Tiểu Nguyệt Nha - Chương 4: Nhìn lén Trần Dạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
452


Tiểu Nguyệt Nha


Chương 4: Nhìn lén Trần Dạng


Edit: Simi

Tiếng chuông tan học đột ngột vang lên.

Dãy phòng học đang yên tĩnh bỗng chốc ồn ào, học sinh trong các lớp học theo đó cũng ùa ra ngoài, chiếm đóng hành lang.

Lương Thiên ghé người trên hành lang, “Mấy em gái bên cơ sở chính đông thật á.”

Học sinh đi qua đi lại rất nhiều, cậu đứng trên lầu bốn có thể thấy rõ các dãy tầng một, hai, ba ở đối diện, khoảng cách ngay trước mặt cũng không quá mười mấy mét.

Triệu Nhật Minh dựa lên lan can, không sợ bị mưa hắt vào, miệng nói liên hồi, không chỉ người này đẹp, cũng chỉ người kia đẹp, cho đến khi nhìn qua chỗ rẽ ở lầu hai.

Cậu ta trừng mắt mở lớn, đẩy đẩy Lương Thiên, nói: “Cậu nhìn xem người kia có phải là cô gái mặt nhỏ như bàn tay mà tụi mình thấy tối hôm trước khi nghỉ lễ Quốc Khánh không?”

Lương Thiên hào hứng nhìn sang, “Đúng là cô ấy.”

Thật sự rất dễ nhận ra, vì cô quay mặt theo hướng này, trên tay cầm dù, còn người đang ôm chồng sách bên cạnh chính là Trần Dạng.

Dáng người Nhạc Nha vốn không cao, hiện tại còn bị che khuất một nửa.

Nhìn nho nhỏ y như một nàng sóc tí hon.

Triệu Minh Nhật nãy giờ vẫn để nguyên ngón tay chỉ vào chỗ Nhạc Nha, mắt mở lớn, lại chỉ sang phía đối diện hỏi: “Người kia không phải là anh em sinh đôi của Dạng ca chứ…”

Lương Thiện nói: “Cậu nghĩ mình đang đóng phim truyền hình à?”

Triệu Nhật Minh sờ cằm: “Thật không tin nổi người đó là Dạng ca, sao tôi biết được, tối hôm trước thì đưa con người ta về nhà, mà hôm nay đã đổi sang chuyển sách rồi.”

Lương Thiên nhìn sang, nhịn không được nói: “Bệnh thần kinh à, sáng nay chuyển sách qua, sao không nhớ chuyển sách của mình.”

Vừa mới thi xong, sách vẫn chưa được chuyển ra khỏi ký túc xá.

Đương nhiên lời này cậu không dám nói ra trước mặt Trần Dạng, chỉ dám nói sau lưng thế này, chủ yếu là do hành động của anh khiến cậu thật kinh hãi.

Đang nói chuyện, Trần Dạng ở hành lang đối diện đã đến lầu bốn.

Nhạc Nha vốn tưởng rằng mình học lớp 1, có lẽ lớp sẽ ở tầng một, không hề nghĩ đến phòng học lại được phân bổ thế này.

Dãy phòng học bên này có năm tầng, mỗi tầng có bốn lớp, lớp 1 ở nơi hẻo lánh trên lầu bốn, gần hàng lang thông qua dãy phòng học bên kia.

Dãy phòng học bên này từ lớp 1 đến lớp 16, còn dãy bên kia từ lớp 17 đến lớp 32, phân bổ tương tự.

Lớp 1 vừa hay đối diện lớp 17.

Lúc lên đến lầu bốn, Nhạc Nha nhịn không được nhìn phía đối diện, rất nhiều học sinh ghé vào hành lang xem bên này, cơ bản đều là nam sinh.

Đi vào dãy phòng học, cô liền thu dù lại, cầm một bên tay, sau đó không chịu được nữa lại nhìn nam sinh trước mặt mình.

Bóng lưng anh rất thẳng, đầy kiêu ngạo mà săn chắc.

Nhạc Nha hồi tưởng lại ngày hôm trước, tuy hành động có chút kì quái, nhưng hôm nay thoạt nhìn qua thì anh cũng không tệ lắm.

Cô chú ý đến đồng phục trên người anh hơi ẩm ướt, còn bả vai đã ướt đẫm sau cơn mưa lớn.

Tạ Khinh Ngữ dừng lại ở đằng sau, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ta là ai vậy?”

Nhạc Nha nói: “Không biết.”

Cô sợ Trần Dạng ở phía trước nghe được, cố ý nhỏ giọng đi rất nhiều.

Tạ Khinh Ngữ chỉnh chỉnh chồng sách trong tay, suy đoán: “Không quen mà còn giúp cậu chuyển sách, nhất định là vì thấy cậu đáng yêu.”

Nhạc Nha vội vàng thủ thế ra hiệu cô bạn của mình đừng lên tiếng.

“Được được, tớ sẽ nhỏ giọng lại một chút.” Tạ Khinh Ngữ gật đầu, “Nói thật, người này đẹp trai quá đi, chắc cũng học lớp mười hai hả?”

Nhạc Nha nói: “Tớ cũng không biết.”

Cửa sau của lớp học nằm bên cạnh cầu thang.

Ba người vào lớp, những tiếng la hét cãi nhau bên trong dường như ngừng lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào nơi cửa sau.

Nhạc Nha nghe thấy gần đó có hai bạn học mới nãy còn đang đùa giỡn, thoáng cái biến thành thục nữ, sau đó vụng trộm xì xào thảo luận với nhau.

“Người này đâu phải học lớp tụi mình đúng không?”

“Lớp tụi mình sao có người đẹp trai vậy chứ, cậu quên lớp mình chỉ có mười lăm nam sinh thôi à, đều là hàng giả không.”

“Hay là học sinh lớp đối diện?”

Nhạc Nha nghe rõ ràng lành mạch, nhịn không được lại nhìn vẻ mặt của Trần Dạng, phát hiện anh như đã quen, thờ ơ chẳng quan tâm đến ai.

“Chỗ ngồi của cậu.” Trần Dạng đột nhiên quay người.

Nhạc Nha vội vàng dừng lại, thấy mình đứng gần anh quá rồi, liền lùi về sau một bước.

Tạ Khinh Ngữ nhắc nhở: “Người ta đang hỏi chỗ ngồi của cậu kìa.”

Nhạc Nha chỉ chỉ chỗ gần cừa sổ một cái: “…Chỗ kia.”

Trần Dạng chân dài, chỉ ba bước đã đi tới chỗ cô chỉ, đặt hết sách xuống bàn, rồi nghiêng người dựa vào bàn nhìn cô.

Anh hơi híp híp mắt, “Cậu không lại chỗ ngồi à?”

Nhạc Nha bước mấy bước đi qua, giọng mềm mại nói: “Cám ơn cậu.”

Cô đứng thẳng cũng chưa tới vai của Trần Dạng, phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn vào mắt anh.

Chồng sách chất cao trên bàn, Trần Dạng khoác tay lên cuốn toán học dính nước nằm trên cùng cũng không cảm thấy khó chịu.

Âm cuối của anh khẽ nhếch, “Cảm ơn tôi thế nào, hửm?”

Chữ “hửm” đó như quấn quýt nhẹ nhàng vào trái tim cô.

Hai bạn học nữ ở gần đó cầm điện thoại lên chuẩn bị chụp trộm ảnh, không nghĩ tới hôm nay vận khí tốt như vậy, có thể nhìn thấy đại soái ca.

Nhạc Nha suy tư một lát, chợt nghĩ ra phương án cảm ơn bình thường nhất: “Tôi… Vậy thì để tôi mời cậu ăn cơm?”

Trần Dạng chậm rãi gật đầu, “Có thể.”

Anh nhìn Nhạc Nha chằm chằm, ánh mắt dần chuyển sang lỗ tai bên cạnh, máy trợ thính ở đó đã thay mới, nhỏ nhắn xinh xắn.

Tuy tinh xảo nhưng cũng không sánh kịp vành tai của cô.

Trần Dạng như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay định chạm vào tai của Nhạc Nha.

Nhạc Nha vội vàng né tránh ngón tay thon dài kia.

Trần Dạng ngừng lại, dáng vẻ tự nhiên thu tay, tâm tình cứ thế không bị ảnh hưởng, giọng trầm thấp bật cười, sau đó đứng dậy đi ra khỏi chỗ ngồi của cô.

Nhạc Nha đuổi theo, “Này.”

“Hửm?” Trần Dạng dừng lại trước cửa.

Nhạc Nha mở miệng, nhỏ như tiếng muỗi kêu, đưa cây dù tới, “Tôi thấy cậu không mang dù, hay cậu dùng dù của tôi đi.”

Trần Dạng nghĩ thầm trong lòng, dùng cây dù này cái cọng lông.

Cây dù như vậy, còn có hình con thỏ nhỏ, nhưng anh vẫn cầm lấy, trên dù ướt nước mưa, chảy dọc theo thân dù rơi từng giọt xuống đất.

Nhạc Nha thấy anh đi thẳng theo hướng hành lang, xoay người định trở về chỗ ngồi.

Chu Tiểu Thanh trực tiếp ngăn cô lại, ánh mắt nhìn chằm chằm qua khung cửa sổ, ngoài miệng hỏi: “Nhạc Nha, người vừa rồi chuyển sách giúp cậu là bạn trai cậu hả?”

Cô bạn này lúc trước ngồi ở phía trên cô, sau này vì đổi chổ nên không ngồi gần nhau nữa, hai người cũng ít nói chuyện hơn.

Nhạc Nha phủ nhận: “Không phải, tớ không có bạn trai.”

Chu Tiểu Thanh mừng rỡ vô cùng, truy vấn: “Nếu không phải, sao lại giúp cậu chuyển sách? Cậu có quen không? Cậu ta còn độc thân không? Có thể giới thiệu một chút không?”

Tạ Khinh Ngữ nhìn không nổi nữa, liền đi lên kéo Nhạc Nha qua một bên, nói: “Gặp nhau trên đường, bọn này không hề biết bất cứ thứ gì hết, muốn hỏi thì tự cậu đi mà hỏi, người ta đang ở bên ngoài đó.”

Nhạc Nha nhìn ra ngoài, Trần Dạng đã đi rồi, cô thoáng ngại ngùng, vì đã quên hỏi tên của anh.

Chu Tiểu Thanh bĩu môi thất vọng bỏ đi.

Tạ Khinh Ngữ quay sang nhìn Nhạc Nha nói: “Tụi mình còn phải trở lại trường, sẵn tiện đi ăn gì đó rồi chiều quay lại học, hai đứa mình đi chung dù.”

Nhạc Nha gật đầu, “Ừ.”

Lúc đi ngang qua hành lang, nam sinh đối diện thậm chí còn phất tay với bên này, chẳng hề ngượng ngùng gì cả.

Tạ Khinh Ngữ đột nhiên nói: “Thế này chẳng phải không những có thể nhìn thấy tiểu soái ca ở bên cạnh hằng ngày, mà còn có thể tình chàng ý thiếp với nhau nữa sao.”

Nhạc Nha bị cô ấy trêu chọc, nhu thuận nói: “Thầy cô chắc không cho phép đâu, trong sổ tay học sinh có ghi không được phép yêu đương.”

Dãy phòng học ở cơ sở chính nằm riêng một tòa nhà, hiện tại càng ngày càng gánh không nổi toàn bộ nhu cầu của trường cấp ba, nên trọng tâm đều chuyển đến cơ sở mới.

Tạ Khinh Ngữ chợt cười, “Ai thèm quan tâm đến sổ tay học sinh đâu, tại cậu cứ suốt ngày nhớ kỹ, cậu không biết lớp bên cạnh có hai đôi đang quen nhau à.”

Nhạc Nha lắc đầu.

Tạ Khinh Ngữ im lặng, hai tai không nghe thấy mấy chuyện ngoài cửa sổ thật sự rất đáng sợ.

Đúng lúc chuông reo vào lớp vang lên.

*

Lớp 17.

Một lớp hơn bốn mươi người, Lương Thiên và Triệu Minh Nhật ngồi ở cuối lớp, bây giờ đang là tiết số học, môn học khó hiểu nhất.

Thầy dạy toán còn chưa tới nên trong lớp xì xào không ngừng tiếng nói chuyện.

Triệu Minh Nhật hỏi nhỏ: “Sao Dạng ca vẫn chưa quay lại?”

Lương Thiên nói: “Sợ là bị người ta câu hồn luôn rồi, có khi còn không nhớ rõ lớp mình nằm bên này nữa.”

Ban nãy họ vừa tận mắt chứng kiến một màn kia mà.

Ánh mắt của nữ sinh ngồi phía trước lóe sáng, cắn răng, sau đó quay đầu lại hỏi: “Đến giờ vào học rồi, Trần Dạng còn đi đâu vậy?”

Lương Thiên thuận miệng nói: “Không biết.”

Triệu Minh Nhật nằm trườn ra bàn, trêu ghẹo: “Muốn hỏi thì cái này phải để tí nữa thầy dạy toán hỏi, cậu hỏi làm gì, Ngô Á Mật.”

Ngô Á Mật nói: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi, quan tâm bạn học không được à?”

“Đúng đúng đúng, chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.” Lương Thiên gật đầu, sau đó đẩy đẩy Triệu Minh Nhật, “Sao không thấy cậu hỏi thăm tụi tôi vậy?”

Hai người cười rộ lên, không hề nói gì thêm.

Ngô Á Mật cả giận: “Ai thèm hỏi hai người các cậu, mỗi lần đều ảnh hưởng tới lớp, rảnh rỗi không có gì làm thì đi giải đề đi, đáng ghét.”

Lương Thiên cười hì hì, đối với tâm tư của cô ta thì cậu hiểu rõ như lòng bàn tay.

Lớp 17 có thể nói là lớp quái nhất học kỳ của trường này, một nửa bạn học trong lớp có thành tích thuộc top 100, trong đó Trần Dạng đã đứng nhất nhiều năm qua.

Mà một nửa lớp còn lại đều đếm ngược từ dưới lên, trong đó người đứng bét vĩnh viễn là Triệu Nhật Minh và Lương Thiên thay nhau ngồi.

Tình huống này ngay cả các giáo viên cũng không thèm quản tới nữa.

Thầy dạy toán đẩy cửa vào, sau khi nhìn thấy vị trí trống không liền hỏi: “Trần Dạng không đến lớp à?”

Lương Thiên giơ tay đáp: “Cậu ấy bị bệnh rồi ạ.”

Nghe vậy, Ngô Á Mật ngồi phía trước càng tức giận hơn, rõ ràng mới nói với cô ta là không biết, bây giờ sẽ biết, như thể cố ý không thèm nói cho cô ta vậy.

Vì đó là học trò tâm đắc của mình, thầy dạy toán quan tâm hỏi: “Có nghiêm trọng không? Nếu nghiêm trọng…”

Lời còn chưa nói xong đã bị cắt đứt.

“Báo cáo.”

Thầy dạy toán quay đầu, Trần Dạng đang đứng ở cửa lớp.

Dáng người của anh cao ráo, che đi ánh nắng rọi từ phía sau, soi sáng cả người như đang phát quang, mặt mày tinh xảo, nữ sinh trong lớp còn vụng trộm cầm điện thoại lên chụp lén.

Nhìn thấy anh đến rồi, thầy dạy toán tự động nói giọng nhu hòa: “Vừa nãy còn đang hỏi em ở đâu, mau vào đi.”

Ngô Á Mật quan sát anh cúi mặt, đi thẳng, sau đó đứng ở đằng sau mình.

Cô ta sờ tay lên ngực mình, tim đập thình thịch như tiếng trống vang.

Nói thật, có thể ngồi ở vị trí này, trong lớp học có không ít nữ sinh không phục, còn đề nghị với chủ nhiệm lớp đổi vị trí, may mắn là không thành công.

Trần Dạng lười biếng dựng cây dù dựa vào cạnh bàn, bởi vì dù này không phải dù gấp, mà là cán dài, hơn nữa chuôi nắm còn có hình cà rốt.

Lương Thiên quay đầu, “Dạng ca đi đâu vậy, sao giờ mới về?”

Trần Dạng lười biếng nói: “Không đi đâu cả.”

Trên bục giảng thầy dạy toán gõ bảng đen, nhắc nhở: “Lương Thiên đi học không được nói chuyện, đừng ảnh hưởng đến những bạn học khác nghe giảng.”

Vốn các giáo viên đều muốn chuyển Trần Dạng lên ngồi ở vị trí hoàng kim ở hàng thứ hai hoặc hàng thứ ba, nhưng vì vóc dáng của Trần Dạng nên sẽ chắn mất tầm mắt của những bạn học ngồi phía sau.

Sau này tự Trần Dạng chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sau.

Chủ nhiệm lớp cũng tận tình khuyên bảo sau vài tiết lên lớp, nhưng phát hiện thành tích của anh cũng không giảm, nên không quản nữa.

Lương Thiên nói: “Đâu phải chỉ có mình em nói chuyện?”

Thầy dạy toán ném phấn tới, nói: “Em quấy rầy người khác nghe giảng còn không biết xấu hổ, Trần Dạng có thể nói chuyện với em sao?”

Lương Thiên nghĩ thầm có thể chứ, nhưng cậu không nói được.

Tất cả các giáo viên đều cảm thấy Trần Dạng là học sinh giỏi, khiêm tốn, lễ phép, ngồi ở hàng cuối cùng hoàn toàn là do dáng người anh quá cao.

Chỉ có giữa các học sinh mới biết, đây đều là giả dối!

Trần Dạng cười cười, lười biếng chống mặt, bên tai là lời giảng về bài thi tháng lần trước, toàn là kiến thức tẻ nhạt.

Ánh mắt anh rơi vào chuôi dù bên cạnh.

Trần Dạng đột ngột duỗi tay trái ra nắm chặt, củ cà rốt nhỏ kia nằm gọn trong cái nắm tay của anh.

Giống nhiệt độ trên người của Nhạc Nha.

*

Trước giờ học buổi chiều, Nhạc Nha và Tạ Khinh Ngữ đem mấy cuốn sách còn lại tới cơ sơ mới, vì thế toàn bộ đồ đạc của cả hai đã được chuyển qua hết.

Cách giờ lên lớp còn có nửa tiếng, rất nhiều bạn học vẫn chưa đến.

Bên ngoài mưa đã tạnh, thậm chí còn có chút nắng, Tạ Khinh Ngữ dựa vào lan can, ” Vẫn là trời không mưa thì thích hơn.”

Nhạc Nha phụ họa theo: “Đúng vậy á.”

Nếu trời mưa, dọc đường đi cả người sẽ bị ướt, tay phải cầm dù, muốn làm gì cũng bất tiện.

Tạ Khinh Ngữ bỗng nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi: “Nguyệt Nha, chú Nhạc sao chưa bao giờ nói cho cậu nghe chuyện chú ấy tài trợ cho người khác vậy?”

Dù sao chuyện này cũng kéo dài mười năm rồi, nếu không nói vào năm đầu tiên thì cũng phải nói vào mấy năm sau này chứ. Cô cũng biết chú Nhạc với Nhạc Nha quan hệ rất tốt, chẳng hề tồn tại vấn đề gì.

Nhạc Nha nói: “Tớ cũng không biết nữa.”

Lần này nếu không phải vì cô tình cờ nghe thấy, chỉ sợ cái gì cô cũng không biết.

Tạ Khinh Ngữ suy đoán: “Thời gian mười năm rất dài, chú Nhạc không đề cập đến nhất định là do không muốn cậu tiếp xúc với cậu ta.”

Bây giờ đang học lớp 12, đoán chừng đối phương cũng mười bảy, mười tám tuổi, mười năm trước là khoảng bảy tám tuổi, lúc đó cũng đã có ký ức rồi.

Có thể giấu giếm mười năm, hơi bị phiền phức à.

Tạ Khinh Ngữ còn nói: “Cậu nhớ rõ chuyện mười năm trước không?”

Nhạc Nha suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Không nhớ được.”

Mười năm trước cô cũng chỉ lớn nhiêu đó, còn gặp chuyện không may với lỗ tai đã nửa năm rồi, khiến cô không thích nói chuyện với ai, có chút tự kỉ.

Về sau phải trải qua trị liệu mới khá hơn.

Nhạc Nha còn nhớ bản thân đã nhìn lén phiếu điểm, nói: “Ba tớ còn chưa phát hiện ra tớ đã biết tên cậu ta là Trần Dạng rồi.”

Tạ Khinh Ngữ nói: “Cậu xem xem, y như là không muốn có cậu biết vậy.”

Chú Nhạc có con gái như vậy, sự nghiệp gia đình lại lớn, có phòng bị cũng là điều bình thường. Dù sao Nhạc Nha cũng không quá rành thế sự nữa.

Nghe vậy, Nhạc Nha nói: “Tớ giả bộ không biết là được rồi.”

“Cậu cứ để chú Nhạc tưởng cậu không biết gì là được.” Tạ Khinh Ngữ nói: “Kỳ thật tớ cũng muốn biết dáng vẻ cậu ta thế nào.”

Trong lòng Nhạc Nha cũng muốn biết, nhưng cô không thể không thấy xấu hổ mà nói ra.

Tạ Khinh Ngữ sờ cằm, đề nghị: “Hay là tụi mình qua hỏi thăm một chút, sau đó nhìn lén thử, nếu không có Trần Dạng ở đó thì tranh thủ thời gian trở về lớp.”

Nhạc Nha gật đầu, “Được đó.”

Cô nghĩ chỉ nhìn lén một cái rồi về ngay, sẽ không quấy rầy đối phương.

Tạ Khinh Ngữ nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.

Thừa dịp người bên này không đông lắm, Nhạc Nha với cô ấy đi thẳng qua dãy hành lang đến phòng học gắn bảng “lớp 17” ở ngay đối diện.

*

Tác giả có điều muốn nói:

Thầy giáo: Trần Dạng ngồi hàng cuối cùng thật vất vả.

Bạn học: Hôm nay mắt thầy giáolại bị che mờ rồi.

*

Editor: Mình mới lập page trên facebook tên Similovecat, mấy bạn vào like nha, sau này có thông báo gì mình sẽ nhắn qua đó╰(*”︶”*)╯♡

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN