyên cửa hàng thuốc đầy những kệ gỗ, qua một mảnh sân nhỏ, vào đến khách xá, cũng là nơi quây quần tụ họp của cả nhà.

Lộc Nhi, Hà nhi chạy ùa ra ôm lấy đại ca mà vòi quà.

Nam Cung Giao bồng chúng lên, hôn hít và nói :

– Hai ngươi mau lớn quá!

Vào đến nơi, chàng buông chúng quì xuống, hớn hở nói :

– Gia thù đã báo xong, hài nhi mới dám về bái kiến từ mẫu!

Chàng lết đến, ôm gối mẹ nhìn không chớp gương mặt thân yêu, lệ mừng ướt mắt.

Trinh Tâm cũng khóc vì nỗi hân hoan rằng ái tử đã lành lặn trở về.

Suốt thời gian Nam Cung Giao vắng nhà, đêm nào bà cũng khóc thầm, hối hận vì đã đẩy con trai vào cuộc báo thù đầy nguy hiểm! Nếu chàng có mệnh hệ gì chắc bà không sống nổi!

Trinh Tâm cố nén lòng, vuốt tóc con và nói :

– Ta chẳng còn quan tâm đến thù hận cũ nữa! Con về được nhà là ta vui lắm rối!

Nam Cung Giao mỉm cười :

– Cũng nhờ vào sanh ra tử nên hài nhi đã trưởng thành và mang về cho mẫu thân toàn những giai nhân tuyệt thế!

Chàng đứng lên, gọi Tử Phượng và Hoàn Cơ.

Họ đang đứng khép nép với Sở Nhu và Vân Mi vội bước đến.

Lúc này, Nam Cung Bột đã chễm chệ ngồi cạnh vợ, nhận lễ của hai nàng dâu mới.

Lão xua tay :

– Con bé bụng to kia khỏi phải lạy, tội nghiệp cho cháu nội của lão phu!

Nhưng Tử Phượng vẫn run rẩy cúi lạy.

Cha chồng nói thế nhưng mẹ chồng thì sao?

Trinh Tâm ngắm nghía dung nhan hai nàng, hài lòng nói :

– Hai con đều là người nhân hậu, có tướng vượng phu ích tử, xứng đáng làm con dâu của lão thân! Hãy đứng lên đi.

Lộc nhi cười hăng hắc :

– Mẫu thân không trách đại ca, việc ba hóa thành bốn hay sao? Đại ca đã hứa rồi mà?

Trinh Tâm mỉm cười :

– Trách móc gì nữa! Số tử vi của đại ca ngươi ghi rõ là y có đến sáu vợ! Nghĩa là còn thiếu hai người nữa!

Nam Cung Bột vỗ đùi cười ha hả, còn bốn nàng dâu nhìn nhau ngơ ngác.

Hôm sau, Nam Cung Giao bàn bạc với song thân về việc tương lai.

Chàng kể rõ mọi ân oán trong thời gian qua, xin phép họ cho mình được xuất đạo lần nữa, diệt xong bọn tà ma mới dừng chân.

Nam Cung Bột thì tán thành ngay, vì lão quan niệm rằng làm trai phải có công danh sự nghiệp!

Trinh Tâm thì trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, thở dài nói :

– Số con có Thiên mã thủ mệnh, chẳng phải là kẻ chịu an phận thủ thường! Ta không ngăn cản nhưng Giao nhi phải hứa với ta một điều.

Nam Cung Giao nghiêm nghị đáp :

– Mẫu thân cứ dạy.

Trinh Tâm chậm rãi nói :

– Đó là trong bất cứ hoàn cảnh nào con cũng không được quyền thí mạng, dẫu tàn phế cũng phải sống mà trở về!

Nam Cung Giao gật đầu :

– Hài nhi quyết chẳng để phụ mẫu và thê tử phải đau lòng! Hài nhi không xem trọng cả thanh danh lẫn lợi lộc, hà tất phải chịu chết oan!

Nam Cung Bột thở dài :

– Giao nhi. Người vợ thứ năm của ngươi chắc chắn là Lâm Bảo Thoa, con gái Chu Sơn đảo chủ! Nhưng người thứ sáu chẳng lẽ lại là Tây Cung quí phi Đoàn Tự Cơ?

Trinh Tâm cười mát :

– Cũng tốt thôi! Lão thân rất vui khi được làm mẹ chồng của một Quí phi.

* * * * *

Đầu tháng mười, Nam Cung Giao đưa Vân Mi và Hoàn Cơ quay về Nam Kinh.

Mười ba tay đao Thế Thiên hội đã ở lại Cảnh Đức trấn, cùng anh em họ Sở bảo vệ nhà Nam Cung!

Những người này giả làm khách phương xa đến, tung vàng mua sạch những cơ ngơi tiếp giáp với Tế An đường, xây dựng lại rất kiên cố và đầy đủ tiện nghi.

Người ngoài không thể biết rằng những công trình mới này thông với Tế An đường, và thực chất là tài sản của nữ đại phu họ Đặng.

Ngay cả dãy nhà phía trước, đối diện tiệm thuốc cũng vậy. Sau này, mười lăm đao thủ trong Hành cung Nam Kinh cũng sẽ về Cảnh Đức trấn và ở đấy.

Như vậy, hiện chỉ có anh em họ Trịnh và bảy lão nhân Huyết Phủ hội tháp tùng vợ chồng Nam Cung Giao ngược Bắc.

Hoàn Cơ giờ đây tươi như hoa vì đã được cha mẹ chồng công nhận là dâu trưởng, và được cả nhà tán thưởng tài nấu ăn!

Nàng đắc ý vì ba nàng kia dốt đặc việc thêu thùa, may vá, bếp núc.

Sở Nhu có khá hơn nhưng cũng chỉ nấu được những món bình dân thông thường, trong khi Hoàn Cơ thông thạo hằng trăm món sơn hào hải vị.

Người già thường thích ăn ngon, nhất là Nam Cung Bột. Do vậy, lão ta lộ rõ sự thiên vị, luôn miệng khen ngợi Hoàn Cơ!

Nhưng Trinh Tâm thì khác, bà luôn giữ đạo công bằng, yêu thương các nàng dâu như nhau, dù xấu xí, nghèo khổ như Sở Nhu hay duyên phận lỡ làng như Tử Phượng. Do vậy, bốn nàng đều hài lòng và hết đã tôn kính mẹ chồng!

Trịnh Tháo và Trịnh Mãng thay phiên nhau làm xà ích để chủ nhân ở trong xe hú hí với hai nữ nhân.

Họ xa nhau đã lâu, tất nhiều chuyện để hàn huyên.

Thùng xe rộng rãi, có cả băng ghế lẫn phản trải nệm để ngã lưng.

Mặc kệ cảnh mùa thu tiêu điều, ảm đạm. Nam Cung Giao ngồi giữa hai người vợ trẻ đẹp như tiên, lim dim hưởng thụ cảm giác khoan khoái, cho rằng Hoàng đế cũng chẳng sướng hơn.

Nhưng khi nghĩ đến cha, chàng tự nhủ rằng ông mới thực sự là người hạnh phúc,vì lấy được một nữ nhân tuyệt diệu như mẹ mình.

Liệu trong sáu ả tố nga mà chàng sở hữu, ai sẽ yêu chàng như Trinh Tâm đã yêu Nam Cung Bột? Vậy thì tính trăng hoa của chàng nào có ích lợi gì?

Nam Cung Giao cố xua tan nỗi băn khoăn bằng cách kéo hai nữ nhân vào lòng, hôn lên má họ!

* * * * *

Về đến Nam Kinh không thấy Mộc Kính Thanh đến như đã hẹn, lòng chàng rất lo lắng, song tự an ủi rằng gã đợi mình ở Kim Diện cung!

Nam Cung Giao rút mười lăm đao thủ Thế Thiên hội ở Hành cung, bảo họ đi ngay Cảnh Đức trấn.

Gần cuối tháng mười chàng khởi hành đi Từ Châu. Tất nhiên, Thần Nữ Tiền Vân Mi cũng theo để về thăm phụ mẫu.

Mã Hoàn Cơ không đi vì Mã thượng thư phu nhân lâm bệnh.

Đoàn nhân mã vượt Bắc lần này có thêm Cẩn Nhục Đầu Đà và Cuồng Vũ Đao Sách Hán Xương!

Họ Sách đã chán cảnh an nhàn nơi phú quí, vác đao theo hầu Nam Cung Giao!

Mưa thu thanh thoảng ập xuống đầu lữ khách, và nắng sẽ làm cháy làn da mịn màng của nữ nhân, vì vậy Thần Nữ Tiền Vân Mi cứ ru rú trong xe, trời mát mới ló ra.

Nam Cung Giao chế diễu nàng :

– Mi muội học võ nghệ quả là vô ích! Nắng không ưa, mưa không chịu, thì còn hành hiệp thế quái nào được?

Thần Nữ ranh mãnh đáp

– Thiếp giữ gìn nhan sắc này là vì tướng công đấy thôi! Chẳng lẽ cứ phải nám đen như cột nhà cháy thì mới là hiệp khách? Hơn nữa, bổn phận của nữ nhân là thờ chồng nuôi con, quán xuyến nhà cửa, chứ đâu phải việc vác gươm chạy rông, lo chuyện thiên hạ như chàng!

Nam Cung Giao phì cười :

– Xem ra nàng còn khoác lác hơn cả ta! Đến nỗi cơm cũng không biết nấu mà đòi quán xuyến nhà cả!

Vân Mi xấu hổ, giấu mặt vào ngực phu tướng.

Nam Cung Giao xiết nhẹ thân hình mượt mà, tươi mát của nàng mà vỗ về, an ủi.

Hạnh phúc ôn nhu, ấm áp dọc đường thiên lý chỉ kéo dài được sáu hôm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN